[ Xuyên Không ] Bẫy Rập Của Bệnh Kiều

Chương 44: “Kẻ điên” là cách xưng hô thân mật của Lý thị vệ với ta sao? Ta rất thích!
Kẻ điên!

Không thể nói lý!

Bàn tay nấn ná bên eo đột nhiên chuyển tới cằm Lý Đức Tráng, y đột nhiên cúi đầu hôn lên môi hắn. Y hôn môi đến là hung ác, như là để cho hả giận, như là muốn cưỡng đoạt.

Mặc kệ Lý Đức Tráng giãy giụa như thế nào, thậm chí là cắn y thật mạnh, mùi máu tanh nồng lan tràn trong khoang miệng hai người. Mục Giản vẫn chẳng hề buông tay.

Đây không phải hôn môi, mà giống một cuộc đối đầu đổ máu hơn.

Lý Đức Tráng kinh hoảng, thất thố mà mở to hai mắt nhìn, đột nhiên giãy giụa, như chó cùng dứt giậu mà chống trả lại y.

Nhưng cuộc chống trả của y nhanh chóng bị dẹp yên.

Lực giãy giụa của hắn dần dần yếu đi.

Hắn nức nở một tiếng “Mục Giản”, đánh thẳng vào trái tim y, linh hồn cũng theo nỗi hưng phấn mà run rẩy.

Y hôn hắn nhẹ nhàng như muốn an ủi, buông bàn tay giữ chặt cổ tay hắn, ôm hắn vào trong lòng mình.

“Người bị cắn là ta, vậy mà ngài lại khóc trước. Cũng bởi ta thương ngài, đổi lại người khác, họ có buông tha cho ngài không.”

Chát!

Một tiếng tát chói tay vang lên giữa không trung.

Mục Giản bị vả lật mặt. Một giọt máu tươi từ khóe miệng chảy xuống.

Y không để ý lắm, dùng mu bàn tay xoa nhẹ, nhìn thoáng qua hắn, rồi lại dùng đầu lưỡi liếm khóe miệng mình, cười nói:

“Lý thị vệ cứ đánh đi, miễn ngài nguôi giận là được. Chờ ngài đánh đủ rồi, cũng nên để cho ta bớt giận. Ta muốn xách ngài đến hình phòng, để ngài đối mặt với những tên quan sai đó, đối mặt với hình cụ lạnh như băng, sau đó làm ngài, làm đến mức ngài nói không nên lời, chỉ biết khóc. Đến lúc đó xem ngài còn có thể đánh ta nữa hay không.”

Lý Đức Tráng tức giận vô cùng, đến một câu cũng không nói nên lời.

Hắn chỉ dám mở to mắt trừng y.

Mục Giản xoa đầu hắn, thấy hắn rõ ràng đang cực kỳ khó chịu, lại cố kìm nén mà thuận theo, hưng phấn muốn chết.

Vật nhỏ này sao lại dễ lừa như vậy.

Y nào có nỡ để cơ thể Lý thị vệ bị người khác nhìn.

Y giơ tay, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi máu tươi trên môi Lý Đức Tráng.

“Ngài ngoan ngoãn một chút đi, có được không?”

Lý Đức Tráng không buồn để ý tới.

“Không ngoan cũng chỉ tự làm mình đau. Ta sẽ không cảm thấy đau, ta chỉ cảm thấy hưng phấn.”

Lý Đức Tráng giận đến mức tái hết cả mặt, mở miệng mấy lần cũng chẳng thể nói ra lời mình muốn.

Mục Giản cười một tiếng, cúi đầu:

“Ta còn chưa hôn đủ, vẫn muốn hôn ngài tiếp. Đừng cắn ta, bằng không ta sẽ hưng phấn, có lẽ lại nổi hứng ở chỗ này, làm cho ngài gào khóc khô cả cổ.”

Lý Đức Tráng luống cuống.

Đôi mắt trợn trừng nhìn nụ hôn của y đặt xuống môi mình, không dám mảy may giãy giụa

“Kẻ điên.”

Hắn thấp giọng chửi một tiếng.

Mục Giản cười vài tiếng: “Đây là danh xưng thân mật của Lý thị vệ với ta sao? Ta rất thích!”

Mục Giản dây dưa ở đại lao gần một canh giờ mới rời đi. Lý Đức Tráng như là bị mất đi chút sức lực cuối cùng, suy sụp ngã trên mặt đất.

Hắn vẫn luôn cảm thấy Mục Giản trong mắt mình cũng chẳng đến nỗi nào.

Hắn cho rằng y sẽ khác với nguyên tác.

Vậy là hắn sai rồi.

Cho dù hắn nỗ lực như thế nào, kiên trì ra sao.

Mục Giản có ý nghĩ và chủ kiến của mình, Lý Đức Tráng mãi mãi cũng không tài nào thay đổi một kẻ điên.

Lý Đức Tráng ở đại lao trong suốt ba ngày.

Trong ba ngày này, hắn giống như đã bị người ta quên đi, không có ai thẩm vấn hắn, cũng không có ai tới đây gặp hắn. Chỉ có mỗi đồ ăn được đưa tới đúng giờ.

Hắn đồ ăn luôn nóng, cũng rất tươi.

Lý Đức Tráng ban đầu không muốn ăn, cảm thấy ghê tởm.

Không quan tâm đó là món gì, hắn ném hết đi.

Tới bữa cơm chiều, hắn sẽ không có đồ ăn nữa.

Lý Đức Tráng hiểu ra.

Mục Giản khống chế được nơi này.

Hắn đấu tranh, sẽ chỉ làm bản thân thương tích đầy mình. Người khác sẽ không phải chịu bất cứ tổn thương nào hết.

Hắn ngoan ngoãn mà ăn cơm, chờ đợi thanh đao trên đầu kia rơi xuống, “phập” một tiếng, lấy đi tính mạng của hắn.

Ba ngày sau Mục Giản lại vào nhà lao.

Lúc này Lý Đức Tráng cảm thấy cả người mình đều đã hôi thối bẩn thỉu. Vì vậy, khi Mục Giản tới gần, hắn không trốn nữa.

Bẩn chết mất!

Ai biết Mục Giản không buồn để ý mà túm lấy hắn, cười vui vẻ:

“Sao tự nhiên lại ngoan như vậy?”

“Ờ…” Bởi vì muốn làm ngươi cũng bẩn theo!

Mục Giản làm cử chỉ thân mật.

“Lý thị vệ thật ngoan, ta rất thích.”

“Ờ…” Lý Đức Tráng thầm mắng, thằng mất dạy.

Hắn đảo mắt qua liếc xéo y.

Mục Giản trông thấy cũng chẳng thèm để ý, ngược lại còn cười rộ lên.

“Lý thị vệ đang giận ta nhiều ngày không tới gặp sao? Ta bận rộn đã mấy ngày, mấy hoàng huynh của ta toàn gây phiền phức cho ta, ta đang nghĩ cách diệt cỏ tận gốc.”

Mục Giản quyến luyến đến vuốt ve mái tóc Lý Đức Tráng.

“Hôm nay ta tới đón ngài ra ngoài, ngài có vui không?”

Lý Đức Tráng cũng chẳng thèm nhìn y nữa.

Mục Giản cười vui tươi: “Ta nói với bọn họ, ngài là tâm phúc của ta, ngài phản bội trốn đi, khiến ta vô cùng đau đớn, bởi vậy ta quyết định mang ngài về, tự mình tra khảo. Bọn họ đồng ý rồi. Có phải ta rất thông minh không?”

“…” Thông minh cái đầu ngươi!

Mục Giản kéo tay Lý Đức Tráng bắt hắn đứng lên.

“Đi thôi.”

Lý Đức Tráng bất động.

Im lặng mà giằng co với hắn.

Quay về để làm gì? Quay về để bị cái tên biến thái, tên điên này bắt nạt sao?!

Mục Giản lắc lắc bàn tay nắm lấy cổ tay hắn: “Lý thị vệ, đừng như vậy, ngài không thương ta sao?”

Ánh mắt Mục Giản như nhen nhóm ngọn lửa.

“Ta hận không thể giết ngươi.”

Mục Giản không tức giận chút nào, y ngồi xổm trước mặt hắn, chạm vào gương mặt hắn: “Vậy cũng được thôi, ngài muốn giết ta, tức là cũng muốn trở về với ta đúng không? Ta bây giờ đã có căn nhà rất lớn, nhất định ngài sẽ thích.”

Lý Đức Tráng hừ lạnh.

Mục Giản buồn chau mày.

“Ta nhớ rõ khi ngài bị bắt, có phải đang ở cùng một tiểu công tử không vậy? Hắn tên là gì?”

Lý Đức Tráng run rẩy.

Hắn vừa nghe đã hiểu ẩn ý trong lời y nói, lập tức đứng lên:

“Đi thôi.”

Mục Giản cười rộ lên:

“Được thôi, chúng ta sắp về nhà rồi. Cuối cùng Lý thị vệ cũng chịu về nhà với ta!”

Lý Đức Tráng không vui nổi.

Hắn cảm giác chỉ cần mình bước ra khỏi nhà lao này, trước mặt sẽ là vực sâu vạn trượng, là dã thú đói bụng sắp nuốt chửng mình. Thân thể hắn không chịu nổi không chế, tới cả bắp chân cũng run rẩy.

Mục Giản thấy được, ghé sát bên tai hắn mà cười:

“Lý thị vệ, tới cả đi cũng không xong, có muốn ta bế ngài hay không?”

Lý Đức Tráng bị câu này dọa sợ, lập tức chạy như bay. Hắn chạy nhanh đến xe ngựa của Mục Giản.

Xe ngựa không lớn.

Còn hơi chật chội.

Lý Đức Tráng nhíu mày.

“Điện hạ giờ đã là Vương gia, không tìm xe ngựa lớn hơn sao?”

Mục Giản trả lời: “Xe ngựa to có gì tốt, xe quá lớn, không phải Lý thị vệ sẽ có chỗ trốn ta sao?”

Lý Đức Tráng ngửi mùi hôi trên người mình tới sắp không chịu nổi, hắn khó có thể tin Mục Giản vẫn có thể chịu đựng?!

Hắn hít sâu một hơi.

“Điện hạ không cảm thấy trên người ta rất hôi sao?”

Mục Giản ngây ngô hít không khí xung quanh, còn tiến đến bên người Lý Đức Tráng hít hà, tựa như là ngửi thấy mỹ vị nhân gian, y để lộ ra nụ cười mê muội.

“Không hề, ta cảm thấy rất thơm. Lý thị vệ sao lại dễ ngửi như vậy chứ?”

Lý Đức Tráng: “…”

Biến thái cách xa ta ra!
Chương kế tiếp