[ Xuyên Không ] Bẫy Rập Của Bệnh Kiều

Chương 50: Hy vọng tiêu tan
Hạ nhân đứng ở cửa đang chuẩn bị ngẩng đầu nhìn.

Ai ngờ có vài tiếng loảng xoảng.

Động tác của Lý Đức Tráng quá nhanh, hắn lật đổ hộp thức ăn bên cạnh.

Chén canh trên tay hắn cũng bị đập vỡ. Hạ nhân bên cạnh trông thấy hắn như vậy thì tay chân cũng luống cuống.

Nhưng có người lại phản ứng rất nhanh, Lý Đức Tráng dùng hết tốc lực mà chạy ra bên ngoài.

Hạ nhân trong viện đều luống cuống, xôn xao chạy khắp nơi tìm hắn.

Lý Đức Tráng mới vừa chạy ra bên ngoài, đã trông thấy cách đó không xa có hai người đang đứng. Mà trước mặt hắn có một hộ vệ đang cầm kiếm, chĩa thẳng vào yết hầu hắn.

Lòng Lý Đức Tráng chùng xuống.

Cả người không tự chủ được mà cứng đờ.

Người trước mặt nói: “Mời Lý thị vệ trở về.”

Lý Đức Tráng cắn răng.

Giả đần giả dại, có thể gạt được Mục Giản một ngày, nhưng khó mà gạt Mục Giản một đời.

Hắn chỉ có một đường sống, chỉ có một cơ hội.

Là tự mình liều mạng trốn thoát.

Nếu như quay về, hắn sẽ bị Mục Giản nuốt chẳng còn miếng xương!

Trái tim Lý Đức Tráng đập mạnh, hắn bước thật nhanh.

Hắn cũng không tin người này dám giết hắn!

Quả nhiên, người đối diện thu kiếm, sau đó dùng vỏ kiếm đánh mạnh vào sau gáy Lý Đức Tráng.

Lý Đức Tráng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó không biết gì nữa.

Hắn cảm thấy như mình đã đi trong bóng đêm lâu thật lâu. Hai mắt như đang bị thứ gì đó che đi, hắn không tài nào mở to mắt, không nhìn thấy gì hết.

Lý Đức Tráng thở phì phò trong mê man.

Yết hầu khô nóng như bị lửa thiêu cháy, như thể sẽ bốc hơi tức thì.

Hắn thở dốc mãi không thôi.

Tựa như con cá nằm trên bãi cát, thiếu nước mà thoi thóp.

Hắn nhấp môi, hết lần này tới lần khác muốn nuốt nước bọt, xoa dịu vùng cổ khô nóng của mình, nhưng cũng chẳng làm được gì cả.

“Há miệng ra.”

Trong lúc mơ hồ, dường như có người đang nói chuyện.

Lý Đức Tráng theo bản năng theo bản năng mà làm theo, chậm rãi há miệng.

Trước mắt Mục Giản, hắn nằm trên giường không có lấy một mảnh vải che thân, tay chân đều bị trói ở bên giường, bị bịt mắt, bây giờ lại nghe lời mà mở miệng ra.

Lộ ra đầu lưỡi nhỏ đỏ hồng.

Mục Giản đút cho hắn uống chút nước.

Chút nước này cũng chẳng đủ để Lý Đức Tráng bớt khát. Hắn theo bản năng mà ngẩng đầu lên muốn tìm nguồn nước. Miệng ly lành lạnh rời khỏi hắn mà không thương tiếc.

Khát…

Còn khát…

Hắn còn chưa uống đủ.

Đột nhiên bên môi hắn mềm nhũn.

Hắn uống thật nhiều nước.

Lý Đức Tráng giống như kẻ lữ hành trên sa mạc, tìm được suối nguồn, tìm được đường sống. Hắn uống một ngụm nước lớn, xoa dịu yết hầu khô nóng của mình.

Rất nhanh sau đó, chẳng còn nước nữa.

Lý Đức Tráng nhíu mày.

Hắn như cũ khó chịu.

“Nước… Nước…”

Bên tai có tiếng cười: “Còn muốn uống nữa sao?”

Lý Đức Tráng gật đầu.

“Tự nói đi.”

Lý Đức Tráng khát đến không chịu được, giương miệng nói: “Muốn uống nước.”

Mục Giản đột nhiên rót thêm một ngụm nước lớn, cúi đầu hôn lên môi Lý Đức Tráng. Động tác của y hung ác, mùi máu tươi nhàn nhạt vương trong khoang miệng, dần dần trào ra bên ngoài.

Khụ khụ khụ…

Có dòng nước mạnh tràn vào, khiến cho Lý Đức Tráng bị sặc.

Hắn ho sặc sụa.

Hắn ho khan, như sắp ho ra cả tim gan phèo phổi của mình ra ngoài.

Chờ hắn ho khan xong, lý trí cũng quay về, hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình.

Có vẻ hắn đang bị trói lại.

Hơn nữa hai mắt cũng bị vải đen bịt kín, bây giờ hắn chẳng trông thấy gì cả.

Lý Đức Tráng đã hiểu, đây là hình phạt Mục Giản dành cho hắn.

Trừng phạt vì hắn trốn đi.

Hẳn là ngay từ đầu, Mục Giản đã không thật sự tin hắn. Lý Đức Tráng bàng hoàng.

Mất đi một giác quan, các giác quan khác cũng sẽ nhạy bén hơn.

Ví dụ như, bây giờ Lý Đức Tráng nhạy bén nghe thấy bên cạnh mình có người, người đó nhẹ nhàng đặt cái ly lên bàn, tiếng ly nước va chạm với mặt bàn tạo ra tiếng động.

Không cần đoán, hắn cũng biết người bên cạnh mình là ai.

Mục Giản…

Lý Đức Tráng cũng không muốn nói chuyện với y lắm.

Mục Giản cuối cùng mở miệng, giọng nói có vẻ ấm ức:

“Tuy rằng ta biết Lý thị vệ giả vờ. Ngài giả vờ, là vì muốn rời đi khỏi. Nhưng nếu Lý thị vệ thật sự làm như vậy, ta sẽ cực kỳ không vui.”

Khuỷu tay Mục Giản chống ở trên giường, một bàn tay khác chậm rãi sờ đầu ngón tay Lý Đức Tráng.

Đầu tiên là đầu ngón tay, sau đó là lòng bàn tay, lại sau đó là cánh tay…

Y quan sát kỹ càng da thịt Lý Đức Tráng vì bị chạm vào mà run khe khẽ.

“Ngài không thể ở lại bên cạnh ta sao?”

Lý Đức Tráng hít sâu một hơi: “Điện hạ, không ai muốn đồng ý ở lại bên cạnh một kẻ đã làm nhục, chà đạp mình!”

“Ồ… Ngài nói có lý. Nhưng Lý thị vệ cứ suốt ngày lắc lư trước mặt ta, dụ dỗ, ta không nhịn được, không phải cũng là điều bình thường sao?”

Mỗi lần Lý Đức Tráng nói chuyện với y đều sẽ bị chọc cho tức điên, lần này cũng không ngoại lệ.

“Điện hạ! Ta không hề dụ dỗ ngươi!”

“Hả? Có thật vậy không? Rõ ràng chỉ cần ta chỉ cần nhìn thấy ngài, thì sẽ nghĩ ngợi lung tung. Lúc ngài cười với ta đẹp tới như vậy. Rõ ràng là đang…”

Y dừng lại một chút.

Tay y mò đến cánh tay Lý Đức Tráng.

Tiếng nói nhẹ nhàng như gió, thổi qua da thịt Lý Đức Tráng.

“Lý thị vệ đang dụ dỗ ta.”

Lý Đức Tráng cắn chặt răng, hắn lạnh giọng:

“Mục Giản, ngươi thích ta sao?”

Đôi tay mơn trớn cơ thể hắn cuối cùng cũng ngừng lại.

Giọng nói của người thiếu niên đầy bất bình và ấm ức:

“Không phải ta đã nói với Lý thị vệ rất nhiều lần ư? Lý thị vệ từ trước đến giờ vẫn không hề tin ta sao?”

“Điện hạ, ta chỉ là một nam nhân bình thường. Không đáng để điện hạ lưu luyến. Điện hạ buông tha cho ta đi.”

“Không cần.” Mục Giản giống như đứa nhỏ ấu trĩ tùy tiện, đôi tay khựng lại, đột nhiên nắm lấy tay của Lý Đức Tráng.

Y nhìn thân mình Lý Đức Tráng bởi vì đau đớn mà run rẩy, nhìn trên mặt hắn ngập tràn căm hận phẫn nộ, y cười: “Ta không cho phép Lý thị vệ nói như vậy về mình.”

Lý Đức Tráng há miệng thở dốc.

Cảm giác như mình bị lột sạch quần áo, treo lên giá chữ thập, sau đó bị lôi đi khắp nơi bêu rếu!

“Điện hạ!”

Hắn kinh hoảng…

“Ừm, ta ở đây.”

Lý Đức Tráng gắt gao cắn chặt răng, cũng không kiêng nể gì y nữa, mặt dày vô sỉ, khiến cho hắn vô cùng phẫn nộ!

“Ta sẽ không thích ngươi. Sẽ không bao giờ thích ngươi!”

Người thiếu niên buồn rầu nói: “Lý thị vệ thẳng thắn thật thà, đôi khi lời thật lòng lại khiến cho người khác không thích.”

Y hơi bực, đè chặt tay.

Bàn tay nắm lấy cổ tay Lý Đức Tráng dùng lực mạnh hơn, bẻ tới mức hắn cũng phải chịu đau mà đứng dậy.

“Ta khuyên Lý thị vệ một câu, tốt nhất nên nói lời ta thích nghe, nếu không ta sẽ tức giận, sợ rằng ngài chỉ còn cách dùng cơ thể mình dỗ cho ta vui.”

“Con mẹ nhà ngươi!” Lý Đức Tráng khó có thể chịu đựng: “Cho dù ta có chết, cũng nhất định không cho ngươi được như ý! Mục Giản! Ngươi chỉ là một quân cờ không quan trọng trên bàn cờ! Mẹ ruột không cần ngươi, trong cung không ai thích ngươi! Ngươi mãi mãi cũng không thể trở về thân phận của mình! Vĩnh viễn không có ai tôn trọng ngươi! Ngươi là một con chó! Có khoác thêm long bào cũng chỉ là một con chó hoang đê tiện!”

Mục Giản dùng đầu lưỡi chạm nhẹ vào răng nanh của mình.

Y cười rộ lên.

“Lý thị vệ nói không sai.”

Chương kế tiếp