[ Xuyên Không ] Bẫy Rập Của Bệnh Kiều

Chương 55: Ngươi cũng không hề thích ta đâu
Mục Giản tựa như một đứa trẻ nghịch ngợm.

Trò đùa dai chọc được người ta, thoải mái mà cười rộ lên.

Y nằm ở bên người Lý Đức Tráng, quyến luyến mà mân mê tóc hắn: “Lý thị vệ không thể ở bên ta sao? Ở lại giúp ta không được sao?”

Sắc mặt Lý Đức Tráng khó coi đến cực điểm.

“Ta có thể giúp điện hạ cái gì chứ?”

“Lý thị vệ đừng coi thường bản thân mình, ngài có thể giúp ta rất nhiều chuyện.”

“Làm ấm giường cho điện hạ sao?”

Mục Giản suy nghĩ một hồi, y nhếch miệng cười, lộ ra hai chiếc răng nanh: “Đâu chỉ có vậy… Ta chỉ cần được trông thấy Lý thị vệ mỗi ngày, ta sẽ cảm thấy mỹ mãn, tâm tình cũng sẽ tốt hơn.”

Lý Đức Tráng xê dịch sang bên cạnh: “Nếu điện hạ chỉ nhìn cũng có thể cảm thấy mỹ mãn, vậy thì đừng lại gần ta.”

Mục Giản sán lại gần, một hai phải dính vào người hắn.

“Câu nói được voi đòi tiên, Lý thị vệ không hiểu sao?”

Lý Đức Tráng hiểu!

Nhưng hắn lại không hiểu, sao một người có thể mặt dày tới mức này!

Mục Giản nghiêng mình, “Bên ngoài thật sự rất nguy hiểm, Lý thị vệ đừng nên rời khỏi ta. Ngoan ngoãn đợi ta, ta chắc chắn sẽ bảo vệ ngài chu toàn.”

Lý Đức Tráng quay đầu, đối mặt với hắn.

“Nếu như ngươi thật sự để tâm tới an nguy của ta, sẽ không nói tên của ta ra bên ngoài. Điện hạ, ngươi đang muốn để cho ta thành mục tiêu của kẻ khác.”

Hắn chưa từng thấy ai thể hiện tình yêu bằng cách này.

Mục Giản buồn rầu: “Nếu ta không chặt đứt đường lui của Lý thị vệ, ngài sẽ đi mất, có đúng không?”

Lý Đức Tráng lập tức ngồi dậy, hắn quay đầu nhìn chằm chằm Mục Giản. Như là muốn thương lượng chuyện quan trọng gì đó.

Mục Giản bị hắn nhìn thì thấy không tự nhiên lắm, thu lại ý cười trên mặt, cũng ngồi dậy theo hắn, y kéo tay hắn: “Làm sao vậy? Ta nói sai rồi sao?”

Lý Đức Tráng không trả lời ngay.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Lý Đức Tráng đột nhiên nói: “Mục Giản, ngươi thích ta thật sao?”

Mục Giản thở dài: “Ta đã nói rất nhiều lần rồi, ngài còn không tin ta sao?”

Lý Đức Tráng khẳng định: “Ngươi như vậy không phải là thích. Mục Giản, ngươi chỉ đang ỷ lại, bởi vì ta đã từng đối tốt với ngươi, giúp đỡ ngươi trong khốn cảnh. Bởi vậy mà ngươi cảm thấy ta rất tốt, cảm thấy thích ta. Nhưng nếu lúc ấy, người cho ngươi đồ ăn là kẻ khác, ngươi cũng sẽ thích hắn.”

“Mục Giản, nói cho cùng, ngươi chỉ đang tham lam cảm giác ấm áp mà người khác mang tới mà thôi. Ngươi thấy ta có thể cho ngươi cảm giác ấm áp này, cho nên ngươi mới cần đến ta.”

“Thật lòng thích một người không phải như vậy, mà là làm gì cũng nghĩ tới người kia, không trông thấy thì sẽ nhớ, gặp được thì rung động con tim. Thích một người, sẽ vì một cái liếc mắt của đối phương mà vui tới quên ăn quên ngủ, sẽ không lung lay vì bất cứ khó khăn nào, sẽ yêu thương người đó vĩnh viễn, mong cho người đó cả đời đều được vui vẻ bình an.”

“Ngươi đối với ta, không phải như vậy.” Lý Đức Tráng nói từng câu một.

Mục Giản nhìn hắn rất lâu, bàn tay nắm lấy tay Lý Đức Tráng cũng chẳng buông ra.

“Ngài đang muốn nói với ta rằng, ta lầm rồi, thật ra ta không hề thích ngài, có đúng không?”

“Đúng!”

Mục Giản buồn rầu: “Ồ! Ta còn tưởng rằng ngài muốn đồng ý với ta…”

Lý Đức Tráng nhíu mày.

“Ta đang nghiêm túc nói chuyện với ngươi!”

Mục Giản nhìn chằm chằm hắn.

Hai thứ cảm xúc mất kiên nhẫn và không vui đan xen lại với nhau, cùng xuất hiện trên mặt Lý Đức Tráng.

Mục Giản đột nhiên, dùng sức bóp cằm Lý Đức Tráng, mạnh mẽ tách hai cánh môi của hắn ra, trước khi Lý Đức Tráng kịp phản ứng, đột nhiên áp môi lên.

Lý Đức Tráng trợn tròn mắt.

Hắn không kịp trở tay, bị đẩy ngã ra giường.

Mục Giản hôn hắn thật sâu, sâu đến mức Lý Đức Tráng không thể phát ra một từ hoàn chỉnh, chỉ đành nức nở, nghẹn ngào.

Một lúc lâu sau Mục Giản mới buông hắn ra.

Y mỉm cười…

“Ta cũng nghiêm túc nói cho Lý thị vệ nghe vài câu. Từ đầu tiên gặp ngài, ta đã muốn hôn ngài như vậy. Khi đó còn nhỏ không hiểu lắm. Chỉ mong có thể ngày ngày dính lấy ngài, ôm hôn ngài.”

Y dừng một chút: “Ngài nói xem có phải là thích không?”

Lý Đức Tráng không nói gì.

Mục Giản lại nói: “Ta là người như thế nào, Lý thị vệ mấy ngày này cũng đã hiểu rõ rồi. Ngài ngây thơ nghĩ rằng, phải lớn lên ta mới trở thành như vậy sao?”

Lý Đức Tráng mở to hai mắt mà nhìn.

Mục Giản cười nói: “Ta ngoan ngoãn với ngài là bởi vì muốn được ngài yêu thích. Lý thị vệ, ngài không hiểu được đâu.”

Lý Đức Tráng cắn chặt răng.

Hơi thở càng ngày càng dồn dập.

Hắn muốn nói không phải, không đúng, không phải như vậy.

Nhưng lời nói luẩn quẩn nơi đầu lưỡi, không tài nào nói ra.

Mục Giản: “Lý thị vệ, một cái màn thầu, một chiếc bánh cũng không thể đoạt lấy trái tim ta, chỉ có thể để ta trông thấy ngài. Lý thị vệ rõ ràng là nhờ vào chính mình mà khiến ta đem lòng yêu thích.”

Y mỉm cười, đột nhiên lại thấy ấm ức, tới cả giọng điệu cũng thay đổi:

“Sao ngài có thể nói chắc, khi không gặp được ngài, ta lại không nhớ ngài cơ chứ?”

Tay y khẽ vuốt lên má Lý Đức Tráng, si mê mà vuốt ve vành tai hắn, cảm nhận nhịp thở hỗn loạn của hắn.

“Lý thị vệ trong lòng ta, là ánh trăng trên bầu trời. Ta thích ánh trăng, chỉ muốn giữ ánh trăng cho riêng ta.”

Giọng Lý Đức Tráng run run: “Mục Giản… Rốt cuộc ngươi thích ta ở điểm nào?”

Nếu không phải vì một cái màn thầu, một chiếc bánh.

Hắn có tài đức gì mà lại có được tình yêu của nam chủ?

Mục Giản ghé vào bên ngực Lý Đức Tráng: “Muốn biết sao?”

“Ừm.”

Hắn muốn chết cho rõ ràng.

Mục Giản cười khanh khách: “Ngài hôn ta một cái, ta nghĩ một lát xem.”

Lý Đức Tráng rũ mắt nghĩ ngợi, hôn Mục Giản một cái.

Mục Giản vui vẻ ra mặt, thấy không thỏa mãn mà hôn trả, hôn đến mức Lý Đức Tráng hít thở không xong mới chịu buông hắn ra.

“Đợi ta suy nghĩ kỹ càng, nếu Lý thị vệ nói một câu thích ta, ta sẽ nói cho ngài biết.”

Lý Đức Tráng nhìn chằm chằm y: “Thật sao?”

“Thật.”

Lý Đức Tráng hít sâu một hơi: “Ta thích ngươi.”

Mục Giản ngẩn ra một lát, hẳn là không ngờ Lý Đức Tráng sẽ nói. Y tươi cười như pháo hoa trên bầu trời.

Y rầm rì vùi đầu vào trong lòng Lý Đức Tráng.

“Lý thị vệ quả là khẩu thị tâm phi, mãi mới dỗ ngài nói ra được lời thật lòng.”

Đôi mắt người thiếu niên sáng như sao: “Kể từ bây giờ, hai ta lưỡng tình tương duyệt!”

Lý Đức Tráng hít sâu một hơi, nhắm mắt:

“Ngươi chết đi!”

“Ta không đi! Nếu ta phải chết, chắc chắn sẽ kéo Lý thị vệ chôn cùng. Ta chưa ở bên ngài đủ gần, đời này còn chưa đủ lâu.”

Lý Đức Tráng che mặt.

Đời này hắn sống không nổi nữa!

Lý Đức Tráng vốn tưởng rằng ngày đó Mục Giản nói với phụ hoàng rằng trong tim y có một mình hắn chỉ là lời nói đầu môi.

Rốt cuộc nhóc con này đã nói ra không ít lời dối trá.

Ngày hôm sau hắn vẫn không tin, nghênh ngang vác hành lý mà đi khỏi cửa chính.

Đừng nói một dặm, còn chưa đi nổi một thước, hắn đã bị người ta bịt khăn tẩm thuốc mê, bọn họ muốn nhốt hắn vào bao tải rồi đưa đi.

Trước lúc hôn mê, hắn bị ai đó ôm vào lòng. Bên tai có tiếng thở dài: “Sao ngài lại không tin ta cơ chứ?”

Lý Đức Tráng chỉ muốn nói.

Đồ khốn nạn!

Chương kế tiếp