[ Xuyên Không ] Bẫy Rập Của Bệnh Kiều

Chương 78: Không phải muốn giết ta sao? Sao còn chưa động thủ?
Mục Giản không có ý dừng, y nghiêm túc nói với hắn: “Không kịp nữa rồi. Độc này không có cách giải.”

Lý Đức Tráng khó có thể tin được mà nhìn y, tay nắm đao càng lúc càng chặt, hàm răng cũng run rẩy. Hắn nghiến răng nghiến lợi:

“Sao ngươi dám hả? Sao lại làm ra chuyện như vậy! Đây là kinh thành! Ngươi không sợ sao?”

“Nếu ta muốn ra tay, đương nhiên phải để cho mình đường lui an toàn.” Mục Giản nhìn chằm chằm Lý Đức Tráng: “Lý thị vệ đang lo lắng cho ta sao?”

“Mục Giản! Ta không đùa với ngươi!”

Lý Đức Tráng oán hận mà trừng mắt nhìn y, hai mắt đã đỏ ngầu. Đáy mắt còn vương nước mắt, rõ ràng là đang khóc, nhưng đôi mắt lại quật cường, không cam lòng khuất phục, khiến cho người ta khó lòng chịu được.

Mục Giản chậm chạp giơ tay, vuốt ve cái trán đã bị thương chảy máu của y.

Y suy nghĩ, Lý thị vệ nhỏ yếu như vậy, lại trông mạnh mẽ, quật cường như vậy.

Làm người ta muốn làm bẩn, muốn xé nát.

Y hít sâu một hơi, kiềm chế suy nghĩ không hay này xuống, quyến luyến mà vuốt ve khuôn mặt hắn.

“Khóc cái gì vậy? Không phải vì ngài, không liên quan đến ngài. Ông ta chắn con đường của ta, ông ta phải chết.”

Mục Giản cúi đầu, không màng ánh mắt người chung quanh, không màng chủy thủ cắm ở ngực, ôm hắn vào lòng.

Y rũ mắt, giọng nói co quạnh:

“Ta không giết ông ta, người chết sẽ là ta… Lý thị vệ, nếu hôm nay người nằm ở trên lầu là ta, ngài sẽ khóc chứ?”

Lý Đức Tráng nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi lợi dụng ta! Lợi dụng ta!”

Lợi dụng hắn dụ Lưu Dũng ra đây.

Lợi dụng khiến Lưu Dũng buông lỏng đề phòng.

Mục Giản không sợ, y cười: “Vậy ngài muốn giết ta sao?”

“Muốn! Giết ngươi! Giết ngươi!”

Lý Đức Tráng hận không thể găm thanh đao của mình vào sâu trong trái tim Khiến cho y chết! Chết!

Nhưng tay hắn đang run rẩy.

Hẳn là vì bị ngã xuống lầu, bị thương quá nặng, hắn không tài nào dùng sức làm gì cả.

Quân của Mục Giản xông lên lầu, trên lầu toàn tiếng vung đao múa kiếm loạn xạ.

Trong lúc hỗn loạn, Mục Giản giương mặt hỏi hắn: “Không phải muốn giết ta sao? Sao còn chưa động thủ?”

Lý Đức Tráng trừng mắt nhìn y.

Mục Giản như là không biết đau.

“Vết thương thế này, ta sẽ khỏi nhanh thôi.”

Y dừng một chút, lại nói: “Lý thị vệ mềm lòng.”

Mục Giản cười, nói chắc nịch: “Ngài thích ta.”

Lý Đức Tráng cắn răng, nước mắt ầng ậng trào ra.

Bàn tay đột nhiên dùng sức.

Mục Giản căn chuẩn, lui ra một chút.

Lưỡi dao không thể tiến thêm một phân, ngược lại còn rơi khỏi ngực Mục Giản.

Máu của y bắn trên mặt Lý Đức Tráng.

Mục Giản thần bình tĩnh che miệng vết thương trên ngực lại, nhìn Lý Đức Tráng một lát, y nở nụ cười tự giễu: “Lý thị vệ thật là nhẫn tâm.”

Lý Đức Tráng trân trấi nhìn y, nỗi lòng khó yên, lồng ngực phập phồng kịch liệc. Ánh mắt hắn hung ác, như là muốn ăn tươi nuốt sống y!

Sau một lúc lâu, trên lầu trở về tĩnh lặng.

Mấy tiếng động khi đó đều đã biến mất.

Có người từ trên lầu chạy xuống tới, chân bước thật nhanh. Người đó chắp tay hành lễ, nói: “Điện hạ! Là di tộc.”

Di tộc?

Lý Đức Tráng tức tới múc bật cười.

Lửa giận bừng cháy trong lòng, hắn thấy đầu váng mắt hoa, cảm thấy mình chịu đựng không nổi.

Mặt dày vô sỉ!

Giọng nói của hắn trầm thấp: “Đây là cách ngươi thoát thân sao? Vu oan hãm hại? Mục Giản! Ngươi quả thật là ti tiện!”

Mục Giản mấp máy môi, lại nói gì đó.

Lý Đức Tráng không có nghe thấy.

Hắn không còn nghe hay nhìn thấy bất cứ điều gì, xung quanh chỉ còn màn đêm vô tận.

Khi hắn tỉnh lại, mọi thứ đã xong xuôi.

Sau khi kiểm tra đối chiếu, kẻ hạ độc Lưu Dũng quả thực là người Di tộc lẻn vào kinh thành. Trước khi sự việc xảy ra, Cửu hoàng tử Mục Giản đã phát hiện ra có điều kỳ lạ, dẫn người đi xem. Đáng tiếc chậm một bước, không thể cứu đại tướng quân.

Trong lúc ẩu đả, người Di tộc lẻn vào kinh thành đã bị chém chết.

Mục Giản lập công, được Hoàng Thượng ngợi khen, thanh danh trong lòng bá tánh càng lớn hơn.

Chát!!!

Tiếng tát chói tai vang lên

Một cái tát này, Lý Đức Tráng dùng hết toàn bộ sức lực của mình.

Khóe miệng của Mục Giản nhỏ máu, khiến cho khuôn mặt tuấn tú của y có thêm phần yêu tà quỷ mị.

Mục Giản chậm rãi ngước mắt, nhìn Lý Đức Tráng mà cười.

“Đánh đi, chỉ cần Lý thị vệ có thể nguôi giận, cứ đánh thoải mái.”

Lý Đức Tráng tức đến phát run.

“Ngươi cấu kết với ngoại bang, giết hại tướng lãnh triều ta. Mục Giản! Ngươi làm việc ác không có giới hạn hay sao!”

“Không có.” Mục Giản cười: “Ta chỉ là một con chó ở lãnh cung. Ta đã từng vì một miếng thức ăn mà cho quỳ xuống van xin người khác, có thể vẫy đuôi lấy lòng người khác, rốt cuộc giới hạn là cái gì? Lý thị vệ, tranh ngôi vốn phải như vậy, ngươi chết ta sống. Ta và không ta không cùng bè phái, hôm nay ta không ra tay với ông ta, ngày sau ông ta sẽ lấy đi tánh mạng của ta. Ta còn muốn giữ mạng để ở bên Lý thị vệ cả đời, người khác muốn lấy đi, ta không đồng ý.”

Lý Đức Tráng: “Ngươi điên rồi!”

Mục Giản chậc một tiếng, nhẫn nại mà dỗ hắn.

“Đừng làm loạn, thái y nói phần đầu của ngài bị thương, không thể lộn xộn được, cũng không thể quá kích động.”

Lý Đức Tráng tức tối gào lên: “Ngươi cút đi! Cút!”

Mục Giản không cút. Y bắt lấy cánh tay hắn, đè hắn vào giường, mặc cho hắn có giãy giụa như thế nào, lộn xộn ra sao, y cũng không buông tay, thậm chí y còn trói hai tay của hắn lại.

Lý Đức Tráng giãy giụa trong vô vọng, chân còn bị y nắm chặt, y giống như rắn độc quanh người hắn, giao triền, bóp nghẹt, làm hắn khó mà thở nổi.

“Buông ta ra! Mục Giản!”

“Không buông.” Mục Giản đè thấp thân người, áp vào vách tai hắn: “Ngài không ngại vết thương trên người mình, nhưng ta nhìn cũng thấy đau lòng đó. Ngài nghe lời chút đi, có được không?”

“Mục Giản! Ngươi có bản lĩnh thì trói ta cả đời đi! Bằng không ta nhất định sẽ giết ngươi!”

Ánh mắt Mục Giản lạnh lẽo, giọng nói cũng trầm thấp:

“Lý thị vệ, lời này khiến ta thất vọng, buồn lòng lắm. Ta đối với ngài còn chưa đủ tốt sao?”

“Kẻ điên! Biến thái! Thằng thần kinh!” Lý Đức Tráng bị trói tay, liều mạng giãy giụa, miệng mắng y lung tung đủ kiểu.

Có lẽ là do mắng quá hăng, hoặc là chuyện Lưu tướng quân chết làm hắn tự trách, giọng nói dần dần mất đi khí thế, chỉ có thể trốn trong chăn mà nức nở.

Mục Giản sửng sốt, y nâng cằm hắn, bắt hắn nhìn về phía mình.

Khi trông thấy đôi mắt ngấn lệ của Lý Đức Tráng, y bàng hoàng. Mục Giản cúi đầu hôn hắn:

“Đừng khóc, ngài như vậy khiến ta đau lòng muốn chết.”

Lý Đức Tráng không để ý tới y.

Hắn cắn môi, quật cường không cho nước mắt trào ra khỏi hốc mắt.

Mục Giản cuống cuồng.

Y dùng cánh môi mình, nhẹ nhàng cọ xát bờ môi hắn, muốn cho gỡ răng của hắn ra, lại vô tình ngửi thấy mùi máu.

Mục Giản nhìn môi hắn sắp bị cắn cho chảy máu, đột nhiên bóp cắm Lý Đức Tráng, gằn giọng:

“Buông ra!”

Lý Đức Tráng không nghe theo.

Mục Giản đành phải dùng sức tách môi hắn ra, sau đó cúi đầu hôn hắn.

Mục Giản cảnh cáo hắn: “Đừng cắn ta, bằng không ta sẽ càng hưng phấn.”

Lý Đức Tráng run rẩy.

Một giọt lệ lăn xuống gò má, thấm vào chăn gối.

Mục Giản được như ý nguyện mà hôn lên môi hắn.

Vẫn là đôi môi mềm mại ấy

Vẫn là hương vị khiến hắn si mê

Hôn một lát, Mục Giản lại cảm thấy không đúng lắm.

Người trong lồng ngực không có lấy một chút phản ứng nào, phẫn nộ, thẹn thùng, nhiệt liệt, không có gì hết!

Mục Giản ngồi dậy nhìn Lý Đức Tráng.

Hắn rũ mắt, hốc mắt đỏ hoe, đôi mắt hắn giờ đây không hề có ánh sáng.

Không phải đôi mắt rạng rỡ động lòng người khi xưa, không có vui buồn mừng giận.

Trái tim Mục Giản hoảng loạn, y ôm Lý Đức Tráng, tới cả giọng cũng phát run:

“Ta không hôn, không hôn nữa. Ngài đừng khóc, cũng đừng mặc kệ ta.”

Chương kế tiếp