[ Xuyên Không ] Bẫy Rập Của Bệnh Kiều

Chương 80: Lý thị vệ bên trọng bên khinh, sao không ôm ta một cái?
Lý Đức Tráng cõng Mục Giản về.

Lý Đức Tráng chỉ bị thương ngoài da, chỉ cần nghỉ ngơi cẩn thận sẽ không còn đáng ngại, nhưng Mục Giản chịu một đao, vết thương vừa sâu vừa nghiêm trọng, là thương thế lớn, sau khi về tới nơi, lại bận trước bận sau chăm sóc Lý Đức Tráng.

Lý Đức Tráng nói mớ kêu “đau”, y còn phải ôm lấy hắn, vỗ lưng dỗ hắn ngủ.

Bây giờ y đã tới giới hạn chịu đựng, miệng vết thương nứt ra thì không nói, còn sốt cao, nóng đến mức khắp cả người đều đỏ bừng. Y hôn mê không tỉnh, thái cũng túc trực ngày đêm.

Mục Giản nằm bệnh lần này.

Người ra ra vào vào trong phủ quá nhiều, Lý Đức Tráng không thể không dè chừng. Hắn chỉ có thể nhìn y từ xa, thừa lúc không có người mới tới bên cạnh. Thời gian còn lại, hắn đều đi tới chỗ Lưu Tráng Thực thăm hỏi.

Đứa nhỏ này không biết kế hoạch của Lý Đức Tráng.

Mục Giản lúc trước còn không nói cho hắn biết, hẳn là cũng không nói với đứa nhỏ này.

Trên đời này chỉ có Lưu Tráng Thực là kẻ đau lòng.

Lý Đức Tráng nhìn mà đau lòng, cắn răng không nói nói, ở bên cạnh đứa nhỏ này.

Bởi vì lẽ ấy, khi Mục Giản tỉnh lại, Lý Đức Tráng không ở bên cạnh y, Mục Giản phải hỏi tỳ nữ mới biết hành tung của hắn. Khi biết Lý Đức Tráng ở chỗ của Lưu tiểu tướng quân, mặt Mục Giản tối sầm.

Y không màng lời dặn của thái y, xốc chăn xuống giường.

Khi đẩy cửa phòng, y nhìn thấy Lý Đức Tráng ghé vào mép giường của Lưu Tráng Thực mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Mục Giản tức giận đến cứng cả người, vội vàng bước lên hai bước. Đụng tới miệng vết thương cũng không cảm thấy đau.

Khi Mục Giản ngồi xổm xuống, y trông thấy khuôn mặt đang ngủ của Lý Đức Tráng, nhất cử nhất động đều chậm lại.

Y không thích Lý Đức Tráng bảo vệ người khác, nhìn người khác như vậy.

Mục Giản muốn đánh thức hắn dậy, bắt hắn phải nhìn mình, nhưng y lại không nỡ. Y chỉ đành thật cẩn thận mà ôm hắn vào trong lồng ngực.

Mục Giản khẽ khàng bế hắn đi, thả lại lên giường mình, ôm lấy hắn, hôn lên bờ môi của hắn.

Y trầm giọng: “Tiểu tử đó có còn cha mình, nhưng ta chỉ có ngài thôi.”

Khi Lý Đức Tráng tỉnh lại, Mục Giản hãy còn sốt.

Lý Đức Tráng dùng tay sờ thử, thấy nhiệt độ trên trán y đã giảm đi nhiều.

Hắn rón rén muốn xuống giường, vừa định đứng dậy, liền bị y ôm vào trong lòng. Giọng Mục Giản bên tai, vừa trầm vừa khàn, còn mang theo hơi nóng:

“Đừng nhúc nhích, để ta ôm một lát.”

Lý Đức Tráng không nhúc nhích.

Một hồi lâu sau, Mục Giản ghé vào bên tai hắn mà nói: “Hôm nay sẽ đưa đứa nhóc Lưu Tráng Thực kia về Lưu phủ.”

Lý Đức Tráng đã hiểu cặn kẽ vở kịch này.

Hắn gật đầu.

Mục Giản lại nói: “Mấy ngày sau, ngài cứ ở trong phủ. Ta sẽ nói với bên ngoài, ngài bị ta giam lại. Chúng ta đang cãi nhau, khiến người khác cho rằng chúng ta đang lục đục.”

“Ừm.”

Âm thanh bên tai chẳng còn nữa.

Hẳn là vì y không còn gì để nói.

Khi Lý Đức Tráng gạt tay Mục Giản đi rót chén nước, dỗ y uống nước, Mục Giản đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi:

“Ngài biết vì sao Lý Đức Tráng ghét ta như vậy, lại đồng ý hợp tác với ta không?”

Lý Đức Tráng không nói gì.

“Bởi vì ta cho ông ta thứ mà ông ta muốn nhất.”

Mười ba châu U Vân.

“Còn ngài thì sao, ngài muốn thứ gì nhất? Ngài nói cho ta biết được không? Ta cho ngài, ngài yêu ta, có được không?”

Lý Đức Tráng nghẹn họng, nói không nổi một chữ.

Mục Giản tựa đầu vào vai hắn, đôi mắt hơi hơi rũ, vừa an tĩnh vừa ngoan ngoãn, khiến Lý Đức Tráng có cảm giác như y đã thay hồn đổi phách.

Lý Đức Tráng từng thấy đủ loại dáng vẻ điện loạn của y, nhưng lại chưa từng thấy y như vậy, hắn cũng không biết mình nên làm gì mới phải.

Mục Giản khẽ nói.

“Ta rất thích ngài, Lý thị vệ.”

“Ta biết.”

“Ừm…” Mục Giản nhẹ nhàng đặt một nụ hôn vào ót hắn, thở ra hơi ấm nóng, phả vào da thịt đằng sau cổ.

Sau ót hắn bị hôn mà ửng hổng.

Mục Giản thích nhìn thấy trên người hắn có dấu vết của mình.

“Chúng ta không thể tốt đẹp một chút sao?”

Lý Đức Tráng nhắm mắt.

Hắn chậm rãi nói lời thật lòng:

“Mục Giản, chuyện ngươi đã làm, ta chưa bao giờ quên.”

Mục Giản dán mặt mình vào sau ót Lý Đức Tráng, thấp giọng cười”

“Ta cũng nghĩ vậy. Hay là cứ thế này đi… Chỉ cần có thể ôm ngài như vậy, có thể mãi mãi ở bên ngài, ta dù có đau cũng không oán thán.”

Lý Đức Tráng rũ mắt.

Hắn không nói nữa.

Căn phòng im lặng đến lạ kỳ

Lý Đức Tráng cho rằng, hai người họ đồng sàng dị mộng.

Mục Giản bị thương rất nặng, đến cả lễ tang của Lưu đại tướng quân cũng không thể đi.

Đại tướng quân lúc “sinh thời” yêu thương bách tính, lại có quân công hiển hách, vậy nên bên đường có không ít dân chúng tế lễ bên ngoài.

Lưu Tráng Thực thân thể nhỏ yếu nâng bài vị của cha mình, đi đằng trước mặt. Cậu bé quật cường, không để một giọt lệ trào ra.

Khi Lý Đức Tráng nghe thấy tin này từ hạ nhân, gã chỉ đành thở dài:

“Con của ta phải chịu khổ rồi.”

Lý Đức Tráng rót cho gã chén nước:

“Khi nào nói với Thực Nhi?”

Lý Đức Tráng cuống tới mức hai hàng lông mày sắp nhăn thành nếp:

“Chờ tới khi thời cuộc ổn định đã.”

Ván cờ này kỳ công như vậy, nhưng cũng là được ăn cả ngã về không.

Lý Đức Tráng nói: “Nó là một đứa trẻ, không thể quay về biên quan, chỉ có thể để lại kinh thành. Ta dưỡng thương xong sẽ phải tới biên quan, đệ thay ta chăm sóc nó. Chờ bao giờ chiến thắng trở về, ta sẽ tới đón nó đi.”

Lý Đức Tráng gật đầu đồng ý.

Vừa mới đầu xuân, Lý Đức Tráng ăn vận xiêm y mộc mạc, chen vào đám người ra vào kinh thành đông như mắc cửi, rời khỏi kinh thành. Khi gã rời thành, Lý Đức Tráng cũng đi tiễn.

Hắn đứng ở cửa thành, nhìn bóng dáng Lý Đức Tráng ở đằng xa. Hắn không biết đằng sau có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm mình. Chủ nhân của cặp mắt khia, sợ hắn nhấc bước chân, chạy ra khỏi kinh thành.

Nhưng hắn không làm vậy.

Lý Đức Tráng nghỉ chân một lát, sau đó trở về vương phủ, ngồi một mình trong chốc lát.

Nghe hạ nhân nói Lưu tiểu tướng quân lại trốn đi khóc một mình, hắn bèn đứng dậy, đi tới chỗ Lưu Tráng Thực.

Một đứa nhỏ chỉ mới mười mấy tuổi, không còn huynh trưởng, không còn mẹ ruột, giờ lại mất cha.

Cậu bé như bèo trôi giữa sông, trôi nổi trên mặt nước, không nơi nương tựa.

Lý Đức Tráng nhìn Lưu Tráng Thực tiều tụy, đột nhiên lại thấy đồng cảm. Hắn đi tới nơi này, cũng lẻ loi một mình, bơ vơ không nơi nương tựa, còn phải ứng phó với Mục Giản, bị y ức hiếp.

Lý Đức Tráng không muốn Lưu Tráng Thực phải chịu khổ như mình, cho nên đối xử với cậu bé rất tốt.

Hắn kể chuyện cho cậu bé nghe, sẽ dỗ cậu ngủ.

Thường xuyên tiếp xúc, khi Lưu Tráng Thực khóc, chỉ có Lý Đức Tráng mới dỗ được.

Đứa nhóc trốn ở góc khóc tường, khóc tới đỏ cả mũi. Cậu bé nghe thấy của Lý Đức Tráng thì vô cùng ấm ức, run giọng nói: “Lý ca ca… Đệ mơ thấy cha mình…”

Lý Đức Tráng bước tới ngồi xổm trước mặt Lưu Tráng Thực.

“Cha đệ nói gì vậy?”

Lưu Tráng Thực thút tha thút thít: “Cha kêu đệ mau chạy đi…”

Lý Đức Tráng giơ tay xoa đầu Lưu Tráng Thực.

Lưu Tráng Thực nức nở hỏi hắn: “Lý ca ca, vì sao người Di tộc lại đáng ghét như vậy? Sao bọn họ không chết hết đi?”

Lý Đức Tráng ôm cậu bé vào lòng, khẽ vỗ lưng cho cậu, nhỏ giọng dỗ dành. Hắn dỗ Lưu Tráng Thực như dỗ đứa bé sơ sinh ăn cơm, cuối cùng cậu bé cũng ngoan ngoãn nằm ngủ.

Hắn vừa quay đầu đã trông thấy Mục Giản đứng ngoài cửa sổ, mặt lạnh như băng.

Trong mắt y hiện lên sát ý lạnh lẽo, y cong môi cười rộ lên:

“Lý thị vệ bên trọng bên khinh, sao lại không ôm ta một cái?”

Chương kế tiếp