[ Xuyên Không ] Bẫy Rập Của Bệnh Kiều

Chương 89: Ngài ấy nói thích ta, phải chăng không câu nào là thật?
Uỳnh!

Cây kiếm trong tay y rơi xuống đất.

Võ quan kia nói không mãi không ta câu, vẫn còn run rẩy, câu từ lộn xộn:

“Lý công tử là do mạt tướng sắp xếp, bây giờ hẳn là đang ở Nhạn Môn Quan. Lưu Dũng dặn mạt tướng, nếu có gặp phải chuyện khẩn cấp, nên giữ cho hắn một mạng. Mạt tướng và Lưu Dũng là bạn tốt. Hắn đã cho ta xem… xem tranh của Lý công tử. Hắn là nhân tài, nếu như chết đi thì quả là đáng tiếc, tính để cho hắn mai danh ẩn tích, để hắn rời đi…”

Mục Giản bóp chặt cổ võ quan kia, tàn nhẫn nói:

“Đi bao lâu rồi?!”

Võ quan ngập ngừng: “Hơn… hơn hai tháng…”

Mặt Mục Giản tối sầm, y đứng lên tính đi ra ngoài.

Lý Ngọc quỳ trước mặt y: “Điện hạ! Hoàng Thượng băng hà, ngài càng gần long ỷ thêm một bước, bây giờ không thể rời khỏi kinh thành!”

“Cút ngay!”

Lý Ngọc đột nhiên dập đầu trên mặt đất.

“Cộp” một tiếng rất lớn.

“Điện hạ! Đã hơn hai tháng, dù có bị thương thế nào cũng đã khỏe lại rồi. Ngài ấy không quay về, đó là vì không muốn trở về, điện hạ!”

Mục Giản đột nhiên dừng bước.

Câu nói này khiến y có cảm giác như mình vừa bị ném xuống đáy biển. Vừa đen, vừa lạnh, lại không ngừng trôi nổi.

Đã hơi hai tháng.

Khi y vì Lý Đức Tráng chết mà đau đớn giày vò, Lý Đức Tráng còn không để lại tin tức gì.

Hắn muốn y cho rằng mình đã chết sao?

Mục Giản nổi cơn tam bành, gân xanh trên trán nổi rõ.

Y đột nhiên tháo xuống ngọc bội mà mình đã quý trọng như người, ném xuống dưới đất. “Cạch” một tiếng, ngọc bội vỡ tan.

Y quát: “Chuyện này xem ra rất vừa ý ngài ấy, có phải hay không?!”

Mấy người quỳ trên mặt đất không dám nói gì, cũng không dám ngẩng đầu.

Đỗ Ngôn Thu đứng ở một bên nhìn Mục Giản, không nói một lời.

Mục Giản nghiến răng, y run rẩy.

Đôi mắt đỏ ngầu toàn tơ máu bắt đầu rớm lệ, trong con ngươi lập lòe ánh nến.

Y gằn từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi.

Tựa như từng chữ một đều là để tự thuyết phục mình

“Rốt cuộc ta đã sai với ngài ấy ở đâu cơ chứ?”

Quen biết từ thuở nhỏ đến nay.

Bọn họ đã cùng trải qua không ít lần xuân hạ thu đông, ở bên nhau không biết bao nhiêu đên.

Thật là dài…

Tính toán kỹ càng, mấy năm nay, mấy ngày này, vậy mà lại dài như thế.

Mục Giản lớn lên ở nơi lãnh cung bạc bẽo, sống ở nơi cung thành tráng lệ huy hoàng. Y đã nhìn quen cảnh chém giết trong cung, cũng trông thấy cảnh tráng lệ phồn hoa không gì sánh được.

Nhưng trong mắt y, tất cả đều không bằng một phần của Lý Đức Tráng.

Hắn như vầng trăng, như ánh rạng đông.

Hắn dùng nửa đời dịu dàng soi đường dẫn lối, cho Mục Giản hơi ấm, giống như ánh nến le lói giữa trời khuya.

Mục Giản thật cố gắng mà bảo vệ tia sáng ấm áp ấy, dùng mọi thứ của mình, hòng trao cho người kia.

Nhưng hắn không cần.

Trái tim Mục Giản nhói đau, cả lồng ngực đều chảy máu đầm đìa, y căm phẫn mà nhìn mảnh ngọc bội lung linh dưới đất. Mục Giản ngây ngốc nhìn một lúc lâu, sau đó lại nhặt lên, cất vào trong người.

Y khum tay giữ lấy mảnh ngọc bội.

Mục Giản như đứa trẻ mà nằm trên bàn khóc rống.

Ánh trăng mà y muốn, không bao giờ chịu chiếu sáng cho y.

Hoàng đế băng hà, quốc tang long trọng kéo dài ba ngày.

Mọi người đều nói Thái Tử hiếu nghĩa, quỳ mãi trên linh đường, không ăn không uống, sắc mặt tái nhợt, ba hồn bảy phách chẳng còn được.

Khi Mục Giản rời khỏi linh đường, vẫn còn cần nội thị dìu đi. Sau đó y lại bị bệnh nằm hai ngày, khỏi bênh mới xuất hiện trước triều thần, cả người mặc long bào màu vàng kim. Khuôn mặt đã mất đi dáng vẻ tươi vười của thiếu niên.

Mọi người đều nghĩ rằng, hẳn là vì long bào và bảo tọa, nơi cao như vậy sẽ lạnh lẽo đơn côi.

Chỉ có Lý Mgọc biết, Mục Giản như vậy là bởi vì Lý công tử.

Hoàng đế băng hà, con cháu khắp nơi nhanh chóng trở về chịu tang, khóc lễ, gửi thư báo.

Nhạn Môn Quan cũng không ngoại lệ.

Nhưng trong thư của Nhạn Môn Quan, Mục Giản đã nhìn đi nhìn lại vài lần, không có một ai tên là Lý Đức Tráng. Cũng không có câu nào hỏi y có khỏe không.

Thật giống như Lý Đức Tráng thật sự đã chết, biến mất khỏi cõi đời này.

Mục Giản ngồi trên ghế của Ngự Thư Phòng, trên bàn có một chồng tấu chương chất cao như núi, chờ y phê duyệt, nhưng Mục Giản chỉ nhìn thư của Nhạn Môn Quan, y im như tượng, không nói một lời.

Lý Ngọc bước vào, quỳ xuống đất hành lễ: “Bệ hạ, Lệ phi tìm người nói về chuyện lập Thái Hậu.”

Khi trước Mục Giản hợp tác với Đỗ Ngôn Thu.

Y không chỉ đảm bảo thượng thư phủ vinh hoa muôn đời, mà còn hứa sau khi chuyện này thành, cũng sẽ đưa Đỗ Ngôn Thu lên bảo vị của Thái Hậu, để nàng ta hưởng vinh hoa phú quý hết đời.

Mục Giản không quan tâm chuyện này tùy ý nói:

“Muốn phong thì cứ phong. Sau đó giết đi.”

Đỗ Ngôn Thu biết quá nhiều bí mật.

Không giữ lại được…

Lý Ngọc nói một tiếng “Vâng”

Ngự Thư Phòng lại rơi vào tĩnh lặng.

Thật lâu sau đó, Mục Giản trải giấy, đề bút, chậm rãi viết hai dòng. Viết lại mở giấy viết thư.

Y lại lấy giấy viết thêm một phong thư. Trên phong thư, Mục Giản dùng dấu hiệu khác để phân biệt.

Y đặt thư lên bàn, đẩy về phía trước.

“Ngươi đi một chuyến Nhạn Môn Quan. Chỉ hỏi ngài ấy, trước đây ngày ấy nói thích ta, có lời nào là thật hay không?”

Lý Ngọc cứng họng.

Hắn muốn khuyên…

Lý Ngọc nghĩ ngợi, sau đó nuốt lại lời nói vào trong bụng.

Đã nhiều ngày nay, Mục Giản ở trong hoàng thành, lo quốc tang, đăng cơ, sắp xếp biết bao nhiêu chuyện lớn nhỏ.

Y nhịn được đến ngày hôm nay đã là cực hạn. Nếu hắn không đi, chỉ sợ vị hoàng đế này sẽ mặc kệ hoàn thành, không màng ngôi vị chí cao vô thượng, chạy đến Nhạn Môn Quan, bóp cổ Lý công tử mà hỏi: “Vì sao ngài không quay lại!”

Mục Giản: “Nếu ngài ấy nói có, ngươi hãy đưa phong thư thứ nhất cho hắn. Nếu ngài ấy nói không phải, ngươi hãy đưa phong thư thứ hai cho ngài ấy.”

Lý Ngọc lĩnh mệnh, cưỡi ngựa chạy một mạch tới Nhạn Môn Quan.

Ngày đêm không ngừng nghỉ, tới mức có mấy con ngựa kiệt sức chết đi.

Hiện giờ tuy là đầu hạ, nhưng khí hậu phương bắc vẫn ôn hòa như mùa xuân.

Lý Ngọc chạy năm ngày, cuối cùng cũng đến Nhạn Môn Quan.

Nơi này không giống kinh thành.

Kinh thành phồn hoa, náo nhiệt, có hoàng thành uy nghiêm tráng lệ. Nhìn vào tưởng cảnh sung túc, nhưng lại bí bách vô cùng.

Nhưng nơi này thì không. Nơi này người tự do tự tại, trên mặt mỗi người đều chẳng có âu lo.

Không cần phải hiểu Lý Đức Tráng như Mục Giản, Lý Ngọc vẫn có thể nhìn ra, Lý công tử hẳn là rất thích nơi này. Khó trách không muốn về kinh.

Lý Ngọc nắm dây cương, hỏi thăm vị trí của phủ tướng quân, sau đó lập tức phi ngựa tới. Hắn bảo người vào trong báo tin, không bao lâu sau đã thấy Lưu tiểu tướng quân.

Cậu bé đã cao hơn, cơ thể cũng rắn chắc hơn. Chỉ mới là đứa trẻ mười tuổi, đã có cốt khí của tướng quân.

Lý Ngọc chắp tay: “Lưu tiểu tướng quân, nôi tài là tới gặp Lý công tử.”

Lưu tiểu tướng quân nhíu mày: “Lý công tử nào cở, chỗ của chúng ta không có Lý công tử. Ở đây là Lưu phủ! Mọi người đều họ Lưu!”

Đây là ý muốn giấu người

Lý Ngọc thở dài, thầm nghĩ đây là lời nói dỗi.

Hắn đang chuẩn bị nói thêm, bỗng nhiên thấy sắc mặt của Lưu tiểu tướng quân thay đổi, nhìn về một hướng, thần sắc hoảng loạn.

Lý Ngọc quay đầu nhìn theo cậu bé.

Đầu bên kia mỏm đá, một vị nam tử vận y phục đen huyền, cưỡi tuấn mã chạy về phía này.

Chỉ nhìn từ xa cũng có thể trông thấy ngựa kia có bộ lông mượt mà, là một con ngựa quý khó gặp, cho dù là kẻ không hiểu gì về ngựa cũng phải khen đẹp/

Nhưng dù sao cũng không loá mắt bằng người trên lưng.

Quần áo lất phất như tên, như hừng đông mới rạng, loá mắt đến mức người ta thấy chói chang.

Chương kế tiếp