[ Xuyên Không ] Bẫy Rập Của Bệnh Kiều

Chương 95: Ngươi tìm chết thì được, ta thì không được chắc?
Lá thư rơi khỏi tay, khẽ khàng đáp xuống mặt đất.

Âm thanh xung quanh hắn dường như biến mất chẳng thấy tăm hơi.

Đây là di thư sao?!

Hắn lảo đảo đứng lên, chóp mũi dần cay, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ hoe.

Hắn ngây ra một lát, bỗng nhiên lao ra khỏi phòng.

“Chuẩn bị ngựa! Ta muốn tới Vị Thành!”

Tuấn mã chạy như điên trên đường nhỏ.

Gió rít gào bên tai Lý Đức Tráng.

Trước khi ra khỏi Hòa Thành, tham tướng không muốn sống mà chạy ra kéo ngựa của hắn. Lớn tiếng kêu hắn đang kháng chỉ!

Sắc mặt hắn âm trầm, hắn dùng hết sức bình sinh đẩy tham tướng ra, nhảy lên lưng ngựa, quất roi ngựa rời đi.

Lý Đức Tráng thừa nhận, lúc ấy là do hắn sốc nổi.

Bây giờ bị gió thổi mạnh, hắn cũng bình tĩnh lại, một loại cảm giác khó tin trào lên từ đáy lòng.

Giống như khi hắn còn ở Nhạn Môn Quan, Mục Giản không tới, cũng không tham gia trận chiến này.

Y ở kinh thành yên ổn làm hoàng đế, muốn nữ nhân thế nào có, muốn nam tử thế nào cũng chẳng khó tìm.

Mà Lý Đức Tráng lại ở Nhạn Môn Quan, làm một tham mưu. Không cao không thấp, nhưng lại tiêu dao tự tại.

Lý Đức Tráng vẫn luôn cảm thấy đây là kết cục tốt nhất của hắn và Mục Giản.

Vậy mà kết cục này lại tan vỡ.

Trong đầu Lý Đức Tráng lúc này đều là: Mục Giản là thằng ngu! Bị bệnh tâm thần! Kẻ điên! Sao y có thể không nghe lời như vậy!

Tới cũng tới rồi, vì sao biết nguy hiểm mà không né tránh!

Lý Đức Tráng bây giờ không có nguyện vọng gì khác.

Hắn chỉ hy vọng cưỡi ngựa nhanh hơn một chút, nhanh hơn chút nữa!

Lý Đức Tráng phi ngựa suốt một ngày một đêm.

Khi mặt trời khuất núi, hắn thấy được Vị Thành.

Nơi đây bị bao phủ mởi một màn sương đen.

Trống trận đánh trời vang.

Đang lúc giao tranh căng thẳng!

Lý Đức Tráng dùng sức kẹp chặt bụng ngựa, lao từ trên sườn núi xuống.

Ở cửa nam có một hình bóng quen thuộc, y ngồi trên lưng ngựa, oai hùng phi phàm, đang ra lệnh cho người cúi đầu, quỳ gối bên cạnh mình.

Có lẽ là do góc nghiêng, Lý Đức Tráng nhìn không rõ vẻ mặt của y. Không biết có phải do khung cảnh máu chảy thành sông hay không, cảnh vật bi tráng, thảm thiết, tà dương như máu. Hình ảnh Mục Giản cũng trở nên lạnh lẽo đầy sát khí.

Cửa thành cao mà dày, dày mà nặng.

Mười mấy binh lính cố sức đẩy, cửa lớn dần bị khép lại trong tiếng hô hào.

Lý Đức Tráng mở to hai mắt.

Mục Giản hạ mệnh lệnh đóng cửa thành!

Một toà thành trống không chẳng có người sống.

Một tòa thành đang bị tấn công.

Mục Giản muốn chết cùng kẻ địch ở nơi này!

Cửa thành chậm rãi khép lại trước mắt Lý Đức Tráng.

Y khẽ quát một tiếng, dây cương trong tay bị cầm chặt tới phát run, quất ngựa chậm rãi rời đi.

Phía sau lại truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng roi quất liên hồi.

Mục Giản theo phản xạ mà quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy ở cửa thành sắp đóng, bỗng nhiên có một người tiến vào. Người đó mang theo ánh sáng lóa mắt, chạm thẳng vào đáy mắt Mục Giản.

Mục Giản mở to hai mắt nhìn.

Tuấn mã hí vang.

Cùng lúc đó.

“Rầm” một tiếng, cửa thành đóng lại thật chặt.

Mục Giản ngây người nhìn người đột nhiên xuất hiện ở trước mắt mình. Tới cả áo giáo cũng không thay, chỉ mặt thường phục.

Có lẽ là bởi vì cưỡi ngựa đi đường xa, bộ dạng hắn cũng lôi thôi. Tóc hắn rối bù, có chỗ còn bị gió thổi cho dựng đứng, có chỗ ướt mồ hôi, dính lại trên má hắn.

Hắn mặt đỏ như nung, thở hổn hển. Đôi mắt không biết vì sao lại ngấn nước, hẳn là hắn đã khóc.

Trái tim Mục Giản đập thình thịch.

Dáng vẻ này của hắn chẳng khác gì khi bị y bắt nạt.

Mục Giản kéo dây cương, chậm rãi đi đến trước mặt Lý Đức Tráng, y nâng tay, sửa soạn lại đầu tóc cho hắn.

Đầu ngón tay run rẩy, giọng nói cũng run rẩy.

“Sao lại tới đây?”

Lý Đức Tráng nhìn chằm chằm Mục Giản.

Hắn ở Nhạn Môn Quan đã một năm, đi ra ngoài đều dựa vào ngựa. Cũng coi như đã tinh thông cưỡi ngựa.

Nhưng vừa nãy, tới cả roi ngựa cũng đứa làm đôi! Vậy mà hắn vẫn có cảm giác lực bất tòng tâm, hắn sợ mình không đuổi kịp!

Trong đầu hắn lúc ấy chỉ có một ý nghĩ.

Mục Giản con mẹ nó đang đi tìm cái chết!

Mục Giản nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt nóng rực, như thể muốn khoan hai cái lỗ trên người Lý Đức Tráng!

Y đã quá quen thuộc với dáng vẻ này.

Lý Đức Tráng hung tợn lườm y:

“Tìm ngươi để dắt ngựa cho ta! Đây là con ngựa mà ta thích nhất!”

Mục Giản nhìn chằm chằm gương mặt hắn một lát, sau đó nhìn đám người hoảng loạn xung quanh, y cười rộ lên:

“Dắt. Trẫm dắt.”

Y bắt lấy cánh tay Lý Đức Tráng, đột nhiên dùng lực, kéo hắn lên ngựa của mình.

Binh sĩ xung quanh mở to hai mắt mà nhìn!

Một người vô duyên vô cớ tiến vào trong thành, coi như thôi đi.

Vừa tới đã hô to gọi nhỏ với.

Bệ hạ không chỉ không tức giận, mà còn cười! Còn kéo hắn lên ngựa của mình?

Người này…

Binh lính xung quanh nhịn không được mà Lý Đức Tráng thêm mấy cái.

Khuôn mặt trắng nõn tinh tế, đôi mắt xinh đẹp ngấn lệ, đuôi mắt hồng hồng, chóp mũi cũng hồng hồng. Giống như đóa hoa bị gió mưa tàn phá. Khiến cho người ta thương tiếc.

Lý Đức Tráng ngồi trên ngựa của Mục Giản, trông thấy con ngựa mình thích mệt tới mức lảo đảo, đi phía trước được hai bước đã ngã ra.

Mọi người kinh hô.

Nhưng thứ Lý Đức Tráng có thể nghe thấy, chỉ có tiếng tim đập trong lồng ngực Mục Giản.

Rất nhanh, rất mạnh.

Lý Đức Tráng nghĩ rằng, cuối cùng cũng có chút cảm giác chân thật.

Mục Giản rũ mắt hỏi hắn: “Kêu ngài đợi ở Hòa Thành, ngài dám kháng chỉ không tuân sao?”

Hắn ngẩng đầu, túm lấy áo giáp trên người y, nghẹn ngào mở miệng:

“Ngươi tìm chết thì được, ta thì không được chắc?”

Mục Giản cười thành tiếng, hận không thể phát tiết ngay trên lưng ngựa, lột sạch quần áo của hắn. Y muốn xâm nhập vào thân thể mê hồn của hắn, bù đắp cho một năm xa rời.

Y cúi đầu cắn lên vành tai hắn.

Nghe thấy hắn kêu “đau”, y liền đổi cắn thành liếm.

“Kháng chỉ không tuân, phải phạt. Phải nhốt ngài lại!”

Mục Giản quay đầu, hỏi thuộc hạ dưới trướng mình:

“Đại lao ở phía tây còn chỗ trống không?”

Tướng lãnh hồi bẩm: “Không có, nơi đó dùng để nhốt người Di tộc bắt làm tù binh.”

Không phải sáng nay đã báo cáo rồi sao? Bệ hạ quên nhanh vậy à?

“Vậy nhà lao ở phủ huyện lệnh thì sao?”

“Nơi đó cũng không còn chỗ trống.”

Việc này không phải vừa mới nói à?

Còn là Mục Giản phân phó.

Y nói người bệnh ở trên đường cái dễ bị nhiễm trùng. Lao ngục rộng rãi, không dùng rới, có thể che mưa chắn gió, rất hữu dụng. Sau đó y đưa người bị thương tới đó.

Lý Đức Tráng đánh thẳng lên ngực Mục Giản, khiến cho tướng lạnh kia hết hồn.

Ông trời của ta ơi!

Nam nhân tuấn mỹ từ trên trời rơi xuống này là gì của bệ hạ chứ?!

Sao lại kiêu căng như vậy?!

Lý Đức Tráng buồn bực: “Ngươi mẹ nó thật đúng là muốn giam ta lại?!”

Ngựa của hắn chạy tới mức sống dở chết dở!

Mục Giản đưa ra một bàn tay, đặt lên ót của hắn.

“Dĩ hạ phạm thượng, hôm nay sẽ không tha cho ngài. Nếu không có chỗ nào dùng được, vậy nhốt ở chỗ của trẫm. Trẫm tự mình giám sát.”

Ngươi mẹ nó không cần đánh giặc à?!

Còn có thời gian nhìn ta?!

Lý Đức Tráng phản ứng lại: “Ngươi gửi cho ta lá thư kia, có phải tính trêu ta một vố hay không? Vì muốn lừa ta tới đây?”

Mục Giản cười rộ lên.

“Ai muốn gạt ngài chứ? Ta phải đánh giặc, ngài ngoan ngoãn đợi ta, chờ ta trở lại.”

Ngựa ngừng ở ở trước cửa phủ của Mông tướng quân.

Mục Giản đỡ Lý Đức Tráng xuống ngựa.

“Ta có bùa bình an của ngài, nhất định có thể tai qua nạn khỏi. Ngài đừng lo lắng.”

“Đó chỉ là mê tín dị đoạn, thật sự không hữu dụng, ta chỉ cho ngươi để… Không đúng! Không phải ta cho! Chẳng liên quan gì tới ta cả!”

Chương kế tiếp