1001 Cách Theo Đuổi Lão Công

Chương 3

Mạc Ảnh Quân chậm chạp đứng trên cầu thang không bước xuống.

'Kí chủ, xuống nhanh không muộn bây giờ.' Âm thanh lo lắng của hệ thống vang lên.

Mạc Ảnh Quân hơi mím môi, hắn không phải diễn viên, nhỡ có gì không đúng bị người khác phát hiện thì sao. Sẽ bị bắt vào đồn công an sao? Hay bị mọi người kêu gọi mang đi thiêu cháy như trong truyện hắn từng đọc? Hay là. . . .

"Tiểu Quân ?"

Thoát ra khỏi tư tưởng của bản thân, Mạc Ảnh Quân mờ mịt nhìn xuống dưới, um, làm một phụ nữ trung niên rất đẹp, xem ra là mẹ của thân thể này.

'Kí chủ !' Phát hiện Mạc Ảnh Quân lại thất thần, hệ thống bất đắc dĩ lên tiếng.

Mạc Ảnh Quân hơi rụt cổ, nhìn chằm chằm người trước mặt. Bây giờ phải làm gì? Gọi mẹ sao? Nhưng mà hắn có mẹ rồi, nha, không biết hắn chết rồi mẹ có buồn không? Chắc không đâu, mẹ hắn bỏ hắn đi với tình nhân rồi, làm gì còn nhớ đứa con này. . . .

"Tiểu Quân ?" Thiếu phụ bối rối xem thiếu niên, con trai của nàng bình thường đã trầm mặc, sao nay còn hay thất thần vậy ?

Hệ thống nhanh muốn khóc, đừng nói ngày đầu tiên làm nhiệm vụ hỏng luôn nhá !

Mạc Ảnh Quân gật đầu với thiếu phụ, bước xuống cầu thang tiến vào phòng ăn, trên thực tế nội tâm vô cùng hồi hộp, nên nói cái gì bây giờ ?

"Tiểu Quân, ngươi ăn sáng đi." Thiếu phụ thấy hắn không nói gì, buồn rầu mở miệng.

Mạc Ảnh Quân im lặng ngồi xuống, im lặng giải quyết bữa sáng, im lặng gật đầu với thiếu phụ, im lặng ra khỏi biệt thự, im lặng tiến đến trường . . . . . .

'Kí chủ, sao ngươi im lặng quá vậy ?!' Hệ thống phẫn nộ gào thét, dọa chết hắn rồi, không biết tên 'mặt quan tài' này có hoàn thành nhiệm vụ được không >.<!

Mạc Ảnh Quân không biết nói gì, chẳng lẽ bảo sợ quá nên im lặng ?

'Kí chủ, nhân vật ngươi phụ thân vào có thuộc tính tương tự ngươi.'

Bước chân hơi dừng lại, cho nên . . . . hắn chỉ cần hành động như bình thường là tốt rồi ?

"Không nói sớm . . . ." Làm hắn sợ hết hồn.

'A ?' Hệ thống không nghe rõ hỏi lại.

Mạc Ảnh Quân không nói gì, lạnh nhạt tiến vào trường.

"Kyaa, ngươi có phát hiện hôm nay nam thần đẹp trai hơn không >////< !"

"Ta cũng thấy thế, đau tim quá mem >////<"

. . . . . . .

Mạc Ảnh Quân nhíu mày nhìn qua đám người đang gào thét, trong đầu âm thầm hỏi hệ thống: 'Ta học lớp nào ?'

'Kí chủ, ngươi lên lầu 2 dãy A phòng đầu tiên đi.'

Mở cửa phòng học, Mạc Ảnh Quân chậm rì rì tiến vào, nội tâm ủ rũ khổ sở. Ta không muốn học lại.

Mặc kệ âm thanh xì xào bàn tán vang lên, Mạc Ảnh Quân vô cùng tự nhiên ném cặp sang một bên, gục đầu lên bàn . . . . . ngủ.

Không biết trôi qua bao nhiêu thời gian, lúc Mạc Ảnh Quân tỉnh lại thế nhưng vẫn chưa hết giờ, nhìn lên đồng hồ phát hiện còn 15', đành chống tay nhìn ra ngoài ngắm cảnh đỡ chán.

Thế nhưng Mạc Ảnh Quân không biết rằng, hắn cũng là một phong cảnh từ con mắt của người nào đó. . . . .

Tịch Thần ngơ ngác nhìn bóng dáng tuấn mỹ cạnh khung cửa sổ, trái tim đập mạnh mẽ hơn hẳn ngày thường. Hắn cảm giác muốn yêu rồi . . . .

Hắn thấy mình thật may mắn khi nhận lời đến xem ngôi trường hắn đầu tư, để gặp được người này . . .

Ánh nắng ban mai dịu nhẹ tựa như lướt qua khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt thiếu niên nhìn xa xăm (buồn ngủ), cánh môi hồng nhạt hơi mở (Quân: tối nay ăn gì ?).

Cứ như vậy, một người ngắm cảnh qua khung cửa sổ, một người đứng từ dưới nhìn lên, tiếng chuông tan học reo lên như đánh vỡ không gian khiến hai người cùng lúc bừng tỉnh.

Tịch Thần vội vàng bước lên vị trí lớp Mạc Ảnh Quân, nam thần a, đợi ta ~~

Mạc Ảnh Quân ngáp một cái, đứng lên xách cặp xuống cầu thang.

'Rầm'

Đến chỗ quẹo xuống, Mạc Ảnh Quân bị một người tông vào, hắn theo phản xạ lùi lại một bước lấy thăng bằng đồng thời cũng đưa tay ra giữ eo người nọ.

Tịch Thần lấy lại tinh thần, trong khoang mũi tràn ngập hương thơm bạc hà dịu nhẹ, hắn cảm giác . . . . muốn say. Uy, không đúng, hắn đang trên đường tiến đến chỗ nam thần mà !

Đang định đẩy người ra liền thấy khuôn mặt người đó, Tịch Thần nháy mắt thất thần, nhìn xa đã đẹp nhìn gần còn đẹp hơn, "Nam thần !" Không tự chủ được nói ra suy nghĩ trong lòng.

Mạc Ảnh Quân sửng sốt cúi đầu nhìn người trong lòng, có vẻ lớn tuổi hơn hắn, còn ăn mặc trang phục tổng tài nữa. Người này thật đẹp, mái tóc hạt dẻ ánh lên dưới nắng bồng bềnh mềm mại, gương mặt thanh lãnh xinh đẹp, quan trọng nhất là con ngươi của người nọ ---- màu xanh lam của biển cả.

Hai người cùng lúc thất thần, bất quá Mạc Ảnh Quân tỉnh táo lại trước, khẽ đẩy người nọ ra, thản nhiên nói, "Xin lỗi." Màu xanh thật đẹp, Mạc Ảnh Quân không nhịn được lại liếc cặp mắt kia thêm một cái.

Tịch Thần bị đẩy khỏi chỗ ấm áp, có chút thất vọng ngước mắt lên, "Kia. . . cái kia . . ." Ô ô, muốn hỏi tên nam thần nhưng ngại quá không mở miệng được T^T

"Sao ?" Mạc Ảnh Quân hơi nhíu mày, muốn kiếm chuyện à ?

Tịch Thần lúng túng nhìn chằm chằm phần cổ với xương quai xanh của Mạc Ảnh Quân, không nhịn được suy nghĩ. Nam thần thật gợi cảm >////<

"Uy." Người này là ai vậy, không muốn nói mau cút. Mạc Ảnh Quân khó chịu.

"A, tên ngươi là gì !" Tịch Thần hoảng sợ, lời nói bật thốt khỏi miệng.

Mạc Ảnh Quân sửng sốt, "Cái gì ?" Nghĩ lâu như vậy để hỏi tên thôi à ?

Tịch Thần thấy nói cũng nói rồi liền dồn hết dũng khí nhìn vào mắt nam thần của hắn. . . .lắp bắp nói, "Ngươi . . . . ngươi. . tên . . tên ngươi. . là gì . . ." Vừa nói xong, Tịch Thần liền muốn cắn đầu lưỡi của hắn, lời nói đanh thép cùng dũng cảm của hắn trên thương trường đâu rồi T^T

*thương trường: Nơi diễn ra các hoạt động thương mại, trao đổi, các công ty phát triển kinh tế đấu tranh với nhau.

"Mạc Ảnh Quân." Nói xong liền rời đi, nam nhân này không phải bị ngốc chứ? Mạc Ảnh Quân mờ mịt nghĩ.

Tịch Thần nghe được âm thanh trầm vang lên, cảm giác tâm can đều muốn run rẩy, người có chút mềm nhũn.

Đợi đến lúc hắn lấy lại tinh thần, Mạc Ảnh Quân đã đi từ lúc nào. 

Chương kế tiếp