1001 Cách Theo Đuổi Lão Công

Chương 57

Còn đang buồn bực không biết nên làm gì, Mạc Ảnh Quân phát hiện có một bóng trắng to lớn đang lao nhanh đến đây, dễ dàng nghiêng người né tránh, bóng trắng đập 'bốp' một phát lên thân cây đằng sau.

"Hệ thống?" Mạc Ảnh Quân ngạc nhiên nhìn nó, không phải đang đi chơi sao?

Bạch hồ vội đứng bật dậy, cả người rung lắc mạnh để lá cây với bụi đất rơi xuống dưới, ngửa đầu lên nhìn thanh niên, 'Chit chit!'

". . . . .?" Mạc Ảnh Quân mờ mịt, "Ngươi chuyển giới à?"

'. . . . . .' Bạch hồ trầm mặc một lát liền nói tiếp, 'Là do ta vội quá thôi!'

"Vậy ngươi có chuyện gì?"

'A!' Hồ ly gào lên một tiếng, hai mắt trừng to, 'Kí chủ, ngươi mau đến cứu bọn họ, mấy người kia bị bọn da đỏ bắt chuẩn bị nấu lên rồi!'

Mạc Ảnh Quân ngạc nhiên nhìn nó, "Mới mấy phút trước mà?"

'Cái gì mà mấy phút, từ lúc kí chủ đi đã gần hai tiếng rồi!' Bạch hồ vung đuôi, 'Không nói nữa, mau lên lưng ta đi cứu bọn họ nhanh!'

Mạc Ảnh Quân khẽ nhíu mày nhưng không nói gì thêm, trước khi bạch hồ bay đi còn nhìn lướt tán lá cây bên kia, khóe miệng hơi cong.

Nhân vật thần bí, ">////<?!!" Đỏ mặt -- ing

[Nhân vật thần bí độ hảo cảm 65]

Mạc Ảnh Quân khẽ mở miệng, hắn biết tiểu tinh linh kia nhìn thấy.

[Nhân vật thần bí độ hảo cảm 70]  

Hắn nói, "Lại đây với ta."

------------------

Trên đường đi nghe bạch hồ kể về những việc mình nhìn thấy, Mạc Ảnh Quân không thể không nghĩ thầm rằng 'ngu ngốc'.

Bất quá, đây có vẻ là một bộ phim nhỏ tựa như truyện cổ tích dành cho trẻ con. Mấy bé con xem phim này có lẽ cảm thấy thật thích thú và muốn tham gia thám hiểm như thế này, nhưng hắn chỉ thấy mấy đứa trẻ con trong phim Peter thật ngu ngốc.

Nghe giọng điệu bạch hồ khẩn cấp lắm, thế nhưng lúc đến nơi lại chỉ cảm nhận được một bầu không khí vui vẻ náo nhiệt?

"Hệ thống?" Tay Mạc Ảnh Quân sờ nhẹ bên gáy bạch hồ.

Thân thể hồ ly run lên một cái, rất nhanh mở miệng, 'Ta nói thật mà, rõ ràng nãy còn bị trói lại sắp đưa đi làm thịt sao bây giờ lại. . . . .'

Không đợi hệ thống dứt câu, Peter đội một chiếc nón đầy lông vũ vẫy tay với bọn họ, miệng la hét, "Quân, mau xuống đây, chơi vui lắm!"

Mạc Ảnh Quân vỗ vỗ đầu bạch hồ ra hiệu nó bay xuống, nhìn Peter hỏi, "Chuyện gì đây?"

Peter cười rộ lên, một tay chỉ vào cô bé da nâu xinh đẹp đang đi đến nói, "Quân, đây là công chúa của tộc ở đây, may mắn làm sao ta đã cứu cô bé từ tay Hook và đưa cô về kịp nên đã giải thoát cho bạn bè của ta, tộc trưởng là một người tốt, họ đã tổ chức tiệc và cho chúng ta thức ăn!"

Mạc Ảnh Quân gật đầu ra hiệu đã biết, bản thân rất tự giác tiến về một góc ít người, trước khi đi còn liếc bạch hồ một cái.

Bạch hồ lúng túng cười, rất nhanh đã bị đám trẻ cùng mấy người thổ dân ở đây lôi kéo tiến vào điệu nhảy kì lạ.

Vừa ngồi xuống không lâu, Mạc Ảnh Quân đã bị một tia sáng xanh lam vụt qua hấp dẫn, tia sáng tiến về phía khu rừng đằng sau, nhấp nháy mấy cái liền biến mất.

Mạc Ảnh Quân cười khẽ, "Hấp dẫn sự chú ý của ta sao?"

Theo ý muốn của tiểu tinh linh, hắn đi theo ánh sáng xanh lam, bỏ lại sau lưng không khí ồn ào náo nhiệt tiến về khu rừng đen tối mờ mịt im lặng có chút đáng sợ.

Không biết đi bao lâu, hắn đã đi theo tia sáng đến một cây cổ thụ vô cùng to lớn, ngước đầu lên cũng không nhìn thấy được tán cây, nó bị che bởi làn sương dày đặc.

Tia sáng đợi Mạc Ảnh Quân đến gần hốc cây rồi bay đến gần, ánh sáng trên người nó giảm bớt, hiện ra cơ thể bé nhỏ đáng yêu.

Có vẻ như tiểu tinh linh vẫn chưa sẵn sàng đối mặt với hắn, hai má bé con ửng hồng, cặp mắt màu thiên lam ướt sũng nhìn hắn, hai tay nhỏ bé vặn vào nhau, đôi cánh mỏng gần như trong suốt đập lúc nhanh lúc chậm.

Nếu như bụi tiên từ cánh Tinker Bell rơi xuống giống như những hạt vàng, vậy những đốm sáng màu thiên lam trong suốt tỏa ra từ cánh bé con lại càng khiến Mạc Ảnh Quân cảm thấy xinh đẹp hơn gấp vạn lần.

Hắn thấp giọng nói, cố gắng khiến cho tiểu tinh linh đáng yêu này không bị dọa sợ, "Ngươi tên gì?"

Tiểu tinh linh có chút lúng túng nhìn hắn, đầu nhỏ lúc nâng lên lúc hạ xuống, môi bé con hơi mím.

Mạc Ảnh Quân mắt sắc phát hiện thái do dự của bé con, nhẹ nhàng nói, "Ngươi chưa có tên sao?"

Bé con ngạc nhiên mở to mắt, tiếp đó liền đỏ mặt, đôi cánh trong suốt đằng sau lưng tựa như tâm trạng mà vỗ liên tục.

Mạc Ảnh Quân giơ hai tay mình lên khép vào nhau, hướng về phía trước gọi, "Bé con, lại đây với ta."

Tiểu tinh linh do dự một chút liền bay đến gần, cách bàn tay của thanh niên còn vài cm nữa liền dừng lại, không biết nghĩ gì mà hai gò má lặng lẽ đỏ ửng.

"Ngươi nghĩ gì vậy?" Mạc Ảnh Quân có chút buồn cười nhìn dáng dấp tựa như nàng dâu nhỏ của tinh linh.

". . . . ." Tinh linh hoảng loạn lắc lắc đầu, mở miệng muốn nói chuyện lại như không có âm thanh, khuôn mặt xinh đẹp nháy mắt ủ rũ.

"Đừng lo, ngươi nói lại lần nữa đi." Mạc Ảnh Quân giơ ngón tay ra thật cẩn thận sờ sờ đầu bé con an ủi, bản thân yên lặng thả tinh thần lực ra.

Tinh linh nhìn hắn một hồi, do dự một chút liền khẽ mở miệng, "Ta thích ngươi."

Trong phút chốc, Mạc Ảnh Quân sững sờ một lát mới lấy lại tinh thần, có chút bất đắc dĩ nhìn bé con.

Có ai mới gặp mặt nói chuyện lần đầu tiên lại tỏ tình luôn không?

Bất quá, nhìn dáng vẻ ủy khuất gần như muốn khóc của bé con, Mạc Ảnh Quân rất nhanh liền ôn nhu đáp lại, "Ta cũng thích ngươi."

"Th. . . . thật sao?!" Cặp mắt thiên lam sáng rực lên, trong đó phản chiếu lại khuôn mặt của thanh niên.

"Đương nhiên là thật." Mạc Anh Quân nhu hòa nhìn gương mặt đỏ ửng cùng ánh mắt mong chờ của tiểu tinh linh.

Đôi cánh gần như trong suốt đằng sau lưng tinh linh đập mãnh liệt phối hợp với làn da đỏ như tôm luộc khiến tiểu tinh linh trong mắt hắn càng trở nên đáng yêu.

Bé con bỗng 'a' một tiếng, đột ngột ngẩng đầu lên nhìn thanh niên, "Ngươi nghe được ta nói!"

"Đúng vậy." Mạc Ảnh Quân nhướng mày, bỗng cúi đầu tiến đến gần bé con khẽ nói, "Ta có thể nghe rõ tiếng của ngươi."

Tinh linh trừng mắt nhìn khuôn mặt cách mình vài cm, cả người nháy mắt biến thành màu hồng đào ngon miệng.

Mạc Ảnh Quân cười khẽ một tiếng, mặt tiểu tinh linh lại càng đỏ hơn.

"Được rồi, không trêu ngươi nữa."

Nghe thấy thanh niên nói thế, không biết tại sao trong tâm bé con có chút thất lạc.

Tiểu tinh linh bay đến gần khuôn mặt Mạc Ảnh Quân, hai tay giơ ra cố sức ôm lấy khuôn mặt của hắn, đầu nhỏ thân thiết dụi dụi.

"Ta thích ngươi nha." Giọng nói mềm mềm nhu nhu.

Mạc Ảnh Quân sờ sờ đầu bé con, nhẹ nhàng đáp lời, "Ta cũng thế."

Đợi bé con dụi chán, Mạc Ảnh Quân dùng cả hai tay cẩn thận ôm bé con ra trước mặt mình.

"Tiểu tinh linh, để ta đặt tên cho ngươi." Mạc Ảnh Quân nhìn bé con, ôn nhu mở miệng.

"Lam Vũ."

"Tên của ngươi là Lam Vũ."

Tiểu tinh linh ngơ ngác nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của người trước mắt, tâm nhảy mãnh liệt.

Người này đặt tên cho ta.

Hắn tìm thấy ta.

Hắn là người đầu tiên ta nhìn thấy.

Hắn là người mà ta muốn theo sau.

Ta. . . . . .

Muốn giữ hắn làm của riêng.

Ngươi sẽ đồng ý đi.

Ngươi ôn nhu như vậy.

Kể cả ngươi không đồng ý. . . . . .

Làm gì có chuyện đó.

Nhỉ? 

Ta thích ngươi như vậy mà.

Chương kế tiếp