300 Năm Vắng Bóng Thượng Tiên

❄︎ 017 ❄︎ Có thù Chàng không biết thế nào mới gọi là “có thù”, nhưng chắc chắn không phải thế này.

Ô Hành Tuyết buông mắt nhìn, thấy bàn tay mình đầy máu.

Suốt dọc đường đến thung lũng Đại Bi, chàng vẫn luôn vận công trong âm thầm để đề phòng nhỡ đâu bản thân mất ký ức rồi tới lúc cần không cách nào động thủ thì đâm ra làm trò cười cho thiên hạ. Thật không ngờ đến lúc thật sự gặp vấn đề, chàng thậm chí không cần phân vân một chút nào.

Không biết làm ma đầu bao nhiêu năm, giết không biết bao nhiêu sinh vật rồi mới khắc cốt ghi tâm thói quen này như vậy.

Thật ra, trước khi vào thung lũng, chàng còn tò mò muốn biết mối quan hệ giữa mình và Tiêu Phục Huyên.

Dù một người là Thượng tiên cai quản Thương Lang Bắc Vực, một người là ma đầu bị giam cầm hai lăm năm, nhưng không chừng quan hệ giữa họ cũng không tệ đến vậy.

Nhưng rồi khi chàng nhìn xuống đôi tay mình, bất giác không nghĩ ra nguyên do để có thể không “không tệ”.

Ô Hành Tuyết lặng lẽ giây lát rồi nhìn sang hai tên thuộc hạ hiếu thuận kia.

Sinh vật tính âm đang mân mê âu yếm bản mặt của cụt tay, hôn hít đối phương tới tê tâm.

Ninh Hoài Sam chắc mới vừa bị chụt mấy cái nên giờ miệng mím chặt như bà già. Có thể thấy cậu ta đang rất nóng lòng khâu cái mõm con vật tính âm lại…

Hoặc khâu mõm mình lại.

Ô Hành Tuyết bước qua.

Ninh Hoài Sam nhác thấy chàng thì khóc oà lên, nước mắt tuôn lã chã, “Tâu thành chủ, bọn ta sai rồi thành chủ ơi, bọn ta chỉ nghĩ có kẻ nào dám giả mạo ngài chứ không muốn tạo phản.”

Ô Hành Tuyết gật gù, “Ừm, ta biết.”

Ninh Hoài Sam nín khe, “?”

Chuyện này cũng biết luôn?

Cậu ta ngập ngừng, nuốt ngược những lời định nói vào.

Giải quyết xong chuyện “giả mạo”, Ô Hành Tuyết khom người vén vạt áo choàng, nắm chặt sau gáy con vật tính âm.

Con vật tính âm chu cái mỏ dài cỡ nào cũng không với được tới Cụt tay. Cụt tay cuối cùng cũng hít thở được. Hắn run lẩy bẩy từ xác tới hồn, hổn hển hớp thật nhiều không khí, mặt mũi tái me tái mét.

“Bẩm thành chủ…” Cụt tay hô lên, muốn tạ lỗi để bày tỏ lòng trung thành, nhưng nghe thấy Ô Hành Tuyết hỏi, “Ta biết cậu ta tên Ninh Hoài Sam, còn ngươi thì sao, ngươi tên gì?”

Bao nhiêu lời than thở của cụt tay nghẹn lại trong cuống họng, “?”

Cụt tay kinh hãi, “Hả… hả gì?”

Ô Hành Tuyết: “Ta hỏi tên họ ngươi là gì.”

“Phương Trữ… bẩm thành chủ, ta tên Phương Trữ,” Cụt tay trả lời với nét mặt vẫn hoàn kinh hãi, chần chờ một hồi mới tiếp tục. “Thưa thành chủ, tên là do ngài đặt cho.”

“?”

Ô Hành Tuyết không ngờ mình là một thành chủ, quản trời quản đất còn quản cả đặt tên.

“Ngài nói một khi đã vào Chiếu Dạ thành thì đừng vương vấn chuyện cũ năm xưa nữa, hãy đổi một cái tên khác đi. Vốn rằng ta chỉ là hạng tranh ăn với âm quỷ hoang dã nên đâu có tên. Thế rồi ngài đặt ta tên này dùng tới bây giờ,” Cụt tay… à không, Phương Trữ nói.

Ô Hành Tuyết lắng nghe nhưng vẫn không có ấn tượng.

“Thưa thành chủ ngài đây?”

“Bị nhốt lâu ngày ở Thương Lang Bắc ngục nên không nhớ chuyện lúc trước nữa,” Ô Hành Tuyết chẳng chút giấu giếm.

“Hở???”

Phương Trữ và Ninh Hoài Sam liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng hiểu cảm giác “giả mạo” trước đây từ đâu mà ra.

“Nên sau này có gặp chuyện gì, nếu ta đã hỏi thì phải trả lời rõ ràng.” Tròng mắt đen nhánh của Ô Hành Tuyết lom lom nhìn hai người, nói xong xuôi thì chợt nhớ ra gì đó bèn bổ sung thêm. “À phải rồi, nhớ cho kỹ, tuyệt đối không được nói dối ta…”

“Không không không không,” cả hai lắc đầu lia lịa như đánh trống. “Chúng ta nào dám nào dám.”

Ô Hành Tuyết nói tiếp với ngữ điệu bình thản, “Ta đã quên những việc trước đây, nên dù hai ngươi có theo ta bao lâu, tình cảm có nông sâu thế nào ta đều không nhận. Thế ta hỏi đây, trước đây ta có dữ dằn lắm không?”

Ninh Hoài Sam: “…”

Đờ cờ mờ câu này trả lời kiểu gì?

Ô Hành Tuyết mỉm cười, “Bây giờ ta còn dữ dằn hơn.”

Ninh Hoài Sam: “…”

Hai tay thuộc hạ liếc nhìn con vật tính âm chu cái mỏ ngoác cái miệng dai như đỉa kia, lòng nhủ đã lĩnh giáo rồi ạ.

Dữ dằn hay không khó nói, nhưng khẳng định vô cùng tà đạo.

Ô Hành Tuyết hù doạ con người ta xong xuôi thì buông tay ra. Con vật tính âm lấy lại tự do lập tức toét miệng vồ vào Ninh Hoài Sam.

Ngay trước khi nó chạm đến Ninh Hoài Sam, Ô Hành Tuyết bỏ áp lực cưỡng chế đè nặng trên người cả hai, gỡ sợi dây lưng trói buộc họ và nói, “Mặc quần áo vào đi.”

Ninh Hoài Sam né người ra thì thấy mình đã có thể vận động trở lại, bèn chống tay cản con vật tính âm, nhảy bật dậy với cái quần của mình.

“Con đuỹ này cắn cắn táp táp không ngừng, mày thích vậy đúng không!!! Tởm lợm hết cả mặt ông mày rồi, buồn nôn vãi…” Cậu ta vừa chửi bới om xòm vừa cùng Phương Trữ hai người bốn tay bóp chết con vật tính âm kia.

Họ hung hăng quẳng con vật tính âm xuống đất, thắt lại đai lưng chỉn chu, dùng sức chà mạnh miệng mình để chùi cho bằng hết mùi vị của con vật tính âm.

Ô Hành Tuyết không để tâm đến họ mà men theo tiếng nước, tìm đến một cái hồ nước lạnh nho nhỏ.

Chàng thấy mình thật lạ.

Không hề giấu giếm gì hai tên thuộc hạ suýt chút nữa đã hại chết mình, thậm chí thẳng thắn nói ra việc bị mất trí nhớ. Thế nhưng khi đối mặt với Tiêu Phục Huyên, chàng lại muốn che giấu.

Che giấu để làm gì?

Không phải huynh ấy đã nhìn ra mày là bản tôn sao?

Ma đầu giết chóc thiên kinh địa nghĩa, có dính máu cũng là lẽ thường tình, cần tẩy rửa làm chi?

Vẽ chuyện.

Ô Hành Tuyết đứng bên bờ hồ với nét mặt không một luồng cảm xúc.

Một lát sau, chàng vén áo bào ngồi xổm xuống, rửa sạch máu me bám trên tay, sạch rồi còn đưa tay lên mũi ngửi.

Hơi ấm vấn vít từ lò sưởi ban nãy đã hoàn toàn tan biến, khí nội chàng vốn mang tính hàn, vừa rồi còn đóng băng cả một hầm mộ đầy máu, giờ đây hai tay lạnh không khác gì băng đá, nhưng không vương mùi máu.

“Thưa thành chủ,” Ninh Hoài Sam gọi.

Ô Hành Tuyết đứng dậy bước trở về, ngước nhìn phía trên theo bản năng.

Đó là chỗ chàng bị Ninh Hoài Sam và Phương Trữ lôi xuống, ắt nên có một hố ngầm nối với ngôi miếu trên mặt đất. Nhưng ngó bây giờ thì thấy vách núi hoàn toàn kín bưng, không có dấu hiệu của đường hầm nào cả, và hẳn nhiên cũng không nghe thấy động tĩnh bên ngoài.

Ninh Hoài Sam thấy hành động của chàng, nhớ đến việc chàng đang mất trí nhớ bèn giải thích rất tận tình, “Thưa thành chủ, có lẽ ngài không nhớ rõ, những lời tay đệ tử tiên môn kia nói là không đúng, cửa đá ngầm không phải lúc nào cũng mở xuống được. Ta với Phương Trữ nắm rõ khu vực thung lũng Đại Bi này nhất, hầm mộ này là một mật thất, nghe đâu một ngày một đêm chỉ mở một lần. Bởi chỗ này đặt tiên pháp phong ấn nên không có ngoại lệ. Những người ở bên trên tạm thời không thể xuống… được.”

Cậu ta huyên thuyên rồi dần dà im bặt.

Vì Ô Hành Tuyết đang nhìn cậu chăm chú, hỏi đầy thâm ý, “Ta có nói muốn ai xuống đây à?”

Ninh Hoài Sam: “… Không có.”

“Vậy ngươi giải thích chi lắm vậy?”

“Ta sai rồi,” Ninh Hoài Sam nhân lúc Ô Hành Tuyết không nhìn bèn tự vả miệng mình một cái.

Cậu vừa tính nói sẽ không lẻo mồm lẻo miệng nữa thì thành chủ nhà họ bất chợt nói, “Trước đây ta và Tiêu Phục Huyên…”

Ninh Hoài Sam yên lặng chờ nghe nửa câu sau, thế mà thành chủ nhà họ nói đến “Tiêu Phục Huyên” thì lặng thinh, không biết đang nghiền ngẫm câu từ hay gì.

Một hồi lâu thật lâu sau, Ô Hành Tuyết dường như không nghiền ngẫm nữa, mới quay sang hỏi cậu, “Quan hệ hai bên thế nào?”

Một dấu chấm hỏi to tướng dần dà nổi trên đỉnh đầu Ninh Hoài Sam: “?”

Cái này cần phải hỏi hả? Quan hệ giữa Thượng tiên và ma đầu thì còn thế nào được?

Ninh Hoài Sam suýt chút ngờ rằng thành chủ đang kiểm tra mình. Thế rồi ngẫm lại thì thấy tính tình thành chủ nhà họ thất thường khó hiểu trước giờ, cậu không chơi khôn lỏi đoán mò nữa mà thành thật đáp, “Không biết.”

Ô Hành Tuyết sửng sốt. “Không biết? Trước đây ngươi có đi theo ta không?”

Ninh Hoài Sam: “Thưa có, phần lớn thời gian ta đều đi theo ngài.”

Ô Hành Tuyết: “Thế mà ngươi không biết?”

Ninh Hoài Sam có hơi khó xử. “Thưa thành chủ, nếu ta nói mong ngài đừng nổi giận.”

Ô Hành Tuyết không trả lời là sẽ không nổi giận. “Ngươi nói.”

Ninh Hoài Sam: “…”

“Việc ngài thích hay ghét ai thật sự khó lường, bảo ta đoán thế này thế kia chẳng bằng đòi mạng ta đi cho rồi,” Ninh Hoài Sam nói.

Cậu và Ô Hành Tuyết đã đồng hành qua rất nhiều chuyến đi, làm rất nhiều việc, theo lý mà nói cậu phải quen thuộc với Ô Hành Tuyết, thế mà trước sau cậu vẫn không đoán được. Cũng vì thành chủ nhà cậu quá mực dối trá.

Có đôi lần Ô Hành Tuyết cải trang khi ra ngoài, lần nào cũng dùng dung mạo khác nhau nhưng có một điểm chung là sẽ không bao giờ xấu xí.

Người nọ chỉ ngẫu hứng cột cao tóc và cài bạch ngọc quan thì đích thị là hình tượng chàng lãng tử Giang Nam cưỡi ngựa tựa bên thành cầu, mang dáng vẻ thu hút các cô nương non trẻ nhất. Thoạt trông thật phiêu diêu, vừa bí bách vừa niềm nở mà cũng vừa khiến người vừa mắt vui tai.

Thỉnh thoảng Ninh Hoài Sam còn ngỡ rằng đó là bản chất thật sự của thành chủ nhà họ.

May mà cậu còn tỉnh táo, biết rằng đó đều là trí trá cả.

Khiến người ta vừa mắt vui tai để làm gì, qua mấy ngày rồi cũng mất mạng.

Cậu đi theo Ô Hành Tuyết đến rất nhiều nơi, từng thấy rất nhiều sinh mạng chết dưới tay Ô Hành Tuyết. Vậy mà đến lúc này gặp lại, vẫn chẳng cách nào đoán được trong lòng người tên Ô Hành Tuyết này muốn giết hay muốn tha.

Cậu cũng từng gặp Tiêu Phục Huyên nhưng không nhiều lần lắm.

Thuận theo Thiên đạo, những năm đó Tiêu Phục Huyên trấn thủ Thương Lang Bắc Vực nên không thường lui tới nhân gian. Mà xui rủi kiểu gì, lần nào tới cũng đụng mặt Ô Hành Tuyết, không hổ là oan gia ngõ hẹp.

Ma đầu trông thấy Thượng tiên chưởng quản thiên phạt thì có thể vui vẻ được sao? Dĩ nhiên là không có cửa.

Ninh Hoài Sam vẫn nhớ rõ biểu cảm của Ô Hành Tuyết khi nhìn thấy Tiêu Phục Huyên từ xa xa, nét mệt mỏi ấy có dịch dung cũng không che giấu được.

Và Ô Hành Tuyết luôn bảo Ninh Hoài Sam quay về Chiếu Dạ thành trước, nên cậu cũng không rõ giữa họ có những chuyện gì. Nhưng cậu biết rõ mỗi khi Ô Hành Tuyết trở về, tâm tình càng thêm bất ổn.

Đến những lúc như vậy, cậu và Phương Trữ chỉ hận không thể né Ô Hành Tuyết tám trượng để tránh bị tai bay vạ gió. Qua lâu ngày, họ quyết định xem tất cả mọi ngữ liên quan đến hai cụm “Tiêu Phục Huyên” và “Thiên Túc thượng tiên” là từ cấm, không cần nhắc đến thì tuyệt nhiên không nhắc đến.

Ninh Hoài Sam đã sớm thấy, với diễn biến tình hình giữa thành chủ nhà họ và Tiêu Phục Huyên, hay nói đúng hơn là tình hình tà ma mỗi lúc một hưng thịnh còn Tiên Đô càng lúc càng thít chặt áp lực như vậy, thì giữa hai bên chắc chắn khó tránh khỏi một cái kết bi thiết.

Nên khi Ô Hành Tuyết tàn sát Tiên Đô lúc xưa, cậu chẳng hề cảm thấy lạ thường. Cậu đã đoán già đoán non hành vi của thành chủ rất nhiều lần mà chỉ đoán đúng mỗi lần ấy.

Ninh Hoài Sam nghĩ về hai lăm năm bị xích khoá cầm tù kia và nói với Ô Hành Tuyết, “Ta thấy có lẽ ngài và Thiên Túc thượng tiên đã quen biết từ rất lâu, quan hệ tương đối sâu xa, chứ không cũng không đến nỗi như vậy. Có lẽ là có thù.”

Có thù à…

Ô Hành Tuyết nghĩ thầm.

Ninh Hoài Sam ỷ con rối của thành chủ nhà cậu không có ở đây, cậu không phải trông thấy gương mặt nọ nên cũng không lo bị chột dạ, bèn nói hết suy đoán của mình mà gần như không kiêng dè hay giấu giếm gì.

Cậu nghĩ thầm, dù gì ngôi mộ này cũng bị bít thêm một ngày một đêm nữa mới mở lại, đến lúc nó mở lại rồi chắc thành chủ cũng chả nhớ tới đoạn thoại này đâu.

Đúng lúc đó, Phương Trữ đang thăm dò các hốc ngách chợt hô to, “Ủa cái gì đây!!”

Ninh Hoài Sam ngoảnh đầu tính lại xem sao thì bất thình lình nghe thấy một tiếng nổ cường bạo gầm lên trên đỉnh đầu…

Cậu thất kinh rụt đầu về, xong lại ngưỡng mặt nhìn lên trên thì mẹ nó thấy ngay một luồng sáng vàng quen thuộc. Luồng sáng vàng nọ hiên ngang đập thẳng xuống hầm, cưỡng ép đánh vỡ tiên pháp bao phủ phía trên ngôi mộ này.

Ánh lửa đèn dầu trong mộ leo lắt dù không chút gió!

Quầng lửa bừng lên mấy trượng như thể muốn thiêu rụi toàn bộ khu mộ, song chỉ vừa hực lên đã tức thì tắt ngúm.

Ngay tiếp đó, một tiếng động lớn nổ ra.

Toàn bộ trần hầm mộ chống đỡ ngôi miếu tiên từ cao mấy chục trượng rầm rầm đổ xuống.

Khói bụi bay mù mịt, chấn động mạnh đến nỗi ngay cả pho tượng thần to lớn đứng giữa hầm mộ cũng bị lung lay và nứt ra.

Ninh Hoài Sam ho khan sặc sụa, hé mắt nhìn bóng người tới phía bên kia màn khói.

Đó chính là nhóm của Tiêu Phục Huyên.

Cái đệt.

Tiên pháp phong mộ dễ phá vậy luôn???

Suy nghĩ này vừa nảy ra, cậu ta chợt thấy có ai đó đá mình một phát không nặng không nhẹ từ đằng sau. Không chỉ mình cậu mà cả Phương Trữ cũng bị đá.

Cả hai lóng ngóng đổ người ra phía trước, chân lảo đảo không may dừng ngay đống xác lũ sinh vật tính âm.

Thế là khi nhóm Y Ngô Sinh bước vào hầm mộ thì cảnh tượng đó đập ngay vào mắt — cả khu mộ tan hoang đầy xác thịt xanh xanh trắng trắng, đầu thân đứt lìa, máu đổ thành sông.

Còn hai người Ninh Hoài Sam và Phương Trữ đang đứng bên cạnh đống xác đó với gương mặt lạnh lùng, trên tay còn bám máu đã khô.

Mấy đệ tử tiên môn tuổi còn trẻ, mặt mũi ai nấy xanh lè xanh lét.

Còn những bá tánh thường dân thì thôi khỏi bàn.

Đến cả Y Ngô Sinh cũng bị khung cảnh này làm cả kinh đôi chút, hắn siết giấy và nói, “Các người… hai người… giết hết đống này à?”

Ninh Hoài Sam: “…”

Phương Trữ: “…”

Cuối cùng họ cũng hiểu tại sao mình bị ăn một đạp tới chỗ này, chỉ đành héo hon mở miệng, “Ọ.”

Còn thủ phạm thực sự Ô Hành Tuyết đang đứng cách họ rất xa, người lẳng lặng phía sau tượng thần, cả hai tay đều sạch tươm, đang ôm ấm sưởi vừa mới nhặt lên chưa bao lâu.

Lòng chàng tự nhủ cuối cùng cũng được xem diễn tuồng vu oan cho người khác, song thấy Tiêu Phục Huyên không hề nhìn “người khác” nào mà xuyên thẳng ánh mắt qua tro bụi đất bùn dưới hầm mộ sang hướng này.

Cả hai lặng thinh một chốc, đoạn Tiêu Phục Huyên cất bước sang đó.

Y vừa di chuyển, những người còn lại cũng không cứng đờ như đá nữa. Y Ngô Sinh và mấy người kia theo gót bước xuống từ phía trên trần ngôi mộ bị sụp, ngang qua núi xác sinh vật tính âm và tụ lại một đám bên dưới.

“Người ta nói đây là hầm mộ mà nhở? Sao dưới này lại thờ tượng thần vậy?” Mấy đệ tử tiên môn để ý pho tượng thần to lớn bèn ngẩng đầu nhìn.

“Ngươi nói xem… mấy sư huynh sư tỷ đến thung lũng Đại Bi liên tục mà mãi không tìm thấy người bị triệu hoán, liệu có phải vì họ chưa vào trong hầm mộ này hay không?”

“Không biết nữa, có khả năng là vậy, tìm thử xem.”

Ô Hành Tuyết nghe họ đàm luận, cũng ngẩng đầu nhìn pho tượng thần ban nãy chưa kịp chú ý đến.

Nhìn chung chàng không quen mặt tượng thần nên cũng không phân biệt được ai là ai, chỉ biết rằng người này không phải Minh Vô Hoa Tín mà nhà họ Hoa thờ phụng, và cũng không phải Thiên Túc thượng tiên.

Đương lúc chàng còn muốn nhìn rõ mặt pho tượng thần này thì chợt thấy có một bóng người cao cao đến bên mình.

Tiêu Phục Huyên đi đến đây đứng cạnh chàng, và cũng ngẩng đầu nhìn tượng thần một cái.

Tiếp đó, giọng nói trầm thấp của y vang lên, “Vì sao những sinh vật tính âm kia ở đây?”

Ô Hành Tuyết nghiêng đầu nhìn y.

Nếu khai thật là bọn Ninh Hoài Sam lôi vào để gài hàng mình thì không giải thích được tại sao Ninh Hoài Sam và Phương Trữ lại giết chúng. Thế nên Ô Hành Tuyết thu ánh mắt về và nói, “Không biết, vừa vào đã có, chắc là chúng bị nhốt ở trong đây từ trước.”

Tiêu Phục Huyên mấp máy môi nhưng không trả lời.

Sau một hồi, y mới hỏi tiếp, “Hai người kia giúp ngươi giết?”

Ô Hành Tuyết ôm lò sưởi trong tay một cách nho nhã, đáp “Ừm” một tiếng.

Chàng vận nội công cực lãnh của mình, giờ có ôm lò sưởi một hồi thì kết quả vẫn là không chỉ không sưởi ấm được mà còn bị chàng làm cho lạnh đi. Nhưng thây kệ, miễn không nhìn ra là được.

Ô Hành Tuyết nhủ thầm.

Một lúc sau, chàng thấy Tiêu Phục Huyên liếc nhìn lò sưởi trong tay mình một cái rồi nhấc tay lên.

Rồi ngay lập tức, bàn tay úp trên lò sưởi của chàng được Tiêu Phục Huyên nắm lấy.

Ô Hành Tuyết lặng người trong nháy mắt.

Tay Tiêu Phục Huyên thật to lớn nhưng bàn tay lại mỏng, lúc trước nằm trong quan tài bàn tay này đóng đầy sương giá mà giờ đây sao ấm áp quá.

Y nắm tay chàng một hồi rồi cúi đầu nói, “Lạnh như băng.”

Ô Hành Tuyết chợt nhớ tới câu Ninh Hoài Sam vừa miêu tả mối quan hệ của họ khi nãy: Hai người có thù.

Chàng không biết như thế nào mới gọi là “có thù”…

Nhưng chắc chắn không phải như thế này.

artist: 梨乖酥

Lời tác giả:

QAQ mấy hôm nay chắc đều cập nhật buổi chiều, mọi người không cần chờ buổi sáng đâu. *Quỳ

........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện app TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Chương kế tiếp