Ai Cũng Không Thể Động Vào Quý Lão Sư Của Ta

Chương 100
Quý Nhược Thừa hít sâu một hơi, vừa di chuyển chuột báo cáo thí nghiệm trên màn hình từ từ cuộn xuống phía dưới.

Anh xem đi xem lại vài lần, ngước mắt nhìn nữ sinh đang vặn ngón tay ngập ngừng trước mặt mình.

"Báo cáo thí nghiệm này là do em tự viết?"

Quý Nhược Thừa thả chuột, dựa vào lưng ghế, chăm chú nhìn cô ấy.

Môi nữ sinh hơi run rẩy, chậm rãi gật đầu, mái tóc dài lộn xộn xõa xuống trước mắt, gần như che khuất cả khuôn mặt.

Tình trạng của cô không tốt lắm; mắt sưng đỏ, sắc mặt nhợt nhạt, quần áo mỏng rộng thùng thình.

Quý Nhược Thừa thản nhiên nói: "Trí nhớ của tôi có chút tốt, lớn tuổi cũng không trở nên kém đi. Bản báo cáo thí nghiệm này hình như năm ngoái tôi đã xem qua rồi."

Sao chép là sao chép, bởi vì lý do cá nhân của mình, anh phản đối việc đạo văn.

Sinh viên tiến sĩ dưới tay anh đều biết một điều bất luận như thế nào cũng không thể chạm vào vảy ngược của giáo sư Quý.

Nhưng bây giờ nghiên cứu sinh không biết. Mỗi năm anh đều đảm nhận khóa nghiên cứu sinh, nhưng không làm giảng viên hướng dẫn. Những sinh viên này cho rằng anh sẽ không kiểm tra bài tập, lại giao cho trợ giảng phê duyệt.

Trợ giảng mỗi năm không giống nhau, thì làm sao mà nhớ được chương trình thí nghiệm trước đó.

Người nữ sinh run lên, lập tức ngẩng đầu cùng vành mắt đỏ hoe: "Thực xin lỗi thầy, em cũng bất đắc dĩ..."

Quý Nhược Thừa hỏi: "Em đạo văn sao?"

Anh không có tâm trạng tìm hiểu nội tình bất đắc dĩ là gì. Nếu thật sự đã xảy ra chuyện gì, có thể xin nghỉ trước với anh, anh tự nhận bản thân cũng được xem là giảng viên dễ nói chuyện.

Nữ sinh cắn răng, nước mắt rơi xuống từng giọt. Cô ấy đưa tay lau đi, mang theo âm mũi nồng đậm trả lời: "Thầy có thể trừ điểm của em. Lần này thật sự là em làm sai, hôm nay em sẽ đi bổ sung."

Cô ấy cũng không muốn biện hộ điều gì, biện hộ thế nào cũng khiến cô càng thêm không có chỗ dung thân.

Quý Nhược Thừa do dự một chút, nghiêm mặt nói: "Tôi không hy vọng trong lớp mình đảm nhiệm lại phát sinh chuyện như vậy, em ra ngoài trước đi."

Nữ sinh cúi đầu, xấu hổ xoay người ra cửa.

Quý Nhược Thừa mơ hồ nghe thấy tiếng khóc không thể che giấu được ở ngoài cửa.

Anh thở dài, do dự thật lâu ở tên của nữ sinh này trong danh sách lớp; cuối cùng vẫn là buông bút xuống, không trừ điểm.

Để xem cô ấy bổ sung như thế nào.

Anh vừa đặt danh sách xuống thì điện thoại di động rung lên.

Cúi đầu nhìn là Khương Dao.

Tâm trạng của Quý Nhược Thừa tốt hơn không ít, anh cầm di động lên, dịu dàng nói: "Sao vậy?"

Khương Dao buồn bực than: "Giáo viên chủ nhiệm gọi điện thoại nói em đến trường một chuyến. Bên này em đang bận chụp cho tạp chí thời trang một lát, nếu không thì anh đi đi."

Quý Nhược Thừa dừng một chút, cẩn thận hỏi: "Úc Minh hay là Tư Nguyên?"

Hai đứa trẻ có thể dẫn đến hai kết quả hoàn toàn khác nhau.

Nếu như là Úc Minh, thì được khen ngợi; nếu là Tư Nguyên, thì bị phê bình.

Quý Nhược Thừa và Khương Dao bất đắc dĩ luyện được loại năng lực thay đổi tâm trạng nhanh chóng này.

Khương Dao bị vấn đề của Quý Nhược Thừa làm cho buồn cười.

"Tư Nguyên, anh mau đi xem một chút đi."

Quý Nhược Thừa đau đầu: "Được, anh biết rồi."

Anh từ nhỏ đến lớn chưa từng bị phê bình, bây giờ lại đang trải qua từng chút một cùng con trai út.

Cho nên cuộc sống thực sự đầy kịch tính, nếu ông trời cho thiếu bạn một thứ gì đó; sẽ luôn tìm cách bổ sung từ những nơi khác, bất kể là tốt hay xấu.

Anh thu dọn đồ đạc và nhìn đồng hồ.

Quả nhiên là thời gian tiểu học tan học.

Quý Nhược Thừa lái xe một đường chạy tới trường tiểu học của hai đứa con trai, dễ dàng tìm được văn phòng giáo viên.

Giáo viên chủ nhiệm cô Vương đang chờ anh ở văn phòng, vừa thấy anh đến, trên mặt lộ ra nụ cười đứng dậy.

"Giáo sư Quý đến rồi, ngồi trước đi."

Quý Nhược Thừa cũng kinh hoàng khi nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm của con trai mình.

Giáo viên dẫn lớp mấy chục năm, kinh nghiệm phong phú, không giận tự nghiêm.

"Xin chào, Tư Tranh nó làm sao vậy ạ?"

Quý Nhược Thừa cẩn thận hỏi.

Cô Vương thở dài một hơi, đến máy lọc nước bên kia rót một ly nước nóng đưa cho Quý Nhược Thừa.

"Thật ra cũng không có gì to tát, trong khoảng thời gian này em ấy có thể thành thật hơn trước kia rất nhiều. Ít nhất lên lớp không nói chuyện riêng, hoàn thành bài tập về nhà đúng hạn, tôi tin tưởng ba mẹ cũng góp phần không nhỏ."

Quý Nhược Thừa gật gật đầu.

Đúng là Khương Tư Nguyên không có hứng thú đối với việc học tập; cậu ấy thích chơi nhạc cụ, khiêu vũ, biểu diễn, quay quảng cáo quần áo trẻ em và các loại hoạt động khác không ngừng nghỉ.

Lớn lên có thể mặc cho cậu phát triển theo sở thích của mình, nhưng kiến thức cơ bản khi còn nhỏ vẫn phải đi học.

"Hai ngày trước là sinh nhật của Úc Minh và Tư Nguyên đúng không?" Cô Vương hỏi.

Quý Bính Thừa sửng sốt: "Sao cô biết?"

Cô Vương thở dài một hơi: "Tuy rằng nói đứa trẻ còn nhỏ, nhưng cũng không thể không quan tâm đến phương diện quan hệ nam nữ. Lớp ba cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Người tốt thì hiểu rõ đây là sinh nhật của Khương Tư Nguyên, không biết còn tưởng đó là Tết Nguyên đán."

Quý Nhược Thừa nhíu mày, không hiểu cô Vương đang nói cái gì.

"Anh có biết các cô bé của mỗi lớp trong trường, có bao nhiêu người tặng quà cho Khương Tư Nguyên không. Ai tặng quà làm em ấy thấy vui thì sẽ cùng các cô bé ấy ăn cơm trưa; còn phải xếp hàng, ngay cả danh sách cũng viết đến hơn ba mươi người, anh xem đi."

Cô Vương lấy ra một tờ giấy trắng được gấp lại nhiều lần từ ngăn kéo.

Mở ra xem, một danh sách tên được viết bằng nét chữ non nớt như giun bò trên đó.

Mỗi nét chữ đều không giống nhau, có lẽ là do chính con gái người ta tự ký.

Mí mắt Quý Nhược Thừa giật giật, cái này gọi là chuyện gì.

Cô Vương tận tình khuyên bảo: "Quý Úc Minh rất kỷ luật, không nhận đồ của người khác; cũng không nói chuyện với người ngoài, chăm chỉ học tập. Cho nên tôi cũng không hiểu nhà anh là như thế nào, hoàn cảnh gia đình như thế nào, sao lại giáo dục ra tính cách khác biệt lớn như vậy."

Quý Úc Minh đã trưởng thành rất sớm; có tấm gương Quý Nhược Thừa phía trước, cậu cũng không cảm thấy mình ưu tú cỡ nào, cho nên vẫn rất nỗ lực.

Nhưng học nhiều hơn, cậu cũng sẽ cảm thấy bạn bè cùng trang lứa quá ngây thơ, không có đề tài chung. Những thứ cậu nói là thứ mà người khác nghe không hiểu.

Dần dà, Quý Úc Minh trở nên có chút lạnh lùng, càng không muốn cùng người khác tiến hành trao đổi vô nghĩa.

Cũng chỉ có khoảng thời gian trước đến nhà Đồng Miểu Tư Trạm chơi, gặp được Đồng An Ngư, hai người có chút cảm tình với nhau.

Nhưng Khương Tư Nguyên thì khác, cậu hoạt bát như mẹ mình, nhân duyên tốt, miệng lại ngọt.

Có một đôi mắt to lấp lánh, ở trước mặt người lớn giả bộ ngoan ngoãn, trước mặt các bạn đồng trang lứa thì lại giả mềm yếu.

Trong lớp không ít nam sinh đều là bạn của cậu, che chở cho cậu; không ít nữ sinh thích cậu vì cậu đẹp trai biết nói chuyện,.

Thích lúc này còn rất trong sáng, chia sẻ những điều mình thích với bạn.

Nếu như giống như người yêu thời thơ ấu được miêu tả là "Tim đập thình thịch" thì không sao, nhưng nữ sinh thích Khương Tư Nguyên quá nhiều, dần dần có chút thay đổi.

Cô Vương nói: "Các cô bé bây giờ vì có thể chơi và ăn cơm cùng em ấy, còn học được cách so đo với nhau; Khương Tư Nguyên cũng không quan tâm, tâm trí không đặt ở việc học, không ít phụ huynh đều đến trường phản ánh."

Quý Nhược Thừa xoa xoa mi tâm, thật sự rất khó giải quyết.

Cô Vương nói: "Anh phải hướng dẫn cho đứa nhỏ, bây giờ không phải lúc yêu đương với các cô bé, một đứa còn chưa nói, mà đây còn là một đám. Tương lai sau này, có khi lại có thể xảy ra chuyện lớn hơn."

Quý Nhược Thừa gật đầu: "Cô nói đúng."

"Việc này nếu tôi không nói cho anh biết, anh và mẹ của đứa trẻ cũng không biết."

Quý Nhược Thừa đáp: "Chúng tôi thật sự không biết, bình thường mua cho nó rất nhiều thứ, không phân biệt được có phải là của người khác tặng hay không."

"Tôi biết ba mẹ anh, cũng biết anh nghiên cứu thành tựu khoa học kỹ thuật giúp ích cho nước lợi cho dân. Nhưng mọi người cũng không thể quên nhà có trẻ nhỏ, thời thơ ấu của trẻ nhỏ bây giờ; nếu mà không có người chăm sóc, tương lai muốn hối hận cũng không kịp.

Quý Nhược Thừa vội vàng nói: "Đúng vậy, cô nói rất đúng, tôi trở về sẽ nói chuyện với nó."

......

Từ phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm đi ra, Quý Nhược Thừa cảm thấy mệt mỏi.

Đã lâu lắm rồi chưa từng nghe giảng dạy dài như vậy, làm giáo viên chủ nhiệm vẫn rất lợi hại, cùng một ý trọng tâm lại có thể nói một giờ không lặp lại.

Anh đón hai đứa nhỏ về nhà, và nói chuyện riêng với Khương Tư Nguyên.

Thật ra anh cũng không chỉ trích cậu; bởi vì Khương Tư Nguyên hiện tại còn chưa nhận thức về giới tính, ai đối xử tốt với cậu thì vui vẻ mà thôi.

Quý Nhược Thừa nói với cậu: "Không thể vô duyên vô cớ nhận đồ của người khác, cho dù ăn cơm với người khác cũng không được.

Các bạn nữ chuẩn bị quà rất chân thành, nếu con không thể đáp lại dụng tâm(*) tương tự thì cũng không nên nhận.

(*) Dụng tâm: Để tâm trí, bận lòng vào làm một việc gì đó

Không phải không thể làm bạn tốt với rất nhiều người, nhưng mà để cho người khác bởi vì thích con mà so đo với nhau, loại quan hệ bạn bè này là không lành mạnh."

Khương Tư Nguyên bĩu môi hỏi: "Nhưng mẹ cũng có rất nhiều fan tặng quà cho mẹ, mẹ còn chưa ăn cơm với người khác."

Quý Nhược Thừa nói: "Bạn học của con không phải fan của con, hơn nữa mẹ trả lại cho fan là phim ảnh và phim truyền hình chất lượng cao, con có không?"

Khương Tư Nguyên đăm chiêu gật gật đầu: "Vậy con không nhận là được rồi, nhưng các bạn ấy thích con thì sao?"

Quý Nhược Thừa: "Ách"

Không biết. Nếu anh biết, lúc trước ở trường trung học cũng sẽ không bị Khương Dao theo đuổi chật vật như vậy.

Nhưng con trai chớp ánh mắt tín nhiệm nhìn anh, anh cũng không thể không nói.

Vì thế Quý Nhược Thừa hàm hồ nói: "Hãy là chính mình, nhưng cũng không có quyền can thiệp vào chuyện của người khác."

Đối với Khương Tư Nguyên mà nói, chuyện không có quyền can thiệp vào việc của người khác có chút quá thần bí.

Cậu cau mày nhỏ, suy nghĩ nhiều lần về lời ba nói; Quý Nhược Thừa nhân cơ hội vỗ vỗ bả vai cậu, chuồn đi mất.

Ngày hôm sau đi làm, Quý Nhược Thừa còn đang suy nghĩ làm thế nào để giải quyết vấn đề có quá nhiều nữ sinh thích mình.

Cửa văn phòng bị gõ hai tiếng. Quá nhẹ, anh suýt chút nữa không nghe thấy.

Quý Nhược Thừa nhìn về phía cửa: "Vào đi."

Cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra.

Là nữ nghiên cứu sinh hôm qua nơm nớp lo sợ đi vào, đặt một bản báo cáo thí nghiệm mới trên mặt bàn Quý Nhược Thừa.

Nữ sinh buộc tóc lên, quần áo cũng gọn gàng hơn rất nhiều, nhưng sắc mặt vẫn không tốt, dưới mắt còn có quầng thâm.

"Thưa thầy em viết lại xong rôi, thầy xem đi ạ."

Giọng nói của cô ấy rất nhỏ, bản báo cáo cũng bị mồ hôi trong lòng bàn tay cô ấy thấm ướt có chút nhăn nhúm.

Quý Nhược Thừa rũ mắt xuống, kiểm tra lại báo cáo trước mặt.

Lần này tốt hơn lần trước rất nhiều, cũng rất dụng tâm, tuy rằng không tính là xuất sắc nhất, nhưng có thể nhìn ra được cô rất để tâm.

Nhìn dáng vẻ này của cô ấy, Quý Nhược Thừa cũng không muốn truy cứu.

"Lúc trước vì sao không viết cho xong?"

Cho anh một lời giải thích hợp lý, chuyện này liền quên đi.

Nữ sinh nghe vậy, cắn môi dưới, mắt rũ xuống, nước mắt lại bắt đầu rơi.

"Ngày hôm qua em đưa bạn trai em ra nước ngoài, anh ấy đi ba năm, em thật sự là... Không có tâm trạng để viết, em xin lỗi…

Cô ấy nói chuyện đứt quãng, rõ ràng còn chưa thoát khỏi cảm xúc.

Quý Nhược Thừa có chút xấu hổ, anh không nghĩ tới là vấn đề tình cảm.

Là một giáo viên giảng dạy, anh không có nghĩa vụ phải biết đời tư cá nhân của sinh viên.

"Được rồi, lần này coi như xong, lần sau chú ý hơn."

Nữ sinh không nhúc nhích, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt luống cuống hỏi: "Thầy, nếu rất thích một người, nhất định sẽ không nỡ rời đi. Lúc trước thầy cùng Khương Dao xa nhau ba năm, cô ấy chờ đợi có phải rất đau khổ không?"

Quý Nhược Thừa tay cầm báo cáo cứng đờ, một lúc lâu sau không nói gì.

Nữ sinh tự biết mình lỡ lời, lau nước mắt: "Xin lỗi, em chỉ là xem cô ấy nhắc tới trong một cuộc phỏng vấn nên em đoán vậy."

Quý Nhược Thừa thản nhiên nói: "Hẳn là rất đau khổ đi."

Nữ sinh ngẩn ra, không nghĩ tới Quý Nhược Thừa lại trả lời.

"Cho nên thầy mới càng phải đối tốt với cô ấy, để khi phỏng vấn cô ấy nhắc tới cũng không nhớ nổi lúc trước có bao nhiêu đau khổ."

Nữ sinh lẩm bẩm: "Thầy, thầy thật tốt."

"Ra nước ngoài học tập cũng là vì sự phát triển lâu dài, năm nay trường đại học cùng ký vào dự án trao đổi với các trường đại học nước ngoài, em có thể chú ý một chút."

Nữ sinh cảm kích cúi đầu: "Cảm ơn thầy, em sẽ cố gắng tìm anh ấy."

Quý Nhược Thừa không nói thêm gì, gật đầu bảo cô đi ra ngoài.

Anh có thể hiểu được loại cảm giác này, cho nên mới phá lệ tiết lộ kế hoạch phát triển của trường học cho nữ sinh.

Đối với Khương Dao, có lẽ thích một người đến mức có thể sẵn sàng rời xa và lấy hết dũng khí để theo đuổi; bởi vì có lẽ đối với cô trên đời này không có chuyện gì tệ hơn việc không chiếm được anh.

Nhưng đối với anh mà nói, rất thích làm cho tất cả những sự trùng hợp lãng mạn mà cô chờ mong đều có kết cục như ý muốn.

Hoàng hôn. Bầu trời đầy tia nắng đỏ. Giống như lớp sơn dầu màu đỏ cam bị lật ngược, đọng lại trên bức tranh trống trải trong suốt.

Khương Dao gửi tin nhắn đến: "Thầy Quý, giáo sư Quý, nhà vật lý Quý, buổi tối em muốn xem phim."

Quý Nhược Thừa rũ mắt, đáy mắt ôn nhu, không để ý kế hoạch công tác cần điều chỉnh, chỉ trả lời cô: “Được.”

Chương kế tiếp