Ai Cũng Không Thể Động Vào Quý Lão Sư Của Ta

Chương 17
Edit: Hiền

Beta: Trúc Linh

Bước ra khỏi căn phòng nhỏ như thể từ ảo mộng trở về không gian thực trong một giây.

Hai mắt Khương Dao sáng ngời, khẽ kéo kéo ngón tay út của Quý Nhược Thừa: “Quý Nhược Thừa, là anh thật sao.”

Quý Nhược Thừa quay đầu nhìn cô, híp mắt hỏi ngược lại: “Không thì là ai?”

“Vậy anh có thể cởi một cúc áo sơ mi ra không?”

Quý Nhược Thừa: “...”

Khương Dao chớp chớp mắt, vẻ mặt mong đợi.

Anh biết cô thích dáng vẻ gì, nhưng để anh tự mình cởi cũng là một gánh nặng tâm lý nặng nề.

“Anh sắp gia nhập nhóm, mười mười lăm ngày nữa không thể gặp nhau rồi.”

Con át chủ bài được sử dụng một cách khôn ngoan. Quý Nhược Thừa là người rất dễ mềm lòng, Khương Dao đã nghiên cứu khá kĩ lưỡng.

Vì vậy vào giây phút cuối cùng, Quý lão sư vẫn là thỏa hiệp.

Anh lặng lẽ đưa tay lên, mân mê chiếc cúc áo màu đen trên cổ áo sơ mi rồi dùng ngón tay ấn nhẹ, cổ áo khẽ mở ra.

Da anh rất mỏng, vừa mới làm có hành động vừa rồi mà giống như vừa từ phòng xông hơi đi ra vậy.

Khương Dao hài lòng, trong mắt ẩn chứa ý cười: “Quý lão sư, giáo sư Quý, nhà vật lý Quý, anh thật sự rất đẹp trai.”

Quý Nhược Thừa: “...”

Người giống như Khương Dao, đem lời “Em muốn ném anh xuống, lột trần rồi làm chuyện đó với anh mãi” toàn bộ đều viết lên mặt cô gái thật sự không nhiều.

Quý Nhược Thừa mặt đỏ bừng từ trong ra ngoài, anh biết chỉ cần mình lệch hướng một chút, Khương Dao tuyệt đối sẽ không kiềm chế, có kéo cũng không kéo được.

“Ở trong phòng học, kiềm chế một chút.”

Anh ho nhẹ một tiếng, khẽ sờ sờ mũi như để che giấu.

Ai cũng không muốn đề cập đến vấn đề xác nhận quan hệ chính thức, giống như mọi thứ đều là lẽ đương nhiên, từ thầy trò năm xưa cho đến tình cảm dây dưa không rõ hiện tại.

Thân tâm Quý Nhược Thừa như một, hoàn toàn tiếp nhận tình cảm của mình, nhưng dù sao thầy trò cũng có mấy năm quen biết, nhất thời bảo anh sửa đổi cảm thấy không thích ứng lắm.

Khương Dao không thèm để ý, cô như được ngâm trong mật ong, bị vị ngọt làm cho mê mẩn.

Cô cùng Quý Nhược Thừa ăn tối, đến thăm quan phòng thí nghiệm vật lý, sau đó một người đi làm thí nghiệm, người còn lại đi chụp tạp chí.

Buổi chiều gió thổi mạnh khiến lá già rụng rất nhiều, công nhân vệ sinh phải làm thêm giờ để dọn dẹp.

Đến xế chiều những đám mây bị thổi bay, trên bầu trời chỉ còn lại những vì sao trong vắt.

Sau ba năm kể từ khi Khương Dao tốt nghiệp, lần đầu tiên cô thích thú nhìn lên bầu trời.

Bầu trời không có nhiều thay đổi, vẫn y hệt như hồi cấp ba.

Cô nhớ trước kia thường cùng bạn cùng bàn về nhà, sau tiết tự học buổi tối, cô nhìn lên bầu trời, bầu trời đêm ở thành phố Lan dày đặc như vừng, như thể cô có thể đưa tay chạm vào các vì sao.

Khi đó cuộc sống của cô rất đơn giản, chăm chỉ học hành và thích Quý Nhược Thừa.

Ôn thi đại học rất khổ, nhưng mỗi ngày đều tràn đầy hy vọng.

Sau đó cô thi vào đại học, cuộc sống trải qua những ngày khó khăn, cũng không có ai có thể thắp lên ngọn lửa trong lòng cô.

Vì vậy những gì xảy ra ngày hôm nay quá không thực tế, giống như đang quay bộ phim truyền hình vậy.

Nếu có thể quay lại, cô muốn nói với bản thân.

Nhất định phải kiên trì, một ngày nào đó Quý Nhược Thừa sẽ là của mày.

Nghĩ đến đây cô cúi đầu mím môi cười, đá nhẹ vào đám lá rụng trên mặt đất, mái tóc dài nhẹ nhàng đung đưa theo động tác của cô để lại bóng mờ mờ sống động trên mặt đất.

Điều đáng tiếc duy nhất là cô vừa nhận được tin anh quay về thì đã chuẩn bị gia nhập nhóm rồi.

Một khi đã gia nhập nhóm, có thể sẽ là mấy tuần hoặc mấy tháng không gặp nhau, cô chịu không nổi.

Hiện tại cô hận không thể ở bên Quý Nhược Thừa mỗi ngày.

Cô thích nhìn thấy sự ngại ngùng của Quý Nhược Thừa sau khi thừa nhận tình yêu của anh, thích đôi tai và cái cổ đỏ bừng của anh, cũng như thích vẻ ngoài nghiêm túc chăm chỉ của anh.

Đi đến cửa khách sạn Khương Dao bất giác liếm môi, Quý Nhược Thừa đã hôn lên môi cô, lúc này cô liếm chỗ Quý Nhược Thừa chạm vào, giống như một nụ hôn kiểu Pháp vậy.

Khương Dao ngân nga bài hát, dùng một lọn tóc thắt bím tóc lại.

Vừa bước đến cửa thang máy, một nam một nữ đang ôm hôn nhau thì cửa thang máy mở ra.

Liễu Ức Nhất.

Khương Dao chớp chớp mắt, mặt không chút cảm xúc lui về phía sau quay đầu đi ra ngoài.

Thực sự cô không có hứng thú với việc tọc mạch bí mật của người khác, đặc biệt là khi đời sống tình cảm của cô đã đủ phong phú rồi.

Nhưng kể từ khi tham gia cuộc đua “Du hành thời gian”, cô và Liễu Ức Nhất ngày càng có duyên.

Vì sao đều chọn InterContinental chứ, bốn mùa sát vách sắp khóc rồi.

Khương Dao ngồi xuống ghế sô pha trong sảnh, cởi mũ ra khai mắt dưỡng thần.

Theo kinh nghiệm ít ỏi của cô, một nụ hôn kéo dài năm phút là đủ rồi.

Năm phút sau, cô lại lên lầu.

Cứ như vậy năm phút trôi qua, Khương Dao bất đắc dĩ nhìn Liễu Ức Nhất đang ăn lát dưa hấu trước mặt.

“Trốn cái gì chứ, mình đã sớm nhìn thấy cậu rồi.” Liễu Ức Nhất ăn một đĩa dưa hấu, rốt cục cũng mở miệng nói.

Khương Dao có chút bực bội: “Ai trốn chứ, là mình tôn trọng chuyện riêng tư của cậu.”

Liễu Ức Nhất nghe vậy gật đầu, rút ​​một tờ giấy lau khóe môi: “Nhưng không ngờ cậu lại sống ở đây, biết thế mình đã hẹn hò chỗ khác rồi.” 

Hẹn hò?

Không phải chứ, không phải nói có kim chủ rồi sao?

Khương Dao nghiêng đầu liếc cô một cái, nghi hoặc nói: “Cậu ra ngoài hẹn hò, sao lại không quản cậu chứ?”

Liễu Ức Nhất ngơ ngác ngẩng đầu, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên vẻ ngây thơ: “Cái gì? “

Khương Dao khó chịu xoa xoa cổ: “Kim... Kim chủ đó.”

“Phì.” Liễu Ức Nhất cười lớn: “Không phải chứ, cậu thực sự tin sao?”

Mặt Khương Dao hiện đầy vạch đen, nhìn dáng vẻ Liễu Ức Nhất ôm bụng cười nức nở, cũng không biết câu nào của cô là thật, câu nào là giả.

Người này giấu mình quá kĩ, qua mấy lớp da cũng không nhìn ra được loại thành ý gì.

“Không phải thì thôi, dù sao mình cũng cứu cậu ra khỏi đoạn tình khổ sở kia.” Giang Dao vỗ mông đứng dậy, chuẩn bị trở về phòng suy nghĩ lại chuyện hôm nay.

Liễu Ức Nhất cau mày: “Không có việc gì sao lại cứu mình?”

Khương Dao trợn mắt: “Chẳng lẽ là thèm muốn thân thể của cậu sao?”

Liễu Ức Nhất tặc lưỡi: “Đã có ai từng nói với cậu chưa, nhìn cậu lạnh lùng xa cách, nhưng thực ra lại đáng yêu ngốc nghếch.”

Khương Dao: “...”

Người này bị sao vậy, khen người không triệt để, mắng người cũng không triệt để, bầu không khí rõ ràng khá hài hòa, điều này khiến cô không khỏi cảm thấy kì lạ.

“Đi uống rượu không, mình nói cho cậu một bí mật.” Liễu Ức Nhất thần bí nói.

Khương Dao híp mắt, cô thật sự không muốn thừa nhận bản thân cũng khá tò mò về bí mật mà Liễu Ức Nhất muốn nói.

Nhưng đêm muộn còn ra ngoài uống rượu, cô đã bỏ được nhiều năm rồi.

Tư Trạm và Trần Đông đang bận rộn khởi nghiệp, Đồng Miểu lại đi du học, một vài người bạn của cô đều tiến về phía trước với những mục tiêu rõ ràng, thời gian càng ngày càng ít.

Cô cũng rất bận, đặc biệt là khi quay phim dở, nhưng kịch bản thì hay, sau khi quay xong quán xá cũng đóng cửa, người đều về hết, cũng không ai rủ nhau ăn cơm.

Cô cũng coi như quen biết với Liễu Ức Nhất, dù hai người cũng chỉ mới gặp nhau vài lần mà thôi.

Nhưng cô vẫn đi.

Bởi vì trong cơn say cô cũng không thể quên được kết quả nghiên cứu của Quý Nhược Thừa bị đánh cắp.

Lúc này cô mới cảm thấy sức lực của một người quá nhỏ bé, muốn để Lã Gia Ân nhận quả báo cô càng phải giải quyết càng nhiều chuyện phiền phức.

Dựa vào mối quan hệ của gia đình cô không khó để lan truyền sự thật này ra khắp cả nước, ngay cả khi tài khoản tiếp thị được liên kết, với làn sóng bình luận dữ dội, hàng nghìn cư dân mạng đồng loạt lên án.

Lã Gia Ân sẽ phải đối mặt với áp lực rất lớn từ xã hội và dư luận, không tin ông ta sẽ không đứng ra làm sáng tỏ sự thật.

Nhưng nếu làm như vậy, trên lĩnh vực quốc tế không phải chỉ một cá nhân làm mất lòng tin, mà ông ta chính là người đại diện cho cả quốc gia.

Nếu nói thẳng ra thì là một người thật sự có thể làm hỏng cả một nồi canh.

Vì vậy Quý Nhược Thừa đã phải chịu đựng nhiều năm nhưng cũng không muốn làm lớn chuyện.

“Uống được cũng đừng uống nhanh như vậy, mình không mời nổi nữa rồi.” Liễu Ức Nhất lấy đi cốc rượu của Khương Dao.

Khương Dao cau mày, phản ứng lại: “Đúng rồi, cậu muốn nói cho mình nghe bí mật gì?”

Liễu Ức Nhất ngửa cổ uống nốt chỗ rượu còn lại vào bụng: “Nói món khai vị trước, hôm qua Hà Đinh Trữ đến tìm mình, động não phân tích xem cậu lăn lộn trong giới giải trí trở thành bà chủ như thế nào, mình nói này, bạn cùng phòng của cậu không biết chuyện của nhà cậu à.”

Khương Dao nghe đến cái tên Hà Đinh Trữ trong lòng chỉ cười lạnh.

Hiện tại xem ra Liễu Ức Nhất đã trở thành đồng minh “đồng bệnh tương liên” của Hà Đinh Trữ, bản thân giống như bị đá ra khỏi hàng ngũ minh bạch vậy.

“Sao cô ta lại muốn quản đến chuyện của mình rồi.” Khương Dao cầm lấy cốc của mình lắc nhẹ.

“Lời người đáng sợ, cậu cũng không sợ sao?” Liễu Ức Nhất nghiêng đầu nhìn Khương Dao.

Vẻ ngoài của cô quá lừa gạt người, ngây thơ vô tội.

“Không sợ, bởi vì mình cũng chẳng phải quả hồng nhũn.” Khương Dao trầm mặc một hồi mới nghiêm túc nói.

Trong mắt Liễu Ức Nhất nhất thời hiện lên một tia ghen tị, nhưng cô nhanh chóng giấu đi, hắng giọng nói tiếp: “Đúng rồi, còn món chính, Trương Trọng Tuân đã đá bạn gái đầu tiên rồi.”

Khương Dao: “...”

Liễu Ức Nhất cười: “Bất ngờ rồi phải không, đoán xem anh ta là vì ai.”

“Trương Trọng Tuân còn có bạn gái đầu tiên sao?” Khương Dao ngạc nhiên hỏi.

Liễu Ức Nhất: “...”
Chương kế tiếp