Ai Cũng Không Thể Động Vào Quý Lão Sư Của Ta

Chương 66
Áo sơ mi cũng cầm rồi, cơm cũng đã ăn, lời chua ngoa cũng đã nói.

Khương Dao lập tức nhận ra ý của Quý Nhược Thừa.

Kịch bản đó.

Phùng Liên.

Nghĩ xong, cô khẽ mím môi, cụp mắt xuống, hoàn toàn không nhắc tới chuyện này.

Cũng tốt, miễn là cô ấy không kén chọn, Phùng Liên vẫn còn vài thứ muốn yêu cầu Quý Nhược Thừa. Theo tính cách của Quý Nhược Thừa, khả năng cao là anh sẽ bị một chuyên gia đàm phán như Phùng Liên thuyết phục. Nếu vậy, họ vẫn sẽ có một loạt các cơ hội để gặp nhau.

Tại sao lúc trước cô không nghĩ đến việc kéo Quý Nhược Thừa vào vòng kiềm chế nhỉ?

Món sashimi được phục vụ đung đưa trong không khí mát lạnh, ngăn giữa hai người họ, tạo thành một bức tường chắn mơ hồ.

Khương Dao cố nén nước mắt, nhưng hốc mắt vẫn đỏ hoe.

Đôi mắt của cô to tròn xinh đẹp, nhưng sau khi khóc lại trông rất đáng thương dưới ánh đèn mờ ảo.

Cô biết quá rõ ưu điểm của mình, vì vậy cô ngẩng mặt lên, nước mắt lưng tròng nói: “Quý Nhược Thừa, anh có để ý cảnh hôn của em không?”

Quý Nhược Thừa dừng tay lại, chiếc đũa đập vào đĩa sứ trắng phát ra âm thanh lanh lảnh.

“Sao em không gọi anh là lão sư nữa?”

Như không có chuyện gì xảy ra, anh gắp một miếng sò Bắc Cực, chấm nhẹ một ít nước sốt, khi cánh tay anh đang cong lại, các cơ của anh phồng lên, tạo thành nhiều nếp gấp.

Khương Dao liếm khóe môi, lông mi khẽ run: “Quý lão sư, anh có để ý học sinh của ngài đóng cảnh hôn không?”

Quý Nhược Thừa rút khăn giấy, lau nước sốt trên khóe miệng, sau đó cong mắt, nở nụ cười thiện lành với Khương Dao: “Là lão sư, anh không thèm quan tâm.”

“Vậy thì…” Khương Dao nói đến đây, đột nhiên dừng lại.

Thì sao?

Cô cũng không biết.

Cô và Quý Nhược Thừa không phải người yêu, không phải bạn bè, đột nhiên trong khoảng thời gian ngắn không thể tìm được một tính từ nào thay thế cho tình thầy trò.

Quý Nhược Thừa hỏi: “Vậy thì cái gì?”

Khương Dao giận dỗi dựa vào ghế, lẩm bẩm nói: “Không có gì, em muốn đóng rất nhiều phim thần tượng.”

Nghe vậy, Quý Nhược Thừa cúi đầu, hơi nhướng mày.

Một bữa ăn chậm rãi và có ý nghĩa.

Những thứ nên giải quyết đã được giải quyết, nhưng dường như những thứ khác đã thấm sâu hơn một chút.

Quý Nhược Thừa không biết liệu Khương Dao có thể hiểu những gì anh đang đề cập đến hay không, nhưng ít nhất khi đối mặt với những vấn đề tương tự, anh sẽ có một phán đoán mới.

Trên điện thoại lần lượt có tin nhắn thúc giục anh quay lại trường học, viện đề nghị anh tham gia biên soạn sách giáo khoa, gọi anh trở về họp.

Anh sợ sẽ làm phiền Khương Dao nên trực tiếp tắt điện thoại.

Ăn cơm xong, anh đưa Khương Dao lên taxi, vừa mở điện thoại lên, ngay cả điện thoại của viện trưởng cũng bị chặn lại ba lần.

Quý Nhược Thừa ấn nhẹ thái dương, ngay lập tức gọi lại cho viện trưởng.

“Trần lão sư, tôi ra ngoài ăn cơm, xin lỗi không nhận được điện thoại của ngài.”

“Tiểu Quý à, chúng tôi họp xong rồi, không phải nói hôm nay cậu ở phòng thí nghiệm hướng dẫn học sinh sao?”

Quý Nhược Thừa chớp mắt: “Tôi có chút việc nên ra ngoài một lát.”

“Cậu phải chú ý học sinh thực nghiệm, các thiết bị mới mẻ kia, chỉ có các giáo viên nước ngoài như các cậu là tiếp xúc nhiều,”

“Vâng, tôi chấp nhận những lời chỉ trích.”

Viện trưởng hít sâu một hơi: “Không phải tôi chỉ trích cậu, tôi chỉ là cho cậu thấy kết quả thôi.”

Tất cả mọi người trong viện đều biết Quý Nhược Thừa đã được giáo sư Kỷ tiến cử rất nhiều, viện trưởng đích thân quyết định đến trường mà không thông qua quy trình tuyển dụng chính thức nào.

Quý Nhược Thừa rất xuất sắc, có đủ nền tảng về nghiên cứu khoa học, nhưng ngay sau khi trở về nước, anh đã đến trường trung học để dạy vật lý trong ba năm, không ai có thể đảm bảo kỹ năng của anh sẽ thụt lùi bao nhiêu.

Huống chi với nền tảng học vấn ưu tú như vậy, anh lại không có thành tích gì ở nước ngoài.

Nhưng người cố vấn của anh là Lã Gia Ân, người đã tạo ra bước đột phá lớn trong lĩnh vực lượng tử, gây chấn động trong toàn bộ cộng đồng nghiên cứu khoa học.

Đó là một cơ hội tốt, nhưng bài báo kết quả nghiên cứu lại không có tên của Quý Nhược Thừa trên đó, nếu không có thể khoe khoang về thành tích của mình.

Có rất nhiều giáo sư trẻ trong viện không hài lòng với Quý Nhược Thừa, vì vậy họ đã chuyển Quý Nhược Thừa sang đại học T, viện trưởng cũng phải chịu áp lực.

Quý Nhược Thừa cụp mắt xuống, đút ngón tay vào túi quần, thản nhiên nói với đầu dây bên kia: “Tôi biết rồi, cảm ơn viện trưởng đã tin tưởng.”

Ngay khi những tầng mây đi qua, mặt trời dần hé lộ nửa thân, bóng đổ trên mặt đất cũng dần bị xóa nhòa cho đến khi tạo thành một sự cân bằng tài tình trên còn đường nhựa màu xanh đen.

Quý Nhược Thừa đứng trong bóng tối, đi về phía trước chưa đầy một bước, vũng nước lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Anh nhìn chằm chằm vào nó một cách nghiêm túc trong vài giây, rồi quay lưng bước đi.

Đi không bao lâu, sự chú ý đặc biệt của Weibo xuất hiện.

Anh sững người một lúc, rồi nhanh chóng ấn mở.

Tại sao lại đăng trên Weibo nhanh như vậy?

@Summer Khương: Mình thích ăn đồ Nhật nhất!

Hình ảnh kèm theo là các món ăn trên bàn, còn có một phần nhỏ cánh tay của Quý Nhược Thừa lộ ra khi anh gắp đồ ăn.

Ngay lập tức có hàng chục bình luận ở bên dưới, họ là những người hâm mộ bộ phim truyền hình Mary Sue trước đây của cô, họ vui vì cô hạnh phúc.

@Miêu Miêu Đồng bình luận @Summer Khương: Với ai đây [ngạc nhiên]?

@Summer Khương đã trả lời @Miêu Miêu Đồng: Cậu nghĩ thế nào [đắc ý]?

Quý Nhược Thừa im lặng gật đầu, sau đó cất điện thoại vào túi, mím môi cười khẽ.

Dường như anh không hối hận hận chút nào vì hôm nay đã ra ngoài ăn cơm.



Khương Dao không quay lại trường học, trước khi xe chạy ra ngã tư, cô đã đưa cho tài xế một địa chỉ khác.

“Đến khu biệt thự Động Đình.”

Tài xế nghe xong thì mừng rỡ khôn xiết, từ một chuyến đi mấy chục đồng tăng vọt lên mấy trăm đồng ngay lập tức.

Tại cổng biệt thự, Khương Dao đưa tiền, đi thẳng đến nhà của Trương Trọng Tuân.

Hiện giờ Trương Trọng Tuân đang trong kỳ nghỉ trước khi gia nhập nhóm, thỉnh thoảng ra sân ga tham gia một số hoạt động, phần lớn thời gian đều ở nhà.

Phùng Liên đã thay Khương Dao hỏi thăm.

Vừa mở cửa, Trương Trọng Tuân khá ngạc nhiên khi thấy Khương Dao đang đứng ở cửa.

“Sao thế?”

Khương Dao cắn môi dưới, ngước mắt nói: “Tôi muốn tìm hiểu thêm về bộ phim .”

Trương Trọng Tuân đưa cho cô một chai coca, cười nói: “Phải không, cô đột nhiên giác ngộ hả?”

“Ừm, tôi không thể tranh thủ vì tài nguyên của mình à?”

Trương Trọng Tuân im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: “Nói thật với em, quá trình casting của bộ phim này đã kết thúc, ngay cả các ứng cử viên nội bộ cũng có khuynh hướng. Hôm qua tôi đã nhận được thông tin của một nữ diễn viên tên là Liễu Ức Nhất, được Giai Hỉ hết lòng đề cử, nếu được chọn, sẽ có thể rót vốn vào cho đoàn phim.”

Khương Dao nhất thời không nói gì.

Nói chung, khi casting đã đến mức như vậy, nếu cô lại can thiệp vào thì sẽ bị coi là “xé bánh”.

Tuy tài nguyên trong vòng đang bị xé nát, nhưng rút dây động rừng, lấy tư chất của Liễu Ức Nhất nếu muốn có được vai diễn này, nhất định phải có tư bản hỗ trợ sau lưng, nếu cô xé bỏ thì sẽ bị coi là kẻ thù.

Trương Trọng Tuân uể oải ngáp một cái: “Nhưng đổi người trước khi quay phim là chuyện bình thường, tùy năng lực mỗi người.”

Điều mà Khương Dao lo lắng không phải là tư bản sau lưng Liễu Ức Nhất.

Liễu Ức Nhất đã từ bỏ quyền lợi cá nhân của mình để đổi lấy sự khen ngợi của công ty, nhưng cô thì không cần, cô là con gái của một nhà tư bản.

Cô cảm thấy đau đầu về mối quan hệ bạn cùng lớp của mình với Liễu Ức Nhất.

Việc xé tài nguyên của nhau là điều nhạy cảm và sắc bén nhất giữa những người bạn cùng lớp với nhau, đặc biệt là giữa các bạn học nữ, những người có thể xé ra đủ mọi mánh khóe và ý tưởng mới.

Họ còn phải gặp lại nhau trong bộ phim tốt nghiệp, thời gian quay bộ phim này trùng với lịch trình của bộ phim tốt nghiệp.

Hà Đinh Ninh đã chủ động tiết lộ tin đồn rằng Liễu Ức Nhất đã thăng chức cho vai chính của bộ phim tốt nghiệp, ngẫu nhiên chọn một vai phụ cho .

Khương Dao tương đối lười xử lý các mối quan hệ giữa người với người, đặc biệt ghét những khúc mắc phức tạp, cô chưa bao giờ nghĩ rằng cuối cùng mình sẽ bị vướng vào một mạng lưới quan hệ không rõ ràng.

“Tôi vẫn có cơ hội gặp đạo diễn để thử vai chứ?”

Cô cầm chai coca lạnh, hỏi Trương Trọng Tuân.

Trương Trọng Tuân dang tay ra: “Chuyện này em nên hỏi Phùng Liên đi, chỉ cần anh ấy cố gắng thì tất nhiên sẽ có.”

Khương Dao gật đầu, cảm thấy bối rối nếu mình quan tâm.

“Tôi chỉ đến để cảm ơn anh, còn nhắc nhở tôi phải tranh thủ cho cơ hội này.”

Cô nói xong liền xoay người muốn đi ra ngoài.

Trương Trọng Tuân yếu ớt nói: “Em thật sự nên đến gặp tôi, khiến tôi từ chối hợp tác với từng người một.”

Trương Trọng Tuân là bên chịu trách nhiệm về lưu lượng, quả thật có tiếng nói lớn, nguyên tác của bộ phim này cũng không nổi tiếng nhưng bản chuyển thể thì xuất sắc, thị trường cơ bản trong giai đoạn đầu chủ yếu phụ thuộc vào người hâm mộ của Trương Trọng Tuân để khuấy động chủ đề.

Là nam chính được đoàn phim chỉ định đầu tiên, Trương Trọng Tuân có quyền lựa chọn hợp tác với ai, nhưng một diễn viên khéo léo sẽ không tự chuốc lấy rắc rối này.

Khương Dao quay lưng lại với Trương Trọng Tuân, dừng lại nói nhỏ: “Đừng, anh đừng nói thay tôi, tôi sẽ đi diễn thử, tốt nhất là tôi được vào, tôi không được vào thì đó là do số phận.”

Nếu là người khác, ngay cả cơ hội gặp đạo diễn để thử vai còn không có, cô đã dựa vào quan hệ của nhà mình mà đến trước.

Chỉ cần đừng đi quá xa.

Trương Trọng Tuân khoanh tay trước ngực, nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Khương Dao, khẽ cười nói: “Ôi, em thật sự… Kỳ lạ.”

“Cảm ơn sư huynh khen ngợi, trả lại coca cho anh này, tăng cân.”

Khương Dao đặt chai coca lên tủ giày, vuốt tóc rồi khoác chiếc túi lên đi ra ngoài, cô định đóng cửa lại cho Trương Trọng Tuân, nhưng anh ta đã giữ lại bằng một tay.

“Haizz, tôi có chút tò mò, không phải không ai có thể thuyết phục em à, ai lại không biết xấu hổ như vậy, để cho công chúa nhỏ rơi vào thế tục?”

Trương Trọng Tuân cười giễu cợt, Khương Dao trợn tròn mắt.

“Tôi không nói cho anh biết đâu.”

Trương Trọng Tuân không ngờ cô lại từ chối dứt khoát như vậy, vẻ mặt anh ta hơi mất tự nhiên.

Anh ta chậm rãi buông tay ra, trầm ngâm gật đầu: “Vậy chúc em casting suôn sẻ, cắt râu thành công.”

Hai chữ cắt râu này có vẻ khó nghe, nhưng Khương Dao biết Trương Trọng Tuân không có ý đó.

Bởi vì trong vòng, có thể chặt đứt tiền đồ của người khác, từ lâu đã trở thành một phương tiện để thể hiện.

Ngay cả Trương Trọng Tuân cũng đã chặn rất nhiều tài nguyên của người khác, nếu không anh ta đã không nổi tiếng một cách nhanh chóng.

“Cảm ơn.” Khương Dao khô khan nói.

“Cái này cho em. Trở về nghiên cứu lời thoại trong hai cảnh trước khi diễn với tôi, nghe nói bọn họ đều casting lời thoại này.”

Trương Trọng Tuân đưa cho Khương Dao một kịch bản nặng nề, giống với của Liễu Ức Nhất.

Cô cầm nó trong tay, trong lòng cảm thấy có chút phức tạp, sau một hồi phức tạp, cô liền đem một chút áy náy này bỏ lại phía sau.

Nếu bây giờ đã đưa ra quyết định, cô không cần phải ra vẻ đạo đức nữa.

Cô tùy tiện bỏ kịch bản vào túi, ra ngoài bắt taxi.

Trương Trọng Tuân nhìn cô đi ra khỏi sân rồi dần biến mất ở ngã tư đường, nụ cười trên khuôn mặt anh ta dần nhạt đi, đôi mắt cũng trở nên sâu hơn.

Chương kế tiếp