Ai Cũng Không Thể Động Vào Quý Lão Sư Của Ta

Chương 69
Tuy Quý Nhược Thừa lái xe đến nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc bị rót cho một ly Whisky đầy.

Mọi người trong phòng này còn uống nhiều hơn, nhưng anh uống xong cả người đỏ hết lên nên còn trốn được kha khá.

Uống đến cuối, mọi người đều có chút hưng phấn, bắt đầu bóc phốt những chuyện cực phẩm trong công việc của mình.

Chỉ có Khương Dao thong thả ung dung gắp đậu bắp trộn lạnh ăn, lạnh lạnh dẻo dẻo, ăn vào cũng không gây béo.

Cảnh tượng như này cô nhìn nhiều rồi, uống đến cuối cùng, cả bàn cơ bản chỉ có mỗi cô là tỉnh táo nhất.

Trần Điềm hưng phấn, hai mắt sáng lên, cầm lấy di động gửi tin nhắn âm thanh vào trong nhóm fan Kẹo gừng.

Một viên kẹo gừng ngọt to to to: "Hôm nay tôi sống với con người thật rồi! Sau chúng ta không cần lo lắng cho cô ấy, cô ấy có công ty lớn chống lưng rồi!"

Tương gừng đào: "..."

Gừng gừng rất ngọt: "...Chúng tôi lo lắng là lo lắng cô đấy, mau đi ngủ đi, đừng nằm mơ mãi thế."

Chìm đắm trong bánh quy gừng: "Uống say thật tốt, còn có thể bốc phét nữa."

Trần Điềm dẩu môi, ủy khuất nhìn Khương Dao: "Mọi người không tin lời tôi nói."

Khương Dao nhìn qua một cái, sau đó cầm lấy di động của cô đấy, mở chức năng selfie, ôm Trần Điềm chụp một tấm, tiện tay gửi vào trong nhóm.

"Bây giờ thì được rồi."

Sau khi nhận được ảnh chụp, cả nhóm chat đều yên tỉnh, nửa phút sau, lượng tin nhắn đột nhiên nhiều như nổ bỏng.

Trần Điềm hạnh phúc bưng mặt: "Chúng ta có thể thêm bạn không, về sau có vấn đề gì liên quan đến luật pháp thì cứ việc đến tìm tôi."

Khương Dao cong mắt, lấy điện thoại của mình quét wechat của Trần Điềm, kết bạn với cô ấy.

"Thật sự rất cảm ơn cô."

Cô nghĩ lại, lại mượn điện thoại của Trần Điềm gửi tin nhắn âm thanh vào trong nhóm: "Cám ơn mọi người."

Tiếng hét chói tai và câu hỏi bùng nổ trong nhóm không còn nữa, có một loại cảm giác dịu dàng không nói thành lời.

Tương gừng đào: "Cố lên nhé Dao Dao."

Gừng gừng rất ngọt: "Cháu và con gái cô tuổi cũng tương đương nhau thôi, cô rất thương cháu."

Chìm đắm trong bánh quy gừng: "Lại uống rượu rồi, chị cùng nhóm Kẹo gừng ngọt đều phải chú ý an toàn, nghỉ ngơi thật tốt."

Bên ngoài là giọng người ta hát kinh kịch uyển chuyển du dương, tiếng trống nhẹ nhàng gõ theo nhịp, trong lòng Khương Dao mềm nhũn.

Trần Điềm lung lay đứng lên, trong miệng còn lẩm bẩm nói: "Đúng, nên nghỉ ngơi sớm."

Cô ấy cúi đầu nhìn đồng hồ, đã sắp mười giờ rồi, các quán cũng sắp phải đóng cửa rồi.

"Tôi đi tiền trả, mọi người chỉnh đốn lại một chút, lão Trương, gọi bốn người lái xe hộ đi." Bọn họ đều uống rượu, khi đến lại lái xe đến, bây giờ thì không thể tự lái về được.

Khương Dao nắm lấy cổ tay cô ấy,kéo cô ấy xuống: "Đừng, để tôi trả"

Trần Điềm lắc đầu: "Không được, đã nói là lần này tôi mời rồi."

Khương Dao vỗ vỗ cánh tay cô ấy: "Giữ lại để mua đại ngôn của tôi."

Trần Điếm say rồi nên phản ứng chậm chạp, cau mày suy tư một lát mới ngoan ngoãn nói: "Được thôi."

Khương Dao thay Quý Nhược Thừa thanh toán, cô rất cảm ơn bên cạnh anh có hội bạn tốt như vậy.

Khác với Trình Viện, bọn họ kết bạn với Quý Nhược Thừa với mục đích rất đơn thuần, cũng rất trân quý.

Lúc cô quay lại, vừa đẩy cửa ra thì phát hiện Quý Nhược Thừa luôn ngơ ngác nhìn chằm chằm cửa, đợi cô.

Quý Nhược Thừa uống nhiều cô cùng yên tĩnh, hai tay quy củ để trên đầu gối, cong mắt cười nhìn Khương Dao.

Trên mặt anh còn đỏ, lồng ngực phập phồng, ánh mắt giống hoa hướng dương nhìn theo từng nhất cử nhất động của Khương Dao.

Sống động quá.

Đáng yêu quá rồi.

Khương Dao nuốt nước miếng.

Lúc thu dọn đồ đạc, bên trong ghế lô loạn thành một đống lộn xộn.

Khác với những người bạn uống nhiều rồi luôn muốn thể hiện gì đó, Quý Nhược Thừa nhận ra mình đóng được nút khóa áo khoác lông thì liền nâng đôi mắt mờ mịt nhìn về phía Khương Dao.

Khương Dao vươn tay, giúp anh đóng từng nút một, sau đó khoác tay anh: "Đi, em đưa anh về nhà."

Quý Nhược Thừa ngoan ngoãn đi cùng cô đi qua con đường ở trên lát đá xanh ở dưới là dòng nước chảy qua, cau mày nhìn làn khói phiêu diêu ở hai bên đường: "Là hơi nước chứ không phải là băng khô."

Khương Dao chỉ vào lá nho trên phía đỉnh đầu hỏi: "Đây là cái gì?"

Quý Nhược Thừa ngửa đầu nhìn một lát: "Nho."

Khương Dao cười nói: "Đấy là lá giả đó."

Quý Nhược Thừa ngơ ngác nhìn cô.

Khương Dao lại chỉ về phía mình bản: "Vậy em là cái gì?"

Quý Nhược Thừa thành thật trả lời: "Bảo bối."

Khương Dao chớp mắt, lại gần hôn nhẹ lên môi anh một cái: "Trả lời chính xác."

Trên xe, Quý Nhược Thừa vẫn luôn rất yên tĩnh.

Anh tựa vào ghế sau, cũng không nói buồn nôi, cũng không lập mê man ngủ ngay, ngược lại mở to mắt xem cảnh bên ngoài.

Anh đã ở Đế Đô sinh sống rất nhiều năm rồi, rõ ràng là rất quen thuộc vùng này, nhưng giờ phút này ngay cả đông tây nam bắc cũng không phân biệt được.

Anh gục đầu xuống, yên lặng suy nghĩ, nói: "Anh uống nhiều rồi."

Khương Dao lại gần, nhẹ nhàng sờ vào cằm của anh, nhìn Quý Nhược Thừa bằng ánh mắt ướt át, mềm mại nói: "Em thích anh uống nhiều."

Xe dừng lại ở trong sân trường, Khương Dao thanh toán tiền, kéo Quý Nhược Thừa lên lầu.

Mới vừa đến trong nhà, Quý Nhược Thừa lập tức đi vào trong phòng tắm.

Anh không thích mùi rượu nồng nặc trên người mình.

Khương Dao nhanh chóng bỏi túi xách xuống, vội vội vàng vàng lấy lọ nước tẩy trang: "Anh đợi em với, em muốn cùng anh tắm cùng!"

Cô có chút hưng phấn, khá là chờ mong một đêm tuyệt vời.

Cho đến khi cô mặc áo choàng tắm đi vào trong phòng tắm, nhìn thấy Quý Nhược Thừa dang cau màu cởi cúc áo sơ mi, sự hưng phấn này bùng nổ đến đỉnh điểm.

Cô đi đến, tiến tới giúp Quý Nhược Thừa cởi cúc áo: "Để em."

Quý Nhược Thừa thuận theo, bỏ tay xuống.

Hôm nay anh mặc áo sơ màu xanh đậm bên trong áo len, áo sơ mi là Khương Dao chọn cho anh.

Từng nút áo được cởi bỏ, không khí lạnh lẽo dần trở nên nóng bỏng hơn, Quý Nhược Thừa có hơi thanh tỉnh một ít.

"Sau này anh sẽ không uống nhiều rượu như vậy nữa." Hắn thâm trầm nói.

Khương Dao gật đầu: "Vâng vâng vâng, anh nói đúng."

Cô giúp Quý Nhược Thừa cởi áo sơmi rồi vứt vào trong máy giặt mặt.

Trong bồn tắm đã xả đầy nước ấm, Khương Dao bỏ thêm chút muối tắm vào.

Cô đỡ Quý Nhược Thừa vào bồn tắm rồi cởi áo choàng tắm của mình ra.

Quý Nhược Thừa ngồi ở trong bồn tắm, được bao phủ trong hơi nóng, ngẩng đầu nhìn cô: "Em cũng không thể uống say, em ngủ rồi còn bị ướt mưa nữa."

Động tác của Khương Dao tạm dừng lại.

"Anh đau lòng, anh không đáng giá để em làm như vậy." Quý Nhược Thừa rũ mắt, lông mi hơi cụp xuống tạo thành một cái bóng nhỏ dưới mắt, đuôi mắt đẹp cong lên, tóc con dính lên trán.

Lúc này Khương Dao mới bừng tỉnh, hóa ra anh đang bị lẫn lộn ký ức giữa hôm trước và hôm nay.

Khi đó cô say đến mơ hồ, không nhớ mình đi đến nhà của Quý Nhược Thừa kiểu gì, cô chỉ nhớ là Quý Nhược Thừa đút mình ăn cháo, lần đầu tiên trong mắt chỉ toàn sự cưng chiều không chút kiêng kỵ.

Khương Dao ngồi vào thành bồn tắm lớn, nâng mặt Quý Nhược Thừa lên, nhìn vào ánh mắt của anh.

"Lúc tốt nghiệp, anh có nói với em,

Khương Dao, có người mà mình thích là điều rất bình thường thậm chí là một điều rất tốt đẹp, có lẽ trong khoảng thời gian dài em sẽ không quên được người ấy, nhưng chưa chắc em sẽ cùng người đó ở bên nhau, bởi vì cái em yêu là đoạn hồi ức này, là chính em trong ký ức đó.

Anh không hiểu, bởi vì em yêu anh, đây là chuyện duy nhất em mà khẳng định."

Quý Nhược Thừa chớp mắt, nhẹ nhàng nắm lấy tay Khương Dao, giống như một người bạn đang áy náy, thì thào nói: "Anh sai rồi."

Khương Dao tiến lên, nhẹ nhàng cắn môi Quý Nhược Thừa, thấp giọng nỉ non: "Em đã tha thứ cho anh từ sớm rồi."

Cô treo áo choàng tắm, bước vào bồn tắm, cùng Quý Nhược Thừa ngâm mình bên trong.

Bồn tắm của khu nhà tập thể khá nhỏ, chỉ đủ hai người ngồi bên trong, nhưng như vậy cũng tốt, hơi ấm bao phủ cả người, ngay cả trên lông mi đều dính hơi nước.

Cô nhìn một cách chăm chú, tham lam vào từng hành động cử chỉ của Quý Nhược Thừa sau khi say.

Anh còn nghe lời hơn cả các bé mẫu giáo nữa, bảo làm cái gì thì làm cái đó, ánh mắt trong sáng không chút tạp chất.

Ai nói là cứ say rượu thì làm loạn nhỉ?

Khương Dao thở dài nói: "Vẫn là để em đến làm người xấu đi."

Da của Quý Nhược Thừa đã hơi trở về bình thường, trên mặt không còn đỏ như trước nữa, anh nói một cách vô tội: "Cái gì người xấu?"

Khương Dao xoa bóp cơ ngực của anh: "Dáng vẻ say rượu của anh bộ dáng chỉ có thể em có thể xem thôi đấy."

Quý Nhược Thừa cũng không xoắn xuýt vấn đề vừa này nữa, anh bị cô vân vê đến ngứa ngáy, rụt người, mỉm cười: "Được."

Nước trong bồn tắm dần lạnh, hai người tắm dưới vòi hoa sen, sau rửa sạch bọt sữa tắm hương hoa quế đi, mùi rượu trên người nhạt đi không ít.

Quý Nhược Thừa khăng khăng phủ thêm áo choàng tắm cho Khương Dao, dặn dò cô: "Đừng để bị cảm lạnh ."

Lau khô nước trên người, Khương Dao xả nước, tắt đèn sưởi nhà tắm.

Đèn sưởi quá chói, cho nên sau khi tắt đi một cái, đột nhiên trong mắt tối đen kịt.

Khương Dao theo bản năng nắm chặt tay Quý Nhược Thừa.

Rất nhanh, thị lực bình thường trở lại, hai người cũng thuận lý thành chương lăn đến trên giường.

Cho dù suy nghĩ có chậm chạp, nhưng sự vận động này lại là bản năng nguyên thủy nhất của nhân loại.

Khương Dao chỉ là trêu chọc một tý, Quý Nhược Thừa ngay lập tức có phản ứng.

Khi uống say, anh không còn cẩn thận dè dặt như bình thường, động tác càng mãnh liệt hơn.

Khương Dao nhịn qua một chút đau đớn khi khô khốc, rốt cục cũng chìm vào trong sự kiều diễm của men say.

Cô không hề cố kỵ, nhiệt tình để lại dấu vết trên người của Quý Nhược Thừa, trên xương quai xanh, hầu kết, cổ, xương bả vai, khắp nơi trên người anh đều là dấu hôn ướt át của cô.

Những vết đỏ lấm tấm trên người cùng với sự tê dại thỉnh thoảng truyền tới không ngừng kích thích vào thần kinh của Quý Nhược Thừa.

Anh hơi híp mắt, trong ánh mắt chính là sự ham muốn chiếm hữu không chút che giấu, giam cầm Khương Dao dưới thân mình.

Hai người thay đổi rất nhiều cái tư thế, đến cuối cùng Khương Dao cơ hồ là sức cùng lực kiệt, ngay cả ngón tay đều không động nổi.

Mái tóc dài của cô xõa tung trên gối, khóe mắt còn đọng nước mắt, mồ hôi hiện trên làn da nhẵn nhụi, mãi lâu mới bình phục được sự xúc động của thân thể.

Cô quay lại nhìn Quý Nhược Thừa lẩm bẩm nói: "Về sau anh vẫn là uống ít rượu đi, quá giày vò người rồi."

Quý Nhược Thừa đã ngủ mê man, hít thở sau, chỉ là một cánh tay vẫn còn gắt gao ôm lấy cô.

Dù sao được nghỉ cuối tuần, hai người phóng túng ngủ đến giữa trưa hôm sau.

Vẫn là Quý Nhược Thừa tỉnh trước, nhớ lại chuyện hôm qua, anh chỉ nhớ rõ bản thân không hề tiết chế, điên cuồng đòi hỏi Khương Dao.

Anh đau đầu xoa xoa ấn đường, ôm lấy Khương Dao: "Tối hôm qua quên lau người rồi, để anh bế em đi tắm một chút."

Khương Dao lười biếng ôm lấy cổ anh, tóc dài xõa trên cánh tay của Quý Nhược Thừa, trông ôn nhu mà yếu ớt.

Quý Nhược Thừa không hiểu sao thấy cổ mình hơi đau, anh hơi nhíu mi, còn tưởng là ảo giác.

Đợi đến phòng tắm buông Khương Dao xuống, anh theo bản năng nhìn thoáng qua gương.

Quý Nhược Thừa: "..."

Có thể nói là một bãi dấu hôn hỗn loạn, khắp nơi đều là chứng cứ cuồng hoan của đêm qua.

Quý Nhược Thừa sờ qua, quay đầu lại bất đắc dĩ nói: "Đều ứ huyết rồi."

Khương Dao vô tội cắn môi dưới, nhìn vào những dấu vết mình lưu lại trên người Quý Nhược Thừa, nhỏ giọng: "Ngày hôm qua em cũng uống khá nhiều."

Những dấu vết này mãi cho đến thứ hai cũng không tiêu bớt, Quý Nhược Thừa không thể không mang theo khăn quàng cổ lên lớp mỗi ngày, ngay cả lúc đi phòng thí nghiệm cũng không ngoại lệ.

Những sinh viên làm thực nghiệm vô cùng săn sóc, cho rằng thầy Quý sợ lạnh, cứng rắn tăng nhiệt độ điều hòa lên.

Chương kế tiếp