Ai Cũng Không Thể Động Vào Quý Lão Sư Của Ta

Chương 86
Ánh sáng ban ngày tỏa sáng, nhiệt độ mỏng của mặt trời làm khô nhưng giọt sương sớm ẩm ướt, lá đã phai màu để lại vết nước loang lổ.

Sáng hôm qua, Weibo tung ra video có ý gây sự rồi bỏ trốn, buổi trưa toàn mạng sôi trào, buổi chiều hot search chậm chạp không xuống, cư dân mạng bàn tán sôi nổi, ầm ĩ không thể giải quyết, buổi tối mới hơi hạ nhiệt, bắt đầu có âm thanh nghi ngờ truyền ra, đợi đến tám giờ sáng hôm nay, tin tức đảo ngược lại bùng nổ.

Lần này đưa tin là một phương tiện truyền thông chính thống, người được chọn là cậu bé đã từng trải qua vụ tai nạn giao thông, cậu bé chính miệng phủ nhận cái gọi là lời nói của cậu, tỏ vẻ thương thế của mẹ tuy nặng, nhưng đã tỉnh lại, anh trai lái xe cho bọn họ rất nhiều tiền, chị gái kia lúc ấy vẫn ở cùng cậu chờ ở cửa phòng phẫu thuật.

Các chi tiết khác lần lượt được tiết lộ, có người đào ra vụ án ông chú kia là một tên côn đồ đánh bạc thành tính bị đuổi ra khỏi nhà.

Có người trong ngành tung tin đồn các nhà truyền thông nhỏ kia thu tiền, chỉ vì bôi nhọ nghệ sĩ của Tinh Diệu.

Sau đó, weibo chính thức của Tinh Diệu đã phát ra một bản ghi âm chứng minh sự tồn tại của hành vi tống tiền.

Sự kiện hoàn toàn đảo ngược, một lần nữa xuất hiện trên hot search.

Có người kêu gọi xin lỗi hai đương sự, xin lỗi những người bị thương, có người chán ghét sự cạnh tranh ác ý trong giới, dùng súng để diệt trừ người khác, có người phản ánh về sự tùy tiện và nguy hiểm của bạo lực mạng hiện nay.

Khói đen chấn động ồn ào, tầm nhìn của công chúng lại bị tin tức khác hấp dẫn, mà thương tổn vẫn còn tại chỗ.

Khương Dao mang theo túi lớn túi nhỏ thuốc bổ, đứng ở cửa phòng bệnh.

Cô do dự một lát, quay đầu hỏi Phùng Liên: "Trương Trọng Tuân đã tới chưa?"

Phùng Liên gật gật đầu: "Đã sớm tới rồi, nhưng đối phương cũng không mấy để ý đến hắn, cũng tịch thu đồ đạc của anh ta."

Khương Dao lại nhìn những thứ mình xách, thở dài.

Cô tháo khẩu trang trên mặt xuống, nhẹ nhàng gõ cửa, phát hiện trong phòng chỉ có người phụ nữ đang ngủ say và cậu bé đang chơi game ở bên cạnh.

Cậu bé nghe thấy âm thanh, khuôn mặt trầm mặc nhìn Khương Dao một lát, sau đó buông điện thoại xuống, đi tới cửa.

Khương Dao nhất thời nghẹn lời.

Lúc này người lớn đi cùng đang xuống căng tin lấy đồ ăn, cô còn chưa nghĩ ra nên giao tiếp với cậu bé này như thế nào.

Cậu bé nhẹ giọng nói: "Mẹ em đang ngủ, bà em vẫn chưa trở về."

Khương Dao gật gật đầu, nhẹ nhàng lắc lắc các sản phẩm bổ dưỡng trong tay, nhỏ giọng nói: "Chị mang vào bên trong."

Cậu bé nhíu nhíu mày, sau đó tránh ra một lối đi: "Vậy chị nhẹ nhàng một chút."

Khương Dao rón rén đi vào phòng bệnh, đặt lễ vật ở một bên trên mặt đất, cúi đầu nhìn người phụ nữ còn đang treo bình truyền dịch.

Sắc mặt cô còn chưa hoàn toàn khôi phục, tóc rối tung trên ga giường, xương gò má nhô lên cao, môi có chút khô.

Mu bàn tay dán băng y tế khô ráp có chút phù nề.

Cô nhìn không đành lòng, quay mặt đi ra ngoài cửa.

Mặc kệ nói như thế nào, cô so với Trương Trọng Tuân cũng tốt hơn một chút, ít nhất đồ đều ở lại phòng bệnh.

Ra khỏi cửa, Khương Dao từ trong túi lấy ra một khối sô cô la, ngồi xổm xuống nhét cho cậu bé: "Mặc kệ em có hiểu hay không, chị cũng phải cám ơn em."

Nếu không có video làm rõ đó, tất cả những việc họ làm chi đủ gãi ngứa, không đạt được hiệu quả như hiện tại.

Nếu danh dự không xoay chuyển được, bồi thường không chỉ là tiền đồ của cô và Trương Trọng Tuân, còn có tâm huyết của vô số nhân viên trong đoàn làm phim.

Nhưng một đứa trẻ chắc chắn không hiểu một điều phức tạp như vậy.

Cô nhẹ nhàng chạm vào đầu cậu bé và đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Mọi người không phải muốn chạy trốn đúng không, hôm đấy chị còn đứng ở hành lang chờ với em."

Cậu bé nắm sô cô la trong tay, mở to đôi mắt trong suốt, ánh mắt sáng quắc nhìn Khương Dao.

Khương Dao nhất thời chua xót, cô khẽ chớp mắt, không biết nên trả lời như thế nào.

"Ngày hôm qua, anh trai kia trước khi đi tặng cho em một cái xe điều khiển từ xa, nhưng baba không cho anh ấy vào."

Trong cổ họng Khương Dao giống như bị kẹt bông, ba của cậu bé không cho Trương Trọng Tuân vào, đó là bởi vì Trương Trọng Tuân chính xác là muốn chạy trốn.

Phùng Liên vỗ vỗ vai cô, nói với cậu bé: "Đúng vậy, chúng ta không cẩn thận phạm sai lầm, nhưng chúng ta đều là người tốt."

Cậu bé dường như có được đáp án mình muốn, hài lòng gật gật đầu: "Em xem TV, Chị vì đánh bại Ma giáo giáo chủ, tự mình hy sinh."

Cậu bé bóc vỏ sô cô la và nhét nó vào miệng và nhai.

Khương Dao miễn cưỡng cười với cậu bé.

Trong phim truyền hình, cô không phải là cô, cô cũng không có bản lĩnh đánh bại kẻ xấu.

Mọi người đều hèn nhát, giống như cô bây giờ, cũng sợ mọi thứ có bước ngoặt và không dám nói sự thật với đứa trẻ.

Ra khỏi khoa nội trú, ngồi trong xe, Khương Dao nghiêng đầu nhìn Phùng Liên: "Trương Trọng Tuân thật sự muốn trốn, cũng không trách người ta không cho hắn vào, camera hành trình trong xe được tung ra, làm thế nào cũng không nói rõ được."

Trương Trọng Tuân thực sự nhìn thấy cho nên dừng xe, một lát sau quyết đoán vòng qua người bị thương rồi lại tăng tốc lái đi.

Bất kỳ người nào đã xem video đó đều hiểu rằng anh ta không vô tội như bây giờ.

Gia đình nạn nhân vì một lý do thực tế nào đó, không cắn chết Trương Trọng Tuân, nhưng sự thật là sự thật.

Phùng Liên châm một điếu thuốc, sợ hun đến Khương Dao mở cửa xe ra.

"Bảo bối, đứa nhỏ nguyện ý tin tưởng thế giới như vậy, chứng tỏ tâm hồn cậu bé rất trong sạch, quá khó có được, chúng ta không có tư cách phá hư. Hôm qua anh và Khương Đào Tương tới đàm phán, đều chuẩn bị tốt điều tồi tệ nhất, hận không thể sao chép khuôn mặt tươi cười dán lên mặt, sợ mình không chịu nổi. Thật ra trong mắt người nhà, sẽ không tách em và Trương Trọng Tuân ra, sẽ cảm thấy trách nhiệm là của hai người em biết không.

Nhưng đứa trẻ khăng khăng rằng em là một người tốt và khóc đánh thức mẹ mình dậy.

Mẹ cậu bé cứ để cậu nói hết những điều trong lòng cậu nghĩ với mọi người cho nên mới có đoạn trong cuộc phỏng vấn.

Đến cuối cùng ba nó không nói gì nữa.

Khương Dao không nghĩ tới, đứa bé rụt rè kia lại ở sau lưng nói chuyện cho cô.

Cho dù tin tưởng một màn ngoài phòng phẫu thuật, hay là tin tưởng cốt truyện trong phim truyền hình, đều rất trân quý.

Đối với cô, nó đặc biệt quý giá.

"Đi thôi, đừng để tạp chí chờ sốt ruột."

Phùng Liên bóp điếu thuốc, kéo cửa xe lên, bất điều hòa cho Khương Dao, lái xe đến công viên nghệ thuật.

Khương Dao tạm thời có một tạp chí thời trang muốn chụp, vốn là chuyện của ngày hôm qua, nhưng bởi vì nguyên nhân khách quan cho nên mới trì hoãn đến hôm nay.

Khương Dao lớn lên diễm lệ, trang điểm, phối hợp với trang phục, hiệu quả xuất hiện đặc biệt cao.

Biên tập viên tạp chí và Phùng Liên cùng nhau chọn ra mấy tấm, hợp tác tương đối vui vẻ.

Quay xong một cuộc phỏng vấn ngắn, người dẫn chương trình đương nhiên biết tin tức nóng hổi này, hỏi cô đóng vai gì.

Khương Dao trầm tư một lát, đáp: "Không thẹn với lòng."

Hoàn thành công việc đã là hai giờ chiều, Phùng Liên lái xe đưa cô đến căn hộ Liễu Ức Nhất, để hai người nghỉ ngơi.

Liễu Ức Nhất vừa mới từ trong khe núi trở về, trên người còn mang theo khí tức thuần phác tương đối tiếp đất.

Cô kéo chiếc áo sơ mi béo bở mua online giá 50 tệ của mình, miệng còn ngậm một miếng que thịt bò.

Thời gian trước khi ghi hình chương trình thực tế “Thám hiểm rừng cây” xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện tại trên đùi cô còn quấn băng, đi lại cũng không tiện.

Khương Dao vừa vào cửa, liền nhận được sự quan tâm thân thiết của Liễu Ức Nhất.

"Não cậu hỏng à, không phải mình nói cho cậu cách Trương Trọng Tuân xa một chút sao?"

Lúc cô quay chương trình toàn bộ quá trình đều không có điện thoại di động, sau khi ra khỏi núi mới thấy tin tức, vì vậy sự tình đã được giải quyết xong.

Khương Dao mặt không chút thay đổi nói: "Lần trước hắn nói là tiền bối của mình, đã khiến mình cảm động."

Liễu Ức Nhất bất đắc dĩ trợn mắt: "Nhìn không ra cậu còn rất nặng tình cảm."

"Đúng vậy, nếu không mình làm sao có thể đến thăm cậu bị lăn xuống sườn núi."

Khương Dao rũ mắt xuống, nhìn bắp chân Liễu Ức Nhất bó thành cái dạng bánh bao, còn có vết trầy xước trên mu bàn tay và đầu gối.

Băng Tuyết mỹ nhân thương tổn, nhìn quả thật rất làm cho người ta đau lòng.

Liễu Ức Nhất nhảy một chân vào bếp, tắt lửa: "Rõ ràng là mình an ủi trái tim đang hoảng sợ vì tai nạn xe cộ của cậu, tiểu công chúa có bóng ma thời thơ ấu."

Khương Dao lúc này mới phát hiện, Liễu Ức Nhất còn làm đồ ăn, vừa mở nắp nồi, mùi hương lập tức bay ra.

"Cậu đã bị thương thành như vậy, sao còn tự mình nấu cơm."

Khương Dao nhíu mày, vội vàng thay giày đi đỡ Liễu Ức Nhất.

Trong nồi là một phần lớn mì, bên trên là khoai tây và đậu, khoai tây hầm nát vụn, canh trong suốt vàng ừng ực bốc lên, không ngừng khuếch tán mùi thơm.

Trên thớt vẫn còn những lát thịt chưa dùng hết và hai cái bát lòng đỏ trứng gà đã đánh bông.

"Không phải cậu còn chưa ăn cơm sao, vừa lúc nếm thử tay nghề của mình." Liễu Ức Nhất dùng đũa gắp sợi mì, độ nóng vừa phải.

"Được rồi được rồi, cậu mau ngồi đi, để mình bưng cho." Khương Dao đoạt đũa từ trong tay Liễu Ức Nhất, bưng chén bát trứng lên.

"Nhân lúc còn nóng cho mì vào bát, dùng nhiệt độ còn lại đun sôi trứng, sau đó rưới khoai tây và đậu."

Liễu Ức Nhất ở một bên chỉ điểm.

Khương Dao vừa múc vừa nói thầm: "Không nhìn ra, cậu còn biết nấu ăn như vậy."

Bản thân cô không làm, ở nhà cũng thường là Quý lão sư xuống bếp.

Nhưng tài nấu nướng của Quý Nhược Thừa cũng chỉ như vậy, hoàn toàn là cách làm tiết kiệm thời gian và công sức nhất trong giai đoạn du học.

Liễu Ức Nhất ở một bên thờ ơ nói: "Đương nhiên, mình bảy tám tuổi đã bắt đầu nấu cơm. Ba mẹ mình bỏ đi, chỉ còn lại mình và bà ngoại, bà đi làm ruộng, mình phải nấu cơm, cậu nếm thử xem rất ngon."

Khương Dao dừng tay, nghiêng mặt nhìn Liễu Ức Nhất, trong ánh mắt tràn đầy thương tiếc.

Liễu Ức Nhất vốn còn chưa để ý, nhận thấy được ánh mắt Khương Dao, lúc này cô mới phản ứng lại, nhẹ nhàng đẩy cánh tay cô: "Này này, đừng đau lòng mình, mình có tiền như vậy."

Khương Dao "A" một tiếng, lẩm bẩm nói: "Ai thương cậu."

Cô bưng bát lên mặt bàn, Liễu Ức Nhất nhảy theo trở về, hai người ngồi đối diện, ăn cơm trưa muộn.

Tay nghề của Liễu Ức Nhất thật sự rất tốt, ít nhất Khương Dao ăn rất ngon miệng, không thua gì mì nếp làm từ nhà hàng bên ngoài.

Cô vừa cắn Khoai Tây vừa hỏi: "Sao cậu lại ngã, biện pháp an toàn của tổ làm chương trình không được sao?"

Liễu Ức Nhất vô cùng không sao cả nói: "Vấn đề của mình, không nắm chắc lăn xuống, ra ngoài quay chương trình bị thương không phải rất là bình thường sao."

Cô nói thì dễ nhưng thực ra lúc ấy sườn núi cao như vậy, phía dưới lại toàn sỏi đá, sau khi lăn xuống cô vì đau mà ngất đi tại chỗ.

Sau đó, các bác sĩ đi cùng nói là rất may mắn, nếu đầu đập vào đá, có thể gây nguy hiểm đến tính mạng.

Khương Dao cắn đũa, nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn thanh lệ của Liễu Ức Nhất, hỏi: "Đau không?"

"Không đau, vỏ não của mình đắm chìm trong một chương trình một triệu lượt thích, không có ra lệnh đau đớn."

Khương Dao: "...''

Nói hai câu lại bắt đầu không đứng đắn.

Lớp bảo hộ của người này quá cứng rắn, cô không muốn lộ ra một chút thương tổn nào, cũng không biết ai có thể làm cho cô thực sự yếu đuối.

Nhưng cô thực sự mừng thay Liễu Ức Nhất, bởi vì sự nổi tiếng của chương trình tạp kỹ tình yêu, giá trị của Liễu Ức Nhất đã không còn như xưa nữa.

Cô không bó tay bó chân như lúc ở Giai Hỉ, sau khi đến Tinh Diệu, hết chương trình tạp kỹ này đến chương trình tạp ký khác đều có độ nổi tiếng cực cao, khiến cô nhanh chóng trở thành lưu lượng hàng đầu có thể thay thế Trương Trọng Tuân.

Tiền đồ của cô có thể nhìn thấy bằng mắt thường, kế hoạch phát triển của cô cũng được cập nhật, công ty trang bị cho cô đội ngũ chuyên nghiệp nhất, toàn lực xây dựng hình tượng nữ thần thanh thuần.

Quan trọng nhất, cô không có bất kỳ vết đen nào được đào lên.

Mà ở điểm này, Tinh Diệu hiếm khi không có lo lắng.

Khương Dao nghĩ tới cái gì, dùng đũa trộn mì, vừa nhai vừa hỏi: "Ai, mình nghe Phùng Liên nói là trực thăng trực tiếp đưa cậu từ trong núi ra, lực điều hành của tổ tiết mục cũng không tệ lắm, điều trực thăng rất nhanh."

Liễu Ức Nhất vừa nghe thấy dừng lại một chút, đột nhiên không được tự nhiên chớp mắt, cô nuốt mì trong miệng xuống, hàm hồ nói: "Không phải tổ tiết mục."

Khương Dao sửng sốt, hỏi: "Cái gì?"

Liễu Ức Nhất nhẹ giọng lặp lại: "Trực thăng không phải của tổ tiết mục, là Chu Duy Chiếu."

"Hắn như thế nào..."

Vẻ mặt Khương Dao phức tạp, không hỏi được nữa.

Chu Duy Chiếu có thể biết Liễu Ức Nhất bị thương, khẳng định không phải nằm trong biệt thự lớn của thủ đô lướt Weibo.

Điều đó chỉ có thể nói rằng hắn đã đi theo ngày hôm đó.

Chỉ là người này thật sự không hiểu nổi, muốn nói hắn đối với Liễu Ức Nhất tình thâm nghĩa trọng, nhưng vô số người nổi tiếng trên mạng và người mẫu trẻ đều tràn ngập trên mạng, tóc Trương Đình Đình nói không chừng còn lưu lại trên đất của nhà hắn.

Nhưng nói hắn tuyệt không quan tâm đến Liễu Ức Nhất, thì cần gì phải làm vậy.

Liễu Ức Nhất lấy điện thoại di động ra, lấy ra một tấm ảnh, đưa tới trước mắt Khương Dao.

"Cậu xem mình làm kỳ hiệu này được không, đợi lát nữa mình sẽ gửi thư đến công ty của hắn."

Khương Dao lấy lại tinh thần, thân thể nghiêng về phía trước, híp mắt nhìn một lần.

Cờ hiệu màu đỏ cao bằng một người, trên đó in tám chữ lớn màu vàng rực rỡ——

Lôi Phong đương đại, hình mẫu thời đại.

Chương kế tiếp