Ai Cũng Không Thể Động Vào Quý Lão Sư Của Ta

Chương 89
Sự việc phát triển đúng như dự đoán của Quý Nhược Thừa.

Sự kiện này đã gây xôn xao giới học thuật, ngoài những lời chia buồn từ bạn bè, bạn học và lãnh đạo, anh còn nhận được điện thoại từ bố mẹ cách đây một năm.

Hai ngày này Chu Hàm vừa vặn có việc đi công tác, đã lên đường rồi, hận không thể quay về Đế Đô gặp Quý Nhược Thừa.

Tâm tình Quý Giang Hoài còn phức tạp hơn.

Lã Gia Ân là bạn tốt của ông, khi Quý Nhược Thừa ra nước ngoài ông đã nhờ anh ta chăm sóc.

Ông đã mua vé máy bay ngay ngày hôm sau, cả đêm không ngủ, vội vã đến căn hộ Quý Nhược Thừa ở đại học T.

Hai cha con ngồi trên sô pha nhìn nhau.

Khương Dao lặng lẽ bóc quýt, một quả cho Quý Giang Hoài, một quả cho Quý Nhược Thừa.

Quý Giang Hoài: “Chuyện quan trọng như vậy sao lại không nói cho bố biết?”

Quý Nhược Thừa dựa vào sô pha, tách quả quýt nhét vào miệng nhai.

Quýt hơi chua, nhưng anh nhanh chóng nuốt xuống.

“Cũng không cần thiết lắm.”

Quý Giang Hoài cau mày hít sâu một hơi: “Sao lại không cần thiết? Con không để cho bố biết, bố còn coi ông ta là bạn bè!”

“Con tự xử lý được.” Nói xong anh đưa quả quýt còn lại cho Khương Dao, hơi híp mắt: “Chua quá.”

Khương Dao kinh ngạc nhận lấy, lẩm bẩm nói: “Không phải chứ, lúc trước em có thử qua, nói là ngọt như mật... bla bla bla!” Cô cắn một miếng, chua lè lưỡi, lúc này mới phát hiện mình bị lừa.

Quý Nhược Thừa trực tiếp cầm lấy quả quýt mà cô đã bóc nhét vào miệng, tùy tiện nhai mấy cái rồi nuốt xuống: “Vắt nước làm đá viên, đừng lãng phí.”

Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Quý Giang Hoài hiện lên chút áy náy.

Khi Quý Nhược Thừa mười tuổi, giọng nói vẫn còn trẻ con non nớt, nói bản thân không còn là một đứa trẻ nữa. Ông khen ngợi anh, cho rằng con trai rất thông minh và hiểu chuyện.

Khi Quý Nhược Thừa hai mươi tuổi, anh vẫn nói như vậy, trong lòng ông luôn cảm thấy tự hào nhưng không thể hiện ra ngoài. Ông nghiêm túc nhắc nhở anh ông được kiêu ngạo và nóng nảy.

Bây giờ Quý Nhược Thừa đã ba mươi tuổi, anh đã phải chịu đựng, nhẫn nhục 6 năm chỉ để đẩy Lã Gia Ân từ đỉnh cao xuống.

Quý Nhược Thừa luôn trưởng thành sớm hơn so với các bạn cùng trang lứa, ngay từ đầu anh đã không chia sẻ những bất bình của mình với cha mẹ và người lớn tuổi, hiện tại cũng vậy, đều giữ kín những nỗi khổ khó khăn của mình.

Ông và Chu Hàm cách thế giới của Quý Nhược Thừa quá xa, họ hoàn toàn không hiểu con trai mình.

Nếu có bất cứ ai có thể khiến Quý Nhược Thừa sẵn sàng thổ lộ trái tim của mình, có lẽ Khương Dao là người duy nhất.

Ngẫm lại cũng thú vị, trong mắt ông hồi đó cô gái này ồn ào khó dạy dỗ nhất, bây giờ lại có thể kéo con trai ông trở về thế giới này.

“Được, bố già rồi, chỉ cần con sống tốt là được.”

Quý Giang Hoài sẽ không nói lời mềm mỏng, nói ra được lời này cũng đã là cực hạn của ông rồi.

Quý Nhược Thừa suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng nói: “Thật ra bố cũng không cần phải bất bình vì con quá nhiều. Những gì con đã đánh mất lúc trước bây giờ đều lấy lại được rồi. Nhưng có điều bố có thể đến thăm Lã Gia Ân không? Nghe nói ông ấy bệnh nặng lắm.

Khương Dao lẩm bẩm nói: “Ông ta tự làm tự chịu.”

Quý Giang Hoài hừ một tiếng: “Con người ông ta háo thắng, có lòng tự trọng rất cao, bị người ta vạch trần liền không thể chịu nổi áp lực.”

Quý Nhược Thừa gật đầu, buồn bã nói: “Một sư huynh ở nước ngoài của con có nói là bị xuất huyết não, suýt chút nữa thì không cứu được. Dự đoán lúc tỉnh cũng sẽ để lại di chứng.”

Trái tim Khương Dao khẽ run lên, chả trách Lữ Du gọi điện thoại đến kích động như vậy, thì ra Lã Gia Ân đang ở giữa ranh giới sinh tử.

Quý Giang Hoài không biết nên nói cái gì chỉ có thể thở dài.

Quý Nhược Thừa ngồi thẳng dậy, đan hai tay đặt trên đầu gối nói với bố mình: “Đi thăm ông ấy một chút đi, coi như là con cầu xin bố.”

Vạn vật vô thường, lúc Quý Nhược Thừa đưa ra quyết định không hề biết Lã Gia Ân đang bị bệnh. Nếu cái chết của Lã Gia Ân thực sự là do sự việc này gây ra, anh nhất định sẽ rất cắn rứt.

Quý Giang Hoài ăn trưa cùng hai người sau đó vội vã quay trở lại thành phố Lan.

Trước khi đi ông cũng nói sẽ dành thời gian đến Hoa Kỳ để thăm Lã Gia Ân.

Quý Giang Hoài là bố của Quý Nhược Thừa, nếu ông đi thăm thì cũng coi như là đại diện cho Quý Nhược Thừa.

Chẳng mấy chốc kết quả xử lý ở nước ngoài đã có.

Đúng như bọn họ tưởng tượng, “Khoa học” sẽ không gỡ bài phát biểu do Lã Gia Ân đăng, họ chỉ có thể xác minh ai đã đăng bài phát biểu trước. Trong tương lai, các học giả khác muốn trích dẫn bài báo gốc vẫn sẽ phải đề tên của Lã Gia Ân.

Nhưng trong mắt công chúng, Lã Gia Ân đã bị coi là kẻ nói dối, ăn cắp thành quả của người khác. Các phương tiện truyền thông và tài khoản chính thức của trường cũng đã cải chính tên của Quý Nhược Thừa.

Các nhà nghiên cứu phán đoán sai đã đưa ra lời xin lỗi công khai tới Quý Nhược Thừa, nhưng vì thời gian đã trôi qua quá lâu nên không thực hiện biện pháp trừng trị nào cả.

Việc các nghiên cứu sinh tham gia thí nghiệm lần lượt che giấu sự thật đã khơi dậy suy nghĩ sâu sắc trong cộng đồng học thuật, nhưng vẫn còn một chặng đường dài phía trước để tìm ra sai sót và cách khắc phục.

Ở thời đại này không thiếu những người dũng cảm dám đứng ra chống lại chính quyền, nhưng làm thế nào để những người này rút lui mà không đổ máu, nước mắt mới là phương hướng mà tất cả những người bình thường cần nỗ lực hướng tới.

--

Tết nguyên đán.

Quý Nhược Thừa đã kết thúc khóa luận, hiện tại anh đang đợi trường sắp xếp kỳ thi cuối kỳ.

“Du hành thời gian” của Khương Dao cũng đã chính thức kết thúc phát sóng. Bởi vì kịch bản xuất sắc và tiết tấu chặt chẽ nên rating không tệ, mặc dù nó không nổi tiếng nhưng các nhà đầu tư cũng kiếm được một số tiền lớn.

Không lâu sau khi phát sóng, bên phòng làm việc của Trương Trọng Tuân tuyên bố chấm dứt hợp đồng với Tinh Diệu và chính thức gia nhập Giai Hỉ.

Khương Dao cũng đã lên Weibo để bày tỏ sự chúc phúc của mình, cho dù trên mạng có suy đoán về nội tình của việc Trương Trọng Tuân chấm dứt hợp đồng với Tinh Diệu như thế nào, điều đó sẽ không ảnh hưởng đến "Du hành thời gian" nữa.

Thời tiết ở Đế Đô rất lạnh, mấy ngày trước hiếm thấy có trận tuyết rơi dày đặc, có thể ngập đến mắt cá chân người, nhìn đâu cũng thấy một màu trắng xóa, nửa đêm vẫn nghe thấy tiếng công nhân vệ sinh xúc tuyết.

Quý Nhược Thừa nhân cơ hội mua hai vé máy bay, đưa Khương Dao đi nghỉ mát bên bờ biển.

Ở nước ngoài Khương Dao không được chú ý nhiều, đi dạo trên phố cũng rất thoải mái.

Có một bãi biển riêng phía sau khách sạn nơi bọn họ ở, Khương Dao rất thích bơi lội, mỗi ngày đều sẽ ra bơi lượn một vòng.

Quý Nhược Thừa vẫn dè dặt như trước, mặc dù đã thay quần bơi, để lộ bộ ngực trắng nõn săn chắc, anh vẫn cầm ly trà chanh đọc sách dưới ô che nắng trên bãi biển.

Một ngày sắp trôi qua, đến một giọt nước cũng không dính người.

Quý Nhược Thừa rất coi trọng sách, cho dù trong quá trình đọc sách cũng phải bọc kỹ bìa sách, cố gắng không để lại bất kỳ dấu vết nào, đọc xong dùng bìa nhựa bọc lại, sau đó mới đặt lên giá sách.

Vì vậy khi anh đọc sách Khương Dao cũng sẽ không làm phiền anh nhiều. Đến khi Quý Nhược Thừa đọc đến mỏi mắt, đặt cuốn sách trở lại, Khương Dao đã lấy một xô nước biển trộn với cát mịn đổ lên người Quý Nhược Thừa.

Trước đây Quý Nhược Thừa chưa bao giờ chật vật như vậy, nước nhỏ giọt trên tóc anh, mặt anh thì vẫn dính đầy cát, cơ thể sạch sẽ ban đầu trở nên lem luốc.

Anh bất lực nhìn chằm chằm Khương Dao.

Khương Dao giả vờ vô tội, lấy tay vò vò tóc, ném chiếc xô ra sau.

Quý Nhược Thừa tiến lên hai bước, vòng tay qua eo Khương Dao khẽ nhéo một cái, trầm giọng nói: “Cố ý đúng không?”

Khương Dao khẽ run khi bị anh nhéo, cô thè lưỡi liếm ngực Quý Nhược Thừa: “Đúng vậy đó.”

Làn da như ngâm trong nước biển, mặn và mùi vị không ngon chút nào.

Khương Dao nhíu mày lè lưỡi, chuẩn bị chuồn đi.

Quý Nhược Thừa ghìm chặt không cho cô đi, sau đó anh ôm ngang eo nhấc bổng cô lên.

“Giúp anh tắm rửa.”

Khương Dao dựa vào vai Quý Nhược Thừa cười đáp: “Anh là người thích sạch sẽ sao?”

Quý Nhược Thừa mím môi, nghiêm túc nói: “Không, nhưng cát dính trên người anh không thoải mái.”

Hai người trở về phòng, Quý Nhược Thừa đặt Khương Dao lên băng ghế, sau đó mở vòi hoa sen.

Quý Nhược Thừa rửa sạch cát trên người, quay đầu lại nhìn Khương Dao đang chống cằm ngồi trên băng ghế.

“Không qua đây sao?”

Khương Dao yên tĩnh thưởng thức nam nhân trước mắt. Sau khi ngâm mình trong nước nóng, nhìn Quý Nhược Thừa so với trước càng mỏng manh, ánh mắt ướt át, làn da cũng mềm mại hơn, hàng lông mi dài giống như một chiếc quạt nhỏ, nhỏ giọt tí tách.

Khi anh cười híp mắt, có một loại trong sáng vừa mới nhập thế, đẹp đến nao lòng.

Khương Dao thì thầm: “Quý Nhược Thừa, anh có muốn có một đứa trẻ không?”

Một Quý lão sư nhỏ, nhưng biết khóc, biết nháo, biết làm nũng cũng như ỷ lại vào cô. Không cần phải mạnh mẽ, cũng không cần phát triển sớm như vậy, chỉ cần vui vẻ hạnh phúc là tốt rồi.

Quý Nhược Thừa nheo mắt lại, trầm ngâm một lát: “Không phải là em rồi sao?”

Khuôn mặt Khương Dao đột nhiên đỏ bừng, cô bĩu môi, giơ tay cởi dây thắt sau cổ để bộ bikini bung ra.

Sau đó cô nghiêng người đến bên cạnh Quý Nhược Thừa, cố ý cọ sát vào người anh: “Anh cho rằng ai là trẻ con?”

Dòng nước chảy rất mạnh, rất nhanh đã làm ướt tóc Khương Dao, đồng thời cũng thấm ướt cả mảnh vải còn sót lại trên người cô. Nó càng lúc càng nặng, chậm rãi trượt khỏi người cô.

Quý Nhược Thừa nắm lấy gáy cô, kéo cô đến trước mặt hôn một cái: “Được rồi, đứa nhỏ không có gan lớn như em.”

Thật ra anh chỉ nói đùa thôi.

Chu Hàm và Quý Giang Hoài mặc dù rất mong chờ chuyện có em bé, nhưng bản thân anh cũng không vội.

Một là Khương Dao vẫn còn trẻ, sự nghiệp của cô đang phát triển, cô có quyền tận hưởng tuổi trẻ của mình. Hai là Quý Nhược Thừa cũng không thích trẻ con lắm, anh chưa bao giờ trải qua niềm vui của tuổi thơ, cũng không thể tưởng tượng được cảnh cha hiền, con hiếu thuận vui vẻ như thế nào.

Dù sao thì để sau này nói sau đi.

Hai người họ trốn khỏi cái lạnh khắc nghiệt ở vùng nhiệt đới vài ngày, cuối cùng trở về Đế Đô trong chiếc áo khoác dày cộm.

Quý Nhược Thừa nhận được cuộc điện thoại của hiệu trưởng thúc giục quay lại, và Khương Dao đã ký hợp tác với một thương hiệu quần áo mùa đông mới, đang cần tài liệu quay phim.

Ở trên máy bay, Khương Dao hỏi: “Sao trưởng khoa vội vã tìm anh vậy?”

Quý Nhược Thừa nhấp một ngụm rượu đỏ được phục vụ trên máy bay, nhàn nhạt nói: “Có lẽ là muốn đưa cho anh thuyết pháp.”

Khương Dao nghiêng đầu: “Thuyết pháp gì cơ?”

Quý Nhược Thừa cười đáp: “Bây giờ Lã Gia Ân đã suy sụp, Hiệp hội Vật lý đang bất bình thay cho anh, nhưng danh xưng của anh không có trong danh sách các chức danh nghề nghiệp được công bố bởi trường học, như vậy bên viện nghiên cứu sẽ rất khó xử lý.”

Người ngoài ngành xem cuộc vui, người trong ngành tranh cãi, nhìn một cái liền rõ ai có cống hiến xuất sắc hơn, khó tránh khỏi lại bị chỉ trích.

Khương Dao nhớ lại những gì cô nghe được bên ngoài văn phòng vào ngày hôm đó, cô vẫn có chút thất vọng.

Quý Nhược Thừa liếc cô một cái, đột nhiên ngồi thẳng dậy, siết chặt tay cô: “Đứa nhỏ thì không cần gấp như vậy, nhưng kết hôn rồi thì không cần phải nghĩ nữa.”

Chương kế tiếp