Ai Cũng Không Thể Động Vào Quý Lão Sư Của Ta

Chương 95
Cuối tuần, hai đứa trẻ được đưa đi học chơi cờ vây, Quý Nhược Thừa không có việc gì làm nên theo Khương Dao đến chi nhánh của Tinh Diệu ở Đế Đô.

Ngày nay, sự phát triển của Tinh Diệu , đã ngày càng mạnh mẽ, những người mới xuất hiện càng lúc càng nhiều, văn phòng chi nhánh ngày càng mở rộng, trong hai năm qua, nó đã thay đổi các tòa nhà.

Tòa nhà vừa được cải tạo, cơ sở vật chất của công ty cũng đã được nâng cấp lên một tầm cao hơn.

Có những tấm áp phích khổng lồ của những người nổi tiếng, nghệ sĩ giải trí được treo ở cửa, cực kỳ bắt mắt.

Gần đây, để phục vụ cho sự phát triển của thị trường, Tinh Diệu cũng đã bắt đầu đào tạo các thực tập sinh, một số người trong số họ đã có một lượng người hâm mộ cố định và triển vọng phát triển của họ cũng rất tốt.

Trong số đó, những đứa trẻ nổi bật nhất được chọn để lập thành một nhóm.

Mặc dù họ đã có danh tiếng nhất định, nhưng họ vẫn chưa được công khai ra thị trường, Liễu Ức Nhất gần đây cũng đang cố ý quảng bá cho họ.

Khương Dao đã chia toàn bộ công ty thành các phòng ban vì cô thực sự không thể kiểm soát hết được.

Trụ sở chính vẫn thuê nhân viên quản lý giá cao để vận hành, cô cũng rất ít khi quan tâm đến.

Thứ duy nhất cô chịu trách nhiệm hoàn toàn là chi nhánh ở Đế Đô.

Người của bộ phận kinh tế đã chuẩn bị số liệu đầy đủ, Khương Dao cùng với một số giám đốc điều hành đã đến phòng họp để họp.

Quý Nhược Thừa không có việc gì làm, ngồi trong phòng pantry của công ty uống cà phê, đọc sách.

Toàn bộ căn phòng đều là cửa sổ sát đất, ánh sáng khá tốt, trong tủ đựng đồ còn có các loại đồ ăn nhẹ và đồ uống để nhân viên, nghệ sĩ thưởng thức.

Khương Dao rất hào phóng, vì vậy các nhân viên được đối xử rất tốt, làm việc cũng rất chăm chỉ để quảng bá cho nghệ sĩ, vì vậy hình ảnh của cô trong lòng các nghệ sĩ cũng được nâng lên.

Cộng với tính cách kiên quyết và thân phận là một nữ diễn viên nổi tiếng, các nghệ sĩ đều trộm gọi cô là bà chủ lớn.

Quý Nhược Thừa nhấp một ngụm cà phê, quên cho thêm đường nên có chút đắng.

Nhưng anh cũng không để ý, thong thả lật một trang sách.

Đang đọc thì có bốn người từ ngoài cửa bước vào.

Có thể đó là nhân viên, hoặc có thể là nghệ sĩ mới ký hợp đồng, nhưng anh không quan tâm, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình.

Bốn người bước vào vừa nói vừa cười, mở tủ lạnh lấy vài chiếc bánh kem.

Bọn họ xếp bánh kem vào những chiếc đĩa nhỏ, mang đến chiếc bàn tròn cạnh cửa sổ.

“Ưm, vị vani này ngon quá, bên trên còn có một ít cacao, tôi sắp khóc rồi!”

Trong đó có một chàng trai trân trọng cắn một miếng, rồi cẩn thận liếm những mẩu cacao xung quanh miệng, trên khuôn mặt tuấn tú lộ rõ vẻ mãn nguyện.

“Nghệ Hiên, cho tôi thử một miếng của cậu đi, cậu có thể thử vị việt quất của tôi.”

Chàng trai quay lưng về phía Quý Nhược Thừa có giọng nói khàn khàn, nghe như vẫn chưa hoàn toàn vỡ giọng, cậu cắn một miếng bánh kem vani, sau đó đẩy vị việt quất của mình ra.”

“Nhìn hai người thật tội nghiệp, muốn ăn thì lấy thêm miếng nữa không được sao?”

Chàng trai đang nói chuyện đầu húi cua, rất hoạt bát, cơ bắp trên cánh tay cũng cường tráng, giọng nói cực kỳ dày.

“Nếu cậu dám ăn hai miếng calo này thì tôi cũng phục cậu, lại ba vòng như một thì mệt.”

Chàng trai tóc dài rất thanh tú, môi đỏ mọng, cắn miếng kem nhỏ, nhìn rất cưng chiều.

Quý Nhược Thừa nâng cốc uống cà phê, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống bàn, khẽ phát ra tiếng động.

Bốn chàng trai liền nhìn về phía anh.

Quý Nhược Thừa giả vờ không để ý, tiếp tục đọc cuốn “Cha mẹ phải đọc: Phải làm gì nếu con bạn nghịch ngợm.”

Nói ăn ảnh thì phải kể đến nghệ sĩ mới của Tinh Diệu.

Có vẻ như cậu ấy chỉ ở tuổi thiếu niên và vẫn còn đi học, vốn dĩ cậu ấy có thể được ra mắt và kiếm tiền.

Nhưng trông có vẻ chỉ là cây salad trồng trong phòng thí nghiệm.

Bốn người mới đến đánh giá Quý Nhược Thừa, nhưng họ đều không nhận ra được người này là ai.

Tuy không quen biết nhưng nhìn anh thực sự rất đẹp trai, là một người đàn ông trưởng thành dịu dàng tiết chế, hiện đang được yêu thích, cho dù đặt giữa giới trẻ, ngoại hình của anh cũng rất nổi bật.

Đương nhiên họ tưởng Quý Nhược Thừa là nghệ sĩ chưa nổi tiếng.

Giới giải trí luôn có phong tục xếp hạng thâm niên, đặc biệt là những người không nổi tiếng thì phải kính trọng tiền bối vào nghề trước.

Đầu cua rất thẳng thắn gọi một tiếng: “Chào sư ca.”

Ba người còn lại cũng chào theo: “Chào sư ca.”

Bàn tay đang giở sách của Quý Nhược Thừa dừng lại, trong này cũng không có ai khác, hình như là đang nói chuyện với anh.

Nhưng anh muốn không đáp lại cũng không được, cuối cùng đành phải ngẩng đầu lên, nheo mắt cười.

Bốn người chỉ lạnh lùng nhìn đàn anh một cái, cũng không thèm để ý, quay người tiếp tục ăn chiếc bánh kem trước mặt.

Phúc lợi mỗi tuần một lần, mọi người đều muốn dùng tất cả các giác quan của mình để tận hưởng.

Tóc dài thở dài nói: “Tôi là một viên sôcôla bên trong có nhân dâu tây, tôi thật sự muốn rút lui khỏi giới giải trí, ngày ngày được ăn kem, bánh kem.”

Thanh âm khàn khàn vỗ vỗ vai cậu: “Yên tâm đi, Hồ Ki Niên cậu có thể yên tâm rút lui khỏi giới bán lẩu cay rồi.”

Tóc dài nhướng mắt trừng cậu: “Tôi hiện tại rất nổi tiếng, cậu hiểu không, mỗi ngày đều có fan tỏ tình với tôi đó.”

Đầu cua hỏi: “Fan của cậu có biết cậu không thích uống trà, thích ăn bánh ngọt, fans của cậu có biết cậu không thích đọc sách, thích chơi game đấu hạng không?”

Tóc dài không thể chối cãi, thở dài: “Không hiểu sao công ty lại giao cho tôi tính cách là một người không có dục vọng, tính tình điềm đạm, sảng khoái. Uống trà giữ gìn sức khỏe không phải chuyện chỉ có các cụ già 70, 80 tuổi mới làm sao.”

Quý Nhược Thừa vốn thích uống trà khẽ chớp chớp mắt, cố gắng làm như không nghe thấy, lật sang trang tiếp theo “Đứa nhỏ có làm sai cũng đừng lo lắng, bạn nên nói những lời này…”

Khương Dao còn chưa họp xong, xem ra chắc bọn họ cũng không có thời gian ăn trưa, một lát nữa có thể trực tiếp đi đón hai đứa nhỏ.

Chàng trai tên Nghệ Hiên nói: “Mau ăn xong rồi đi huấn luyện đi, hôm nay bà chủ lớn đang ở công ty đó.”

Đầu cua sửng sốt, vội vàng nhét miếng cuối cùng vào miệng: “Phải không, sao tôi không biết, em họ của tôi rất thích bà chủ, tôi đi xin chữ ký đây.”

Nghệ Hiên nói: “Đại boss đến đây họp, cô ấy vào phòng họp với quản lý rồi, cậu định xông vào à?”

Thanh âm khàn khàn vẫy vẫy tay: “Này, tôi còn muốn ăn thêm mì nữa, chờ tôi với.”

Cây kem của tóc dài đang tan chảy gần hết, nhưng cậu vẫn chậm rãi liếm: “Đi làm gì chứ, bà chủ đi cùng chồng, họp xong sẽ về luôn.”

Đầu cua kinh ngạc: “Chồng bà chủ cũng đến sao?”

???

Quý Nhược Thừa ngước mắt lên, nghi ngờ nhìn đầu cua.

Tóc dài gật đầu: “Đúng vậy, cô gái ở quầy lễ tân nói ông chủ cũng đi cùng tới.”

Thanh âm khàn khàn quay đầu đối mặt với mì, vừa nhai vừa buôn chuyện: “Nghe nói chồng bà chủ rất đẹp trai, thậm chí còn đoạt giải Nobel Vật lý, có thể dựa vào ngoại hình để kiếm sống, nhưng lại tự dựa vào chỉ số thông minh của mình.”

Quý Nhược Thừa: “...”

Được thôi, chồng bà chủ được nhắc kia chính là anh được chưa.

Dù nghe có vẻ khó xử thế nào, Quý Nhược Thừa cũng không muốn ở trong phòng thêm chút nào nữa.

Nghệ Hiên thần bí nói: “Tôi còn một câu chuyện nữa, các cậu có biết tại sao phim truyền hình của công ty chúng ta lại thông qua bình duyệt suôn sẻ như vậy không?”

Ba người còn lại nhìn nhau: “Tại sao?”

Nghệ Hiên hạ thấp giọng nói: “Bởi vì bà chủ có người ở trên chống lưng, quản lý cấp cao của Cục Phát thanh, Điện ảnh Truyền hình, các cậu có nghĩ làm giáo sư bây giờ đơn giản không, họ đều là quan chức nửa vời, đặc biệt là ở Đế Đô, nơi đấy có đầy người tài.”

Cả ba cùng thở dài: “Sâu xa như thế sao, lợi hại lợi hại.”

Quý Nhược Thừa cau mày bất lực, dù bọn họ có nói nhỏ nhưng anh vẫn có thể nghe thấy.

Toàn là lời nói lộn xộn, người đó là mẹ của anh, mà bà ấy cũng đã sớm nghỉ hưu rồi.

“Chồng bà chủ trông thế nào, các cậu nói gì mà thần kỳ như vậy.” Tóc dài liếm đáy đĩa, giương đôi mắt to hỏi.

“Tôi cũng không biết, để tôi tra trên mạng, nhất định có ảnh chụp, năm đó giải thưởng Nobel quảng bá rất kịch liệt, khi đó tôi mới học cấp hai cho nên cũng không để ý.”

Quý Nhược Thừa im lặng đóng sách lại, quyết định đến văn phòng của Khương Dao.

Bốn người chụm đầu xem ảnh của chồng bà chủ, anh có chút không chịu nổi.

Quý Nhược Thừa đứng dậy, cầm tách cà phê đi tới vòi nước, rửa sạch rồi treo lên giá.

Đầu cua giật mình, lớn tiếng hô: “Sư huynh đi rồi?”

Quý Nhược Thừa mơ hồ đáp lại, rút một tờ giấy lau tay, cầm sách vừa định đi ra ngoài.

Khương Dao tình cờ đi từ ngoài cửa vào.

Cô mặc một chiếc áo len dài màu trắng lịch sự, một chiếc trâm vàng được cài trước ngực, mái tóc xoăn dày buông xõa, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng thanh tú.

Dù không còn là thiếu nữ nhưng cô vẫn xinh đẹp khiến người ta phải rung động.

Bốn nam sinh phản ứng rất nhanh, lập tức hoảng hốt đứng lên: “Chào chị Dao!”

Quý Nhược Thừa ho nhẹ một tiếng, giơ tay day day giữa hai lông mày.

Làm ơn đừng gọi...

Khương Dao gật đầu với bốn chàng trai, quay sang Quý Nhược Thừa nói: “Sao anh lại ở đây? Em tìm anh nãy giờ. Vừa nãy cô giáo Vi gọi điện đến nói Tư Nguyên đã ném quân cờ vào nhà vệ sinh rồi xả đi, anh mau đi xin lỗi đi.”

Quý Nhược Thừa: “...”

Là con của anh.

Nhưng chuyện này có chút ngượng ngùng.

Khương Dao cười, nói với bốn chàng trai: “Đây là chồng tôi, các cậu cứ tiếp tục nói chuyện, chúng tôi đi trước.”

Bốn chàng trai há hốc mồm, sững sờ nhìn Quý Nhược Thừa.

Quý Nhược Thừa bình tĩnh tiếp nhận ánh mắt của bọn họ, giả bộ thản nhiên ôm vai Khương Dao đi ra khỏi cửa phòng.

Đến khi ngồi trong xe, Khương Dao mới giới thiệu: “Vừa rồi anh nhìn thấy bốn người kia, bọn họ là nhóm mới thành lập của Tinh Diệu, thị trường phản ứng không tồi, người cũng rất lễ phép.”

Quý Nhược Thừa đang lái xe, bất đắc dĩ nói: “Vừa rồi bọn họ còn nghĩ anh là nghệ sĩ.”

Khương Dao nhìn thân hình của anh, vươn tay chọc chọc mặt Quý Nhược Thừa, cười nói: “Phải rồi, ai kêu anh đẹp như vậy.”

Quý Nhược Thừa nghiêng đầu xoa xoa tay Khương Dao: “Còn cười được.”

Nắng chiều hơi gắt khiến người ta không mở nổi mắt, Khương Dao lấy chiếc kính râm trong túi ra, nhanh chóng đeo lên cho Quý Nhược Thừa.

“Lát nữa anh xin lỗi rồi bồi thường, em sẽ dạy dỗ lại con trai.”

Khương Dao tính tình hơi nóng nảy, Quý Nhược Thừa bĩnh tĩnh hơn, hay nói đạo lí, nhưng cô sau khi tức giận rất nhanh sẽ lại nuông chiều con hết mực.

Quý Nhược Thừa chỉ vào túi xách của mình: “Anh có một cuốn sách, em ngồi trên xe đọc một lát đi, ít nhiều cũng có chuẩn bị.”

Khương Dao nghi hoặc nhíu mày, cầm lấy túi xách từ ghế sau của Quý Nhược Thừa, lấy cuốn sách ra.

Khương Dao: “...”

Cô liếc mắt một cái, lại để cuốn sách vào lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Phương diện này cứ giao hết cho Quý Nhược Thừa làm đi.

“Đúng rồi, còn có một chuyện muốn nói với anh.”

Quý Nhược Thừa: “Chuyện gì?”

“Có một lời mời từ một chương trình thực tế, bọn họ nói muốn gia đình mình tham gia một chương trình dành cho cha mẹ và con cái, chơi trò chơi hay gì đó, tương tự như trại hè.”

Khương Dao hỏi ý kiến của Quý Nhược Thừa.

“Anh nghe theo em, nhưng cũng cần hỏi ý kiến của hai đứa nhỏ nữa.”

Kể từ khi hai người kết hôn, lúc đầu Quý Nhược Thừa vẫn chưa thích ứng kịp, không quen với việc phải đối diện trước ống kính, nhưng bây giờ cũng đã quen rồi.

Nếu Khương Dao đã nghĩ đó là một chương trình đáng tin cậy, thì anh cũng sẵn sàng phối hợp.

Ở một phương diện nào đó, anh đã trở thành sợi dây kết nối giữa những người làm công tác nghiên cứu khoa học với công chúng, thậm chí còn trở thành một nhân vật tiêu biểu.

Các nhà lãnh đạo của viện nghiên cứu cũng hy vọng anh có thể đóng một vai trò trong việc công khai công việc nghiên cứu khoa học, ngăn chặn thế giới bên ngoài suy đoán về nhóm này với những quan niệm cố hữu, càng không muốn họ lấy tiêu chuẩn thánh nhân để yêu cầu bọn họ.

“Ừm, em nghĩ cũng không tồi, vậy thì cứ quyết định vậy đi, mà...”

Đang nói thì điện thoại di động của Khương Dao vang lên.

Cô cầm lên xem, hít một hơi thật sâu, mặt không có cảm xúc: “Giáo viên nói, cống thoát nước bị tắc rồi.”

Quý Nhược Thừa tâm lí bình ổn: “Dù sao cũng phải đền bù thiệt hại, thêm một cái cống nước cũng không sao.”

Chương kế tiếp