Ai Cũng Không Thể Động Vào Quý Lão Sư Của Ta

Chương 98
Hai đứa trẻ tốt nghiệp mẫu giáo và có hai tháng nhàn rỗi trước khi vào tiểu học.

Đúng lúc tổ nghiên cứu khoa học quốc gia có cuộc họp ở Singapore họp, sau khi hội nghị kết thúc không cần theo đoàn về nước, có thể ở lại chơi một thời gian.

Quý Nhược Thừa liền đưa Khương Dao và hai đứa trẻ đi cùng.

Ba ngày sau, cuộc họp của anh kết thúc và anh có thời gian để dành những ngày nghỉ cho gia đình.

Ba ngày trước Khương Dao đã dẫn theo bọn trẻ đi dạo qua các điểm tham quan nổi tiếng, chỉ còn lại một universal studio chờ Quý Nhược Thừa cùng đi chơi.

Họ đã đặt vé trực tuyến trước và đi tàu điện ngầm đến Sentosa.

Khương Tư Nguyên hưng phấn cả đêm hôm qua không ngủ, cậu đặc biệt thích những nơi như công viên giải trí, bình thường Khương Dao và Quý Nhược Thừa đều bận rộn, không có thời gian dẫn cậu đi chơi.

Ngay cả hai mắt Quý Úc Minh cũng sáng lên, nhìn đông nhìn tây, cái gì cũng mới mẻ.

Khương Dao nhờ người qua đường chụp ảnh bốn người bọn họ ở dưới biểu tượng ở lối vào, sau đó quét mã QR vào công viên.

Bởi vì sợ phiền phức nên Khương Dao cố ý mua vé vào cửa nhanh để không cần nghiên cứu làm thế nào để xếp hàng.

Công viên được chia thành nhiều chủ đề, tất cả đều là nhân vật hoạt hình cổ điển, khương Tư Nguyên mỗi cửa hàng đều phải chạy vào xem, không thể kéo lại được.

Quý Úc Minh lúc đầu còn có chút dè dặt, chờ ngồi xong một chuyến tàu nhỏ trên phố vừng, cũng bắt đầu chạy theo Khương Tư Nguyên.

Mang theo đứa nhỏ đến chính là như vậy, trên cơ bản đều xoay quanh hai đứa nhỏ.

Mới đi tham quan hai chủ đề, Khương Tư Nguyên và Quý Úc Minh đổ mồ hôi đầm đìa, Khương Dao mua cho hai đứa hai cây kem, bốn người ngồi trên ghế gỗ nghỉ ngơi.

Quý Nhược Thừa bóp bắp chân cho Khương Dao: "Hôm nay chắc chắn sẽ rất mệt mỏi."

Khương Dao cầm bản đồ dựa vào người Quý Nhược Thừa: "Đúng vậy, em nghe người ta nói có mấy chủ đề nhất định phải chơi, hôm nay chúng ta nhất định phải đi."

Quý Úc Minh ngoan ngoãn liếm kem, đưa một nửa chưa liếm đến trước mặt Khương Dao: "Mẹ ăn chút gì đi."

Khương Dao xua tay: "Con tự ăn đi, lát nữa ba con muốn ăn thì mẹ cũng mua."

Quý Nhược Thừa hỏi: "Tiếp theo chúng ta đi đâu?"

Khương Dao giơ bản đồ lên, chỉ vào một chấm nhỏ nói: "Cái này, transformers trong thành phố khoa học viễn tưởng."

Khương Tư Nguyên nghe xong, vui vẻ nhảy khỏi ghế: "Chúng ta đi Transformers luôn đi, con muốn chơi!"

Khương Dao xoa đầu cậu: "Chúng ta có phiếu ưu tiên, con ăn xong thì đi, vào bên trong không được ăn."

Quý Nhược Thừa cầm bản đồ xem giới thiệu, cau mày, trầm mặc không nói.

Đây là một trò chơi kích thích sử dụng công nghệ 3D và hiệu ứng đặc biệt để tạo ra một cảnh chiến đấu nhập vai thông qua hiệu ứng hình ảnh.

Câu cuối cùng cũng được đánh dấu đặc biệt, để đôi mắt và trái tim của bạn bị ảnh hưởng mạnh mẽ!

"Được rồi được rồi, chúng ta đi thôi, nghỉ ngơi nữa sẽ chơi không hết." Khương Dao lấy tấm bản đồ gấp lại, thúc giục bọn họ đi nhanh.

Hai đứa trẻ tung tang chạy về phía trước.

Khương Dao nhỏ giọng bên tai Quý Nhược Thừa: "Em cũng thích chơi cái này, phim em cũng đã xem rồi, chúng ta ngồi hai lần."

Quý Nhược Thừa miễn cưỡng cười cười: "Được, em thích chơi là được rồi."

Đi tới cửa vào của Transformers, Quý Nhược Thừa chụp ảnh hai đứa con trai, bốn người thuận lợi từ cửa nhanh chóng vào trong.

Lòng bàn tay Quý Nhược Thừa hơi đổ mồ hôi, trên bản đồ tuyên truyền ở cửa vẽ không ít cảnh bên trong, có hiệu ứng quay tròn nhanh và rơi từ trên cao xuống.

Anh... Không quen với loại trò chơi kích thích này, đặc biệt là trò chơi cực kỳ không thân thiện với những người sợ độ cao.

Sau khi ngồi lên xe, nhân viên công viên dùng tiếng Anh nói gợi ý, xe chậm rãi khởi động, trước mặt một mảnh tối đen.

Quý Nhược Thừa mím môi, ám chỉ bản thân chỉ là nhìn nhầm, thật ra đều là ở trên mặt đất bằng phẳng, đều là giả.

Chiếc xe bắt đầu tăng tốc, trên màn hình khổng lồ xuất hiện robot trong phim, cao lớn và hung bạo.

Cuộc chiến sắp bắt đầu, xe nhỏ lắc lư hỗn loạn trong chiến loạn, đụng đông đụng tây, Quý Nhược Thừa lo lăng nắm chặt tay lái trước người, đôi mắt cố định nhìn chăm chú vào nó.

Khương Tư Nguyên chỉ vào người máy cao lớn trước mặt, thảo luận về cốt truyền với Quý Úc Minh.

Nói xong, chiếc xe bị người máy đánh trúng, đâm vỡ trụ cầu, rồi lao thẳng xuống.

Khương Tư Nguyên hưng phấn kêu to, ngay cả Khương Dao cũng kích động kéo tay áo Quý Nhược Thừa.

Quý Nhược Thừa nhìn độ cao dưới gầm cầu, nhắm nghiền mắt lại, nghiêng đầu đi chỗ khác.

Không còn dấu hiệu thị giác, anh chỉ cảm thấy chiếc xe lắc lư rồi ổn định trở lại.

Anh thở phào nhẹ nhõm, vẫn ở trên mặt đất bằng phẳng.

Thời gian chơi không dài, họ nhanh chóng từ trong trượt ra ngoài.

Quý Nhược Thừa mở mắt ra, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Anh lấy lại bình tĩnh, từ trên xe đi xuống, hai chân có chút nhũn ra.

Khương Dao lắc lắc tay Quý Úc Minh: "Chúng ta ngồi thêm một vòng nữa thì nhé?"

Quý Úc Minh lập tức gật gật đầu, trên mặt tràn đầy vẻ chờ mong.

Quý Nhược Thừa: "...”

Bốn người bọn họ ngồi Transformers hai lần, lần đầu tiên Quý Nhược Thừa thường xuyên nhắm mắt, lần thứ hai miễn cưỡng mở mắt ra.

Bước ra từ Transformers, họ đi đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh và mua hai món quà lưu niệm nhỏ.

Khương Dao mua mấy cây xúc xích nướng từ quán ăn vặt ven đường để lấp đầy bụng, vừa ăn vừa chỉ vào hai chiếc tàu lượn siêu tốc phía đối diện: "Vừa lúc đều ở thành phố khoa học viễn tưởng, hai tàu lượn siêu tốc kia cũng là hạng mục không thể bỏ qua, ăn xong chúng ta đi ngồi."

Quý Nhược Thừa vừa nhìn, hai chiếc tàu lượn siêu tốc màu đỏ xám đan xen, uốn lượn giống như hai dải ruy băng, phía trên thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Nhất là chiếc màu xám kia, lộn, đứng lộn ngược, hai chân treo lơ lửng trên không, xem như là trò chơi kích thích nhất trong công viên.

Cả hai đứa trẻ đều còn nhỏ nên không biết sợ gì cả, ở bên ba mẹ đều cảm thấy an toàn.

Quý Nhược Thừa đương nhiên cũng biết an toàn, nhưng từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng ngồi tàu lượn siêu tốc.

Trước kia đi Happy Valley ở thủ đô, anh đều ở phía dưới giúp Khương Dao trông coi túi xách, cũng không chủ động đi lên chơi.

Khương Dao cũng chỉ coi Quý lão sư cảm thấy mấy thứ này ấu trĩ.

Quý Nhược Thừa ho nhẹ một tiếng: "Anh không đi đâu, anh giúp mọi người cầm đồ."

Khương Dao kéo cánh tay anh: "Đừng mà, khó khắn lắm mới đến một lần, hơn nữa cảm giác không trọng lượng trên chiếc màu xám kia rất tốt, rất chân thật."

Lại có tiếng hét thảm thiết trên tàu lượn siêu tốc.

Da đầu Quý Nhược Thừa tê dại.

Khương Tư Ngyên kéo tay Quý Nhược Thừa: "Baba đi đi nha, chúng ta ngồi ở hàng đầu tiên, mẹ dẫn anh trai đi, con đi với ba."

Quý Nhược Thừa thầm nghĩ, ba thật sự không thể đưa con đi được... Quý Úc Minh lẩm bẩm: "Con cũng muốn ngồi ở hàng đầu tiên, hàng đầu tiên rất vui."

Khương Dao vứt rác vào thùng rác ở bên cạnh, tùy ý nói: "Vậy hai đứa ngồi ở hàng đầu tiên, mẹ và ba ngồi ở hàng thứ hai."

Quý Nhược Thừa xoa xoa mi tâm.

Anh nói anh ngồi khi nào...

Họ đã đi đến tủ chứa đồ bên cạnh tàu lượn siêu tốc để giữ ba lô và điện thoại di động, sau đó chờ ở lối đi nhanh để sắp xếp người.

"Ngồi chiếc đỏ để làm quen trước." Khương Dao nói.

Quả thật là chủ đề rất được yêu thích, đội bình thường đã xếp thành một hàng dài, ngay cả tàu lượn siêu tốc màu xám cực kỳ kích thích bên cạnh, cũng đã quá tải.

Quý Bính Thừa ngơ ngác đi theo cô vào trong, lên cầu thang, chờ mở hàng rào để ngồi tàu lượn siêu tốc.

Trong khoảnh khắc cửa lớn mở ra, trái tim Quý Nhược Thừa thắt lại.

Nhân viên ở một bên nói với Khương Dao: "Hai đứa nhỏ còn nhỏ, không thích hợp ngồi ở hàng đầu tiên, đề nghị mọi người đổi vị trí."

Khương Dao sung sướng nói: "Được."

Quý Nhược Thừa cảm thấy trong đầu có một sợi dây thừng bị đứt, đầu óc trống rỗng.

Anh kiên trì ngồi ở hàng đầu tiên, xe còn chưa lái, đã toát mồ hôi lạnh.

Khương Dao hưng phấn lắc lắc: "Vị trí này của chúng ta rất thích hợp nhất để chụp ảnh."

Quý Nhược Thừa muốn đáp lại cô, nhưng đã lo lắng đến mức nói không nên lời.

Lần này không có cách nào để ám chỉ tâm lý đang ở trên mặt đất bằng phẳng, đây là độ cao đến trời cao.

Xe chậm rãi di chuyển ra ngoài, đáy lòng Quý Nhược Thừa tuyệt vọng.

Khi nào nó sẽ kết thúc?

Người ta nói hai phút, hai phút là một trăm hai mươi giây, lần đầu tiên anh cảm thấy thời gian dài như vậy.

Tàu lượn siêu tốc từ từ đi lên, Khương Dao nhàn nhã đung đưa hai chân.

Phía trước không có ai chắn, thật sự nhìn không sót một chút nào.

Cô không có nhiều phản ứng với tàu lượn siêu tốc, cho dù là lần chạy nước rút mạnh nhất đối với cô mà nói cũng không khác gì so với ngồi trên mặt đất.

"Quý lão sư, anh xem phía trước xuống dốc, oa dốc thứ nhất cũng không ngắn." Khương Dao nói.

Quý Nhược Thừa nhìn thấy, cũng sắp không thở nổi.

Tàu lượn siêu tốc có hai loại tuyệt vọng đối với anh.

Một là cảm giác sợ hãi chậm rãi lên dốc chờ chết, hai là cảm giác không trọng lượng do chạy nước rút quá nhanh.

Bây giờ anh đang trải nghiệm loại đầu tiên và dự đoán sự tàn bạo của loại thứ hai.

Tàu lượn siêu tốc leo lên đỉnh, dừng một chút.

Trong lòng Quý Nhược Thừa trống rỗng, xong rồi.

Vừa nghĩ xong, tàu nhanh chóng lao xuống, Quý Nhược Thừa chợt nhắm mắt lại, bắt lấy tay Khương Dao.

Gió gào thét lướt qua tai, xen lẫn với tiếng gào thét chói nối tiếp nhau.

Quý Nhược Thừa cắn chặt răng, cứng ngắc chống đỡ, hi vọng có thể nhanh kết thúc một chút.

Anh cũng muốn hét lên, cũng muốn phát tiết, nhưng mà không được.

Thực sự sợ hãi đến cực điểm, giống như đột nhiên mất giọng, trong cổ họng không thể phát ra một âm nào.

Khương Dao nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn Quý Nhược Thừa.

Anh siết chặt tay cô đến mức có hơi đau.

Hơn nữa Khương Dao chưa từng thấy ngón tay Quý Nhược Thừa lạnh như vậy, lòng bàn tay đổ mồ hôi nhiều như vậy.

Anh luôn luôn bình tĩnh, giống như mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của anh.

Hóa ra... Quý lão sư sợ độ cao.

Khương Dao nhẹ vỗ vỗ mu bàn tay Quý Nhược Thừa, sau đó yên lặng ngồi gần anh hơn một chút, ôm chặt cánh tay anh.

"Không có việc gì, sẽ nhanh kết thúc thôi, khúc cua phía trước rất nhỏ chỉ giống như cầu trượt thôi."

Quý Nhược Thừa nhắm mắt lại, không nhìn thấy con đường phía trước, chỉ có thể nghe thấy âm thanh dịu dàng của Khương Dao.

Anh vừa dở khóc dở cười, trước cách dỗ dành trẻ con của Khương Dao, một bên lại không thể không thừa nhận, so sánh của cô khiến anh an tâm hơn rất nhiều.

Khương Tư Nguyên nhiệt tình hét lên: "A, anh ơi xông lên! Chuẩn bị sẵn sàng!"

Phòng tuyến tâm lý mà Quý Nhược Thừa vừa xây dựng đã sụp đổ ngay lập tức.

Khương Dao sờ lên bắp thịt căng cứng của Quý Nhược Thừa, trấn an nói: "Xong rồi xong rồi, giờ cao chưa đến hai tầng thôi."

Khương Tư Nguyên gào thét: "Khúc cua lớn cuối cùng là nghiêng ngả!"

Quý Nhược Thừa: “...”

Hai phút sau, tàu lượn siêu tốc cuối cùng cũng về đích.

Quý Nhược Thừa xuống xe, bắp chân run rẩy.

Nhưng cũng may anh an toàn trở lại mặt đất, áp lực trong lòng anh dần dần thả lỏng.

Cúi đầu nhìn xuống mu bàn tay của Khương Dao bị anh nặn ra mấy vết đỏ.

Quý Nhược Thừa xấu hổ xoa xoa: "Xin lỗi."

Đáy mắt Khương Dao mang ý cười, ghé vào bên tai anh nhỏ giọng nói: "Thì ra trước kia anh không chơi máy nhảy lầu và tàu lượn siêu tốc, cũng là bởi vì sợ độ cao sao?"

Quý Nhược Thừa không thừa nhận cũng không phản bác.

"Chiếc màu xám có ngồi hay không?"

Khương Dao chỉ chỉ tàu lượn siêu tốc kinh khủng bên cạnh.

Quý Úc Minh và Khương Tư Nguyên hưng phấn nói: "Ngồi đi! Phải ngồi thêm vài lần nữa!"

Da của Quý Nhược Thừa vốn đã trắng, ngồi một chuyến tàu lượn siêu tốc xong ngay cả môi cũng trắng bệch.

"Anh chụp ảnh cho em, ba người ngồi đi."

Khương Tư Nguyên có chút tiếc nuối lắc lắc tay Quý Nhược Thừa: "Ba chơi với con đi."

Quý Nhược Thừa quyết đoán lắc đầu, mặc kệ hai đứa nhỏ nói cái gì, anh cũng không thể đi lên.

Khương Dao cười tủm tỉm nói: "Ba không thích chơi tàu lượn siêu tốc, mẹ ngồi với các con."

Chương kế tiếp