Anh Ấy Thật Sự Quá Yêu Tôi

Chương 44
Trong đầu Giang Nguyên nảy ra một suy nghĩ khó lòng tưởng tượng được.

Vài phút sau, có tiếng động truyền tới từ lối vào, Giang Nguyên ngồi xổm ở cửa phòng để bí mật quan sát.

Cửa đóng lại, tiếng sột soạt cởi giày vang lên, chỉ có một mình Lục Viễn!

Giang Nguyên đã yên tâm, lúc nãy cậu còn nghĩ tới việc Tạ Niên cũng thích cậu nên định chuyển đến sống trong cùng một toà nhà với cậu…

May quá, là cậu thần hồn nát thần tính thôi!

Giang Nguyên đứng lên mở cửa, nhiệt tình tiếp đón: “A Viễn, anh đã về rồi.”

Lục Viễn tay còn đang kéo vali hành lý, Giang Nguyên trực tiếp vươn tay nắm lấy tay cầm của vali, thuận lợi sờ mu bàn tay của anh: “Để tôi để tôi, anh ngồi máy bay lâu như vậy, chắc chắn rất mệt.”

Bước đầu tiên: Tiếp xúc tứ chi– đã hoàn thành!

Giang Nguyên tự giơ chữ V trong lòng.

Lục Viễn nhìn dáng vẻ tích cực quá mức của Giang Nguyên bèn buông tay ra.

Giang Nguyên kéo hành lý đi phía trước, làm bộ lơ đãng nhắc tới: “Lúc nãy tôi đứng ở ban công, hình như có nhìn thấy Tạ Niên.”

“Bạn của cậu ta ở đây, trùng hợp gặp tôi ở bãi đỗ xe nên mới đi cùng nhau.”

Giang Nguyên hoàn toàn yên tâm, Tạ Niên đến để thăm bạn, không phải đến tìm cậu!

Giang Nguyên quen cửa quen nẻo đi vào phòng của Lục Viễn.

Lục Viễn đứng ở phía sau nói: “Để ở góc tường là được.”

“Được!” Giang Nguyên để hành lý xuống, đôi mắt cong cong quay đầu lại, không có ý định rời đi.

Giang Nguyên biết Lục Viễn từ xa trở về, chuyện đầu tiên muốn làm nhất định là đi tắm nước nóng.

Kế tiếp Lục Viễn nhất định sẽ đi tắm.

Quả nhiên Lục Viễn nói: “Tôi đi tắm trước đã.”

Giang Nguyên: “Vậy anh mau đi tắm đi, không cần phải để ý đến tôi.”

Vẫn cứ không đi.

Cậu sẽ không rời đi!

Kể cả bây giờ Lục Viễn có cởi quần áo trước mặt cậu, cậu cũng có thể đứng lù lù bất động. Cả hai đều là đàn ông, nhìn Lục Viễn tắm rửa cũng có sao đâu!

Lục Viễn không nói gì, anh đi đến tủ quần áo lấy đồ mặc.

Giang Nguyên liếc mắt nhìn, thấy Lục Viễn lấy quần lót ra, cậu nhanh chóng lên tiếng: “Yo, anh cũng mặc đồ lót nhãn hiệu này à! Tôi cũng có! Tôi chỉ mặc nhãn hiệu này! Nếu sau này có trường hợp khẩn cấp mà không tìm được đồ lót để thay, tôi vẫn có thể mượn của anh, tốt quá! "

Bước thứ 2: Anh em tốt có thể dùng chung quần lót!

Đương nhiên, thực tế thì cậu sẽ không để xảy ra trường hợp phải mượn quần Lục Viễn.

Lục Viễn cầm quần áo đi về phía nhà vệ sinh: “Kích cỡ không hợp.”

“Nếu thật sự phải mượn quần lót…” Giang Nguyên thuận miệng nói: “Ai cần để ý kích cỡ, xỏ qua được là được rồi.”

Lục Viễn đi vào phòng tắm.

Phòng tắm nhanh chóng vang lên tiếng nước, Giang Nguyên không rời đi. Lúc Lục Viễn đi ra mà thấy cậu còn ở đó thì tiết mục anh em tốt này mới không bị lãng phí.

Giang Nguyên đi loanh quanh trong phòng, đây là lần thứ ba cậu vào phòng Lục Viễn, nhưng hai lần đầu đều đến để tìm đồ nên cậu không nhìn kỹ, lần này mới có thời gian cẩn thận quan sát.

Dù sao Lục Viễn tắm cũng phải mất một lúc!

Lúc này có tiếng chuông vang lên, Giang Nguyên theo bản năng lấy di động ra xem mới phát hiện không phải là tiếng từ điện thoại của cậu.

Giang Nguyên quay đầu theo hướng âm thanh, phát hiện ra là điện thoại của Lục Viễn trên tủ đầu giường đang reo.

Giang Nguyên đi qua nhìn, là số của "Giáo sư Dương".

“Là giáo sư Dương ở trong wechat của anh ấy?” Giang Nguyên lẩm bẩm, cầm di động bước về phía phòng tắm: “Lục…… A Viễn! Có điện thoại của giáo sư Dương này.”

Tiếng nước ngừng lại, Lục Viễn trả lời: “Là mẹ tôi, giúp tôi nghe máy được không?”

Là mẹ của Lục Viễn!

Tim Giang Nguyên đập thình thịch, cậu nhắm mắt hít thở thật sâu, lúc này mới mở mắt ra nhận điện thoại.

Kết quả màn hình đã tắt ngúm.

“...”

Giang Nguyên mấp máy miệng, ngẩng đầu nói nhỏ về phía cửa phòng tắm: "Cúp máy rồi."

Lục Viễn nói: “Ừ.”

Tiếng nước lại vang lên.

Giang Nguyên hơi nản, cậu cầm điện thoại trở về, mới đi được vài bước điện thoại lại vang lên.

Ánh mắt Giang Nguyên sáng lên, quay đầu lại gõ cửa: “Mẹ anh gọi lại này.”

Giọng nói của Lục Viễn hòa với tiếng nước: "Cậu nghe đi.”

“Được.”

Giang Nguyên nói xong bèn nhanh chóng tiếp nhận cuộc gọi: “Chào dì cháu là bạn của Lục Viễn bây giờ Lục Viễn đang tắm không thể nhận điện thoại của dì nếu dì có việc gì thì tí nữa anh ấy sẽ gọi lại cho dì!”

Giang Nguyên nói liền một hơi, cậu căng thẳng tới nỗi lưng gồng chặt lên.

Một giây sau, giọng nói dịu dàng từ đầu bên kia vang lên: “Chào cháu, dì là Dương Kiều, mẹ của Lục Viễn.”

Dương Kiều cười: "Lục Viễn đang ở chung với cháu sao?"

Giang Nguyên theo bản năng gật đầu, nhưng cậu chợt nhớ ra Dương Kiều không nhìn thấy nên lại nhanh chóng nói: “Vâng ạ.”

Dương Kiều nói: “Chốc nữa dì không tiện nghe điện thoại, phiền cháu nói với Lục Viễn là ngày 21 tháng 9 dì với ba nó sẽ về nhà.”

Mốc thời gian này rất dễ nhớ, chính là một ngày sau khi đĩa đơn của nhóm được phát hành! Giang Nguyên lập tức trả lời: “Không sao ạ, cháu sẽ nói với anh ấy.”

Lúc này, cửa phòng tắm mở ra.

Lục Viễn đã thay xong quần áo, anh mặc áo ba lỗ đen, một cái quần cộc ống rộng, mái tóc đen vẫn còn ướt sũng.

Trên cổ Lục Viễn vắt một cái khăn lông, anh đang tiện tay lau tóc.

Giang Nguyên chạy tới: “Anh ấy xong rồi, dì đợi chút ạ.”

Giang Nguyên nhanh chóng đưa đặt điện thoại sát vào tai Lục Viễn, hai mắt sáng ngời, mấp máy môi nói với anh: “Mau nói chuyện với mẹ anh.”

Lục Viễn thấy cậu phấn khởi như vậy bèn cười nhẹ: “Cúp máy rồi.”

“Ơ?” Gương mặt Giang Nguyên lộ rõ vẻ thất vọng: “Vừa nãy còn đang nói chuyện…Mẹ anh bảo tôi chuyển lời, ngày 21 tháng 9 dì với chú sẽ trở về.”

Lục Viễn bỏ khăn lông ra, thản nhiên xoa đầu Giang Nguyên: “Cũng thường thôi, công việc của bà ấy yêu cầu phải tắt điện thoại bất cứ lúc nào.”

Bây giờ Giang Nguyên mới biết là lúc trước mình đã hiểu lầm.

Điều kiện gia đình Lục Viễn không tệ.

Nhãn hiệu quần lót của Lục Viễn cũng là cùng một loại với cậu, không phải quá mắc nhưng cũng phải mấy trăm một cái.

Hơn nữa ba mẹ của Lục Viễn, một người là giáo sư Lục, một người là giáo sư Dương, đều là những người rất giỏi.

Giang Nguyên tò mò hỏi: “Ba mẹ anh làm gì vậy?”

Lục Viễn đi ra ngoài: “Ba tôi làm nghiên cứu, còn mẹ tôi làm khảo cổ.”

Giang Nguyên bừng tỉnh, khó trách ba mẹ Lục Viễn lại bận rộn như vậy, ra là làm hai nghề này!

Lục Viễn đi vào phòng bếp rót một ly nước đá, vừa nhìn lại đã thấy Giang Nguyên đang đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào anh.

Lục Viễn uống một ngụm nước, đi tới hỏi: "Sao vậy?"

Giang Nguyên chớp chớp mắt: "Vừa rồi tôi hỏi, bây giờ đến lượt anh hỏi."

Bước thứ 3: Anh em tốt phải hiểu biết về nhau!

Lục Viễn suy nghĩ hai giây, hiểu ra ý Giang Nguyên, anh có hơi buồn cười: “Vậy ba mẹ cậu làm gì?”

Giang Nguyên lập tức thao thao bất tuyệt: “Ba tôi thì vô công rồi nghề, mẹ tôi thì từng làm khá nhiều việc, có đầu tư vào cửa hàng hoa, quán trà, tiệm cà phê, thẩm mỹ viện, cửa hàng quần áo ...Nhưng tất cả đều thất bại."

Không đúng!

Giang Nguyên dừng lại, chuyện nhà cậu đã sớm bị giới truyền thông phanh phui từ lâu, Lục Viễn chú ý cậu nhiều như vậy thì đương nhiên là biết rõ, cậu nên nói những điều chưa được công bố mới đúng.

Giang Nguyên chớp mắt: "Đoán xem tôi có bao nhiêu em trai em gái?”

Lục Viễn nhìn cậu: “Tôi không đoán được.”

“3.” Giang Nguyên duỗi ba ngón tay: “Ba tôi có một trai một gái, mẹ tôi cũng có một trai.”

Giang Nguyên ra sức ám chỉ: “Lúc mới ra mắt, công ty luôn yêu cầu tôi phải nói về những điều này khi phỏng vấn, nhưng tôi không đồng ý.”

Lục Viễn uống hết sạch nước trong ly rồi cầm đi rửa, anh quay lưng lại với Giang Nguyên: “Thứ bảy tuần này cậu sẽ đóng máy, địa điểm quay cách nhà cậu cũng khá gần, có muốn đến xem không?”

Đề tài đột ngột bị chuyển hướng, Giang Nguyên nhất thời không phản ứng kịp: “Nhà của tôi?”

Lục Viễn đặt ly lên mặt bàn, xoay người cười: “Cái biệt thự mới cậu mua ấy.”

Cuối cùng Giang Nguyên cũng nhớ ra mình đã mua biệt thự, cậu lập tức gật đầu: "Được!"

*

Năm ngày sau, Giang Nguyên đóng máy.

Đoàn phim “Thời thanh xuân” chuẩn bị cho cậu một bó hoa và một cái bánh kem.

Giang Nguyên ôm bó hoa to gấp ba lần mặt của cậu, đứng ở bên cạnh chiếc xe đạo cụ sang trọng làm lễ đóng máy.

Cách thời gian chiếu “Thời thanh xuân” chỉ còn một tháng, weibo chính thức của “Thời thanh xuân” đã lục tục tuyên truyền, ngày hôm qua đã công bố tin tức của nam 4 Đào Dịch Nhiên, hôm nay là nam 3 Giang Nguyên.

Bình luận trên bài thông báo hôm qua của Đào Dịch Nhiên khó khăn lắm mới đột phá một ngàn, đó là còn mua thủy quân rồi.

Kết quả ảnh đóng máy của Giang Nguyên vừa mới đăng, phần bình luận đã bùng nổ, trực tiếp đột phá một vạn.

“Là mắt tôi mù à?! Nguyên của tôi chỉ đóng vai phụ?”

“Hahaha! Chúc mừng Zombie nha! Giang Nguyên đã lưu lạc đến mức phải đi đóng một bộ phim kinh phí nhỏ như vậy rồi!”

“Giang Nguyên nghiêm túc đối đãi với từng nhân vật, không cần biết là chính hay phụ, Zombie mãi đi theo Giang Nguyên”

“M&M chết tiệt! Dám để Nguyên của tôi đóng vai phụ, tôi nhất định sẽ gi*t Chung Nghĩa Tề.”

“Đợi đã, chuyện Giang Nguyên đổi người đại diện mà lầu trên cũng không biết à.”

“Giang Nguyên mặc đồng phục trông non thật đấy, chảy nước miếng QAQ”

Lúc này Tạ Niên chuyển phát bài weibo đóng máy của Giang Nguyên: đóng máy vui vẻ!

Bình luận tiếp tục tăng vọt.

“Nam chính là Tạ Niên hả. Nếu là Tạ Niên thì cũng không phải không được, Nguyên Nguyên học tập phái thực lực cũng tốt.”

“Tạ Niên + Giang Nguyên, Đội hình của “Thời thanh xuân” có vẻ rất ổn nha!”

“Khó trách bộ phim này bị che che giấu giấu đến tận bây giờ, fans hai bên đều không phải đèn cạn dầu, phải xé nhau thôi.”

“Cái gì? Cho nên bộ phim này có nam chính là chồng tui, nam phụ là con tui? AAA, bây giờ chắc tui phải dấn thân vào showbiz luôn quá!”

……

Trên mạng đang sôi nổi đến mức sắp bùng nổ, Giang Nguyên lại không biết gì, cậu đang đi xem biệt thự mới mua của mình.

Biệt thự có tổng cộng hai tầng và một vườn hoa. Người chủ cũ chăm sóc vườn hoa rất tốt, sắp tới trung thu, hai cây hoa quế lâu năm trong vườn đang nở rộ, tỏa hương thơm thanh nhã.

Dưới tàng cây hoa quế còn có hai cái xích đu dây.

Giang Nguyên đi dạo hết một lượt từ trong ra ngoài, chân cũng mỏi nên lập tức ngồi lên một cái xích đu, cậu đung đưa chân nói: “Tốt, tốt lắm!”

Lục Viễn bật cười: “Chỉ thế thôi?”

Giang Nguyên khẽ đẩy xích đu: "Tôi không biết cách khen, mà biệt thự này rất đẹp, tôi rất thích."

“Cậu thích là tốt rồi.”

Lục Viễn ngồi lên cái xích đu còn lại, khẽ đung đưa.

Một cơn gió thổi qua làm lá cây hoa quế kêu xào xạc.

Mấy bông hoa quế nhỏ rơi vào lòng bàn tay Giang Nguyên.

Cậu nhìn chằm chằm vào vào bông hoa, chợt nhớ ra chuyện ba mẹ của Lục Viễn sẽ trở về vào ngày 21 tháng 9.

Mà 21 tháng 9 là Tết trung thu.

Giang Nguyên nâng tay lên thổi nhẹ, bông hoa quế nhẹ nhàng bay đi.

——

Cùng lúc đó, Chung Nghĩa Tề cũng đang nghe điện thoại: “ Cậu chắc chắn là sẽ được phát hành ngày 21 tháng 9?”

“Được rồi, tôi biết.”

Chung Nghĩa Tề cúp điện thoại, gã bỏ di động xuống, ngẩng đầu nói với người ngồi đối diện: “Anh Giang, chị Kỷ, nếu hai người muốn lấy lại phí phụng dưỡng, lần này hai người phải cùng kiện Giang Nguyên.”

Giang Dung và Kỷ Hạ vội gật đầu: “Yên tâm đi đại diện Chung.”

Kỷ Hạ lau nước mắt: “Tôi xem như đã rõ tính đứa con mình đứt ruột sinh ra, nó còn lén tách hộ khẩu sau lưng tôi.”

Giang Dung cũng liên tục thở dài: “ Thật không ngờ Nguyên Nguyên lại nhẫn tâm như vậy, thật sự không chuyển phí sinh hoạt cho tôi. Ôi! Thằng nhóc trước kia không như vậy, nhưng bây giờ nó đã bị tiền bạc che mờ mắt rồi, không còn quan tâm đến gia đình nữa.”

Chung Nghĩa Tề an ủi: “ Giang Nguyên mới 18 tuổi, cậu ấy hiểu được gì chứ? Nhất định là bị người khác xúi giục.”

Nhắc tới cái này, Kỷ Hạ và Giang Dung liếc nhau, trăm miệng một lời nói: “Ý anh là người đại diện mới của nó?”

“Không chỉ vậy, còn có Lục Viễn - đồng đội của cậu ấy.” Chung Nghĩa Tề cười giả lả: “Tóm lại, hôm phát hành đĩa đơn mới, hai người sẽ…”

Giọng nói của Chung Nghĩa Tề càng lúc càng thấp, sau khi gã nói xong, căn phòng nhanh chóng vang lên ba tiếng cười đầy sung sướng.

Chương kế tiếp