Anh Ấy Thật Sự Quá Yêu Tôi

Chương 54
Lịch trình của ngày hôm sau là chạy show quảng bá cho đĩa đơn mới và đi chụp hình cho bên tạp chí.

Trên đường đi chụp, Lý Bành Sinh nhận được một cú điện thoại.

Lý Bành Sinh nghe mấy giây, nét mặt thay đổi: “Tại sao lại…. Vậy hiện tại phải làm gì ạ?”

“Được, tôi hiểu rồi.”

Lý Bành Sinh cúp điện thoại, nói với tài xế đi vòng về công ty, sau đó quay sang nói với Giang Nguyên và Lục Viễn: “Việc chụp ảnh ở tạp chí đã bị hủy, chú Lý kêu chúng ta quay trở về công ty.”

Giang Nguyên thuận miệng hỏi: “Công ty đã xảy chuyện rồi hả?”

“Không phải.” Lý Bành Sinh cũng không biết được tình hình: “Hình như là do bên tạp chí đổi người.”

Sau khi tới công ty, họ mới biết được bên tạp chí đã đổi thành người nào, đó chính là nhóm nhạc nam Ngôi Sao Bắc Cực của Tinh Nhạc vừa ra mắt cùng ngày với hôm Giang Nguyên và Lục Viễn phát hành album mới.

“Chắc là Tinh Nhạc vận dụng quan hệ của họ rồi.” Lý Kế Hựu nói: “Trong giới đều lan truyền việc đĩa đơn đầu tiên của Ngôi Sao Bắc Cực đã bán được 200.000 bản ngay trong ngày đầu tiên, trong đó có 150.000 bản là lượt mua trong ứng dụng, chuyện này Teana cũng biết đến.”

Teana là tạp chí âm nhạc có địa vị lớn nhất trong nước, cũng chính là tạp chí mà hôm nay nhóm Giang Nguyên định đi chụp.

Lý Kế Hựu nhíu mày: “Còn ba tháng nữa là tới giao thừa, nếu không có biến cố gì xảy ra thì lựa chọn hàng đầu cho trang bìa mừng năm mới của Teana năm nay chắc chắn là các cậu. Không có lý do gì để Teana thay đổi các cậu cả, thủ đoạn của Tinh Nhạc vẫn như vậy, đánh không lại thì đi đoạt của người khác. Ngày mai có ghi hình trực tiếp của chương trình tống nghệ, hai vị khách mời đã định ra trước đó cũng bị thay thành người của nhóm Ngôi Sao Bắc Cực.”

“Là do Cố thị.”

Lưu Tông Nghĩa đi vào phòng họp, vừa đi vừa nói: “Tổng giám đốc của Cố thị tự mình gọi điện thoại cho người sáng lập Teana, yêu cầu phải đổi người.”

Tổng giám đốc của Cố thị hả?

Giang Nguyên không có ấn tượng mấy, chẳng lẽ là tên biến thái chết tiệt Cố Dịch Minh?

Lý Kế Hựu bĩu môi: “Tổng giám đốc Cố? Cố thị và giới giải trí đâu có dính dáng gì, tại sao anh ta lại…”

Lý Kế Hựu ngừng nói, chợt nhìn về phía Giang Nguyên: “Nguyên Nguyên, lần trước hợp tác với app Chống lừa đảo, cậu từng mạo phạm anh ta à?”

Giang Nguyên nghĩ thầm, đúng thật là tên biến thái chết tiệt kia.

Đương nhiên cậu đã làm mích lòng Cố Dịch Minh, việc cậu không chấp nhận anh ta đã là sự xúc phạm lớn nhất.

Cố Dịch Minh bây giờ đã bắt đầu dùng tài nguyên để uy hiếp cậu rồi sao?

Không có tài nguyên cũng không sao, công việc chính của cậu là ca hát, trừ khi Cố Dịch Minh mua được M&M, sau đó đóng băng, không cho cậu ca hát nữa.

Còn về phần Lục Viễn bị liên lụy thì cậu cũng không lo lắng. Lục Viễn mà biết Cố Dịch Minh làm ra chuyện kinh tởm này thì chắc chắn anh sẽ ghét anh ta hơn cả cậu.

Giang Nguyên nhanh chóng thừa nhận: “Đúng.”

“Chậc.” Lý Kế Hựu lắc đầu: “Điều hành một công ty lớn như vậy mà tầm nhìn quá thiển cận, Cố Dịch Minh này sẽ không đi xa được.”

Giang Nguyên nghe vậy thì rất cảm động.

Nhìn đi! Đây chính là cậu của Lục Viễn! Yêu ai yêu cả đường đi đến tận cùng! Không thèm hỏi xem cậu và Cố Dịch Minh đã xảy ra xung đột gì đã trực tiếp tin tưởng cậu vô điều kiện!

Cậu gật đầu: “Đúng! Tuyệt đối không đi được lâu dài!”

Lục Viễn bỗng hỏi: “Người trực tiếp đổi khách mời của chương trình tống nghệ cũng là Cố Dịch Minh sao?”

Lý Kế Hựu ngay lập tức cầm lấy điện thoại: “Để tôi đi hỏi một chút.”

Lý Kế Hựu nghe máy xong thì quay về với nét hóng hớt: “Đã hỏi ra rồi, chuyện đổi người của Ngôi Sao Bắc Cực là nhờ quan hệ của người đại diện bên họ, không liên quan gì đến Cố Dịch Minh. Có điều có một khách mời trong đó có quan hệ thân thiết với anh ta —”

Ông cố ý thừa nước đục thả câu, dừng lại không nói tiếp, kết quả hai giây sau, Lục Viễn và Lưu Tông Nghĩa vẫn không thèm để tâm đến, chỉ có Giang Nguyên truy hỏi: “Sao chú lại không nói tiếp nữa?”

“Khụ.” Lý Kế Hựu hắng giọng, nhả ra ba từ: “Là Thẩm Tử Hoàn.”

Thẩm Tử Hoàn cũng xuất thân từ ngôi sao nhí, năm nay 27 tuổi, debut đã được 18 năm, có thể xem là đàn anh ở trong giới giải trí.

Không giống như Giang Nguyên, Thẩm Tử Hoàn chỉ hoạt động trong lĩnh vực diễn xuất, còn là phái thực lực vừa có ngoại hình vừa có kỹ năng. Người được nhận giải Thị đế trước cả Tạ Niên chính là Thẩm Tử Hoàn.

Giang Nguyên chỉ nghe danh Thẩm Tử Hoàn chứ chưa từng nhìn thấy người thật. Sau khi nghe Lý Kế Hựu nhắc nhở, cậu mới liên hệ Thẩm Tử Hoàn với người định diễn xuân cung sống với Cố Dịch Minh.

Tuy nhiên cậu vẫn không có ấn tượng gì.

Cậu không muốn lãng phí tế bào não vào những người hay chuyện mà mình không quan tâm.

Giang Nguyên từng thấy Thẩm Tử Hoàn đang ám muội với Cố Dịch Minh, còn Thẩm Tử Hoàn lại nhìn thấy Cố Dịch Minh đang quấy rối cậu.

Nếu xét theo góc độ của hai người thì người chột dạ chỉ có Thẩm Tử Hoàn, vậy nên chắc cậu ta sẽ không cố ý gây phiền phức với cậu ở chương trình tống nghệ đâu.

Rốt cuộc cậu không hề sợ Thẩm Tử Hoàn sẽ đến làm phiền mình.

Chỉ cần có Lục Viễn ở đây, không ai có thể gây phiền phức cho cậu.

Giang Nguyên rất tự tin về điều này.

Tám chuyện xong là đến nội dung chính của hội nghị lần này.

Lưu Tông Nghĩa để trợ lý mở PPT, phía trên đều là những điều mà Giang Nguyên cái hiểu cái không.

Hiểu là Giang Nguyên biết được chữ ở trên đó là tên của cậu và Lục Viễn.

Còn không hiểu là Giang Nguyên nhìn thấy biểu đồ có ba đường cong hướng lên trên, thời gian dày đặc chặt chẽ chính xác tới từng giây.

Lưu Tông Nghĩa nói: “Đây là số liệu lượt tìm kiếm nói chung về hai đứa và cả lượt tìm kiếm từ khi “Thời thanh xuân” với đĩa đơn mới được tung ra.”

Giang Nguyên trợn tròn mắt nhìn.

Đường màu hồng là tên của cậu, màu đen là của Lục Viễn, còn lại là đường màu đỏ ghi tên Nguyên & Viễn.

Lưu Tông Nghĩa ra hiệu cho trợ lý tiếp tục, trợ lý nhấn nút sang trang.

Ở trang thứ hai là một video với tiêu đề là — Học bá và trùm trường đáng yêu của cậu ấy.

Trợ lý ấn nút mở video.

Trong tiếng nhạc vui tươi, Giang Nguyên diễn vai trùm trường hiếu thắng đang đổi phần cơm với bạn cùng lớp.

Hình ảnh chuyển sang Lục Viễn đang diễn vai nam chính nói: “Ăn của tôi này.”

Giang Nguyên nhớ những lời này là nam chính đã nói với nữ chính khi cô quên mang cơm trưa.

Giang Nguyên vô cùng ngạc nhiên, tiếp tục nhìn chăm chú vào video.

Sau đó video lại đến đoạn Giang Nguyên khó chịu xoay người lại, chống hai tay lên bàn, chậm rãi nói: “Ái chà, tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là bạn học sinh mới chuyển trường…”

Tiếp theo lại là lời thoại mà Lục Viễn nói với nữ chính: “Tôi tên là Lục Viễn.”



Video không dài, chỉ có bốn đoạn.

Giang Nguyên xem xong hết, chỉ thấy mặt mình đỏ bừng lên.

Cái này…

Video này vậy mà ghép cậu và Lục Viễn thành một CP!

Cậu vô thức quay đầu nhìn Lục Viễn ở đối diện.

Lục Viễn vẫn đang nhìn PPT, toang rồi, chắc là anh đang hồi tưởng lại!

Giang Nguyên không hiểu được mục đích của Lưu Tông Nghĩa khi mở đoạn video này.

Có mấy giây ngắn ngủi mà cậu tưởng như đã một năm, thậm chí Giang Nguyên còn không dám hỏi Lưu Tông Nghĩa, chỉ sợ nghe phải câu: “Lục Viễn đã thích cậu từ lâu rồi, tôi nhìn không nổi nữa nên giúp cậu ấy thỏa mãn mong ước.”

Oh no!

Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách!

Lúc Giang Nguyên định tìm cớ bị đau bụng để bỏ chạy, Lưu Tông Nghĩa đã nói: “Video cắt ghép hai người này vừa được đăng vào 10 giờ tối hôm qua, tính đến 10 phút trước khi bắt đầu cuộc họp thì số lượt xem đã sắp đột phá 3 triệu rồi.”

Ông vừa gõ nhẹ ngón tay, trợ lý đã nhanh chóng lật đến trang thứ ba.

Trang thứ ba là chín video, cái nào cũng có mặt Nhâm Mẫn Mẫn.

“Đây là những clip được xem cao nhất của Lục Viễn và Nhâm Mẫn Mẫn, số lượt xem cao nhất là 3,28 triệu.” Lưu Tông Nghĩa tiếp tục: “Đây là video được truy cập trong hai ngày.”

Giang Nguyên không đi nữa.

Cậu lờ mờ hiểu ra, video này không phải do Lưu Tông Nghĩa mà là của khán giả làm, cậu cảm thấy không thể tin nổi.

Khán giả bây giờ không chỉ thích nhìn tình yêu giữa nam nữ, mà còn… Cả tình yêu giữa hai nam với nhau sao?

Giang Nguyên chấn động.

Sau mấy phút đồng hồ, cậu mới bình tĩnh lại được.

Trợ lý lại mở thêm vài video, phân ra là Lục Viễn và Tạ Niên, Lục Viễn và nữ phụ, còn có cả video Lục Viễn và mèo hoang được nữ chính nhận nuôi trong “Thời thanh xuân”.

Lục Viễn ghép đôi được với mọi thứ, không chỉ riêng với mình cậu.

Chỉ là số lượt xem video của hai người rất cao, chỉ đứng sau video của Lục Viễn với Nhâm Mẫn Mẫn.

“Sau khi nghiên cứu dữ liệu, chúng tôi nhận ra rằng khán giả và các fan đều rất quan tâm đến video CP của cậu và Lục Viễn.” Lưu Tông Nghĩa nói ra chủ đề chính của buổi họp hôm nay: “Nếu hoạt động tiếp theo, hai người mà tạo CP thì số lượng tiêu thụ đĩa đơn sẽ phá kỷ lục, thậm chí có thể đột phá được 2 triệu.”

Lưu Tông Nghĩa quan sát vẻ mặt của Giang Nguyên: “Tất nhiên tôi sẽ không ép hai cậu phải thành CP, quyền quyết định nằm ở các cậu. Đặc biệt là Nguyên Nguyên, cậu phải nghiêm túc cân nhắc cho kỹ, chuyện này chưa chắc sẽ là lợi nhiều hơn hại đối với cậu.”

Giang Nguyên tuyệt đối không nghĩ tới, người đầu tiên cậu phải tạo CP là Lục Viễn, là một người đàn ông…

Sao cũng được!

Chỉ cần Lục Viễn có thể tăng được lưu lượng, muốn ghép CP thì cứ ghép đi!

Cứ thoải mái, chuyện xào CP đâu phải không thể làm.

Trước khi Lục Viễn nói, Giang Nguyên đã giành trước: “Tôi đồng ý.”

Nhờ có sự hợp tác vô điều kiện của Giang Nguyên nên cuộc họp vốn phải mở tận một ngày đã kết thúc chỉ trong vòng nửa tiếng.

Mới chín giờ sáng, Lục Viễn dành ra chút thời gian để đi làm những việc khác, Giang Nguyên thì trở về nhà để ngủ.

Vừa bước ra khỏi thang máy, Kỷ Hạ đang đứng canh ở trước cửa nhà cậu đã lập tức nhìn sang.

Chỉ mới hai ngày, Kỷ Hạ đã hốc hác hơn nhiều, trong nụ cười của bà ta có phần chua xót: “Vân tay của mẹ… Không mở cửa được.”

Giang Nguyên mở cửa ra, cũng không định để cho Kỷ Hạ bước vào nhà: “Là tôi xóa đấy.”

Kỷ Hạ mấp máy môi, cả nửa ngày cũng không thể thốt ra được một chữ.

Giang Nguyên ra vẻ phải đóng cửa, cánh tay ở phía sau lặng lẽ mở ghi âm: “Nếu bà chỉ muốn nói chuyện này thì bà có thể đi rồi, bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi.”

“Không phải, mẹ chỉ muốn chứng minh cho con biết, mẹ vĩnh viễn yêu con nhất!” Kỷ Hạ nhanh chóng lấy ra điện thoại ở trên tay, nhấn phát một đoạn ghi âm, là cuộc nói chuyện giữa bà ta và Chung Nghĩa Tề.

Ngày hôm qua, bà ta cố ý đi tìm Chung Nghĩa Tề, ngầm ghi âm lại cuộc nói chuyện giữa hai người, nếu nghe kỹ thì có thể phát hiện Chung Nghĩa Tề là người bày ra tất cả những chuyện này.

Giang Nguyên gật đầu: “Ồ, bà chứng minh xong rồi, vậy bà rời khỏi đây đi.”

Kỷ Hạ sững sờ: “Mẹ đã chứng minh rồi, con, con còn muốn đuổi mẹ đi sao?”

Giang Nguyên chỉ thấy đời trước cậu bị lừa gạt khắp nơi, nhất định là do kế thừa sự ngây thơ của Kỷ Hạ.

Cậu nói: “Tôi đâu có nói chỉ cần bà chứng minh thì tôi sẽ tha thứ. Kể từ thời khắc bà đồng ý với đề nghị của Chung Nghĩa Tề thì bà có là chủ mưu hay đồng phạm cũng giống nhau thôi.”

Giang Nguyên nói xong bèn đóng sầm cửa lại.

Kỷ Hạ gõ cửa điên cuồng như người điên, Giang Nguyên móc điện thoại ra gọi cho bên bất động sản.

Mấy phút sau, thế giới đã yên tĩnh trở lại.

Giang Nguyên lấy điện thoại ra, chuyển file ghi âm vừa rồi vào trong nhóm cho Lý Kế Hựu.

Lý Kế Hựu nhanh chóng ngoi lên: “Cháu giỏi thật đấy, có ghi âm này rồi, Chung Nghĩa Tề không chết ngắc thì cậu theo họ của ba cậu luôn!”

Giang Nguyên vừa định vứt điện thoại đi ngủ thì Lục Viễn đã gửi đến một bức ảnh.

Giang Nguyên nhấp mở ra, đó là một đống tài khoản Weibo được xếp theo bảng chữ cái.

Giang Nguyên còn đang thấy khó hiểu thì chợt nhìn thấy một cái tên rất quen mắt, đây là tài khoản PR đã từng bôi nhọ Lục Viễn!

Đây là…

Lục Viễn lại nhắn tin: “Đây là toàn bộ tài khoản PR mà Chung Nghĩa Tề nắm trong tay.”

Lý Kế Hựu vui mừng khôn xiết: “Hoàn mỹ! Cái tên Chung Nghĩa Tề này xong chắc rồi, còn lại để cậu lo!”

Lý Kế Hựu vội vàng đi chuẩn bị.

Giang Nguyên nhìn chăm chú vào ảnh đại diện của Lục Viễn, tâm trạng có phần phức tạp.

Cứ tưởng Lục Viễn bận chuyện gì đó, hóa ra anh bận vì cậu.

Lục Viễn thật sự quá yêu cậu, anh tốt đến mức Giang Nguyên thấy dù Trái Đất này có biến mất thì tình yêu của Lục Viễn với cậu sẽ mãi trường tồn.

Giang Nguyên bấm mở avatar của Lục Viễn, muốn tìm chủ để để nói, cậu xóa rồi viết cả chục lần, cuối cùng chọn thoát khỏi WeChat.

Có nói gì cũng vô nghĩa, từ đầu đến cuối, người mà Lục Viễn thích chỉ có cậu mà thôi.

Giang Nguyên ngã lên giường, cậu đã hết buồn ngủ, chỉ biết ngẩn ra nhìn trần nhà.

Cứ nhìn mãi, cậu bỗng nhớ đến video xem được lúc ở phòng họp.

Lục Viễn kabedon cậu.

Lời kịch gốc là: “Tại sao lại nhằm vào tôi?”

Trong video lại biến thành: “Tại sao lại tránh mặt tôi?”

Câu trả lời của cậu cũng từ “Nhằm vào cậu cũng cần lý do sao?” trở thành “Cậu ăn rau chân vịt lớn lên hay gì vậy, sao khỏe thế.”

Lục Viễn tiến lại gần, tiếng nhạc BGM phối hợp với bầu không khí lãng mạn, nụ cười của anh càng trở nên ám muội: “Là do cậu yếu quá thôi.”

Ngay sau đó là hai phần cắt khác xen vào: “Bảo bối.”

Giang Nguyên nhanh chóng quấn chặt chăn, giống như con sâu lông mà lăn lộn ở trên giường, trong đầu vẫn luôn vang vọng tiếng cười gọi cậu là “Bảo bối” kia.

Hèn chi Lục Viễn có thể lấy giải liên tiếp như vậy, lời thoại và diễn xuất đã đỉnh rồi, câu “Bảo bối” này khiến người khác chỉ muốn hét to “Gợi cảm quá đi mất!”.

Giang Nguyên nhổm nửa người trên ra khỏi chăn, cầm điện thoại mở Weibo, chọn mục “Lượt truy cập thường xuyên”.

Trong lịch sử chỉ ghi lại một người, đó chính là fan nữ đã gọi cậu là “Vợ”, gọi Lục Viễn là “Chồng”.

Sau khi trải qua sự phổ cập khoa học của Lưu Tông Nghĩa, Giang Nguyên đã đoán được nguyên nhân tại sao cậu lại bị gọi là “Vợ”.

Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhấp mở Weibo của fan nữ kia, Giang Nguyên vẫn thấy sốc khi nhìn thấy fanart của cậu và Lục Viễn.

Đầu đề siêu thoại đều là # Nguyên thứ phương #.

Đây là lần thứ hai Giang Nguyên nhìn thấy mấy chữ “Nguyên thứ phương” này, lần trước nhìn thấy là ở trong nhóm chống anti Lục Viễn.

Giang Nguyên nhấn mở siêu thoại của “Nguyên thứ phương”.

Có 21205 bài viết, 50000 lượt bình luận.

Bình luận mới nhất của một Weibo có tên là “Đừng khóa mỏ, tôi thật sự rất trong sáng”.

# Nguyên thứ phương #

Tài xế già(*) xin được phép khởi động xe, một chiếc xe dài 80000 chữ thẳng tiến đến trường đại học, trẻ vị thành niên xin vui lòng không lên xe!

Hình ảnh đi kèm là nền đen với dòng chữ trắng.

Giang Nguyên vẫn thấy khó hiểu, cái gì gọi là chiếc xe lái thẳng đến trường đại học? Tại sao còn có chuyện trẻ vị thành niên không được lên xe, lẽ nào ý là không được nhấp mở hình ảnh ra sao?

Mở hình ảnh còn có vụ hạn chế lứa tuổi nữa hả?

Giang Nguyên nghĩ thầm, dù sao cậu cũng trưởng thành rồi, sau đó nhấp vào xem thử.

Giang Nguyên vừa chạm vào, bức ảnh nhanh chóng phóng lớn chiếm hết màn hình.

Trong mật thất mờ tối, âm thanh của tiếng xích sắt di chuyển vang vọng, lời cầu xin ngắt quãng của Giang Nguyên tràn ra từ khóe môi bị rách: “Van cầu anh, tha cho tôi đi.”

“Tha cho cậu sao?” Lục Viễn cười khẽ, sự tàn nhẫn hòa lẫn với dục vọng, anh cúi đầu xuống cắn vào vành tai đang run rẩy của Giang Nguyên: “Bảo bối, chỗ đó của em, hình như không nói như vậy đâu.”

Đây là….

H văn… Của cậu và Lục Viễn?

Giang Nguyên chỉ thấy trong đầu nổ “Bùm” một tiếng.

Chương kế tiếp