Anh Ấy Thật Sự Quá Yêu Tôi

Chương 57
Cách đó không xa, Tạ Niên và trợ lý của cậu ta đang dừng lại ở cửa máy bay, có vẻ như hai người đã nghe thấy những gì Lý Kế Hựu nói.

...

Giang Nguyên hóa đá.

Cậu nhấn like hồi nào?!

Cậu đâu có nhấn like!

Cậu lén xem xong rồi thoát luôn, chưa nhấn like bao giờ!

Giang Nguyên nhìn ngay sang Lục Viễn, đột nhiên như nghĩ tới cái gì.

Tối hôm qua, à không, sáng sớm nay, cậu và Lục Viễn đã thảo luận với nhau về quyển truyện ngược kia!

Vậy bây giờ nếu Lục Viễn đọc hot search, anh có thể nhận ra nó giống với câu chuyện cậu kể!

Lục Viễn sẽ biết cậu khóc vì thương anh!

Không!

Tuyệt đối không thể thừa nhận!

Có đánh chết cậu cũng không thừa nhận!

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Giang Nguyên đã nghĩ ra cả đống thứ, nụ cười của cậu vẫn như cũ, ánh mắt chột dạ đảo quanh: “Chú đang nói gì thế, cháu nghe không hiểu.”

Lý Kế Hựu cúp điện thoại, đăng nhập Weibo, đưa cho Giang Nguyên xem: “Tự xem đi.”

Giang Nguyên liếc màn hình.

Hot search đầu tiên là: #Giang Nguyên nhấn like fanfic#

Đứng đầu chính là một tài khoản tiếp thị đã chụp ảnh màn hình cậu like fanfic vào lúc 3:21.

Bình luận đã vượt quá con số 100.000.

[0308sun]: Ah ah ah ah ah! Nguyên Nguyên cục cưng đã đọc truyện tôi viết! Hu hu hu, tôi hạnh phúc quá!

[Hôm nay Nguyên cục cưng có tăng cân không]: Tài khoản tiếp thị có thể tránh xa Nguyên cục cưng của tôi không?

[Tiên nữ khóc vì chờ đợi concert của Nguyên Nguyên]: Cạn lời, tài khoản hội staff đừng nhắc tới sở thích cá nhân được không? Không thể đu CP bằng tài khoản riêng?

[Tôi yêu bánh sầu riêng]: Phong cách Weibo gần đây rất rõ ràng là Giang Nguyên tự đăng, có lẽ cậu ấy vô tình bấm vào bài có chứa tên của bản thân.

[Nguyên Thứ Phương là thật, tôi nhìn thấy]: Tôi đã đọc bài viết của chủ lầu, cảm giác nó thật vi diệu 0v0.

[Giữa hai giờ] ?? Giang Nguyên đã lưu lạc đến mức xào couple với đàn ông?

[Trứng gà vị kẹo xoài] Vừa đọc một đoạn, ồ, nếu mang khuôn mặt của Giang Nguyên và Lục Viễn vào, quả thật có phần đẹp đôi!

[Thịnh thế mỹ nhan Nguyên Nguyên]: Ah! Tôi muốn đu cp của Nguyên Nguyên quá!

[Tôi không hiểu tin tức hiện tại]: Giang Nguyên không hổ danh là người đã dùng Weibo nhiều năm, chuyện có tí mà cũng lên Hot Search được.

[Công thức mời mà đến]: Vợ tôi đang đọc truyện ngược viết về chồng tôi. Vợ ơi do ngọt quá nên em muốn tìm khổ sao?! Tôi hiểu rồi! Sắp xếp truyện ngược!



Lúc này Giang Nguyên mới biết, thì ra like là ngón tay cái ngoài cùng bên phải, có thể do cậu mải mê đọc truyện nên vô tình nhấn vào.

Cậu rất biết ơn người có tên tài khoản [Tôi yêu bánh sầu riêng] đã giúp cậu tìm lý do!

Giang Nguyên tự tin nói: “Cháu không biết, lúc lướt Weibo tìm tên bản thân đã lỡ nhấn vào.”

Cậu chộp lấy điện thoại như muốn bấm vào đường link: “Bài này viết cái gì? Để cháu xem.”

Lý Kế Hựu thu lại điện thoại, vui vẻ nói: “Dùng điện thoại của cháu mà xem, cậu đi xử lý chuyện của cháu đã.”

Giang Nguyên liếc Lục Viễn, thấy anh không có gì khác thường thì mới thả lỏng một chút. Cậu lấy điện thoại di động ra, nói: “Không, cháu sẽ đăng bài lên Weibo giải thích.”

Cậu cúi đầu đăng nhập Weibo: “Sau này chuyện của cháu không cần phòng quan hệ xã hội nữa, cháu sẽ tự làm.”

Giang Nguyên nhanh chóng đăng Weibo.

[Tìm tên mình rồi lỡ nhấn, không phải xào couple. Hơn nữa tôi không phải là người dùng Weibo lâu năm, cũng không muốn lên Hot search!]

Câu thứ hai xuất phát từ tận đáy lòng của Giang Nguyên.

Kết quả cậu vừa mới đăng Weibo được vài phút thì #Giang Nguyên đính chính thông tin# lại lên Hot Search.

Bản thân Giang Nguyên cũng cảm thấy cậu được Weibo ưu ái.

Mới đăng có vài phút, lại là ngày làm việc trong tuần, không có lý nào mấy chục triệu cư dân mạng cứ nhàn rỗi tìm kiếm tên cậu như vậy được.

Có một bình luận nói rất đúng, cậu có tí chuyện cũng có thể lên Hot Search.

Đọc fanfic ngược thì có gì sai? Cậu còn đọc cả H văn của cậu với Lục Viễn cơ đấy.

Đột nhiên chuông báo của Giang Nguyên vang lên, chắc mình không để lại manh mối gì dưới trang H văn đâu nhỉ?!

“Mấy anh ra cửa đợi tôi! Hôm nay tôi lấy hành lý, không được cướp với tôi!”

Giang Nguyên để lại một câu rồi chạy như điên.

Cậu là người đầu tiên đi tới băng chuyền lấy hành lý, Giang Nguyên nhanh chóng mở điện thoại di động, mặt gần như dán vào màn hình điện thoại. Sau khi xác nhận cậu không like không thêm bộ H văn kia vào bộ sưu tập, Giang Nguyên mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trong cái rủi có cái may! Tuy ngày đó lỡ nhấn like ngược văn kia, nếu đổi thành H văn, cậu thực sự sẽ nhảy xuống vách đá một lần nữa!

Vừa cất di động đi, xung quanh đã đứng đầy người.

Mặc dù Giang Nguyên đang đeo kính râm và khẩu trang, nhưng với chiều cao vượt trội, làn da trắng đến phát sáng và trang phục khác biệt với những người xung quanh, không ít người vẫn lén nhìn cậu, còn có người chụp lén. Giang Nguyên thầm kéo khẩu trang lên, che kín sống mũi lộ ra ngoài.

Chờ gần 5 phút, cuối cùng hành lý cũng đã ra.

Vali của Giang Nguyên và Lục Viễn lần lượt xuất hiện.

Giang Nguyên dùng một tay nâng vali của mình lên trước, tay kia nhấc vali của Lục Viễn lên, nhưng vali của anh lại rơi xuống băng chuyền.

Giang Nguyên hơi thở hổn hển, vali của Lục Viễn chứa gì vậy?! Nặng thế!

Thấy vali dần trôi đi, cậu hít sâu một hơi, đang định nhấc lên. Lúc này một bàn tay vươn ra giúp cậu nâng chiếc vali của Lục Viễn lên, đặt ở trước mặt.

Giang Nguyên nhìn lên, qua cặp kính màu nâu là một người đàn ông có đường nét rất thanh tú.

Giang Nguyên nhận ra là trợ lý của Tạ Niên, cậu mỉm cười cảm ơn: “Cảm ơn.”

Tưởng Dược Minh lễ phép cười: “Thuận tay mà thôi, anh Nguyên không cần…”

Giang Nguyên nhanh chóng che miệng Tưởng Dược Minh: “Ở đây đừng gọi tôi bằng tên.”

Nơi này không nhất định có fan của cậu, nhưng lỡ như bị nhận ra, không có trợ lý bảo vệ mà lại xảy ra tai nạn giẫm đạp thì không tốt.

Tưởng Dược Minh gật đầu.

Giang Nguyên buông tay ra, cậu nhìn xung quanh nói: “Xin lỗi, nhưng anh nên chú ý đến những nơi đông người.”

Cậu kéo vali: “Hành lý của các anh đã đến chưa?”

Tưởng Dược Minh lắc đầu: “Chưa đâu.”

Giang Nguyên nói: “Vậy tôi đi trước.”

“Được.”

Giang Nguyên kéo hành lý về phía lối ra, đi được một đoạn đường ngắn, bỗng nhiên phía sau vang lên một tiếng hét chói tai: “A a a a a a a! Là Giang Nguyên!”

Giang Nguyên theo phản xạ bỏ chạy.

Cậu vừa di chuyển thì xung quanh đã náo động lên, hết người này đến người khác la hét.

“Thật sự là Giang Nguyên!”

...

Chẳng mấy chốc Giang Nguyên đã bị chặn lại trong đám đông, càng ngày càng có nhiều người chạy tới, đèn flash không ngừng chiếu vào người cậu.

Tiếng la hét và hơi nóng của dòng người nối đuôi nhau ùn tới, dường như tái hiện lại khu mua sắm của kiếp trước.

Tim của Giang Nguyên đập dữ dội.

Không thể giẫm lên vết xe đổ!

Tuyệt đối không!

Nếu đã không đi được, vậy cứ để họ thoải mái chụp ảnh!

Giang Nguyên dừng lại, dưới đèn flash tháo kính râm và khẩu trang ra, nở nụ cười rạng rỡ: “Đúng vậy, tôi là Giang Nguyên.”

Thoáng chốc đại sảnh yên tĩnh, Giang Nguyên phát ra tiếng từ đan điền: “Mọi người đừng chen lấn về phía trước, tôi có thể chụp ảnh riêng với từng người hoặc chụp ảnh theo nhóm. Tôi đảm bảo rằng tất cả mọi người có mặt ở đây đều có cơ hội chụp ảnh cùng tôi, chú ý dưới chân, cẩn thận xảy ra chuyện.”

Giang Nguyên vừa nói ra lời này, hầu hết mọi người đều không chen chúc nữa, cậu cũng thực hiện lời hứa của mình mà dừng lại tại chỗ, chụp một tấm với mỗi người qua đường muốn chụp ảnh chung.”

Ngay sau đó, vô số video và hình ảnh mọi người bắt gặp Giang Nguyên đã được đăng tải trên mạng.

#Vô tình gặp Giang Nguyên#

#Chụp ảnh với Giang Nguyên#

#Giang Nguyên nhắc nhở mọi người không nên chen lấn#

Ba đề tài khác lập tức xuất hiện trên Hot search.

Đoạn video Giang Nguyên bảo mọi người không nên chen lấn, cậu đảm bảo mọi người đều có thể chụp ảnh chung. Vừa tải lên 10 phút, lượt xem đã hơn một triệu.

Bình luận đang ngày càng tăng lên.

“Khiếp, tôi là anti cứng của Giang Nguyên, gần đây đột nhiên tôi không… không nỡ bôi nhọ cậu ta nữa.”

“Lăng xê Giang Nguyên có chừng mực được không, ngày nào cũng là cậu ta, phiền muốn chết…”

“Làm ơn, đây là video do người qua đường tải lên, đừng nói Giang Nguyên mua chuộc tất cả người qua đường giúp cậu ấy quảng bá.”

“Hu hu hu, quả nhiên là Nguyên Nguyên yêu quý của tôi!”

“Tại sao tôi lại không ở đó, tôi cũng muốn chụp ảnh với Nguyên Nguyên cục cưng QAQ”

“Vợ tôi thật ấm áp, ngày nào tôi cũng ghen tị với anh Viễn QAQ”

“Muốn đào góc tường nhà anh Viễn QAQ”

“Này, Nguyên cưng đến thành phố Lâm Xuân rồi?”

“Nghe nói có chương trình mới.”

“Hahaha, hôm nay fan của Nguyên Nguyên bùng nổ rồi, đáng yêu quá, cố gắng lên chương trình mới!”

...

Lúc Lý Kế Hựu nhìn thấy Hotsearch, ông đang dẫn theo Lý Bành Sinh và Mã Nhị Cường chạy tới.

Họ bảo vệ Giang Nguyên rời đi, cậu đã đứng chụp ảnh với fans trọn vẹn hai giờ, lúc này mới được rời khỏi sân bay.

Xe buýt đi đến núi Phạm Ẩn là do tổ tiết mục thuê.

Có khách mời còn chưa tới, hiện tại chỉ có Giang Nguyên, Lục Viễn và Tạ Niên.

Đợi đến hai giờ chiều, khách quý ngoài Đào Dịch Nhiên, Thẩm Tử Hoàn và hai tiền bối quan trọng, những khách mời khác mới lần lượt đi đến.

Tổng cộng có 16 khách mời ngồi một chiếc xe buýt, trợ lý và người đại diện đi xe buýt khác.

Giang Nguyên lên xe, đi thẳng đến cửa sổ bên trái ở hàng ghế cuối cùng.

Cậu đeo bịt mắt lên nhắm mắt ngủ. Vừa rồi ở sân bay chụp ảnh quá lâu nên mệt muốn chết.

Hai người mới đến từ Ngôi sao Bắc Cực đi qua nhìn thấy Giang Nguyên đang ngủ, sắc mặt không tốt lắm, dù sao cũng không có camera theo dõi, họ làm lơ Giang Nguyên đang ngồi bên cạnh Lục Viễn mà lễ phép chào hỏi Tạ Niên ở hàng áp chót.

“Xin chào tiền bối.”

Tạ Niên nhẹ nhàng gật đầu rồi tiếp tục đọc kịch bản.

Hai người đến từ Ngôi sao Bắc Cực huých nhau một cái, một chàng trai có mái tóc nhuộm vàng hoe đảo mắt, quay người rồi đi về phía hàng ghế đầu.

Chàng trai nhuộm tóc bạch kim lại hỏi Tạ Niên: “Tiền bối, có ai ngồi bên cạnh anh không?”

Tạ Niên không nhìn lên: “Tôi đã quen với việc ngồi một mình.”

Tóc bạc ngượng ngùng: “Vậy tôi sẽ không quấy rầy tiền bối.”

Cậu ta ngồi xuống chiếc ghế đôi bên trái.

“Anh Viễn!” Lúc này, một chàng trai cao gầy ngồi xuống bên cạnh Lục Viễn hào hứng nói: “Vừa ra mắt đã ghi hình chung một chương trình với anh, quá tuyệt vời!”

“Tưởng Diệu, cậu nhỏ giọng một chút, đừng đánh thức thần tượng của tôi!” Lúc này, Cố Trì chạy tới, ôm một chiếc túi to, lo lắng nhìn Giang Nguyên trước.

Giang Nguyên vẫn ngủ say.

Cố Trì khẽ vỗ ngực, giơ chân đá vào đầu gối của Tưởng Diệu: "Cậu tránh ra nào, tôi muốn ngồi gần thần tượng của mình."

Tưởng Diệu nhích ra chừa chỗ cho cậu ta ngồi.

Cố Trì cởi túi du lịch nhét vào giá hành lý, cậu ta ngồi xuống, nhếch môi nói với Lục Viễn: “Công ty yêu cầu tôi và Tưởng Diệu ra mắt trong chương trình luôn."

Tưởng Diệu giống như Cố Trì, là thực tập sinh cùng thời với Lục Viễn.

Tưởng Diệu nghe không rõ, nghiêng người hỏi: "Cậu đang nói cái gì thế?"

“Chết tiệt!” Cố Trì thấp giọng mắng: “Cậu đừng có lớn tiếng nói chuyện kẻo lại đánh thức thần tượng của tôi!

Tưởng Diệu chịu không nổi lắc cánh tay: “Cậu không thấy buồn nôn sao."

“Cậu biết cái gì chứ.” Cố Trì tự hào rút sợi dây chuyền ra, bày ra chiếc vòng cổ giới hạn của Giang Nguyên mà cậu ta vừa mua lại với giá cao: “Nhìn xem, tôi đã nói rồi, tôi nhất định sẽ có được nó.”

Tưởng Diệu không thèm để ý cậu ta, bất đắc dĩ nhìn về phía Lục Viễn.

Lục Viễn cười cười, quay đầu nhìn Giang Nguyên.

Anh kéo rèm che nắng, cậu dựa đầu vào cửa sổ, đôi môi hồng nhuận mím chặt.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Giang Nguyên mơ màng tỉnh lại, cổ hơi cứng, muốn thay đổi tư thế, đầu khẽ dịch về phía Lục Viễn.

Còn chưa tìm được chỗ để gối, một bàn tay đã đặt lên đỉnh đầu Giang Nguyên, hơi kéo đầu cậu kề lên vai.

Giang Nguyên vừa định ngồi dậy, giọng Lục Viễn vang lên: "Vẫn còn sớm, ngủ tiếp đi, đến nơi tôi sẽ gọi cậu."

Mí mắt Giang Nguyên chưa mở ra lại nhắm lại, cậu tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Chương kế tiếp