Anh Ấy Thật Sự Quá Yêu Tôi

Chương 63
Khu vực bình luận lúc này cũng phấn khích cùng Giang Nguyên.

"Cái lùm mía! Thật sự con mịa nó gặp nhau luôn!"

"Cuộc gặp gỡ định mệnh!"

"Á á á á á á á á, tôi đang cầm điện thoại chạy vòng vòng trong sân tập!"

"Kịch bản sao?"

"Không phải, anh Viễn đi đường này vì trà xanh nam phát hiện ra có ổ rắn."

"Nguyên Thứ Phương chính là định mệnh!"

"Lần này trà xanh nam có công lớn nhất!"

......

Quay ngược lại 1 giờ trước.

Đội Lục Viễn tìm được một túi mì khô và một trái cà chua, Đào Dịch Nhiên thấy vậy thì đòi ăn mì trứng cà chua.

Lúc Lục Viễn tìm được hành củ, Đào Dịch Nhiên kêu: "Tôi muốn ăn mì trứng cà chua."

Lục Viễn tìm thấy một miếng thịt lợn, Đào Dịch Nhiên lại kì kèo: "Tôi muốn ăn mì trứng cà chua."

Lục Viễn tìm được một xô muối, Đào Dịch Nhiên vẫn nói: "Tôi muốn ăn mì trứng cà chua."

Khán giả ở khu vực bình luận không thể nhịn được nữa.

"Đậu má, tên trà xanh kia không ngậm cái miệng vào được à! Đã không làm được gì còn chỉ biết gây thêm phiền phức."

"Tên trà xanh đó ưởng đây là quán ăn à? Ở đó mà gọi món."

"Muốn ăn thì tự đi mà tìm, chim cút xôi xéo!"

"Thiểu năng à? Không đáng yêu, chỉ đáng mắng."

"Nếu cậu ta thật sự muốn đi con đường nổi tiếng vì scandal thì thành công rồi đó."

"Không ngờ "bình hoa di động" của "Wild Pick" mùa này lại không phải Giang Nguyên, là tên trà xanh mới nổi này!"

"Ọe, lại còn nũng nịu với anh Viễn, nghĩ mình là Nguyên Nguyên chắc, anh Viễn mau dạy dỗ cậu ta đi!"

......

Khách mời không được đọc bình luận, Lục Viễn nói: "Muốn ăn thì tự đi tìm."

Đào Dịch Nhiên vô cùng tức giận.

Thật ra cậu ta chỉ đang muốn đóng vai một "bình hoa di động", thế mà ở trước máy quay, Lục Viễn chẳng cho cậu ta chút mặt mũi nào.

"Tự tìm thì tự tìm!" Đào Dịch Nhiên nghiến mạnh mũi chân lên cỏ dại trên mặt đất. "Tìm đồ thôi mà, ai mà không biết chứ."

Đào Dịch Nhiên chuẩn bị rời đi.

Tạ Niên không nói gì, nhưng khi Đào Dịch Nhiên đi ngang qua cậu ta, cậu ta thong thả lấy bao cà chua xuống: "Đến lượt cậu cầm."

Bao cà chua này cũng là một cái bẫy khá ác của tổ chương trình, Lục Viễn nói: "Chỉ khoảng 50 cân thôi."

Đào Dịch Nhiên không thể tin vào tai mình: "Bây giờ tôi muốn đi tìm trứng gà..."

"Lúc đi tìm đồ tôi cũng vác theo nó."

Đào Dịch Nhiên không muốn cầm. Cậu ta đứng bất động tại chỗ, nói: "Vậy thì lấy một ít ra thôi, phần còn lại bỏ hết đi."

Tạ Niên lên tiếng: "Tất cả mọi vật dụng đều có thể sử dụng trong tương lai, hết chặng này tôi sẽ chế biến chúng."

Khu vực bình luận lại xúc động.

"Anh Niên thật là hiểu biết, ha ha ha."

"Haha, tổ chương trình muốn dồn khách mời vào thế khó, còn có thể chơi như vậy? Hahahahaha."

"??! Hình như rất hợp lý mà.”

"Trà xanh nam lãng phí đồ ăn."

"Ọe, tên trà xanh này mau cút đi! Phiền phức!"

.......

Đào Dịch Nhiên không còn gì để nói, cậu ta cố gắng nuốt cục tức vào trong, mãi mới nặn ra mấy chữ: "Tại sao không bảo Lục Viễn xách? Anh ấy tự chọn bao cát 80 cân, trách nhiệm của anh ấy là phải mang bao cát, anh ấy phải hoàn thành trách nhiệm mà không được làm ảnh hưởng tới tôi... à chúng ta, nếu anh ấy xách thì tôi xách! Anh ấy không xách, tôi cũng không xách!"

Lúc này Lục Viễn đi tới nhận lấy bao cà chua, anh đặt xô muối xuống rồi nói: "Cậu cầm muối."

Xô muối này nặng khoảng 10 cân, nhẹ hơn cà chua gấp 5 lần, Đào Dịch Nhiên lập tức đồng ý: "Được!"

Đào Dịch Nhiên xách xô muối lên, bước từng bước dài về phía trước.

Mấy phút sau, Đào Dịch Nhiên bắt đầu hối hận.

Muối nhẹ hơn gấp 5 lần nhưng khi phải xách theo thì cực kì khó chịu, nhất là tay cầm khá nhỏ, xách rất đau tay.

Chết tiệt!

Lục Viễn lại gài bẫy cậu ta!

Đào Dịch Nhiên quay đầu lại, cậu ta nhìn thấy Lục Viễn và Tạ Niên tách nhau ra đi tìm nguồn nước, mà bao cà chua lại được Tạ Niên vác trên vai.

Đào Dịch Nhiên tức đến nổ phổi.

Đến cả Tạ Niên cũng lừa cậu ta!

Nhất định phải tìm được trứng gà cho bọn họ lác mắt! Đầu tiên cậu ta lật từng bụi cỏ ra tìm kiếm, mười phút sau, Đào Dịch Nhiên đắc ý hô to: "Nhanh tới giúp tôi, tôi tìm được trứng gà siêu to! Nhiều quá, một mình tôi không cầm nổi!"

Tạ Niên tới trước, Lục Viễn đứng ở cách đó khá xa nên mấy phút sau mới đi sang, anh còn cầm theo một bó củi.

Đào Dịch Nhiên tự hào cầm quả trứng lên đưa cho Lục Viễn xem: "Tôi tìm được quả trứng to này đấy."

Lục Viễn hơi híp mắt: "Bỏ lại chỗ cũ ngay."

Đào Dịch Nhiên mất hứng: "Tại sao phải bỏ lại, vất vả lắm tôi mới tìm được..."

"Đó là trứng rắn."

........

Đào Dịch Nhiên kinh hãi tột độ.

Đi được một bước cậu ta sẽ hỏi Lục Viễn một câu: "Con rắn có đuổi theo không?"

"Trên trứng rắn còn lưu lại mùi của tôi, bọn nó sẽ đánh hơi thấy mùi mà đuổi theo đúng không?"

"Anh có chắc là đi đường này thì bọn rắn sẽ không tìm thấy không?"

"Anh có chắc..."

Đúng lúc này, phía trước có tiếng động loạt xoạt.

Đào Dịch Nhiên vội vàng túm lấy áo Lục Viễn: "Tiếng gì thế..."

Lục Viễn tránh khỏi cậu ta, vừa đi về phía trước vừa hờ hững nói: "Để tôi đi xem."

Đào Dịch Nhiên quay lại đi sát bên cạnh Tạ Niên.

Theo hướng âm thanh càng lúc càng rõ, Lục Viễn đi vào rừng cây, đúng lúc đó thì một tia sáng chiếu tới chỗ anh.

"Ai ở đó thế?"

Là giọng một cậu thanh niên đang rất sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

Lục Nguyên lập tức nở nụ cười.

Chân anh như sinh gió: "Là tôi."

***

Giang Nguyên lấy ra một gói thuốc đuổi côn trùng từ trong túi quần.

"Anh tìm được đồ ăn gì rồi?" Hai mắt Giang Nguyên lấp lánh, "Bọn tôi có thuốc đuổi côn trùng, anh đổi đồ ăn cho tôi đi."

Khán giả ở khu vực bình luận cười đến điên luôn.

"Hahahahaha, vừa đưa được thuốc cho chồng đuổi côn trùng lại bảo vệ được lợi ích của đội mình, bé Nguyên đúng là thiên tài!"

"Anh Viễn mau đổi đồ ăn cho em ấy đi, để Nguyên Nguyên được ăn no!"

"Hahahaha, không ngờ luôn đó, Giang Nguyên đáng yêu ghê."

"Dưới ánh sáng mờ ảo của máy quay mà da của Nguyên Nguyên vẫn trắng phát sáng."

.....

Lục Viễn liệt kê ra những thực phẩm mà đội anh đã tìm được: "Mì sợi, thịt, cà chua, muối..."

Giang Nguyên nghe vậy thì hai mắt sáng lên, cậu quay đầu lại hỏi Hạ Mộng Dĩnh: "Cô Dĩnh, cô muốn ăn gì?"

Hạ Mộng Dĩnh suy nghĩ một chút rồi đáp: "Cà chua đi, không có nồi cũng không có lửa, không nấu được mì."

Lục Viễn nói: "Vấn đề lửa và nồi tôi sẽ giải quyết, tối nay hai đội chúng ta hợp tác làm bữa tối."

Nghe thấy tiếng nói chuyện, Tạ Niên và Đào Dịch Nhiên cũng đi tới chỗ bọn họ.

Nhìn thấy Giang Nguyên, dáng vẻ không kiên nhẫn của Tạ Niên lập tức biến mất, Đào Dịch Nhiên vừa mất hứng lại vừa vui mừng.

Ở đây nhiều người như vậy, rắn sẽ không chui ra đâu nhỉ?

Đào Dịch Nhiên lặng lẽ tới đứng giữa đám đông.

Giang Nguyên không nhớ có luật chơi như vậy, cậu hỏi: "Đạo diễn từng nói có thể hợp tác sao? Tôi nhớ rằng chúng ta chỉ có thể trao đổi vật dụng thôi."

Lục Viễn trả lời: "Không có."

Giang Nguyên thất vọng: "Vậy thì..."

"Cũng không nói là không thể hợp tác." Lục Viễn cong miệng cười.

Hợp tác thành công, Hạ Mộng Dĩnh dẫn đường đưa bọn họ trở lại lều.

Giang Nguyên muốn giúp Lục Viễn vác bao cát nhưng anh từ chối, cậu lại chạy đi tìm Tạ Niên ngỏ ý muốn xách hộ cà chua, Tạ Niên cũng cự tuyệt, cuối cùng Giang Nguyên nhìn về phía Đào Dịch Nhiên.

Đào Dịch Nhiên thầm nghĩ, hừ, Giang Nguyên muốn giả làm người tử tế trước máy quay thì để cậu toại nguyện vậy! Chỉ cần Giang Nguyên mở lời, cậu ta sẽ đưa xô muối cho Giang Nguyên ngay lập tức!

Nào ngờ Giang Nguyên chỉ đưa cho cậu ta một gói thuốc đuổi côn trùng.

"Bỏ vào túi đi, rắn sẽ không tới gần anh đâu."

Đào Dịch Nhiên khinh thường.

Đấy, cứ giả bộ hiền lành tử tế đi, bây giờ chắc hẳn khán giả đều đang ca ngợi Giang Nguyên tốt đẹp, Giang Nguyên là thiên sứ.

Cậu ta nhất định không cho Giang Nguyên cơ hội này!

Đào Dịch Nhiên quay lưng về phía máy quay, dùng khẩu hình nói: "Tôi, không, cần!"

Giang Nguyên lập tức thu gói thuốc lại: "Anh đừng quên câu này đấy!"

Ánh mắt của Đào Dịch Nhiên di chuyển theo gói thuốc đuổi côn trùng, cậu ta thật sự rất muốn có nó.

Đào Dịch Nhiên đổi ý, giật lấy túi thuốc: "Đây là vật dụng đội tôi đổi lấy, dù tôi không cần cậu cũng phải đưa cho tôi."

Giang Nguyên không cầm chặt nên Đào Dịch Nhiên có thể dễ dàng lấy được túi thuốc.

Đào Dịch Nhiên bỗng thấy ngờ vực.

Giang Nguyên có ý đồ gì?

Giang Nguyên nhìn ra được suy nghĩ của Đào Dịch Nhiên, cậu cũng quay lưng lại với máy quay: "Tôi hiểu nỗi sợ rắn."

Giang Nguyên nói xong thì đi ra chỗ khác.

Đào Dịch Nhiên đứng tại chỗ một lúc lâu thì thấp giọng "hừ" một tiếng.

Cảnh này không được đưa lên buổi phát sóng trực tiếp, thay vào đó là đoạn ghi hình của đội 7 người.

Đội 7 người tìm được mì gói nhưng không thể nhóm lửa nên quyết định đập vụn mì ra rồi ăn sống.

Bọn họ còn tìm được đèn dầu, lúc này Ngôi Sao Bắc Cực đang biểu diễn một đoạn nhỏ để quảng bá cho đĩa đơn mới ra mắt, họ vừa nhảy vừa hát.

Khu vực bình luận có thêm rất nhiều bình luận mới.

"Đội này chán quá, quay trở lại với đội của Giang Nguyên đi được không?"

"Tôi muốn xem anh Viễn và mọi người làm bữa tối."

"Không muốn xem đội này!"

"Chán không muốn nhìn."

"Tối tăm mù mịt, ai muốn xem bọn họ nhảy múa hát ca cơ chứ."

......

Tổ chương trình nhanh chóng điều chỉnh khung hình trở lại máy quay của Giang Nguyên.

Chỉ trong vòng mười phút, Giang Nguyên và những người khác đã dựng được bếp ở gần khu vực lều trại, trên một phiến đá bằng phẳng là một miếng thịt đang nướng, mỡ chảy ra cháy xèo xèo.

Bên cạnh là một đống lửa đang cháy hừng hực, bên trên treo mấy quả hồ lô, hai quả để đun nước nấu mì, còn một quả Lục Viễn đang dùng để xào cà chua trong đó.

Khu vực bình luận lại bắt đầu nhảy liên tục.

"Vừa mới rời mắt một chút mà đã xảy ra chuyện gì thế?! Cách màn hình cũng ngửi thấy mùi thơm."

"Ahh, cuối cùng cũng quay lại với đội này rồi. Đây mới là thứ tôi muốn xem!"

"Bao cát trống trơn đâu rồi? Chẳng lẽ là dùng để đắp bếp?"

"Mọi người cười anh Viễn đi leo núi mà chọn bao cát, anh Viễn cười mọi người không có bếp nấu cơm QAQ"

"Anh Viễn xin hãy nhận của em một lạy, vừa giải quyết xong vấn đề bao cát lại còn có bếp nướng thịt."

"Hì hì, vợ đi theo chồng là có thịt ăn, các chị em Phương Trình có thể yên tâm rồi."

......

Giang Nguyên ngồi nhìn chằm chằm vào miếng thịt, có lẽ vì đã bôn ba bên ngoài cả ngày nên cậu cảm thấy thịt lợn nướng tối nay vô cùng thơm.

Tạ Niên nướng thịt xong, lấy dao cắt thành từng miếng nhỏ rồi lần lượt bỏ vào trong bát.

Bát này là cắt từ quả hồ lô ra, có thể đựng đồ.

Lúc này mì cũng đã chín, lấy thêm cà chua mà Lục Viễn vừa xào, một bát mì thịt lợn cà chua thơm phức đã sẵn sàng để được thưởng thức.

8 giờ tối, 8 người quây quần quanh đống lửa, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Giang Nguyên tập trung ăn.

Chỉ có Cố Trì, Hạ Mộng Dĩnh, Tưởng Diệu là còn sức nói chuyện phiếm.

Nhất là Cố Trì và Hạ Mộng Dĩnh, vì gặp được những người khác nên vô cùng kích động, chẳng hề câu nệ chuyện giới tính hay tuổi tác mà thoải mái trò chuyện.

Cố Trì nhăn mặt, cầm vòng cổ lên nói: "Cháu đã làm mất chiếc vòng cổ phiên bản giới hạn của anh Nguyên, may mà gần đây mua lại được."

Hạ Mộng Dĩnh nghiêng người nhìn, trong mắt ánh lên niềm vui: "Đẹp quá, bao giờ trở về cô cũng mua một chiếc."

Lục Viễn liếc qua thì nhìn thấy chiếc vòng cổ hình lập phương quen thuộc, đột nhiên lên tiếng: "Cậu làm mất khi nào?"

Cố Trì sẽ mãi nhớ về ngày hôm đó: "Ngày cậu chuyển nhà!"

Mí mắt Lục Viễn giật giật.

Ngày anh chuyển tới sống cùng Giang Nguyên, Ôn Đinh Đinh bí mật vẽ tặng anh một bức tranh, anh tìm thấy nó ở trong phòng sách.

Sợi dây chuyền có ảnh của Giang Nguyên không phải quà Ôn Đinh Đinh tặng.

Nhưng tại sao vòng cổ của Cố Trì lại nằm trong vali của anh?

Hôm đó chỉ có anh và Giang Nguyên dọn dẹp đồ đạc.

Lục Viễn nhìn thoáng qua Giang Nguyên.

Cậu đã đói đến mức không thể tập trung nghe được người khác nói chuyện mà chỉ vùi đầu vào bát mì.

Cố Trì mừng rỡ hỏi: "Có phải cậu nhặt được không?"

Lục Viễn trả lời: "Tôi nhặt được, nhưng lại không thấy nữa rồi."

Cố Trì đau lòng ôm đầu: "Cậu cho tôi hi vọng rồi lại khiến tôi tuyệt vọng! Không được, cậu phải đưa tôi một tờ giấy có chữ ký của cậu và idol của tôi mới đủ để bù đắp cho trái tim đang tổn thương này!"

Hạ Mộng Dĩnh nghe vậy, đột nhiên lên tiếng gọi Giang Nguyên: "Bé Idol ơi!"

Giang Nguyên ngẩng đầu, hai má phồng lên nhìn sang Hạ Mộng Dĩnh: "Dạ?"

Cậu vừa nói vừa nhai mì, nhìn không khác nào một bé hamster.

Tình mẹ bao la trong Hạ Mộng Dĩnh bỗng chốc trỗi dậy, bà chỉ vào cây đàn, hai mắt sáng như sao: "Tuần sau cô kết hôn, cháu có thể chơi một bài làm quà cưới cho cô được không?"

Chương kế tiếp