Anh Chỉ Sợ Anh Yêu Em

CHƯƠNG 17.2: MỘT BÌNH BAN MAI ANH TẶNG (2)

Lúc về đến nhà, trời đã khá nhá nhem rồi. Cô Từ Hành mệt mỏi ném cuốn sách trong tay lên bàn ở phòng khách, không nói một lời đi vào phòng tắm. Anh vặn chốt mở vòi sen đến mức to nhất, rồi đứng ngửa mặt bên dưới vòi sen. Dòng nước âm ấm chảy ôm lấy chiếc cổ mảnh khảnh của anh, chảy dọc theo cơ thể căng cứng của anh. Nhiệt độ của nước nóng làm sống lại tứ chi lạnh cóng của anh.

Anh dùng một tay phủ lên đôi mắt, dừng một chút rồi trượt lên đỉnh đầu. Anh mở to đôi mắt đỏ hoe trong làn nước nóng, nặng nề dựa vào vách tường phòng tắm. Chỉ khi ở trong không gian chật hẹp như vậy, anh mới có thể tháo xuống toàn bộ lớp ngụy trang.

Không biết qua bao lâu, Cô Từ Hành vặn tắt van nước. Anh cột chiếc áo choàng tắm của mình lại, mệt mỏi mở cửa phòng tắm. Không ngờ, vừa mở cửa ra đã thấy Ninh Dĩ Mạt cúi đầu đứng ở hành lang hẹp nối giữa phòng tắm và nhà vệ sinh.

Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, Ninh Dĩ Mạt ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng động và bắt gặp ánh mắt của anh. Đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài, Ninh Dĩ Mạt mới có can đảm nhìn thẳng vào anh.

Khuôn mặt có phần tái nhợt của anh đỏ bừng vì hơi nước nóng, khóe miệng loáng thoáng lộ ra vết bầm. Bởi vì không kịp che giấu nữa, ánh mắt của anh đã không còn vẻ lạnh lùng thường ngày. Trái lại có chút thất thần, lo lắng, hay thậm chí là yếu đuối. Anh dứt khoát không che giấu nữa, mà nhìn thẳng vào Ninh Dĩ Mạt. Ánh mắt đó cứ như đang chất vấn cô bé vậy.

Một giọt nước nóng chảy xuống từ hàng mi dài của anh, đôi mắt của anh vẫn còn ươn ướt. Ninh Dĩ Mạt nhìn đi chỗ khác, chậm rãi nói:

- Anh ơi, em thay mặt anh Giang Ninh xin lỗi anh vì chuyện hôm nay. Em thành thật xin lỗi!

Cô Từ Hành thẫn thờ bất động, cứ nhìn chằm chằm cô bé. Lồng ngực dưới lớp áo choàng tắm phập phồng kịch liệt, dường như có rất nhiều điều muốn nói với cô bé nhưng cuối cùng lại lựa chọn im lặng. Cổ họng của anh chuyển động thật khẽ, anh đi ngang qua cô không nói một lời.

Ninh Dĩ Mạt đứng trong căn phòng mờ mịt hơi nước, chậm rãi ngồi xổm xuống, vùi đầu vào đầu gối, ôm chặt lấy mình.

Sau đợt rét lớn, nhiệt độ ở Duật Thành giảm xuống đến mức thấp nhất trong lịch sử. Bầu trời đầy mây, thời tiết lạnh ẩm ướt khiến mọi người khó chịu - buồn bực - bất an. Không biết là do kỳ thi cuối kỳ đang đến gần hay do thời tiết mà cả trường Trung học cơ sở số 1 đều rơi vào trạng thái uể oải.

Chiều hôm thứ sáu, áp thấp bị đè nén mấy ngày cuối cùng cũng biến thành một đợt tuyết lớn. Toàn bộ trời đất chỉ có một màu. Trong giờ học buổi sáng và buổi chiều, Ninh Dĩ Mạt đột nhiên cảm thấy bụng đau nhói, đau không thể tả, bụng chướng không chịu nổi. Mới đầu, cô bé còn có thể chịu được, vừa ấn bụng, vừa nhăn mặt ghi chép. Nhưng một lúc sau, đau lan từ bụng xuống bắp đùi khiến cơ thể bắt đầu co quắp dữ dội. Khuôn mặt cô bé tái nhợt vì đau, cuối cùng nhịn không được gục xuống bàn học.

Giáo viên chủ nhiệm biết trước giờ Ninh Dĩ Mạt là một đứa trẻ ngoan, có thái độ học tập tốt nên trong lớp nên không hề phê bình cô bé. Sau khi tan học còn nhẹ nhàng đến bên cô bé hỏi xem chuyện gì đã xảy ra. Ninh Dĩ Mạt cắn môi nói:

- Cô ơi, em không sao. Em chỉ thấy hơi đau bụng thôi ạ.

Cô giáo hiểu ý gật đầu, xoay người đi vào văn phòng của mình rồi lấy cốc dùng một lần rót cho cô bé một cốc nước nóng:

- Không sao đâu, cái này đau một chút rồi sẽ qua. Tiết sau tự học em nằm nghỉ ngơi chút đi, đợi khỏe hơn rồi hẳn về.

Ninh Dĩ Mạt cảm kích gật đầu.

Sau khi cô giáo rời đi, Tố Hứa Lệ cũng đến ân cần hỏi han. Ninh Dĩ Mạt bưng nước nóng, uống từng ngụm từng ngụm nhỏ rồi nói với giọng yếu ớt:

- Không sao.

Sau khi uống xong cốc nước ấm, chuông báo tiết tự học cuối cùng cũng vang lên. Tố Hứa Lệ nói:

- Nếu hồi nữa còn đau thì nói với mình, mình đưa cậu về nhà - Rồi quay về chỗ ngồi.

Nói tới cũng lạ, sau khi uống cốc nước nóng do cô giáo đưa thì cơn đau như co thắt lúc trước đã thuyên giảm rất nhiều. Ninh Dĩ Mạt thận trọng nằm xuống ghế, không dám thở mạnh. Dần dần, cơn đau kia càng ngày càng vơi. Chỉ cảm thấy vùng bụng dưới hơi nhói, và rồi… một dòng nước ấm từ chỗ bụng dưới chảy ra. Bụng đau hơn nửa ngày bỗng cảm thấy thoải mái khó tả.

Sau khi tiếng chuông hết tiết vang lên, các bạn học sinh hoan hô vì đã đến cuối tuần rồi. Bọn họ thu dọn cặp sách lần lượt ra về. Ninh Dĩ Mạt đang thu dọn cặp sách, Tố Hứa Lệ đã thu dọn xong đi tới trước hỏi:

- Dĩ Mạt, bụng cậu còn đau không?

- Không đau nữa rồi. Cậu chờ một chút, mình xong ngay.

- Dĩ Mạt, hôm nay nhà mình có tiệc, mình phải chạy cho kịp đến nhà hàng ăn tối, không thể đi cùng cậu.

Thấy Ninh Dĩ Mạt nói: - Được! - Cô bạn phất phất tay, rồi bước nhanh ra khỏi cửa lớp.

Ninh Dĩ Mạt thu dọn sách vở xong xuôi, mới bước ra khỏi chỗ ngồi. Một lượng lớn nước ấm từ bụng dưới bỗng trào ra, cô bé thoáng nhìn… bất thình lình nhìn thấy trên ghế xuất hiện một vệt máu!

Đầu óc cô bé như muốn nổ tung, vô thức ngồi thụp xuống tại chỗ. Mất hồn mất vía ôm chặt cặp sách. Những suy nghĩ lung tung loé lên trong đầu cô bé, chẳng lẽ cô mắc bệnh nan y sắp chết rồi sao?

Nghĩ đến đây, khóe miệng cô bé hiện lên một nụ cười gượng gạo không đúng tuổi. Trong lúc nhất thời tim đập loạn xạ, cô bé ngẫm lại. Đâu phải, cơ thể cô bé vẫn luôn khoẻ mạnh, sao tự nhiên có thể mắc bệnh nan y cơ chứ? Đau bụng… chảy máu… chẳng lẽ… chẳng lẽ là tới kỳ kinh nguyệt của con gái?

Bạn đang đọc truyện "Anh chỉ sợ anh yêu em" được edit và đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T. Xuất hiện ở nơi khác đều không phải do nhóm Autumnnolove đăng, vui lòng hãy đọc bản edit chính chủ tại TY T.

Vào học kỳ hai của năm đầu Trung học cơ sở, lớp Ninh Dĩ Mạt có rất nhiều bạn nữ dậy thì sớm thường xuyên lén lút tụ lại một chỗ thảo luận “kinh nguyệt” là gì. Vả lại còn nói, hễ con gái mà có cái này thì sẽ trở trở thành một người phụ nữ thực thụ.

Vào những năm phổ cập kiến thức giáo dục giới tính còn chưa phố biến thì mấy chuyện này không phải là chuyện hay ho gì, cũng không được thảo luận công khai. Có mấy gia đình thậm chí còn chẳng dám đề cập đến chuyện này với con gái trong nhà, chỉ lén đặt băng vệ sinh lên giá sách của con mình thôi. Hy vọng con mình có thể tự mày mò ra, biết món đồ đó dùng để làm gì. Ninh Dĩ Mạt cũng biết được chuyện bí ẩn như kinh nguyệt thông qua Hứa Lệ, đại khái là mỗi tháng sẽ bị ra máu mấy ngày nhưng lượng máu không nhiều lắm và không dẫn đến tử vong được.

Sau khi chắc chắn là khả năng này, Ninh Dĩ Mạt lấy lại tinh thần. Cô bé đỏ mặt nhìn những người bạn đi tới đi lui bên cạnh, như thể cô bé vừa làm chuyện gì sai trái vậy.

Làm thế nào bây giờ?

Chắc hẳn máu sẽ dính sau quần.

Nhỡ bị bạn học nhìn thấy thì sao đây?

Vậy thì thà là giết mình còn hơn.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Ninh Dĩ Mạt điềm tĩnh mở tờ đề thi ra giả vờ làm rất nghiêm túc. Cô bé vừa làm bài vừa suy nghĩ, tại sao lại đến chứ, mình sẽ trở thành người phụ nữ chân chính sao? Cô bé len lén cầm mặt sau của hộp bút lên soi mặt mình, không thay đổi mà. Lông mày vẫn là lông mày trước kia, đôi mắt vẫn là đôi mắt trước kia!

Lúc này, Cô Giang Ninh tan học đến đón Ninh Dĩ Mạt. Vừa nhìn thấy Cô Giang Ninh, trong lòng Ninh Dĩ Mạt chùng xuống, cô bé cố ý nghiêm mặt làm bài nói:

- Anh Giang Ninh, anh về trước đi, chủ nhiệm của em nhờ em làm chút việc, em sẽ về nhà một mình sau.

Cô bé giả vờ rất giống, đến mức Cô Giang Ninh tin đó là sự thật và tự giác rời đi. Ninh Dĩ Mạt thở ra một hơi thật dài, chờ cho đến khi sắc trời tối hẳn và phòng học không còn ai thì cô bé mới đi. Lúc đó cẩn thận một chút, chắc không có ai thấy đâu. Nghĩ vậy, cô bé nghiêm túc bắt đầu làm bài.

Một tiếng sau, trời tối hẳn. Ninh Dĩ Mạt nhìn trời, lòng tràn đầy oán hận. Cô bé nhìn đám con trai đánh bài trước mặt, nhìn bạn học nam đọc sách giải trí, oán trách sao lại không về nhà đi, chẳng lẽ không đói bụng sao?

Trong suy nghĩ của những đứa con trai 14 - 15 tuổi, có thể không cần về nhà, không bị nhốt trong phòng bắt đọc sách, lại còn có được một chỗ ấm áp chơi bài hoặc xem sách giải trí thì đói bụng đã là gì?

Họ chơi thêm một tiếng nữa, ăn không ít đồ ăn vặt giữa giờ, còn ném một ánh nhìn "quái đản" về phía Ninh Dĩ Mạt - người dường như đang học tập cực kỳ chăm chỉ. Vào thời điểm đó, Ninh Dĩ Mạt thực sự chỉ muốn chết đi. Cô bé sốt ruột, lòng nóng như lửa đốt. Cô bé bắt đầu cảm thấy chóng mặt, không còn chút sức lực nào. Cô bé đau khổ chờ đợi, đến khi đám người kia giải tán đã là tám giờ rưỡi tối. ty t

Ninh Dĩ Mạt đứng dậy như được hưởng đặc ân, ngập ngừng bước ra khỏi cửa mà không tắt đèn. Cô bé vừa bước xuống lầu, liền nhìn thấy mấy học sinh cuối cấp đang đi về phía mình, theo sau là mấy học sinh cấp hai về muộn, vừa cười nói rôm rả vừa đi xuống lầu. Ninh Dĩ Mạt sợ hãi kiễng chân, dựa lưng vào tường. Khi đám người đi mất hút, Ninh Dĩ Mạt chẳng còn chút can đảm nào và tuyệt vọng quay về lớp học.

Lúc này cô bé hoàn toàn tuyệt vọng, vết máu sau lưng khiến cô bé giống như kẻ sát nhân đang che đậy bằng chứng. Cô bé chậm rãi mở bài tập ra, thẫn thờ nhìn lên.

Chương kế tiếp