Anh Chỉ Sợ Anh Yêu Em

CHƯƠNG 7: NGHE LỜI ANH TRAI (1)

Sau khi một nhóm ba người thành lập, cuộc sống ngột ngạt nhàm chán của Ninh Dĩ Mạt đã bị hai thiếu niên này phá vỡ. Ngoài việc mỗi tuần đều đặn cùng bọn họ ra phía sau núi học trộm kỹ năng chiến đấu, cô bé còn thường xuyên đi theo hai người đi dạo, thả diều, chơi poker và ăn uống cùng nhau.

Cô Giang Ninh là người rất giỏi tìm thú vui, ngay cả Cô Từ Hành cũng phải khâm phục vì thằng nhóc luôn có thể tìm ra được nhiều địa điểm thú vị và ý tưởng độc đáo. Sau mùa xuân, càng có nhiều thứ để chơi hơn.

Có lúc Cô Giang Ninh tỏ ra thần bí kéo cả ba người ngồi đến trạm cuối của chuyến xe buýt số 3, sau đó dẫn bọn họ đi vòng vèo vào một cánh đồng cải dầu rộng lớn. Cô Giang Ninh dạy bọn họ cách bắt ong bằng những chai thuốc rỗng đã bị vứt; hoặc dạy bọn họ cách chẻ tre, cắm một cành cây vào giữa, đặt mạng nhện phía trên, làm một chiếc võng lưới đơn giản. Cầm võng lưới để bắt chuồn chuồn trên cánh đồng lúa xanh, từng con một dính lên trên đó. Đôi khi Cô Giang Ninh sẽ dẫn bọn họ đi đến vùng nông thôn ở ngoại ô hái dâu tằm ăn, hai người thiếu niên đua nhau trèo lên ngọn cây. Còn Ninh Dĩ Mạt thì dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm nâng gấu áo lên chờ bọn họ ném dâu xuống.

Dâu tằm tuy ngọt, nhưng nếu ăn nhiều sẽ khiến lưỡi và môi bị nhuộm thành màu tím. Khi đó cả ba lại nhìn vào dáng vẻ của nhau rồi bật cười đủ kiểu. Ninh Dĩ Mạt không nhớ lúc cười mình ngốc đến mức nào, theo như lời Cô Giang Ninh nói: cười đến mức thở hổn hển người ta tưởng rằng cô bé sẽ cười đến ngất mất. Cho đến nhiều năm sau, Ninh Dĩ Mạt nhớ lại tất cả mọi chuyện lúc đó, trong cánh đồng xanh, chiếc áo trắng của chàng trai tung bay; trên cành dâu, những đôi chân nhỏ đung đưa, chạng vạng tối, cánh đồng đầy chuồn chuồn đỏ… Những năm tháng ấy, như ngày đầu tiên mặt trời mọc, như trăm hoa đua nở - là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất trong cuộc đời họ.

Ngoài hoạt động nhóm ba người này, Cô Từ Hành và Cô Giang Ninh thỉnh thoảng cũng đưa Ninh Dĩ Mạt đi chơi riêng nhưng cách của hai người quá là khác nhau. Cô Giang Ninh đi theo con đường “bàng môn tả đạo”, đưa cô bé đến những nơi chơi bời. Không phải dẫn Ninh Dĩ Mạt đi tiệm net chơi điện tử, thì là dẫn cô bé đi xem thằng nhóc và những tên vị thành niên ngoài xã hội trượt băng. Ninh Dĩ Mạt hoàn toàn không thích những thứ này, dù có đi cũng chỉ ngơ ngác ngồi một góc. Cô Giang Ninh không hề keo kiệt, còn hào phóng mua cho cô bé một chai nước cam hoặc một gói snack để cô bé có thứ gì đó nhâm nhi khi ngồi ở góc. Đôi lúc có một số thanh niên bất hảo chỉ vào Ninh Dĩ Mạt, cười nhạo Cô Giang Ninh:

- Cậu lại dẫn theo bình dầu nhỏ của cậu đến à? Mẹ con bé đâu rồi?

Cô Giang Ninh nghe xong cũng không tức giận, trong miệng cười toe toét với cây kẹo mút. Nở nụ cười nham hiểm, nói:

- Hỏi em gái cậu đi.

Cô Từ Hành thì chọn con đường “chánh đạo”, dẫn cô bé đến những nơi lành mạnh và tốt cho sức khỏe. Lúc đầu, Cô Từ Hành dạy Ninh Dĩ Mạt ca hát, Ninh Dĩ Mạt học được một số bài. Chẳng hạn như "Chú bé", "Hoa lài" và "Cỏ phong lan",... đều là Cô Từ Hành dạy cả. Lúc dạy cô bé hát, Cô Từ Hành kiên nhẫn ngồi sang một bên đệm đàn piano cho cô bé. Tuy nhiên, khả năng cảm nhạc của Ninh Dĩ Mạt thực sự quá kém. Luyện đến cuối cùng, Cô Từ Hành vừa lắc đầu vừa xoa trán ra vẻ sống không bằng chết. Dần dần, Cô Từ Hành cũng không dạy cô bé hát nữa mà thay vào đó kể chuyện cho cô bé nghe. Trình kể chuyện của Cô Từ Hành thua xa Cô Giang Ninh, thằng bé luôn cầm cuốn "Truyện cổ Andersen" ngồi ngay ngắn trước cây đàn piano và chậm rãi đọc đoạn văn mà thằng bé cho là rất hay:

- Tít ngoài biển khơi kia, nước xanh hơn cánh đồng hoa mua biếc nhất, trong vắt như pha lê, nhưng sâu thăm thẳm, sâu đến nỗi neo buông không tới đáy, phải chồng chất vô số ngọn núi đá mới lên tới mặt nước…

Ninh Dĩ Mạt chống cằm, mở to mắt lắng nghe. Nghe được một chút, mí mắt cô bé không ngừng nhíu lại. Giọng nói dễ chịu của Cô Từ Hành ngân vang, còn run rẩy khiến toàn bộ tâm trí cô bé bay sâu vào bầu trời sáng theo giọng nói của thằng bé. Cơn ngủ gục của cô bé không kết thúc bằng việc lăn ra khỏi băng ghế, mà chính là vào khoảnh khắc Cô Từ Hành cầm khăn giấy lau nước miếng cho cô bé. Ninh Dĩ Mạt bi quan nghĩ rằng Cô Từ Hành sẽ không bao giờ kể chuyện cho cô bé nữa, nhưng vì một chuyện xảy ra, ngược lại Cô Từ Hành có mặt khắp nơi kiểm soát sự trưởng thành của cô bé. Đó chỉ là một sự cố nhỏ nhưng lại trở thành ngòi nổ cho lịch sử “bị tra tấn” của Ninh Dĩ Mạt.

Bạn đang đọc truyện "Anh chỉ sợ anh yêu em" được edit và đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T. Xuất hiện ở nơi khác đều không phải do nhóm Autumnnolove đăng, vui lòng hãy đọc bản edit chính chủ tại TY T.

Sự việc xảy ra sau khi Ninh Dĩ Mạt thành công lên lớp hai bậc tiểu học. Vì kém các bạn cùng lớp một tuổi, trí tuệ của Ninh Dĩ Mạt chưa phát triển hoàn toàn nên không theo kịp tiến bộ của lớp. Lớp hai đã bắt đầu dạy một số thành ngữ đơn giản, nhiều học sinh giỏi có thể sử dụng hơn 20 thành ngữ dưới sự dạy dỗ tận tình của giáo viên. Đoạn thời gian đó, phim võ thuật Hồng Kông rất nổi tiếng ở Đại lục, một số đứa trẻ thường nghe thấy và học được nhiều câu thoại như “Làm người, quan trọng nhất chính là vui vẻ”, “Người tốt sẽ gặp may mắn”, “Ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy”,... Nhà Ninh Dĩ Mạt không có tivi, nhưng thỉnh thoảng có thể xem tivi ở nơi nào đó và loáng thoáng xem được vài bộ phim võ thuật. Vào hôm có tiếng Ngữ văn, giáo viên cho học sinh ôn lại các thành ngữ ở bài học trước đồng thời yêu cầu học sinh đoán các thành ngữ thông qua biểu cảm hoặc hành động của giáo viên. Không hiểu vì lý do gì mà giáo viên lại gọi Ninh Dĩ Mạt. Giáo viên quơ tay múa chân một hồi, sau đó lộ ra nụ cười vui vẻ yêu cầu Ninh Dĩ Mạt đoán thành ngữ.

Câu trả lời vốn dĩ là: Tâm hoa nộ phóng (mở cờ trong bụng). Nhưng Dĩ Mạt nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy động tác vừa rồi của giáo viên rất giống nhân vật chính trong tivi đang giãy giụa sau khi bị trúng độc. Cô bé suy nghĩ rất lâu mới tìm được một câu nói trong kho ký ức của mình, và trả lời bằng giọng đầy trẻ con:

- Ngậm cười chín suối.

Giáo viên tức giận đến mức dời chỗ ngồi của Ninh Dĩ Mạt xuống bàn cuối ngay ngày hôm đó. Ninh Dĩ Mạt ở trong lớp vốn bị coi là lùn, dĩ nhiên ngồi ở hàng cuối cùng lại không nhìn thấy bảng đen. Ninh Dĩ Mạt không nhận ra tầm quan trọng của vấn đề, ngược lại cảm thấy ngồi ở đây lại tập trung và an toàn hơn. Kết quả là, học sinh kém Ninh Dĩ Mạt đã hoàn toàn từ bỏ lòng cầu tiến. Thỉnh thoảng nằm ngẩn người ra, lén lút chơi đùa. Dần dần trở nên thân thiết với người bạn cùng bàn Mã Chiếu. (Autumnnolove x T YT)

Mã Chiếu là học sinh lớn tuổi nhất lớp, và cũng có điểm kém nhất lớp. Thú thực Mã Chiếu cư xử với Ninh Dĩ Mạt không đến nỗi nào, thỉnh thoảng sẽ đưa cho cô bé nửa cục tẩy, hoặc cho cô bé một ít kẹo, nhưng thằng nhóc cũng có sở thích xấu tính giống những đứa con trai khác - bắt nạt con gái. Nào là bỏ sâu bướm lên bàn của các bạn nữ, nhỏ mực lên ghế các bạn học nữ, hay ngáng chân khi các bạn học nữ đi lấy quyển bài tập,... thằng nhóc đều đã làm hết với Ninh Dĩ Mạt. Những lợi ích mà thằng nhóc dành cho Ninh Dĩ Mạt, đứng ở góc độ khác được gọi là vừa đấm vừa xoa. Ninh Dĩ Mạt còn nhỏ tuổi ngơ ngác trước những lần vừa đánh vừa xoa của thằng nhóc, đến nỗi cô bé không phân biệt được thằng nhóc là bạn hay thù. Không còn cách nào khác ngoài việc chịu uất ức giữ mối quan hệ với thằng nhóc.

Trước giờ tan học hôm đó, giáo viên đi họp nên cho cả lớp tự học. Trong lúc bất chợt, Mã Chiếu lấy ra một cây bút nước màu đen. Cậu ta vẫy tay với Ninh Dĩ Mạt, đề nghị cô bé chơi oẳn tù xì, ba ván thắng hai ván tính là thắng, người thắng có thể vẽ lên mặt kẻ thua một con rùa nhỏ. Ninh Dĩ Mạt đồng ý mà không hề nghĩ ngợi. Khỏi nghĩ cũng biết kết quả, khuôn mặt của cô bé vẽ đầy rùa nhỏ.

Khi vẽ xong con rùa nhỏ cuối cùng, Mã Chiếu bật cười thật to mà cậu ta đã ấp ủ ý định làm vậy nãy giờ khiến cả lớp phải quay lại nhìn. Trông thấy cảnh tượng này, cả lớp đều bật cười. Trong khoảnh khắc đó, Ninh Dĩ Mạt cuối cùng cũng nhận ra mình vừa làm một chuyện thiếu suy nghĩ, bởi vì ngây ngô cho nên cô bé lại bị sỉ nhục và còn bị cả lớp chế nhạo.

Trong lúc tức giận bừng bừng, gương mặt Ninh Dĩ Mạt càng lúc càng đỏ. Cô bé đứng bật dậy lao vào Mã Chiếu, xô Mã Chiếu ngã xuống đất rồi bắt đầu đánh. Tuy Ninh Dĩ Mạt nhỏ tuổi, nhưng đã cùng hai người anh trai của mình luyện tập hơn nửa năm. Cộng thêm động tác linh hoạt, đến mức ngay cả Mã Chiếu cao hơn cũng không thể làm gì được cô bé. Hai người đang giằng co không ngừng. Bỗng nhiên, một đôi tay có lực xuyên qua người của Ninh Dĩ Mạt rồi nhấc cô bé lên khỏi mặt đất. Ninh Dĩ Mạt quay đầu nhìn lại, phát hiện là Cô Từ Hành. Cô bé ngơ ngác một lúc, nhìn Cô Từ Hành bằng ánh mắt vừa lúng túng vừa lo lắng.

Đôi mắt dài và hẹp hình lá tre của Cô Từ Hành híp lại, trong đó quả nhiên lộ ra một chút cảm xúc thất vọng.

Thấy Cô Từ Hành nhìn mình bằng ánh mắt như vậy, Ninh Dĩ Mạt lập tức oà khóc. Cô bé vừa buồn vừa giận, rồi lại khóc lóc và hất tay Cô Từ Hành ra.

Mã Chiếu chỉ chờ có vậy, vội vàng bò dậy từ trên mặt đất. Cậu ta làm mặt quỷ với Ninh Dĩ Mạt, reo lên thật to:

- Quê xệ, quê xệ! Đồ xấu như heo! Lớn lên không ai thèm mày, đồ chỉ có chín ngón tay…

Lúc này, một ánh mắt nghiêm nghị sắc lẻm như lưỡi dao dừng lại trên mặt Mã Chiếu. Cậu ta ngước mắt nhìn "người lớn" cao hơn mình một cái đầu này, khuôn mặt lạnh lùng của "người lớn" khiến cậu ta sợ hãi tới nỗi lập tức im miệng.

Ninh Dĩ Mạt nghe được lời Mã Chiếu nói, không biết lấy đâu ra can đảm mà quát:

- Không ai thèm mình thì mình tự thèm mình! - Dứt lời, cô bé lôi cặp sách trong hộc bàn ra rồi nổi giận đùng đùng chạy về phía cửa phòng học.

Cô Từ Hành không ngờ lúc bạn nhỏ giận lên có thể đi nhanh như vậy, tới khi cậu đuổi kịp cô bé thì cô bé đã chạy tới cổng trường luôn rồi.

Ninh Dĩ Mạt nghe thấy có người gọi mình, mặc dù không quay đầu nhưng bước chân cũng chậm lại. Cô Từ Hành bước nhanh về phía trước, duỗi ngón trỏ ra móc cổ áo cô bé kéo lại và lạnh lùng nói:

- Yên nào!

Ninh Dĩ Mạt cúi đầu thật sâu, đứng yên tại chỗ như cái bao cát đánh lúc trút giận.

- Em nhìn lại mình xem có ra thể thống gì không? - Cô Từ Hành cũng thực sự tức giận, nói: - Anh đứng bên ngoài cửa sổ nhìn em một lúc, không phải là ngẩn người thì là lén lút chơi đùa. Em học hành kiểu này ư?

Ninh Dĩ Mạt dùng mũi chân chọc chọc trên đất, nước mắt trong đáy mắt đã làm thế giới mơ hồ thành một mảnh.

- Hèn gì mỗi lần thi em đều xếp hạng cuối cùng, hóa ra không phải bị đần mà là không nghiêm túc học! - Càng nghĩ càng tức giận, Cô Từ Hành nhấn mạnh: - Sao anh lại có đứa em gái như em cơ chứ!

Ninh Dĩ Mạt lau nước mắt, cố dằn tiếng nức nở xuống nhưng đôi vai nhỏ nhắn còn đang run lên. Thấy vậy, lòng Cô Từ Hành mềm nhũn ra. Cậu nắm tay Ninh Dĩ Mạt, sắc mặt tối sầm đi đến căn tin trường học mua khăn tay và xà bông thơm rồi dẫn cô bé đến vòi nước phía sau căn tin. Cậu làm ướt chiếc khăn tay, ngồi xổm trước mặt Ninh Dĩ Mạt. Một tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn dính bẩn của cô bé lên, mím môi lau cho cô bé.

Ninh Dĩ Mạt bĩu môi, nhìn chằm chằm Cô Từ Hành. Cuối cùng sau khi rửa sạch hết vết vẽ rùa trên mặt cô bé, Cô Từ Hành đưa tay vuốt lại mái tóc trên trán cô bé. Giọng điệu thoải mái hơn một chút:

- Như vầy mới giống con người chứ.

Những ấm ức bị đè nén của Ninh Dĩ Mạt cuối cùng cũng bộc phát, nức nở khóc lớn. Vừa khóc vừa thở hổn hển, như sắp tắt thở đến nơi.

Cô Từ Hành vội vàng vỗ vỗ sau gáy giúp cô bé bình tĩnh lại:

- Đừng khóc, giờ còn khóc lóc cái gì?

Nghẹn ngào hồi lâu, Ninh Dĩ Mạt hít một hơi, lớn tiếng nói:

- Cậu ta... cậu ta nói... cậu ta nói lớn lên không ai thèm em kìa!

Nói xong một câu, một tiếng khóc chấn động lòng người vang lên. Cô Từ Hành dở khóc dở cười nhìn cô bé, nghiêng đầu sang một bên.

Thật ra Ninh Dĩ Mạt căn bản không hiểu ý nghĩa của câu “lớn lên không ai thèm”, nhưng kết hợp với vẻ mặt của Mã Chiếu nên cô bé cảm thấy câu này nhất định là một sự xúc phạm rất lớn. Cô Từ Hành im lặng nhìn cô bé hồi lâu, thấy tiếng khóc của cô bé đã dịu đi một chút bèn đưa tay ra đỡ vai cô bé thẳng lên:

- Được rồi... đừng khóc.

- Không…

Cô Từ Hành vô cùng kiên nhẫn lau nước mắt cho Ninh Dĩ Mạt, nghiêm túc nói:

- Không ai thèm thì sau này anh thèm. Đừng khóc, ngoan nào.

Nước mắt của Ninh Dĩ Mạt lập tức ngừng rơi. Cô Từ Hành hài lòng với tình hình hiện tại, không để lỡ mất thời cơ mà khuyên nhủ từng câu một luôn:

- Vậy thì từ nay về sau Dĩ Mạt phải nghe lời anh nhé.

- Dạ.

- Phải học tập chăm chỉ, phấn đấu mỗi ngày.

- Dạ.

- Mỗi một môn thi cuối kỳ phải được 9 điểm.

- Dạ.

- Từ rày về sau, cứ mỗi cuối tuần anh sẽ dạy em môn toán, anh Giang Ninh dạy em tiếng Trung, không cho phép em không vâng lời.

Ninh Dĩ Mạt gật đầu như gà mổ thóc.

- Vậy em nói xem, bây giờ em có biết sai chưa?

- Em biết sai rồi... - Ninh Dĩ Mạt buồn bực khó chịu nói ra lời thoại kinh điển.

Cuối cùng Cô Từ Hành cũng mỉm cười an tâm.

Từ đó trở đi, câu nói “em biết sai rồi” đã đồng hành cùng Ninh Dĩ Mạt gần như suốt tuổi thơ. Thi trượt sẽ nói “em biết sai rồi”, bị bắt quả tang khi đang cãi nhau với một đứa trẻ cũng nói “em biết sai rồi”, đến tiệm net với Cô Giang Ninh bị bắt quả tang cũng sẽ nói “em biết sai rồi” ...

Lúc đầu, cô bé còn bị Cô Từ Hành khổ tâm dạy dỗ một trận mới có thể thỏa hiệp nói ra lời này. Dần dần, cô bé nghĩ ra cách đối phó Cô Từ Hành: trước tiên là cúi đầu, không nói lời nào, chờ Cô Từ Hành bớt giận, ngẩng đầu với đôi mắt đẫm lệ nói một câu “em biết sai rồi” là mọi lỗi lầm đều sẽ tan thành mây khói.

Mãi cho đến khi cùng Cô Từ Hành trở về nhà, Ninh Dĩ Mạt mới biết tại sao Cô Từ Hành lại xuất hiện bên ngoài lớp học của cô bé. Hôm đó là sinh nhật mười một tuổi của Cô Từ Hành, cả nhà họ Cô tổ chức một bữa tối đặc biệt mời họ hàng và bạn bè tới dự tiệc chúc mừng.

Trước khi Cô Từ Hành ra ngoài vào buổi sáng, Cô Chấn Tiệp liên tục bảo cậu tan học đón Ninh Dĩ Mạt về chung. Cũng chính vì lý do này mà hành vi "bất hảo" của Ninh Dĩ Mạt đã bị Cô Từ Hành đến đón cô bé trước giờ tan học bắt gặp.

Cô Từ Hành luôn là kiểu người nói là làm liền. Sau sự kiện "vẽ rùa", cậu nghiêm chỉnh trở thành giáo viên dạy toán cho Ninh Dĩ Mạt. Một tuần dạy toán cho Ninh Dĩ Mạt hai buổi tối. Cậu còn dùng cả chiến thuật vừa đấm vừa xoa để biến Cô Giang Ninh thành giáo viên dạy tiếng Trung cho Ninh Dĩ Mạt. Địa điểm của lớp học là ở phòng sách của Cô Từ Hành.

Hai anh trai ra vẻ rất giống giáo viên trên lớp, đặc biệt là Cô Từ Hành: bàn tay mảnh khảnh và khỏe mạnh viết từng chữ trên tấm bảng đen cực kỳ bắt mắt. Tư thế cầm sách đứng giảng bài của Cô Từ Hành còn có giống giáo viên hơn cả giáo viên. Hễ Cô Từ Hành vào lớp, là Ninh Dĩ Mạt căng thẳng đến mức không dám thở mạnh. Cô Giang Ninh thì khác, mỗi lần vào giờ tiếng Trung đều là dáng vẻ chưa tỉnh ngủ ngồi nói nhảm với Ninh Dĩ Mạt. Hồi nhỏ cậu ấy chỉ thích đọc những tác phẩm nổi tiếng trong và ngoài nước, có thể đọc không giới hạn. Có điều cậu ấy lại muốn biểu diễn, khi nói chuyện sẽ thêm vào động tác và biểu cảm giống như đang diễn kịch khiến Ninh Dĩ Mạt cứ che miệng cười thích thú. (Autumnnolove x T Y T)

Thỉnh thoảng Cô Từ Hành cũng đến nghe Cô Giang Ninh giảng bài, Cô Giang Ninh đành phải viết cái gì đó lên bảng để ứng phó. Lúc viết chữ Cô Giang Ninh vẫn giữ điệu bộ uể oải, ngón tay thon dài chỉ nắm nhẹ đầu viên phấn vẽ ngang vẽ dọc. Không quan tâm người khác có đọc được hay không, còn giọng giảng bài như đang nói mớ. Lúc này, Cô Từ Hành đang dựa vào cửa sổ đọc sách khẽ lắc đầu vài cái. Khinh thường thái độ làm việc phù phiếm của Cô Giang Ninh, nhưng lại thầm khâm phục tài năng nghệ thuật của cậu ấy.

Học phụ đạo khoảng một tiếng, giờ này chưa đến tám giờ tối. Nếu Từ Mạn không ở nhà, mấy đứa trẻ sẽ tụ tập ở phòng khách vui đùa. Có một lần học phụ đạo kết thúc, cả ba cùng mở tivi và chơi đập hình trong phòng khách. Chơi được một hồi, bộ phim truyền hình của Quỳnh Dao nổi tiếng năm đó bắt đầu được chiếu trên tivi. Vừa nghe thấy nhạc phim, Cô Giang Ninh liền ném bức ảnh trên tay đi rồi lấy một ít kẹo sữa. Cậu ấy ngồi trước tivi và bắt đầu xem một cách say mê.

Đó giờ Cô Từ Hành không có hứng thú với thể loại phim này. Còn Ninh Dĩ Mạt thì thấy trong phim không ai biết bay nên cũng không tập trung cho lắm. Vì vậy cả hai vẫn hào hứng chơi trò đập hình của mình hơn. Dường như Cô Từ Hành rất thích trêu chọc Ninh Dĩ Mạt, có khi cố ý chơi thắng cô bé liền tù tì mấy ván, có khi lại cố tình thua liên tục. Lúc Ninh Dĩ Mạt thua, sẽ rất nóng nảy muốn chộp lấy xấp hình trong tay Cô Từ Hành. Nhưng khi thắng sẽ mỉm cười bất hảo với cậu bằng chiếc miệng nhỏ nhắn đầy kẹo đường.

Hai người đang chơi, đột nhiên trong tivi truyền đến một tiếng rên the thé. Âm thanh xuất hiện bất thình lình thu hút sự chú ý của Ninh Dĩ Mạt, cô bé cũng thoáng nhìn vài cái rồi lại xem kỹ. Bỗng cô bé chỉ vào tivi, hỏi:

- Anh, bọn họ đang làm gì vậy?

Cô Từ Hành đang sắp xếp lại cọc hình nhìn theo hướng ngón tay của cô bé, mặt đột nhiên đỏ lên. Nam chính và nữ chính trên tivi đang hôn nhau say đắm sau một cuộc cãi vã, hơn nữa lại là cảnh quay trực diện. Thời đó hầu hết phim truyền hình đều được quay rất tinh tế, nam nữ chính trong phim võ thuật chỉ ôm thôi cũng đã thấy đẹp tuyệt vời chứ lấy đâu ra được cảnh quay diễn tả rõ ràng như vậy. Cô Từ Hành quay đầu, im lặng mím môi.

- Anh, rốt cuộc bọn họ đang làm gì vậy? - Tính tò mò của Ninh Dĩ Mạt một khi đã được khơi dậy thì đâu dễ dàng bỏ qua.

Cô Từ Hành suy nghĩ một chút, hết sức khó xử thấp giọng giải thích:

- Bọn họ... người anh trai kia đang cướp đồ ăn của cô em gái.

Cô Giang Ninh tình cờ nghe được liền quay đầu lại, ném cho Cô Từ Hành ánh mắt cực kỳ khinh thường.

- Ồ. - Ninh Dĩ Mạt trầm ngâm như suy nghĩ điều gì. Cô bé ngẩng đầu nhìn Cô Từ Hành rồi nở một nụ cười xấu xa, sau đó bất chợt nhào vào trong lòng Cô Từ Hành, “à.. ờm” cắn môi Cộ Từ Hành và nói một cách mơ hồ: - Em cũng phải cướp.

Cô Từ Hành đang ngồi ở mép ghế sofa lập tức hoảng sợ đến mức ngã sấp mặt xuống đất.

Đúng lúc này, ngoài cửa phát ra một tiếng nói lạnh lùng và nghiêm nghị:

- Mấy đứa đang làm gì vậy?

Đúng lúc Từ Mạn đứng ngoài cửa nhìn thấy cảnh tượng này, tức giận đến phát run.

Cô Từ Hành đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, thằng bé lúng túng đứng lên cúi đầu khoanh tay.

- Chúng con đang cướp kẹo ạ. - Sự hưng phấn của Ninh Dĩ Mạt vẫn không hề giảm bớt, miệng ngậm đầy kẹo mơ hồ nói.

Sắc mặt Từ Mạn tái nhợt nhìn cô bé, ngược lại cảm thấy như thể mình bị xúc phạm. Bà vốn muốn mắng gì đó, nhưng đối mặt với một khuôn mặt ngây thơ khiến bà không thể thốt ra những lời mắng chửi đó. Vì vậy tức giận đi đến trước tivi tắt đi, chỉ vào Cô Giang Ninh và Ninh Dĩ Mạt nói:

- Tụi mày cút ra ngoài cho dì! Đừng làm con trai dì hư theo!

Cô Giang Ninh biết bà không thích mình chút nào, cắn môi dưới bước tới kéo Ninh Dĩ Mạt từ ghế sofa đi ra. Cậu ấy không nói một lời, dẫn cô bé ra khỏi nhà họ Cô.

Từ Mạn còn chưa nguôi giận nhìn chằm chằm Cô Từ Hành, nói:

- Tự con nói đi, còn ra cái thể thống gì nữa?

Cô Từ Hành đang lúng túng, đỏ mặt không dám đáp lại.

- Con vốn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, tại sao càng lớn càng cư xử không đúng mực. Dính líu đến những đứa trẻ đầu đường xó chợ như thế này nhỉ? - Từ Mạn ngồi xuống ghế sofa vuốt ngực, buồn bã ôm đầu nói: - Mẹ không phản đối con kết bạn, nhưng cũng phải lựa bạn cùng tầng lớp với mình chứ. Giang Ninh là em trai họ của con không sai, nhưng nó có một người mẹ chẳng ra gì cả. Ba nó lại không có chí cầu tiến, sẵn sàng sa đọa. Mỗi ngày đều chơi cùng những đứa trong khu tập thể này thì sớm muộn gì cũng hư hỏng theo thôi! Còn con nhỏ kia nữa chứ, hoàn cảnh gia đình nó như thế nào, hoàn cảnh gia đình của con như thế nào? Con thật sự coi nó là em gái của con à!

Chương kế tiếp