Ảnh Đế Luyến Ái Não Tàn

Chương 2

4.
"Không có chuyện đó đâu, sao cậu không giới thiệu cho tôi một chút ?"

Kỳ Thành Ngôn sắc mặt khó coi như ăn phải ph â n, khịt mũi nói: "Tôi có bệnh nên mới giới thiệu bạn trai mới cho người yêu cũ của mình. Đúng là não ú n g nước mới làm thế."

Bộ dáng của Kỳ Thành Ngôn khá dễ thương, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và phớt lờ anh ấy.

Tin nhắn của quản lý được gửi đến từ điện thoại di động, tôi nhìn thấy một loạt tin, có quản lý thích ăn dưa* nhiều như vậy có ổn không ?

*“Dưa” theo thuật ngữ CBIZ là chỉ những tin đồn (rumor). Nếu tin đồn có độ tin cậy thấp hoặc không trở thành sự thật thì gọi là dưa xanh hoặc dưa bở, ngược lại thì gọi là dưa ngọt.

Tôi đoán rằng chuyện xảy ra với Kỳ Thành Ngôn hôm nay, cho dù tôi không đóng phim này thì mọi người cũng sẽ rất tò mò về chuyện giữa tôi và Kỳ Thành Ngôn.

Nhớ ra, tôi quay lại trừng mắt nhìn Kỳ Thành Ngôn, anh ấy bị tôi dọa đến rùng mình, nhưng anh vẫn gượng hỏi tôi: "Cô đang làm gì vậy ? Bắt nạt người mới vào làng giải trí ?"

" Anh là người mới à ? Ra mắt đã gần 20 năm rồi. Tại sao anh lại giả vờ là người mới với tôi ?

“Tôi là đứa nhỏ năm tuổi đấy, vì vậy với cô thì tôi cũng là em trai đấy.”

“Haha…”

Tôi và Kỳ Thành Ngôn nhìn người đại diện c o tròn ở ghế sau, cười với vẻ mặt th ô b ỉ qua gương chiếu hậu, hai mắt nhìn nhau.

Nói về điều này, tôi và Kỳ Thành Ngôn có thể ở bên nhau vì chúng tôi hợp tác trong một bộ phim truyền hình, cũng là bộ phim truyền hình duy nhất của anh ấy.

Kỳ Thành Ngôn đóng vai nam chính, còn tôi đóng vai em gái anh ấy, anh ấy là người nổi tiếng nhất trong đoàn nhưng lại là người nóng nảy nhất.

Lúc đó tôi thậm chí còn không được coi là diễn viên tuyến hai, đạo diễn và quay phim đều không ưu đãi tôi nên cắt cảnh của tôi và giao cho các diễn viên khác.

Vai diễn vốn đã ít đất diễn của tôi liên tục bị giảm bớt, và tôi không còn cách nào khác ngoài việc phải chịu đựng vì không có bối cảnh.

Nhưng Kỳ Thành Ngôn đã nổi điên trên trường quay, anh ta lấy kịch bản, phi nhanh đến chỗ đạo diễn và hỏi kịch bản còn sửa đến bao giờ nữa, anh ta rốt cuộc có thể diễn hay không ? Không quay được thì đừng quay, cảnh sửa đó đã được thay đổi trông như c ứ t.

Sau đó, anh ta chỉ vào mũi người diễn thay tôi phần đó và mắng: “Với khả năng diễn xuất của cô và khuôn mặt đã trải qua quá nhiều phẫu thuật thẩm mỹ, mà cô vẫn muốn đoạt cảnh của người khác ?”

“Kiếp sau cô còn muốn nổi tiếng nữa à ? Dù sao thì đừng quay phim nữa, thay đổi như thế này mà vẫn xấu vậy. Dù trang điểm cũng sẽ không đẹp lên đâu, còn các người ở lại tự mình vui vẻ nhé.”

Kỳ Thành Ngôn đã nổi tiếng từ khi còn rất nhỏ và không còn là một diễn viên đơn giản. Khi anh mắng người, tôi cười khúc khích trong góc tối.

Tôi muốn quỳ lạy và gọi anh là bố, nhưng lại cảm thấy như vậy quá hấp tấp.

Tôi gặp anh ấy khi tôi ra ngoài ăn tối, thuận tiện nói lời cảm ơn với anh ấy.

Kỳ Thành Ngôn không thay đổi vẻ mặt nói: "Không phải vì cô, mà là vì tôi. Trên thị trường có thể có phim dở, nhưng chúng không thể nằm trong sự nghiệp của tôi."

Tôi không biết khi nào tôi mới có được sự tự tin như anh ấy, ngày hôm sau Kỳ Thành Ngôn không đến, nói rằng đoàn phim tính số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng của anh, anh ấy sẽ trả.

Vì không muốn trì hoãn bộ phim, cuối cùng đoàn phim đã sửa lại kịch bản và quay lại cảnh của tôi.

Tôi và Kỳ Thành Ngôn trở thành bạn bè, có thể uống rượu và ăn tối cùng nhau, một ngày nọ, anh ấy rụt rè hỏi tôi có thời gian đi ăn không.

Tôi đến điểm hẹn, trong phòng khách sạn, anh đỏ mặt tỏ tình với tôi bằng hoa và quà, lúc đó tôi mới nhận ra hôm đó là ngày lễ tình nhân của Trung Quốc.

Kỳ Thành Ngôn kém tôi hai tuổi, nhưng anh ấy rất chững chạc, khi tỏ tình, anh ấy đã nói với tôi rằng tôi có thể từ chối.

Tôi đối với anh ấy cũng không hẳn là không thích, và lâu rồi tôi cũng chưa yêu nên tôi đồng ý.

Kỳ Thành Ngôn ở cùng tôi là một chàng trai ân cần, cẩn thận và có trách nhiệm, thích tập thể dục và có lịch trình đều đặn, có thể nấu ăn và giữ gìn nơi ở ngăn nắp.

Anh ấy rất quan tâm đến tôi và là một người bạn trai rất tốt, khi chúng tôi ở bên nhau, anh ấy đã đề cập muốn được công khai chuyện đó nhưng tôi đều từ chối.

Mặc dù tôi không thích Kỳ Thành Ngôn khi chúng tôi mới quen nhau nhưng tôi lại rất thích anh ấy sau khi chúng tôi quen nhau.

Việc chia tay là vì tôi như người đứng dưới chân núi mà anh đã ở trên đỉnh rồi.

Anh ấy giới thiệu tôi với giới điện ảnh với tư cách là một người bạn trong ngành, nhưng khi đối mặt với đạo diễn, tôi biết những người đó chẳng hề quan tâm đến tôi.

Có một lần Kỳ Thành Ngôn giới thiệu cho tôi vai nữ chính thứ hai trong một đoàn phim, kịch bản rất hay và đạo diễn cũng giỏi.

Trước mặt đạo diễn, tôi muốn nói về sự hiểu biết của mình về kịch bản cũng như suy nghĩ của tôi về nhân vật.

Nhưng đạo diễn không nghe lời tôi, cứ lẩm bẩm một mình: "Tiểu Giang, cô và Kỳ Thành Ngôn làm việc cùng nhau, là bạn tốt. Cô xem có thể nói cho anh ấy biết không..."
5.

"Hãy đến tham gia bộ phim của chúng ta, kể cả với tư cách khách mời ? Chỉ cần anh ấy đến, vai diễn của cô sẽ không thành vấn đề và rating bộ phim của chúng ta sẽ được đảm bảo, phải không ?"

Tôi cố nở một nụ cười, "Đạo diễn, tôi không có quyền kiểm soát chuyện của Kỳ Thành Ngôn. Anh có thể nghe ý kiến của tôi về nhân vật được không ?"

Vốn có vẻ mặt ôn hòa, sau khi nghe tôi nói, sắc mặt đạo diễn trầm hẳn xuống:"Tiểu Giang, để tôi nói thật cho cô biết. , có rất nhiều người muốn đóng vai của cô, so về độ nổi tiếng thì hơn hẳn cô."

"Tại sao tôi lại liên lạc với cô ? Tôi có quan tâm đến năng lực diễn xuất của cô không ? Không, là vì Kỳ Thành Ngôn."

"Ừ thì ai cũng thế cả, cô xem cô có thể nói chuyện với Kỳ Thành Ngôn không."

Lúc đó tôi cảm giác như có người đổ cả xô nước vào vào tôi, tôi thấy ngượng ngùng và xấu hổ vô cùng.

Cuối cùng tôi đứng dậy cúi chào: "Xin lỗi vì đã lãng phí thời gian của anh. Tạm biệt."

Ăn tối xong, tôi ngồi trên xe khóc lóc thảm thiết. Những thất bại mà tôi phải gánh chịu kể từ khi bước vào ngành công nghiệp giải trí không được tính ít.

Nhưng cách phụ thuộc người khác này khiến tôi cảm thấy đặc biệt xấu hổ, tôi nhìn những cuộc gọi liên tục của Kỳ Thành Ngôn trên điện thoại của mình và quyết định nhắm mắt làm ngơ.

Tôi biết đó không phải lỗi của anh ấy, nhưng tôi không thể bình tĩnh đối mặt với anh ấy, thậm chí tôi còn tự hỏi liệu mình có thoát khỏi tình huống xấu hổ đó nếu không có Kỳ Thành Ngôn hay không.

Ý nghĩ chia tay cứ thế sinh ra và quẩn quanh.

Về đến nhà mở cửa ra, Kỳ Thành Ngôn đeo khăn quàng cổ đứng trong phòng khách, mỉm cười nhìn tôi: "Chào mừng về nhà, anh đã nấu chút đồ ăn rồi, đến ăn đi!"

Anh ấy không hỏi tôi có thành công không, dường như không có hứng thú với việc đó, tựa hồ thất bại của tôi đã được biết trước, tôi chỉ cảm thấy xấu xí và tức giận.

Sự tra tấn lòng tự trọng không kém gì sự tra tấn về thể xác, nhưng Kỳ Thành Ngôn có thể không bao giờ hiểu được.

Sau khi hít một hơi thật sâu, tôi nhìn Kỳ Thành Ngôn và nói: "Chúng ta chia tay đi, Kỳ Thành Ngôn."

Kỳ Thành Ngôn, người vốn đang vui vẻ, tỏ ra bối rối và nghi hoặc nói: "Em nói gì vậy ? "

"Em nói chúng ta hãy chia tay và dọn đồ đạc của anh đi sau bữa tối."

"Giang Vãn, điều này chẳng buồn cười chút nào."

Tôi im lặng nhìn anh ấy, Kỳ Thành Ngôn cuối cùng cũng biết tôi không nói đùa, anh ấy vẫn đeo tạp dề.

Kỳ Thành Ngôn không hiểu tại sao hai người rất hợp nhau lại đột nhiên chia tay, tôi thấy anh ấy mất kiểm soát, mắt đỏ hoe nên chỉ biết nói lời xin lỗi.

"Em không cần phải xin lỗi, anh cần một lý do, em hiểu không? Nếu anh làm sai, anh có thể thay đổi, còn em thì không...không thể không có lý do.. ."

Anh ấy cần một lý do, nhưng tôi không biết phải nói với anh ấy như thế nào về niềm kiêu hãnh lố bịch của mình, cảm giác như tôi đang khỏa thân diễu hành.

Kỳ Thành Ngôn dùng tay dụi dụi mắt, có chút suy sụp hỏi tôi:

"Em thậm chí còn không có lý do để chia tay phải không ? Anh đã làm gì sai hoặc em không thích anh nữa, có phải không ? Loại lý do này cũng không thể có sao ?"

"Em xin lỗi."

Nói xong, anh không thèm bận tâm nữa và thu dọn đồ đạc của mình bỏ đi.

Nhưng một ngày sau khi chia tay, anh gọi điện cho tôi khóc và hỏi: "Em không nghĩ lại được sao ? Nếu là lỗi của anh thì anh có thể thay đổi được."

Nhưng lỗi của anh là gì ? Anh ấy chưa bao giờ làm gì sai cả.

Tôi chỉ hy vọng có một Giang Vãn đứng bên cạnh có thể sánh ngang với anh ấy.

Khi xe đến cuối, Kỳ Thành Ngôn dừng xe và nói với tôi: "Tôi chỉ nói sự thật trong buổi diễn thử của cô hôm nay."

"Vậy nên cô có thể có được cơ hội này hay không cũng chẳng liên quan gì với tôi cả."

Nhìn Kỳ Thành Ngôn, cuối cùng tôi chỉ có thể nói lời cảm ơn. Đây là sự tôn trọng lớn nhất mà anh ấy dành cho tôi.

Sau khi về đến nhà, tôi nhận được một cuộc gọi, đầu bên kia là Tiêu Viễn Sơn.

Ông ấy hỏi tôi, "Giang Vãn, sắp tới lịch trình của cô có rảnh không ?"

"Có, tôi có thời gian."

"Vậy thì tôi muốn mời cô trở thành diễn viên của tôi với tư cách là nữ chính của bộ phim, tôi muốn nói rõ ở đây rằng Kỳ Thành Ngôn không hề ảnh hưởng đến tư cách chọn vai của cô."

"Cho nên, chính cô là người yêu cầu tôi chọn cô."

Tôi cầm điện thoại trên tay, hai tay đều run rẩy và liên tục nói lời cảm ơn.

Sau đó tôi hỏi Tiêu Viễn Sơn, "Tại sao lại chọn tôi ?"

Tiêu Viễn Sơn mỉm cười, "Tất nhiên là vì cô xuất sắc và có thể diễn xuất tốt."
6.
"Giang Vãn, cô cũng giỏi như Kỳ Thành Ngôn."

Sau khi cúp điện thoại, cô nhận được điện thoại của chị Lý, chị ấy cũng nhận được tin tức, hai người hét vào điện thoại một lúc lâu.

Sau khi im lặng, tôi lấy điện thoại di động nhìn số điện thoại của Kỳ Thành Ngôn, do dự, muốn gọi điện cho anh ấy để chia sẻ niềm vui, nhưng tôi cảm thấy chúng tôi không có thân phận thích hợp.

Sau nửa tiếng do dự, tôi rất hồi hộp khi gọi điện cho bạn trai cũ.

Cuối cùng tôi cũng có dũng khí để gọi cho Kỳ Thành Ngôn.

Điện thoại chỉ reo vài tiếng liền có người bắt máy, giọng Kỳ Thành Ngôn có vẻ căng thẳng.

"Giang Vãn ? Có chuyện gì à ?"

Tôi nhéo những đầu ngón tay run rẩy của mình, "Có việc, tôi... tôi đã vượt qua buổi tuyển chọn, và đạo diễn Tiêu đã nói rằng tôi rất xuất sắc."

Kỳ Thành Ngôn dường như nở nụ cười ở đầu bên kia của điện thoại. Anh ấy cười nói: "Em luôn rất xuất sắc. Tôi tin rằng em chắc chắn sẽ trở thành một diễn viên hàng đầu."

"Tôi luôn là... một người hâm mộ của anh."

"Cảm ơn em."

"Vậy người hâm mộ có thể đãi thần tượng của họ một bữa ăn không ?"

Tôi đột ngột ngồi dậy, chân đ ậ p vào thành ghế sofa. Tôi cố chịu đựng cơn đau trả lời Kỳ Thành Ngôn: "Tôi mời anh."

"Được."

Tôi đã nhắn với Kỳ Thành Ngôn địa điểm ăn uống. Tôi phấn khích đến mức đi vòng quanh phòng thay đồ vài lần trước khi tìm thấy quần áo phù hợp.

Bữa ăn dự kiến sẽ diễn ra tại một nhà hàng Pháp, Kỳ Thành Ngôn đã đến từ sớm.

Có vẻ như anh ấy mới c ắ t tóc, hai người chúng tôi lúc này bởi vì một bộ phim mà có chút khách khí hần thuyên.

Sau khi tôi ngồi xuống, Kỳ Thành Ngôn đẩy một chiếc hộp tới, tôi nghi hoặc mở ra.

Bên trong có một chiếc đồng hồ, hắn không tự nhiên sờ sờ cổ: "Chúc mừng em buổi thử vai thành công. Từ giờ trở đi, mỗi ngày càng cách thành công của em gần hơn một chút, cho nên anh nghĩ tặng em một chiếc đồng hồ là thích hợp nhất."

Chiếc đồng hồ này có vẻ có chất lượng tốt và chắc chắn không hề rẻ.

Từ chối không phải là một ý hay, vì vậy lần sau tôi chỉ có thể đền bù món quà nào đó cho anh, còn bây giờ tôi đeo nó trước mặt Kỳ Thành Ngôn để cho anh ấy xem.

"Trông ổn không ? Chúc tôi không ngừng hướng tới thành công như kim giây."

Kỳ Thành Ngôn gật đầu, "Trông ổn đấy, chúc em thành công."

Bữa ăn từ từ được dọn lên, Kỳ Thành Ngôn nhìn món khai vị rồi nói: "Làm sao bây giờ ? Bây giờ em có bằng lòng cho anh một lý do để chia tay ngay từ đầu không ?"

Dưới ánh sáng lúc này, Kỳ Thành Ngôn tựa hồ đang thể hiện nỗi buồn và sự bi th ương từ tâm hồn mình.

Tôi nhìn chiếc đồng hồ trên tay và cảm thấy mình nên cho anh ấy một lý do.

"Bởi vì... anh quá xuất sắc, tôi ở bên cạnh anh như một bức nền, lòng tự trọng duy nhất của tôi không chịu nổi."

Kỳ Thành Ngôn sửng sốt một lát, uống hết rượu trong ly, đôi mắt anh hơi đỏ lên: " Là anh không lo lắng cho em, bởi vì anh chưa bao giờ tự ti như vậy, sợ dĩ anh luôn luôn kiêu ngạo và tự phụ."

"Anh xin lỗi, nhưng... anh không muốn chấp nhận việc chia tay như thế này. Giang Vãn, anh luôn thích em."

"Kể cả lúc này."

Tôi không biết trả lời thế nào nên chỉ có thể im lặng.

Sau khi ăn xong, tôi nhìn Kỳ Thành Ngôn ở cửa nhà hàng và nói: "Kỳ Thành Ngôn, em cũng... rất thích anh."

Anh ấy quay lại nhìn tôi, trong ánh mắt anh tràn đầy sự ngạc nhiên và hạnh phúc, sau đó anh nói: “Vậy ôm anh một cái nhé.”

Một cái ôm thân thiện, anh nói vào tai tôi: “Anh mong em không cảm thấy tự ti, rồi anh sẽ theo đuổi em lần nữa ."

Tôi bị anh ấy vuốt ve có chút thở không nổi, muốn thoát khỏi vòng tay của Kỳ Thành Ngôn, hổn hển nói: "Có tay săn ảnh, chúng ta đùa với anh ta một lúc đi."

Sau đó Kỳ Thành Ngôn và tôi đứng ở cửa nhà hàng, ở phía xa, tôi quay lại đúng lúc Kỳ Thành Ngôn... đứng đó giơ một ngón giữa.

“Tại sao anh lại so sánh ngón giữa của mình ?”

“Em không thấy nó ngầu sao ? Lần sau hãy thử giơ ngón giữa với anh nhé.”

“Haha, em không dám. Em sợ họ đăng bài báo mắng em."

Kỳ Thành Ngôn rút ngón tay lại với vẻ mặt không đồng tình: "Vậy thì hãy mắng họ trước."

Sau khi về đến nhà, tôi bấm vào Weibo, quả nhiên nằm trên hot search, trong ảnh của paparazzi, tôi cười như một đứa trẻ và Kỳ Thành Ngôn nheo mắt, giơ ngón giữa lên.