Ảnh Đế Nhà Tôi Có Chút Dễ Thương

Chương 12

Cứ như vậy bị lạnh nhạt mấy ngày, ba Kim tuy rằng trong lòng có chút không phục. Vợ hắn cùng con hắn vì một đứa nhỏ xa lạ mà chiến tranh lạnh với hắn, nhưng rốt cuộc vẫn là hắn đuối lý. Vì thế, với khuôn mặt tươi cười, mỗi ngày giúp mẹ Kim làm mì, làm bánh nhân đậu, bánh đậu hấp, còn đặc biệt hấp một cái bánh đậu khổng lồ vừa mềm vừa dẻo để xin lỗi con trai.

Mẹ Kim nể tình trượng phu ân cần như vậy coi như là tha thứ cho hắn. Mà Kim Tiểu Viên vẫn còn là trẻ nhỏ, liền ôm bao đậu khổng lồ hôn, cọ cọ chơi đùa vui vẻ. Một trang không vui kia coi như là lật qua.

Ngay ngày hôm sau, khi ba Kim từ thân phận điêu dân trở về lương dân, kỳ xổ số mới sắp mở thưởng, hắn như thường lệ bưng băng ghế nhỏ canh giữ bên cạnh TV chờ MC đọc số trúng thưởng.

"1"

"2"

"3"

"4"

"5"

"6"

"7"

Đọc xong, ngay cả người dẫn chương trình cũng trợn mắt há hốc mồm, lại cẩn thận nhìn một lần, sau khi xác nhận không sai sót trong lòng yên lặng mắng một câu: Thật kỳ quái, phải loại người kỳ quái nào mới có thể chọn như vậy đây!

Người kỳ quái này thật đúng là có. Ba Kim nhìn chằm chằm màn hình TV cũng trợn mắt há hốc mồm. Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp !!! Trong lòng ba Kim nhảy ra các loại thần chú.

"Đầu to, mẹ Đầu to... Có chuyện lớn... Có chuyện lớn rồi!"

Bàn tay cầm tờ vé số của ba Kim đều run rẩy.

Mẹ Kim từ trong phòng bếp thò đầu ra, "Chuyện gì lớn, không phải là lại không trúng thưởng sao, dù gì cũng đã sớm thành thói quen rồi."

"Trúng... Trúng rồi!"

"Trúng gì? Anh bị đột quỵ?"

"Trúng... Trúng... Trúng thưởng!"

"2 tệ hay 5 tệ?"

"Năm... Năm... Năm..."

"Năm tệ à, vậy ngày mai mua cho Hoa Hoa một cây kem"

"Không phải năm tệ, là năm triệu! Vợ à, anh đã giành được giải thưởng lớn! Giải thưởng 5 triệu đô la!"

Mẹ Kim rửa sạch bột mì trên tay, đơn giản lau lên tạp dề, nghi ngờ chạy ra. Chờ cô nhìn thấy con số trúng thưởng cuối cùng trên tờ vé số nhà mình, lại nhìn số trúng thưởng lấp lánh trên màn hình TV, nói một câu "Nếu có giống nhau, hoàn toàn là trùng hợp!" Sau đó liền nhắm hai mắt lại trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Vốn trúng giải độc đắc 5 triệu cũng không phải là chuyện chưa từng có. Nhưng bởi vì số trúng thưởng lần này quá mức chưa từng có, làm cho vô số "bạn vé" giàu kinh nghiệm nghiên cứu xổ số nhiều năm, hơn nữa người trúng thưởng còn là một nông dân bình thường, cho nên chuyên mục "Cao thủ trong dân gian" của đài truyền hình CCGV đặc biệt mời ba Kim làm khách mời trong tập mới, cùng ông thảo luận bí quyết trúng thưởng.

Ba Kim nào có bí quyết gì chứ, còn là do tức giận mới mua được số như vậy. Nhưng đạo diễn nói với anh nhất định phải làm cho chương trình có hồi hộp, có huyền cơ, có điểm xem, như vậy mới có thể nâng cao rating. Ba Kim bất đắc dĩ, có huyền cơ sao? Được rồi. Vì thế hắn hướng về phía cái máy quay quay về phía hắn, nhướng mày, nhướng răng, "Thiên cơ bất khả lộ"

Lần này thì hay rồi, rating của chương trình đã đi lên, nhưng phiền toái của ba Kim đã đến.

Hắn trúng giải độc đắc lại lên TV, quang vinh trở về thôn vốn là một chuyện tốt, nhưng vấn đề nằm ở câu "Thiên cơ bất khả lộ" của hắn. Cũng bởi vì những lời này, người ta đều cho rằng hắn thật sự có phương pháp gì đó vô cùng khó lường, mỗi ngày đều có rất nhiều người mộ danh mà đến cùng với các loại thỉnh giáo. Kim gia không khỏi phiền muộn. Sau đó thôn trưởng đến tìm hắn nói chuyện. Nói mỗi ngày đều có một đống người xa lạ vào thôn, ảnh hưởng đến trị an thôn, bảo hắn nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Hôm nay, ba Kim đang suy nghĩ cách đối phó với đám người kia thì anh Vương nhà hàng xóm gõ cửa tiến vào.

"Đến gặp cậu không dễ chút nào, cửa nhà đều bị người bên ngoài chặn lại, làm tôi phải nhảy tường tiến vào."

Ba Kim gõ đầu: "Tôi còn đang nghĩ biện pháp.”

Anh Vương thở dài: "Kim, tôi cùng vợ tôi cũng thay cậu suy nghĩ mấy ngày, nếu không cậu chuyển nhà đi."

"Chuyển nhà."

"Đúng vậy, cậu trúng giải độc đắc rồi lại lên TV, nhiều người biết được khó tránh khỏi sẽ không đỏ mắt. Bây giờ, có một đám người muốn hỏi cậu cách, nhưng nhỡ đâu có ai đó trực tiếp theo dõi luôn tiền của của nhà cậu thì sao? Tôi thấy gần đây luôn luôn có một người đàn ông hung dữ đi dạo trước cửa nhà cậu. Cậu nên nói cho vợ cậu, còn có cả đầu to nữa đều cẩn thận một chút, quá cao điệu dễ bị bọn xã hội đen để ý. Tôi đã đọc qua nhiều bài báo rồi, nhiều người một đêm giàu có nhưng sau đó vợ con đều bị cướp bắt bóc, rất đáng sợ. Tôi cũng không phải hù dọa gì cậu, nhưng nếu xảy ra chuyện thì cũng đã muộn."

Ba Kim nghe vậy nhíu mày, anh Vương là người thành thật, quen biết với hắn từ nhỏ, luôn coi hắn như em trai ruột. Những lời này cũng nhất định là từ góc độ của hắn mà suy xét, cân nhắc hồi lâu mới đến nói với hắn. Huống hồ gần đây cửa nhà quả thật vẫn luôn không yên ổn, trong lòng hắn cũng rất rối bời, cũng không cho Kim Tiểu Viên một mình ra ngoài, cứ tiếp tục như vậy quả thật không phải biện pháp.

"Anh Vương, cám ơn anh, tôi sẽ cùng mẹ Đầu to thương lượng lại."

"Được rồi, tôi chỉ là nhắc nhở như vậy thôi, cậu tự mình quyết định đi."

Tiễn anh Vương đi. Buổi tối, ba Kim cùng mẹ Kim thương lượng một chút. Cảm thấy vì cuộc sống an toàn an toàn sau này của cả nhà, vì toàn bộ thôn yên ổn đoàn kết, chỉ có chuyển nhà là biện pháp tốt nhất.

Kim gia hành động siêu nhanh, mới ra quyết định không được mấy ngày mà hành lý đã thu thập gần xong. Kim Tiểu Viên lưng đeo cặp sách nhỏ của mình do dự không nỡ rời đi.

"Sau khi chúng ta đi, nếu như anh bánh đậu tới tìm thì sao?"

Mẹ Kim sợ lại gợi lên chuyện thương tâm của con trai, vội vàng an ủi:

"Anh bánh đậu không biết địa chỉ nhà chúng ta, cho dù không chuyển nhà cũng không tìm được. Nhưng anh bánh đậu là một đứa trẻ trong thành phố, chúng ta chuyển đến thành phố thì sẽ có nhiều cơ hội hơn để gặp anh bánh đậu. Hơn nữa trong thành phố có rất nhiều đồ ăn ngon cùng đồ chơi nha"

Kim Tiểu Viên vừa nghe có đồ ăn ngon, bĩu môi miễn cưỡng đồng ý. Đáng tiếc cậu không biết, chính là anh bánh Đậu ở thành phố B, mà bọn họ sẽ dời đến thành phố L bên cạnh.

Trước khi đi, ba Kim lấy ra 700.000 tệ cho trưởng thôn làm kinh phí xây dựng thôn, lại lấy ra 50.000 tệ nhét cho anh Vương nói cho con anh đi học, anh Vương từ chối không được đành phải nhận.

"Anh Vương, nếu sau này có người lạ tới tìm tôi, kính xin anh hỗ trợ chiếu cố, tùy tiện bịa chuyện là được." Anh Vương gật đầu.

"Yên tâm đi, tôi sẽ ứng phó."

Hai nhà là hàng xóm tình cảm nhiều năm vẫn rất sâu đậm, ai cũng đều rơi nước mắt, ôm nhau tạm biệt.

Chương kế tiếp