Ánh Hoàng Hôn Ngọt Ngào

Chương 14
Editor: Hil

Bây giờ Tống Thiến Thiến không có ở đây, trước mặt Dụ Dĩ là một khoảng trống, với tầm nhìn rộng, cô nhìn thấy một thiếu niên trên cổ có đeo một chiếc khăn màu đỏ mới tinh, đứng dưới lá cờ đỏ năm ngôi sao để phát biểu.

“Chào mọi người, tớ là Hạ Tri Tầm, đại diện học sinh lớp 11-5.”

“Tớ rất vinh dự vì có thể…”

Hạ Tri Tầm này thường ngày mang đến cho người ta một loại cảm giác tự tin lại lười biếng. Nhưng bây giờ, thái độ của anh nghiêm túc, vẫn tự tin đứng trước mặt mọi người.

Thiếu niên với khích phách hăng hái.

Ánh mắt Dụ Dĩ dừng trên người cậu, cũng cảm thấy tự hào lây.

Có lẽ một nam sinh vừa xuất sắc lại đẹp trai như cậu là người có sức hấp dẫn nhất, trong quá trình đứng phát biểu, Dụ Dĩ nghe thấy những nữ sinh lớp bên cạnh đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau: “Trời ạ Hạ Tri Tầm đẹp trai quá đi mất!”

“Đúng vậy đó! Hơn nữa mỗi lần thi đều đứng nhất khối! Cậu có thể mãi mãi tin tưởng Hạ Tri Tầm!”

“Cũng không biết cô gái nào may mắn được ở bên cậu ấy nhỉ.”

“Ừ…” Nữ sinh vừa nói đang suy nghĩ: “Có lẽ không phải là người có thành tích đặc biệt tốt, chắc là kiểu xinh đẹp đó.”

Tất cả những âm thanh lọt vào tay đều là những lời tán thưởng dành cho cậu, khóe miệng Dụ Dĩ hơi nhếch lên nhưng không ai phát hiện, lộ ra một nụ cười nhạt.

Cậu thật sự rất giỏi.

Nhưng đáng tiếc cô đã không xinh đẹp mà thành tích cũng không tốt lắm nữa.

Sau lễ chào cờ, Hạ Tri Tầm đưa bài phát biểu cho Tống Thiến Thiến theo thoả thuận.

Tống Thiến Thiến sau khi tỉnh ngủ đã cảm thấy tốt hơn nhiều, lúc này cũng rất có tinh thần, cầm bài phát biểu rồi trợn mắt nhìn Hạ Tri Tầm.

“Cậu không cần thì coi như rác vứt cho tớ hả?”
Vu lão đầu này mặc dù ở ban tự nhiên nhưng hay khoác lác mình rất tài năng.

Mỗi lần đến lượt học sinh trong lớp mình lên phát biểu với tư cách là học sinh xuất sắc thì thầy lại hăng hái bật máy tính lên gõ chữ, để viết bài phát biểu cho học sinh.

Mọi người lên đọc như một nhiệm vụ vậy nhưng tận đáy lòng lại không có suy nghĩ nào khác.

Hạ Tri Tầm và Tiền Chính Hạo kề vai sát cánh đứng chung một chỗ, cậu nhướn mày nhìn cô ấy: “Cậu có thấy tiếc vào giờ nghỉ lúc nãy không?”
“……”

“Cái này không làm cho cậu tiếc sao?”

Chương kế tiếp