Ánh Hoàng Hôn Ngọt Ngào

Chương 20
Edit: XiaoYue

Sau khi ba người họ hứa nguyện xong, mới đến lượt Dụ Dĩ và Hạ Tri Tầm

Từ trước đến giờ Dụ Bách Tòng luôn là người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng cũng sẽ đến đây để cầu cho con cái học hành thành đạt.

Theo lời của ông thì thà tin vào những gì có còn hơn tin vào những gì không có.

Suy cho cùng, cầu xin chỉ để an ủi trong lòng thôi.

Dụ Dĩ quỳ trên chiếu thờ, chắp tay trước ngực và nhắm mắt lại.

Lần trước cô cầu xin cho sức khỏe của mẹ mình, nhưng lần này cô hy vọng rằng: Hạ Tri Tầm sẽ mãi mãi có tinh thần phấn chấn hăng hái.

Dụ Dĩ cúi đầu, mở to đôi mắt lén lút nhìn người thanh niên bên cạnh.

Cô không nhìn thấy khuôn mặt cậu, chỉ có thể nhìn thấy góc áo của cậu. Có lẽ là sợ Bồ Tát phát hiện ra cô bị phân tâm, Dụ Dĩ vội vàng nhắm mắt lại, âm thầm nói trong lòng: Tôi cũng hy vọng, sau này hàng năm đều có thể đến nhà cậu ấy ăn cam.

Bọn họ còn nhỏ tuổi nên Dụ Dĩ không dám cầu xin gì, chỉ cầu sau này có thể tiếp tục làm bạn với cậu, thường xuyên gặp mặt nhau.

Sau khi đứng lên, đại sư đưa cho họ mỗi người một túi thơm, bảo bọn họ treo nó lên câu ước nguyện ngoài cửa.

Bọn họ treo túi thơm lên câu như lời chỉ dẫn của đại sư, nhưng tâm trạng của Tống Thiến Thiến lại trở nên chán nản không vui.

Dụ Dĩ ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện khóe mắt cô ấy hơi đỏ, vội vàng chạy tới quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"

Dụ Dĩ không quan tâm cô ấy còn tốt, nhưng Dụ Dĩ vừa đến, Tống Thiến Thiến đã không cầm được nước mắt.

Cô ấy che mắt, lén lút lau đi, sau đó cố gắng nở một nụ cười nói: "Dụ Dĩ cậu vừa mới ước cái gì vậy?"

Dụ Dĩ còn chưa kịp nói chuyện, Tống Thiến Thiến đã tự nói với chính mình: "Sang năm tớ không muốn đến chỗ này nữa."

Ba thiếu niên đứng bên cạnh nghe vậy đều nhìn về phía cô, Tiền Chính Hạo sửng sốt, sau đó gật đầu theo lời cô ấy nói: "Được, vậy sang năm chúng ta không tới đây nữa."

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên có chút trầm mặc, đúng lúc không thể giải thích được, Tống Thiến Thiến đột nhiên nhìn về phía cô.

Hai mắt cô gái đỏ bừng, nhưng vẫn cười nói: "Dụ Dĩ, vị Bồ Tát này không tốt chút nào. Mấy năm trước tớ đã ước với bà ấy rằng tớ muốn cao tới 1m75, nhưng tại sao đến bây giờ tới mới chỉ là 1m66 chứ."

"Không đáng tin gì!"

Tống Thiến Thiến lau nước mắt, đột nhiên hỏi: "Dụ Dĩ vừa rồi cậu vừa ước gì vậy, cậu nói cho tớ biết đi, chúng tớ có thể thỏa mãn cho cậu được không?"

Dụ Dĩ dừng lại một chút, trong lòng có chút căng thẳng.

Cô không giỏi nói dối, lúc này cổ họng cô đột nhiên có chút khô khốc. Ánh mắt của cô dừng lại trên khuôn mặt của Hạ Tri Tầm, vừa chạm phải ánh mắt của người thanh niên, cô như bị bỏng nước sôi, đồng tử hơi co lại, cô lại cúi đầu nhìn xuống đất: "Tớ, tờ vừa mới nói với Bồ Tát, hy vọng thành tích sẽ tiến bộ hơn, có thể luôn thi được điểm cao."

Tâm tình của Tống Thiến Thiến đã bình tĩnh lại một chút, cô ấy mỉm cười, đi tới nắm lấy Dụ Dĩ: "Tớ biết cậu sẽ ước như vậy mà, cầu xin Bồ Tát cũng vô dụng thôi, cậu nên cầu tuổi trước mới được."

Khi giọng nói của cô ấy dừng lại, Dụ Dĩ cảm thấy ánh mắt của Hạ Tri Tầm đang nhìn cô.

Có lẽ là có tật giật mình, cô co chân lại, ngượng ngùng cười trước mặt bao nhiêu người.

"Bồ Tát sẽ không giảng bài cho cậu đâu, nhưng Hạ Tri Tầm có thể dạy cậu đó."

Cô ấy nói không phải là không có lý, Hạ Tri Tầm gật đầu với Dụ Dĩ: "Dụ Dĩ, sau này nếu có chỗ nào không hiểu cứ hỏi tớ trước, đừng có mỗi ngày đều chạy đến phòng làm việc nữa."

Dụ Dĩ mím môi, cố gắng nói chuyện bình thường: "Được, cám ơn cậu."

"Vậy thì tớ không thể dạy không rồi." Hạ Tri Tầm nhướng mày, chống tay lên cằm nói: "Tớ thỏa mãn nguyện vọng của cậu, vậy cậu cũng nên thỏa mãn nguyện vọng của tớ chứ?"

Không biết vì sao, hốc mắt khô khốc, Dụ Dĩ nhận lấy ánh nắng giống như là đang dò xét bí mật của người khác, trong lòng cô căng thẳng. Cô hỏi: "Vậy nguyện vọng của cậu là gì?"

"Mang bữa sáng cho tớ trong một tháng."

Cậu thanh niên đứng dưới câu ước nguyện, kéo túi thơm do mình treo lên xuống, rồi sau đó ném vào trong hồ ước nguyện.

Một ước nguyện trở thành sự thật mới có thể tạ thần.

Cậu đã nhanh chóng hoàn thành lời ước của mình như vậy.

Chương 11: Ánh hoàng hôn: Thỏ trắng.

Dưới chùa Tiện Sơn có một con đường mòn nhỏ, và bên ngoài đường mòn còn có một ngôi làng.

Có một cửa hàng tên là "Lẩu cay Vượng tiểu ca" ở bên đường giao thông, vào giờ ăn cơm, cửa hàng nhỏ này náo nhiệt hẳn lên, đâu đâu cũng là hơi thở tràn ngập pháp hoa.

Một hàng năm người Dụ Dĩ bọn họ đã đợi ở bên ngoài cửa hàng rất lâu mới chờ được có một bàn trống.

Tống Thiến Thiến nhìn thực đơn và giới thiệu với Dụ Dĩ nói: "Tớ cảm thấy mì cán của họ rất ngon, cậu có muốn cùng nếm thử không?"

Vài cậu thanh niên gọi món lẩu cay, Dụ Dĩ và Tống Thiến Thiến ăn mì cán.

Thao tác của cửa hàng nhỏ rất nhanh, thức ăn được chuẩn bị và phục vụ cho họ trong một thời gian ngắn.

Dụ Dĩ cầm lấy lọ dấm ở trên bàn và đổ rất nhiều vào bát như thể không cần tiền vậy. Tống Thiến Thiến lắc đầu, không thể tin được mà nói: "Cậu không sợ chua sao?"

Dụ Dĩ đặt lại lọ dấm lên khay nhỏ trên bàn, có chút xấu hổ nói: "Ừm, tớ thích ăn chua."

Tiền Chính Hạo đang đào nồi lẩu cay, sau khi nghe thấy âm thanh, cậu ấy nhìn những người xung quanh, mỉm cười nói: "Ồ ~ nhìn cậu hoành tráng vậy, không ngờ lại thích ăn chua như vậy đó."

Lời nói này đều có nhiều ý nghĩa.

Trước lời trêu chọc ác liệt của bạn bè, trong miệng Dụ Dĩ ngậm đầy một miệng mì cán. Muốn giải thích điều gì đó, nhưng sau nghĩ lại lại chọn không nói gì.

Cửa hàng nhỏ rất đông khách, trên đầu có những chiếc quạt trần nhỏ quấn dây đỏ.

Với hoạt động của quạt trần, sợi dây màu đỏ lượn thành một vòng tròn trên không trung.

Hạ Tri Tầm đá chân Tiền Chính Hạo dưới gầm bàn: "Được rồi đó, đừng đùa Dụ Dĩ như vậy."

Tống Thiến Thiến hất cằm, khịt mũi với Tiền Chính Hạo: "Đúng vậy, đừng bắt nạt Dụ Dĩ của chúng tớ nữa!"

Một bàn năm người, bốn người rất vui vẻ.

Chỉ còn lại một mình Triệu Tư Kỳ, suốt cả buổi vẫn luôn trầm tư, luôn trong bộ dạng muốn nói nhưng lại thôi.

Không biết trong lòng cậu ấy có suy nghĩ gì.

Sau khi ăn xong, khi đợi xe buýt trở về vẫn chưa tới.

Mấy người đi dọc theo con đường, phát hiện ra một quán trà sữa, trang trí quán trà sữa rất mới thoạt nhìn như là cửa hàng mới khai trương.

Trong cửa hàng có một tấm bảng trắng viết tay màu đen, trên chiếc bàn dài dựa vào tường có một chồng giấy ghi chú dày cộp.
Chương kế tiếp