Anh Là Cuộc Sống Của Em

Chương 20

Khi Thời Gia trở về nhà, mẹ cô nói rằng bà ấy muốn mời gia đình dì nhỏ đến ăn tối, đây không phải là bữa ăn bình thường với họ hàng.

Chị của dì nhỏ đã đính hôn, anh rể của cô ấy là giám đốc điều hành của một công ty nào đó, nghe nói mẹ Thời Gia đã thỏa thuận với bên kia là mời Thời Gia đến công ty của anh rể để thực tập trong năm cuối cấp của cô.

“Đây không phải là đi cửa sau, Tiêu Bằng nói thực tập chỉ là một cơ hội, có thể ở lại hay không còn phải xem trình độ của chính mình, ngày mai nhất định phải thể hiện cho thật tốt, sau này Tiểu Bành sẽ là anh của con. Cậu ấy làm việc nhiều năm như vậy, con nên học hỏi nhiều kinh nghiệm từ cậu ấy hơn, tương đương với việc tìm được một gia sư miễn phí hướng dẫn con bắt đầu, đây là cơ hội hiếm có đấy.”

Thời Gia không nói nên lời, đối với cô mà nói, trường hợp này chẳng khác nào giống như lợn con bị đưa vào lò mổ, thà tự sát còn hơn.

“Mẹ, con muốn tự mình tìm một chỗ thực tập.”

Mẹ cô không đồng ý: “Con có thể tìm nơi thực tập nào chứ? Hôm trước mẹ đã nói chuyện với Tiểu Bành rồi. Họ nói rằng có rất nhiều doanh nghiệp vừa và nhỏ, và những người trẻ tuổi thường thích đến các công ty mới thành lập, nhưng nào ngờ tồn tại chưa được 2 năm liền phá sản rồi đấy. Sau khi tốt nghiệp phải vào công ty lớn tích lũy kinh nghiệm mới có thể phát triển tốt, Tiểu Bành nói, giống như khi công ty của họ tuyển dụng các nhà quản lý cấp trung và cấp cao, những người thay đổi công ty liên tục trong hồ sơ của họ thậm chí không thể vượt qua bài kiểm tra đầu tiên nữa, con có muốn trở thành như vậy không? Con muốn thay đổi một công ty nhỏ mỗi năm sao?”

Thời Gia càng không nói nên lời: “Con nói muốn đến mấy công ty mới thành lập khi nào chứ...”

“Vậy thì quyết định như thế đi.”

“... Con không muốn đi.”

“Con nói cái gì cũng không quan trọng, nhưng ăn cùng một bữa ăn có thể giết chết con hay sao?”

Thời Gia đi nói chuyện với Hứa Lẫm, và Hứa Lẫm an ủi cô: “Không sao đâu, có lẽ họ thấy ngượng ngùng khi từ chối những người lớn tuổi, cho nên em cứ đi dùng cơm với họ đi.”

Thời Gia nói: “Em thực sự phản đối trường hợp này. Em không hiểu tại sao người lớn lại cứ hay so sánh con nít với nhau, con người ta khác nhau, thích con nhà người ta thì cứ mặc kệ em đi.”

“Cũng bình thường thôi. Nếu là anh, anh cũng sẽ không thích, có thể anh sẽ không đi, hoặc anh sẽ không nói chuyện và cư xử không tốt khi anh đến đó, hoặc thậm chí trực tiếp phá hỏng bầu không khí bằng cách nói rằng anh không muốn đến công ty khác. Nhưng mà Gia Gia của chúng ta không muốn làm người khác khó xử, và là một cô bé ngoan, rất quan tâm đến người khác.”

Thời Gia ôm lấy anh: “Oa, sao anh lại tốt như vậy chứ? Em nghĩ anh chỉ cần khen ngợi người khác là có thể kiếm được rất nhiều tiền rồi!”

Hứa Lẫm cười và nói: “Được rồi, anh sẽ học cách làm giàu này sau này, nhưng anh khen ngợi người khác chỉ cho có lệ thôi.”

“Hì hì, vậy thì đừng đi kiếm tiền theo kiểu đấy nữa.”

“Tùy em quyết định.”

Hứa Lẫm cùng Thời Gia đến siêu thị mua đồ ăn vặt, hai người đang đứng ở khu khoai tây chiên chọn lựa thì có người vỗ vai Hứa Lẫm: “Chào cháu, xin lỗi, cháu có thể giới thiệu cho dì một vài loại khoai tây chiên ngon không? Dì muốn mua cho bọn trẻ nhà dì.”

Hứa Lẫm quay đầu lại, nhìn thấy mẹ của anh đang cười hiền lành, anh kiểu: “?”

Thấy ánh mắt “dì” nhìn chằm chằm vào Thời Gia, Hứa Lẫm tiện tay lấy hai gói khoai tây chiên ném vào giỏ hàng của bà ấy, nói: “Món này ăn rất ngon, chào dì nhé!”

Thời Gia giật giật ống tay áo của anh, thấp giọng nói: “Trẻ con không thích vị này đâu...”

Dì vui vẻ nói: “Đúng vậy, đúng vậy, cô gái, giúp dì chọn hai túi đi, thanh niên này không biết chọn đâu.”

Vừa nói bà ấy vừa tiến đến gần Thời Gia, như thể bà ấy muốn chạm vào cô chăng? Thời Gia trốn sau lưng Hứa Lẫm.

Trong lòng cô có chút cảm giác rằng người dì này không nói chuyện đàng hoàng cũng không hiểu ý nghĩa của ranh giới, cô vội vàng xoay người lấy một gói khoai tây chiên vị nguyên bản trên giá đưa cho dì: “Mọi người đều thích hương vị nguyên bản đấy ạ.”

“Vậy thì dì sẽ mua cái này. Cảm ơn cô gái, lớn lên cũng ngoan, tính tình cũng tốt. Đúng là một đứa nhỏ ngoan ngoãn. Đây là bạn trai của cháu sao? Sao cháu lại tìm được một người bạn trai tồi như vậy chứ?”

Thời Gia có chút tức giận nhưng không nói gì, chỉ là buồn bã nhìn vào mắt của Hứa Lẫm, Hứa Lẫm ôm cô rời đi.

“Cái dì này tính tình có hơi kỳ lạ, không phải là anh thiếu lễ độ gì đâu, chỉ có dì ấy mới không hiểu anh thôi.”

Hứa Lẫm nói: “Đúng là một người rất kỳ quái, chúng ta đi thôi.”

“Ừm.”

Hai người đã đi ăn ở nhà hàng mì yêu thích của họ, ăn đến hết một nửa suất cơm, Gạo đã gửi cho cô một tin nhắn WeChat.

Cô ấy hỏi: “Em có ước nguyện gì không? Chị bị sếp Hàn ép đến miếu, chị sẽ cầu nguyện cho em.”

Thời Gia trả lời: “Em không có ước nguyện gì cả... tại sao anh ấy buộc chị phải đến miếu vậy?”

Gạo tức giận đáp lại: “Chị cạn lời luôn, chỉ vì chị nói với anh ấy rằng chị bị bệnh nan y, ước nguyện trước khi chết của chị là được ngủ với anh ấy, hôm qua anh ấy phớt lờ chị, hôm nay anh ấy kéo chị đến miếu để xin lỗi! Tức chết chị rồi!”

Thời Gia cười đến nỗi không thể ăn được, cô trả lời: “Lần này em sẽ đứng về phía sếp Hàn, chị phải chân thành xin lỗi, còn trẻ không được nói lung tung.”

Gạo trả lời: “Oa oa oa, em đã thay đổi rồi, nhất định hôm nay chị sẽ cầu nguyện được ngủ cùng anh ấy... Sao em không đứng về phía chị?”

Thời Gia nói với Hứa Lẫm về những hành động buồn cười của Gạo, và Hứa Lẫm cảm thấy rằng sếp Hàn chắc chắn đã làm hại cả thế giới ở kiếp trước nên kiếp này mới gặp phải Gạo để cô ấy trừng phạt anh ấy.

Buổi chiều Thời Gia được mẹ gọi đi mua sắm, Hứa Lẫm cũng tranh thủ dành thời gian về nhà, sau khi vào cửa thì thấy mẹ anh đang xem TV và ăn khoai tây chiên.

Hứa Lẫm đi đến ngồi bên cạnh hỏi: “Dì này học cái cách theo dõi từ ai vậy?”

Mẹ Hứa cắt ngang nói: “Siêu thị của con hả? Mẹ không được đến đó sao? Không đi siêu thị thì cả nhà lấy gì để ăn? Rồi làm sao con sống lâu như vậy được? Đúng rồi, cô bé kia nhìn quen quen, con bé là bạn cùng lớp của con à?”

“Không thể báo cáo được.”

“Nếu như con thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mẹ thì mẹ sẽ không hỏi nữa.”

Hứa Lẫm nói: “Là bạn học cùng năm cao trung, sao mẹ lại biết mặt cô ấy thế? Ba năm cao trung mẹ cũng đâu có đến trường của con đâu.”

“Mẹ thuận miệng nói vậy thôi.”

“Tạm biệt mẹ.”

Hứa Lẫm nói xong thì quay về phòng ngủ, mẹ Hứa gọi anh lại: “Đưa con bé về chơi đi, mẹ sẽ đưa quà cho con bé.”

Hứa Lẫm nhìn mẹ hỏi: “Khoai tây chiên sao? Không cần đâu, mẹ đã là người dì kỳ lạ trong lòng người ta mất rồi...”

“Chuyện đó quên đi, không tính.”

Hứa Lẫm đóng cửa phòng ngủ lại, cha Hứa hút một điếu thuốc rồi từ ban công đi vào, ông ấy hỏi vợ: “Con trai tôi có bạn gái sao? Bạn học cùng năm cao trung sao? Con bé thế nào?”

“Có chuyện gì với ông đâu chứ?”

“...”

Ngày hôm sau, Hứa Lẫm và Thời Gia bị cha mẹ kéo đi ăn tối với họ hàng thân thích, Hứa Lẫm vẫn ổn, nhưng khi đến nhà dì, anh đã chơi trò chơi xếp hình pokemon với em gái đang học tiểu học và đợi bữa tối, còn Thời Gia thì như đang chịu tội lớn.

Vốn dĩ bữa tối của hai nhà đã biến thành buổi họp mặt họ hàng thân thích, ngoài Thời Gia ra, còn có một người em gái họ cũng đang là sinh viên năm nhất.

Cả nhà ăn tối, anh rể họ thì làm chủ giảng, mấy đứa em trai em gái thì ngồi nghe.

Người em gái họ của Thời Gia đã chủ động đặt ra rất nhiều câu hỏi, tất cả đều là những câu hỏi phổ biến của sinh viên mới ra trường đang tìm việc, chẳng hạn như năm khoản bảo hiểm xã hội và một quỹ nhà trong thời gian thử việc, vấn đề hợp đồng, thời gian thử việc, quy trình thôi việc, mức lương thực tập, v.v.

Người lớn liên tục khen ngợi: “Hoan Hoan sẽ làm được thôi, suy nghĩ đến vấn đề của bản thân rất chín chắn, những chuyện này nên biết sớm để không phải chịu thiệt thòi.”

Mẹ của Thời Gia cũng nhân tiện quở trách con gái của mình: “Con bé này thì cứ tối như hũ nút trong gia đình tôi vậy, sắp tốt nghiệp rồi mà vẫn còn ngơ ngẩn suốt.”

Đầu óc Thời Gia đang lang thang, cô cảm thấy nếu một ngày nào đó cô đi thực tập, cô sẽ dễ dàng bị các thực tập sinh cùng thời so sánh với nhau.

Khi mẹ của Thời Gia nhìn thấy con gái mình thẫn thờ, bà ấy không buồn nói về cô nữa, một số thành viên trong gia đình không hiểu môi trường làm việc của các công ty tư nhân đã quấy rầy anh rể họ để đặt câu hỏi, anh họ nói với họ rằng các công ty tư nhân cũng có bảo hiểm y tế và lương hưu, lương hưu cũng được đảm bảo, và bảo hiểm y tế có thể cũng được chi trả khi đi khám bệnh.

Thời Gia cầm bát và nghiêm túc suy nghĩ: Khi nào thì người mắc chứng sợ xã hội mới đủ điều kiện nhận bảo hiểm y tế?

Vào buổi chiều cô cùng Hứa Lẫm đi xem phim, khi bộ phim kết thúc, Thời Gia gặp Chương Vân, hai người bốn mắt nhìn nhau, đầu tiên Thời Gia mỉm cười với cô ấy như một lời chào, Chương Vân cũng khẽ gật đầu đáp lại, sau đó họ đi con đường riêng của họ.

Hứa Lẫm nắm chặt tay cô để động viên cô, Thời Gia thừa nhận rằng trong lòng cô vẫn còn những cảm xúc rất phức tạp khi nghĩ về những người bạn cũ của mình, nhưng may mắn thay cuộc sống của cô đang hướng về phía trước.

Vào ngày 29 tháng 12 âm lịch, Thời Gia và cha mẹ cô về nhà ông ngoại ăn Tết, dự định cho đến khi bắt đầu khai giảng mới quay về, và hai người họ không thể gặp nhau trong suốt thời gian cô về quê ăn tết.

Gạo cũng đã về nhà từ năm trước rồi, cô ấy và cha cô ấy lần lượt về nhà.

Vào đêm giao thừa, Thời Gia nhận được một vài phong bao lì xì, Hứa Lẫm cũng gửi chúng cho cô, nhà ông nội ở huyện có thể đốt pháo, Thời Gia đứng ở cửa nhìn lũ trẻ hàng xóm chơi đốt pháo hình tên lửa và cô nói lời chúc mừng năm mới với Hứa Lẫm.

Nơi ở của Hứa Lẫm rất yên tĩnh, bữa tối giao thừa của họ là ở khách sạn, bây giờ Hứa Lẫm đang gọi điện cho Thời Gia từ khu vườn của khách sạn.

“Ở đây ánh sáng rất đẹp, để anh chụp cho em xem.”

Anh gửi hình cho cô xem, Thời Gia nói rằng nó rất đẹp và rất có bầu không khí của năm mới.

Thời Gia cũng chụp lại khung cảnh trước mặt, vài đứa trẻ đang trốn pháo và cười khúc khích với đôi má ửng hồng vì lạnh.

Cô nói: “Hứa Lẫm, em hy vọng rằng nội tâm của anh sẽ luôn có được niềm hạnh phúc thuần khiết như trẻ thơ, và em hy vọng mình có thể đóng góp một phần nhỏ vào việc này.”

Hứa Lẫm nói: “Anh luôn thấy hạnh phúc khi ở bên em, Gia Gia à.”

Khi bắt đầu bữa tiệc, Thời Gia được gọi vào nhà để cùng ông nội đi xem biểu diễn, mẹ cô làm sủi cảo và ra ngoài thi tài với cha cô xem người nào nhận được nhiều tin nhắn chúc phúc hơn, Thời Gia không thể hiểu được kiểu niềm vui này.

Cô vừa xem chương trình truyền hình vừa trò chuyện với Hứa Lẫm và Gạo trên WeChat, nửa đêm, Gạo cập nhật vòng kết nối bạn bè của mình, cô ấy đăng rất nhiều ảnh, trong bức chân dung gia đình, mẹ của Gạo đang ngồi trên xe lăn, hai chân và hai tay bị che phủ bởi lớp chăn dày, tuy có thêm hiệu ứng nhưng cũng có thể thấy mẹ của Gạo rất gầy.

Khi Thời Gia nghĩ về việc Gạo thường nhắc đến mẹ cô ấy với giọng điệu rất trìu mến và nhớ nhung, cô không khỏi cảm thấy buồn cho cô ấy.

Thật không dễ để hỏi những câu hỏi này, và cô ấy cũng không thể nói ra nỗi buồn này, nhưng dường như Gạo không bận tâm đến những điều này, sau mồng một tết, cô ấy đã trò chuyện với cô và nói rằng cô ấy sẽ gửi mẹ trở lại viện dưỡng lão.

Thời Gia cẩn thận hỏi về tình hình của mẹ của Gạo, Gạo cười và hỏi: “Em thấy đau lòng cho chị sao, Gia Gia?”

Thời Gia sợ cô ấy hiểu lầm thành cô đang thương hại cô ấy nên cân nhắc việc gõ chữ lại, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô nghĩ mình nên nói cho Gạo biết cô đã may mắn như thế nào khi quen biết cô ấy.

Đáng tiếc là còn chưa gửi đi, Gạo đã gửi đến một tin nhắn: “Em nói thử xem, nếu chị giả vờ đáng thương thì sếp Hàn có bị chị hạ gục không?!”

Ngay lập tức Thời Gia xóa tất cả các văn bản đã nhập, trốn tránh xấu hổ và lảng tránh việc đau đớn, không ai có thể hiểu rõ hơn cô, cô trả lời: “Chị muốn hạ gục anh ấy như thế nào?”

“Chờ đợi.”

Mười phút sau, Gạo gửi ảnh chụp màn hình trò chuyện của cô ấy và sếp Hàn.

Gạo nói: “Mẹ của em sinh bệnh, em đã rất đáng thương rồi. Nếu một ngày em không còn mẹ nữa thì anh có thể thích em nhiều hơn được không?”

Hàn Thắng đáp: “Được.”

Gạo lại hỏi: “Vậy năm nay cho em ngủ với anh nhé, có được không?”

Hàn Thắng đã gửi cho cô ấy một phong bì màu đỏ, nhưng không trả lời một từ nào.

Gạo hỏi Thời Gia: “Đây là loại mật mã tình yêu gì vậy? Chị không hiểu!”

Thời Gia đáp: “Em cũng không hiểu...”

Sau khi Hàn Thắng phát xong bao lì xì, anh ấy đi xem vòng bạn bè của Gạo, anh ấy thực sự muốn hỏi Gạo xem cô ấy có thực sự cần nhiều tình yêu hơn từ anh ấy hay không, hay chỉ là giả vờ đáng thương và muốn ngủ với anh ấy mà thôi?

Dường như anh ấy đã muốn hỏi từ rất lâu rồi, Gạo theo đuổi anh ấy thật sự là vì thích anh ấy hay chỉ đơn thuần là tính hiếu thắng nhất thời?

Gạo gửi cái này cho Thời Gia để nói với cô rằng cô ấy vẫn ổn, tất nhiên cô ấy rất buồn khi mẹ cô ấy bị ốm, nhưng mẹ cô ấy đã dạy cô ấy cách đối mặt với nỗi đau không thể giải quyết được trong cuộc sống, cô ấy đặc biệt sẽ không đi nói chuyện gia đình với những người bạn mới của mình vì cô ấy không muốn trở nên đồng cảm và đáng thương một cách khó hiểu, may mắn thay, Thời Gia đã không làm cô ấy thất vọng, và cô ấy tiếp tục vui vẻ với chính mình.

Sau khi đưa mẹ trở lại viện dưỡng lão, Gạo ngồi với mẹ trước cửa sổ một lúc.

Cô ấy nói với mẹ: “Năm ngoái con đã rất hạnh phúc. Con đã có bạn trai và gặp được những người bạn đáng yêu. Năm nay con sẽ tiếp tục sống hạnh phúc. Mẹ đừng lo lắng cho con nhé.”

Chỉ khi Hứa Lẫm về nhà trong chuyến đi này và nhìn thấy những cuốn sách về rối loạn xã hội trên giá sách, anh mới nhận ra rằng học kỳ này mình đã bỏ bê môn học này.

Đương nhiên là anh không hề quên vấn đề của Thời Gia, chỉ là anh không giúp được Thời Gia.

Anh nhìn vào những ghi chú mà anh đã vẽ trong cuốn sách trong kỳ nghỉ năm ngoái: “Buộc bản thân đối mặt với môi trường mà chính bản thân không thích nghi.”

Làm sao có thể được? Hứa Lẫm thường buộc bản thân phải kìm nén một số cảm xúc, chẳng hạn như mỗi khi Thời Gia nói với anh rằng cô sẽ không thể tìm được việc làm trong tương lai, Hứa Lẫm lại có ý muốn sắp xếp hết phần đời còn lại cho cô.

Việc cô chống lại cả thế giới, chỉ cần cô là chính mình cũng khiến ngay cả Hứa Lẫm cảm thấy rằng đó không hoàn toàn là một điều xấu.

Không thích giao du với mọi người có thực sự là một vấn đề nghiêm trọng không? Mọi người có thể chọn các mối quan hệ đơn giản giữa các cá nhân mà.

Nhưng sự lựa chọn này nên là một sự lựa chọn tích cực, không phải là một sự chấp nhận thụ động.

Hứa Lẫm nghĩ rằng trái tim của Thời Gia rất phong phú, trong lòng bạn gái của anh có một vương quốc, và anh là người bảo vệ duy nhất, khi anh đánh bại vị vua độc ác, anh sẽ sống hạnh phúc mãi mãi với công chúa Thời Gia.

Có chuyện gì không tốt với hai người họ đâu chứ? Trước đây anh đã nghĩ rằng mình sẽ từ từ đưa Thời Gia ra ngoài, anh không thể chịu đựng được việc Thời Gia thậm chí không thể cảm nhận được hạnh phúc xã hội bình thường nhất. Có rất nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống, Hứa Lẫm hy vọng rằng cô cũng sẽ có cuộc sống như anh.

Nhưng bây giờ anh đã dần thay đổi suy nghĩ, nhìn thấy cô vì Gạo mà tươi cười vui vẻ, nhìn cô vất vả đau đớn trong cuộc sống hàng ngày, điều này thật không bình thường, không ai có thể đau khổ thay cho cô cả, kể cả Hứa Lẫm.

Trái tim của một người là thứ khó đoán nhất. Hứa Lẫm nhận ra rằng sự buông thả nhất thời của anh có thể thực sự làm tổn thương Thời Gia. Nếu tình yêu không thể chống lại năm tháng đang dần trôi thì Thời Gia nên làm gì đây?

Tất nhiên, chỉ cần tưởng tượng về khả năng anh sẽ không bao giờ yêu cô nữa đã khiến Hứa Lẫm đau đớn.

Anh chỉ hy vọng rằng cô có thể có nhiều hơn, không chỉ bản thân mình.

Sau khi hạ quyết tâm, anh mở trang web bán vé và xem những tấm vé mà anh đã mua trước để đưa Thời Gia trở lại trường, anh nghĩ đến việc Thời Gia đã nói với anh trên đường sắt cao tốc trở về rằng đây là lần đầu tiên trong đời cô thích đi tàu hỏa, chỉ đơn giản là vì có anh ngồi cạnh cô.

Đang nghĩ đến cô thì anh nhận được tin nhắn WeChat của cô, nói rằng ngày mai cô sẽ trở về nhà.

Bây giờ đã là mùng tám tết rồi, Thời Gia nhớ rằng hàng năm bác sĩ Tống sẽ tắt điện thoại di động của cô ấy để đi du lịch một tuần, hôm nay có lẽ là cô ấy đã về rồi, cô nghĩ nên gửi một email chúc phúc đến bác sĩ, khi mở hộp thư ra thì thấy email của bác sĩ Tống.

Bác sĩ Tống sẽ ra nước ngoài học tiến sĩ trong hai tháng nữa, cô ấy nói với Thời Gia rằng sau này có thể liên hệ với cô ấy qua email, đồng thời cô ấy cũng có thể giới thiệu một bác sĩ phù hợp cho cô nếu cần thiết.

Nếu chuyện này được bắt đầu ngay từ đầu, Thời Gia sẽ vui mừng khôn xiết vì không ai yêu thích giao tiếp trực tuyến hơn cô, nhưng vào lúc này, trái tim cô như một mảnh vỡ vụn, nỗi lo lắng dần lan tràn khắp người.

Thời Gia trả lời email để chúc phúc cho bác sĩ Tống và từ chối gặp các bác sĩ mới, trong tiềm thức cô muốn dành một lối thoát cho mình và hỏi bác sĩ Tống làm thế nào để trả phí liên lạc qua email? Bác sĩ Tống nhanh chóng trả lời, nói rằng cô ấy sẽ không rời đi trong lúc này và họ có thể gặp để thảo luận về các phương pháp điều trị trong tương lai.

Cả hai hẹn gặp nhau sau khi khai giảng.

Sau khi về đến nhà, Thời Gia đi tìm Hứa Lẫm, Hứa Lẫm nói với cô: “Thời Gia, anh không thể đi cùng em khi khai giảng được, em có thể tự mình đi tàu lên được không?”

Thời Gia sửng sốt một lúc lâu trước khi gật đầu nói đồng ý.

Cô gượng cười, nhưng điều cô đang nghĩ trong lòng là vận may đã hết, vận rủi sẽ nối tiếp nhau từ đây.

Hứa Lẫm nắm lấy tay cô, nói: “Thật ra đi tàu rất thú vị. Lần trước chúng ta cùng nhau quan sát hành khách bên cạnh, rất thú vị phải không? Em cố gắng thích ứng với hoàn cảnh này nhé, có được không?”

“Được.”

Hứa Lẫm ôm cô và hôn lên trán cô: “Giỏi lắm, Gia Gia của chúng ta là người dũng cảm nhất, anh rất tự hào về em.”

Thời Gia chỉ ôm anh và không nói gì.

Quả nhiên là Hứa Lẫm vẫn cần một người bạn gái bình thường hơn.

Cô đột nhiên không thích giọng điệu khen ngợi trẻ con của Hứa Lẫm, đương nhiên không phải lỗi của anh, là do cô quá vô dụng.

Sẽ không có ai thật sự thích một em bé to xác hai mươi tuổi cả, cũng không có ai sẽ luôn kiên nhẫn với một em bé to xác hai mươi tuổi, cô cảm thấy chính mình đang tiêu hao tình yêu của Hứa Lẫm dành cho cô, không, hẳn là bấy lâu nay cô đều tiêu tốn tình yêu và sự kiên nhẫn của những người xung quanh, ngoại trừ cha mẹ ruột của cô, dù cô có không muốn thế nào đi nữa thì họ cũng chỉ có thể vừa mắng mỏ cô vừa cố gắng làm cha mẹ của cô mà thôi.

Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ về bản thân mình.

Vào ngày mười sáu tháng giêng, khi Thời Gia chuẩn bị rời đi, cô từ chối việc cha mẹ cô đến tiễn: “Con lớn rồi còn cần người đưa đón nữa sao? Không phải lúc nào cũng có người giúp con mang hành lý cả.”

Mẹ cô rất vui mừng, nói: “Thấy con có suy nghĩ như vậy mẹ mừng quá. Tất nhiên khi bước vào xã hội thì con cũng chỉ có thể dựa vào chính mình, nhưng khi về nhà thì con vẫn là một đứa trẻ với cha mẹ, để cha con đưa con đến nhà ga đi.”

Đôi mắt của Thời Gia lại đỏ lên.

Cha cười nhạo cô: “Đây là lớn lên rồi bắt đầu tự lập đấy hả? Mới rời nhà đi mà đã khóc rồi!”

...

Thời Gia được cha cô đưa đến cổng nhà ga và tự mình đi vào, một mình đi tàu cũng không khó, chỉ là cô không thích môi trường đông đúc như trước.

Lên tài cô liền tìm đại một chỗ ngồi, có hai cái ghế, chỗ của cô là cạnh lối đi, cái bên cửa sổ vốn là của Hứa Lẫm, không biết bây giờ ai sẽ ngồi vào đó đây.

Thời Gia không muốn ảnh hưởng đến hành khách ngồi bên trong, cô đứng ở ngã ba toa tránh đường, đợi xe chạy rồi mới ngồi xuống.

Mười phút sau, đoàn tàu bắt đầu khởi hành, hành khách trên toa đều đã yên vị, Thời Gia đeo tai nghe đi tới, từ xa nhìn thấy có người ngồi ở chỗ của mình... Cô đột nhiên khó chịu.

“Xin chào, đây là chỗ ngồi của tôi, xin vui lòng cho tôi đi.”

Một câu đơn giản như vậy ai cũng có thể nói được, nhưng cô lại là người cần chuẩn bị tinh thần cả nửa ngày mới có thể nói ra một câu như vậy với một người xa lạ!

Ai có thể chấp nhận cô như thế này đây? Bàn luận điều gì đó với hàng xóm, hỏi một câu với đồng nghiệp, đến một nhà hàng có quá ít nhân viên phục vụ để vội vàng gọi món... Những chuyện vụn vặt này, đơn giản đến mức người bình thường còn không cần nghĩ đến một giây, đối với cô lại càng khó! Cô dường như có thể nhìn thấy Hứa Lẫm sẽ hết kiên nhẫn và yêu thương sẽ rời bỏ cô vào một ngày nào đó trong tương lai.

Tại sao điều này lại xảy ra đột ngột như vậy? Rõ ràng trước đó họ còn rất hạnh phúc và tràn đầy sức mạnh mà.

Thời Gia nhìn thấy đại ma vương đã mất tích từ lâu lao về phía cô từ phía bên kia của xe, giữa chúng có một lớp bảo vệ, khi đại ma vương chạm nhẹ vào, một lớp vỡ tan, lớp khác vỡ vụn, lớp vỏ bảo vệ vỡ tung như bong bóng, vô số phân tử nước nhỏ bé trở thành khuôn mặt phiên bản thu nhỏ của bác sĩ Tống và Hứa Lẫm, bốc hơi và biến mất ngay lập tức, cô lại đứng trong vùng hoang vu vô tận.

“Ngươi cho rằng ngươi thật sự tiến bộ sao? Tất cả đều là ảo giác mà thôi! Chỉ vì gần đây ta bận rộn nên không nói chuyện với ngươi thôi, ha ha ha ha ha!” Đại ma vương cười ha hả vây quanh cô, Thời Gia cảm thấy tuyệt vọng.

“Xin chào hành khách, vui lòng trở lại chỗ ngồi của cô trong khi tàu đang di chuyển.” Lời nhắc nhở của tiếp viên trên tàu đã đánh thức Thời Gia khỏi sự tưởng tượng của cô.

Cô đỏ mặt, nhỏ giọng xin lỗi, đang định đi về chỗ ngồi thì đột nhiên có người đi tới nắm tay cô, Thời Gia ngẩng đầu thì nhìn thấy Hứa Lẫm.

“Đi thôi.” Anh nói.

Chương kế tiếp