Anh Trai, Em Yêu Anh!

Chương 1

1.
Quý Bạch là một đứa trẻ con nhà người ta điển hình.

Khuôn mặt xuất sắc, học hành xuất sắc, thậm chí đến cả chơi game cũng xuất sắc luôn.

Còn tôi là đứa trẻ “còn con nhà mình thì…” chính hiệu, việc kèm tôi học thêm khiến cho người đàn ông như đại bàng là bố tôi phải đổ lệ.

Để cho 2 người chúng tôi làm anh em đúng là tra tấn tôi chứ gì nữa.

Người thân và bạn bè đều thích so sánh tôi với anh ta, tôi bị ép buộc phải gắn chặt với anh ta vài năm và tất nhiên là tôi thua toàn tập.

Tôi thực sự là dell muốn gắn liền với anh ta nữa.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi thu dọn đồ đạc vào vali và cuốn gói ngay trong đêm.

Tôi còn chưa kịp vui vẻ được hai ngày thì Quý Bạch đã đến.

Phía sau còn có cả bố tôi.

“Hai anh em phải sống cùng nhau thì tình cảm mới không bị xa cách.”

“Mày không đồng ý thì chuyển ra ngoài, phòng trọ tự đi mà lo.”

Thôi coi như tôi mở mang tầm mắt rồi, người bố này hết yêu tôi rồi.

Bố tôi vừa đi, Quý Bạch không thèm giả vờ nữa, anh ta chặn tôi trước phòng:

“Chạy ngay trong đêm sao, muốn trốn tôi à?”

“Tô Chiết, mày đăng hộ anh quảng cáo kết hôn là vì sợ anh đây không lấy được vợ hay gì?”

“Anh có cần phải cảm ơn mày không?”

Tôi hiểu rồi, anh ta tới tìm tôi báo thù.

Tôi muốn cho anh ta ăn hành nhưng lại không ngờ đến việc anh ta quá xuất sắc, thông tin viết vớ va vớ vẩn, nhưng lại có thể dựa vào khuôn mặt để lên được bảng xếp hạng, trở thành người mà các chị em ai ai cũng yêu thích, điện thoại gọi đến lia lịa.

Cái sự may mắn này bao giờ mới rơi xuống người tôi thế?

Quý Bạch vỗ vỗ vai tôi, cười gian trá: “Em trai à, sau này chăm sóc anh nhé.”

Không đuổi đi, mà là ngày ngày theo dõi tôi để báo cáo à.

Bạn thân Lâm Vu đưa ra ý kiến: “Anh mày vừa trầm ổn, vừa nham hiểm, các phương pháp bình thường không đuổi được lão đâu.”

“Có lý, nói tiếp đi.”

“Còn phương pháp không bình thường như nào thì mày tự nghĩ xem.”

“Nghe như không nghe.”

Nghĩ cả nửa tháng trời.

Một tối nọ tôi lướt được một topic “Trong cuộc sống hiện tại nếu bạn gặp phải một kẻ cực đoan thì phải làm thế nào?”

Toàn bộ câu trả lời của cư dân mạng đều là: “Chạy, chạy bạt mạng luôn.”

Trái tim tôi đập thình thịch liên hồi.

Trong đầu tôi thấp thoáng bóng hình Quý Bạch bị dọa chạy đái ra quần.

Tôi cẩn thận lên mạng tìm kiếm giáo trình hướng cách để trở thành một kẻ cực đoan.

Nào là tình yêu cưỡng ép, tình yêu trói buộc, những phương pháp này đều đã được những kẻ biến thái đã bị bắt sử dụng, khuyến cáo các bạn đọc trên mạng đừng học theo.

Lựa chọn một phương pháp đơn giản lại có thể dọa Quý Bạch khiếp đảm.

Đó chính là viết đầy nhật ký về tình yêu mà không có được đối với Quý Bạch, bày tỏ tình cảm chiếm hữu điên cuồng với anh ta, muốn kiểm soát anh ta.

Sau đó vô tình để anh ta nhìn thấy.

Dù sao thì việc đó cũng đâu có phạm pháp.
Tôi đang học tập vô cùng chăm chỉ thì Quý Bạch tới gõ cửa phòng.

Nhìn có vẻ như anh ta vừa tắm xong, trên người quấn một chiếc khăn tắm.

Tôi đếm đi đếm lại, 8 múi, rất trắng, rất đáng ghét.

“Đưa quần áo bẩn của mày ra đây, để anh giặt chung một mẻ luôn.”

Ồ, mặc như vầy rồi đi giặt quần áo ó hỏ!?

Ở nhà thì nề nếp kín kẽ, rời xa bố mẹ cái là gan to dữ vậy luôn!

“Nhìn cái gì? Ngưỡng mộ lắm à?”

Nếu như đổi lại trước kia, tôi sẽ trợn mắt lên rồi kêu anh ta đắp thêm tí đất lên người và đừng có nhảy nhót lung tung nữa.

Còn tôi bây giờ chỉ “Ồ” lên một tiếng.

Anh ta ngược lại còn tỏ ra không vui: “Tô Chiết, dạo này mày cứ kì quái thế dell nào ấy.”

“Vẫn còn nghĩ cách đuổi anh mày đi à? Vô dụng thôi, anh đây dell đi đâu.”

Vậy thì đừng trách tôi biến thái đấy nhé.

Tôi cúi thấp đầu, ngượng ngùng liếc anh ta một cái dùng giọng nhỏ nhẹ nói: “Anh trai, anh nghĩ nhiều rồi, em đâu có muốn đuổi anh đi, có anh ở đây quả thực rất tốt.”

“Mày gọi anh là cái gì cơ?”

“Anh trai!”

“Mày điên rồi hả?”

Không thể trách Quý Bạch kinh ngạc, vì trước nay có bao giờ tôi gọi anh ta là anh trai đâu.

Như tôi thấy thì anh ta đối xử tối với tôi chỉ vì anh ta EQ cao, biết làm thế nào để làm hài lòng người lớn.

Trên thực tế thì anh ta chưa bao giờ coi chúng tôi là người một nhà.

Tôi để cuốn nhật ký vào trong sọt quần áo bẩn rồi đưa hết cho Quý Bạch, sau đó nhìn anh ta bằng một ánh mắt đầy ẩn ý.

Nhờ vào vị trí đặt máy giặt ở phòng Quý Bạch có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Cho nên tôi chuồn qua, quan sát phản ứng của Quý Bạch.

Không nằm ngoài dự kiến, Quý Bạch phát hiện ra cuốn nhật ký thì lập tức mở ra đọc.

Bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động.

Bên trong cuốn nhật ký toàn là tình cảm yêu mà không có được của tôi dành cho anh ta.

“Hôm nay anh trai đang quan tâm tới mình kìa, vui quá đi!”

“Hôm nay anh trai cười với người con gái khác, cáu vl! Muốn nhốt anh ấy ở trong nhà ghê!”

“Anh trai chỉ thuộc về một mình mình thôi!”

“Tôi rất yêu anh trai, nếu như anh ấy phát hiện ra tôi yêu anh ấy đến như vậy nhất định sẽ bị dọa chạy mất nhỉ?”

“Muốn nhốt anh trai lại quá đi mất.”

Xem hết một trang, mặt Quý Bạch trở nên trắng bệch.

Anh ta hoảng hốt đóng quyển nhật ký lại, ánh mắt nhìn hướng về phía phòng tôi.

Sau đó hình như thức được ánh mắt bản thân rất nguy hiểm, anh ta rất nhanh chạy về phía phòng.

Tôi bất ngờ và vội vã chạy ra khỏi phòng, va phải gì đó.

Cả người tôi bị anh ta ném xuống giường.
 

Chương kế tiếp