Anh Trai, Em Yêu Anh!

Chương 3

3.
Thật không dễ dàng mới thoát khỏi sự kiểm soát của gia đình, tôi và Lâm Vu lên bar quẩy mất xác.

Điện thoại trong túi quần rung liên tục nhưng tôi keme.

Đột nhiên có một mỹ nữ xinh đẹp xuất hiện trước mặt tôi: “Này anh chàng đẹp trai, thêm wechat tôi nhé?”

Tôi vô cùng sửng sốt, ai mà biết được người suốt ngày sống dưới cái bóng của Quý Bạch như tôi lại được lần đầu tiên có mỹ nữ đến xin wechat chứ.

Tôi cảm động phát khóc luôn rồi!

Tôi vội vàng rút điện thoại ra chuẩn bị quét mã QR.

Rõ ràng chuẩn bị quét thành công rồi thì điện thoại lại bị giật đi mất!

Không phải chứ, dạo gần đây bọn trộm cướp to gan lộng hành thế à!?

Tôi quay đầu, ôi vcl! là Quý Bạch!

Sao anh ta lại tới đây?

Lại còn mang vẻ mặt âm trầm nhìn tôi chằm chằm, mặt anh ta giống như kiểu đến tóm bạn gái không nghe lời về nhà ấy.

Nhưng đệt mệ tôi là đàn ông mà!

Quý Bạch cười lạnh một tiếng: “Gọi điện thì không nghe, hóa ra đến đây thêm wechat gái à?”

“Tô Chiết, ra ngoài chơi mà không đưa anh đi cùng sao?”

“Sợ anh phá hoại chuyện tốt của em à, hay là sợ người khác biết em có chủ rồi?”

Lúc này tôi đã uống kha khá nên có hơi chóng mặt, vốn dĩ công việc đã mệt mỏi, wechat của mỹ nữ thì chưa kịp thêm, khó ở vcl!

Tôi bắt đầu dùng cái giọng điệu không biết sống chết nói: “Đệt mệ em cũng không phải chó, lấy dell đâu ra chủ? Sao nào, anh có chủ à, gọi một tiếng lên nghe xem nào?”

“Tô Chiết, em nói năng chú ý chừng mực một chút.”

“Không chú ý thì sẽ thế nào?”

“Theo anh về nhà, về nhà rồi nói chuyện tiếp.” Quý Bạch vui vẻ kéo tôi đi.

Tôi lại không biết điều, vùng vằng giãy khỏi tay anh ta:

“Không được, có gì nói luôn tại đây, còn không thì đừng có mong em về nhà.”

Quý Bạch đành rũ mắt thỏa hiệp tỏ vẻ đầu hàng, sau đó ghé sát vào bên tai tôi dùng giọng nói trầm thấp đầy từ tính của mình nhẹ nhàng “gâu” một tiếng.

Ôi vcl tôi ngu cmnr.

Tôi đang ở đâu?

Quý Bạch đang làm gì?

Anh ta tại sao lại làm như thế?

Thế giới này bị cái dell gì vậy?

Trên đường về nhà, Lâm Vu gửi tin nhắn cho tôi: “Này người anh em, sao tao cảm thấy hình như anh mày không giống như đang diễn kịch?”

“Anh ta ghen thật đấy.”

“Tuy rằng rất khó để chắc chắn, nhưng mày bảo vệ cẩn thận…cái mông của mình nhé!”

Lúc này tôi đang ở trong xe, Quý Bạch ngồi bên cạnh tôi, đùi anh ta căng thẳng đặt bên cạnh đùi tôi, tôi làm gì còn tâm trí đâu mà xem điện thoại?

Chiếc xe vừa đi vừa rung lắc khiến cho sự va chạm trở nên càng mãnh liệt.

Trong đầu tôi đột nhiên lóe lên bóng hình Quý Bạch trong chiếc khăn tắm nhẹ nhàng ghé ghé vào tai tôi “gâu” một tiếng.

Tôi thật sự bị điên rồi.

Nhưng mà so với tôi càng điên hơn chính là Quý Bạch nắm lấy tay tôi trong màn đêm, động tác rất nhẹ giống như sợ tôi sẽ rút ra vậy.

Ôi mẹ ơi, tôi nào có dám động đậy đâu.

Trước giờ tôi chưa từng nghĩ đường về nhà lại có thể xa tới như vậy.

Lúc xuống xe chân tôi mềm nhũn luôn rồi.

Trên khuôn mặt Quý Bạch viết rất rõ chữ vui vẻ, anh ta nắm lấy tay tôi dường như không hề có ý định buông ra.

Tôi không chịu nổi nữa, tôi chịu thua xin phép dừng cuộc chơi tại đây.

Anh ta muốn ở lại bao lâu thì tùy, muốn đánh, muốn đánh muốn mách gì cũng được, chả nhẽ bố tôi lại có thể đánh chết tôi chắc?

Đột nhiên một giọng nữ dịu dàng cất lên: “Tô Chiết? Thật sự là cậu à, cậu cũng sống ở đây sao?”

Ồ! Bạn học cấp 3.

Ban đầu 2 chúng tôi cùng nhau đi vệ sinh còn thi xem ai tiểu được xa hơn.

Kết quả là một kì nghỉ hè không gặp, cậu ta đến nước nào đó để làm phẫu thuật, lại còn tỏ tình với tôi.

Không phải tôi kỳ thị, chỉ là tôi không chấp được cô ấy - người hiện tại đã là một cô gái lại đã từng nhìn thấy tôi trần như nhộng.

Cái cảm giác này mấy người không hiểu được đâu.

“Tô Chiết, đây là?”

Lý Tử Phàm nhìn thấy Quý Bạch, quay đầu hỏi tôi.

Phải rồi, tôi không học cùng trước cấp 3 với Quý Bạch.

Bố tôi và mẹ anh ta tái hôn khi chúng tôi học năm hai cấp 3, lo sợ ảnh hưởng đến việc học của Quý Bạch nên không cho Quý Bạch chuyển trường. Chỉ có bạn đại học mới biết quan hệ của tôi với Quý Bạch.

“Anh ấy, anh ấy…” Ma xui quỷ khiến tay tôi giãy chút lại bị Quý Bạch nắm chặt không buông.

Khuôn mặt vốn dĩ âm trầm của Quý Bạch lại tỏ ra thoải mái.

Không tâm lý lúc đó thế nào, có thể là sợ Lý Tử Phàm còn chưa vượt qua được. Tôi nhớ nó khiến cô ấy khóc rất nhiều.

Tôi muốn an ủi cô ấy, lại sợ cô ấy nghĩ nhiều, cuối cùng thậm chí còn không giữ số liên lạc của nhau, điều này luôn khiến tôi cảm thấy tiếc nuối.

Vốn dĩ nhà cũ của cô ấy ở đây.

Duyên phận thật sự rất kì diệu.

Lý Tử Phàm gật đầu, không tiếp tục hỏi.

Sau khi vào thang máy, chúng tôi trò chuyện một lúc, tới tầng của Lý Tử Phàm, cô ấy rời khỏi thang máy thì quay đầu lại hỏi: “Tô Chiết, thêm wechat đi, đồng ý không?”

“Tất nhiên là không đồng ý.”

Khuôn mặt đang tỏ ra thoải mái của Quý Bạch quay xe nhanh như người yêu cũ trở mặt thành đen như đít nồi, tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì vừa xảy ra.

Sau khi về đến nhà, tôi buồn ngủ không chịu nổi, trực tiếp nằm lên sô pha đánh một giấc.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi phát hiện ra mình đang ở trong phòng ngủ của Quý Bạch, trên người còn mặc quần áo của anh ta.

Chương kế tiếp