Ánh Trăng Cuối Cùng

Chương 5
8.

Lúc Phùng Ngọc Nhi đến, ta đang ở trong phòng vẽ chân dung Thừa Ân.

Không biết tại sao, bây giờ khi ta nhớ chàng, dáng vẻ của chàng cũng không thể lập tức xuất hiện trong đầu ta.

Như thể ta đã quên chàng rồi.

Chân ta còn mang đôi giày tối hôm qua Thác Bạt Luật đưa, tuy không hợp chân, nhưng ta không cởi ra. Bởi vì đôi giày này, cung nhân đưa tới thức ăn nóng hổi cho ta, còn cho ta uống sữa bò.

Phùng Ngọc Nhi đứng ở bên cạnh bàn, hôm nay nàng mặc phấn y xinh đẹp vô cùng.

Nàng tỉ mỉ quan sát ta một phen: "Ngươi đúng là giống ta, nhưng ta đã trở lại, mà ngươi ở lại chỗ này sẽ chếc.”

Nữ tử Bắc Lương quả nhiên hào sảng, nói chuyện không quanh co lòng vòng.

Ta không nói gì cả.

Nàng cầm lấy bức tranh Thừa Ân của ta nhìn: "Nghe nói cống nữ các ngươi cũng là nữ tử thế gia, ta có thể đưa ngươi về Nam Đường, cho ngươi đoàn tụ với cha mẹ ngươi.”

Ta lắc đầu, lớn tiếng nói: "Ta là người của Thái tử, ta thích Thái tử điện hạ, ta sẽ không rời đi.”

Vừa dứt lời, người hầu hạ bên cạnh Thác Bạt Luật liền đi vào, nói sứ thần Nam Đường đưa tuế cống ngày mai sẽ rời đi, đêm nay trong cung thiết yến tiễn đưa, bảo ta qua đó hiến vũ.

Ta mừng rỡ đáp ứng, cười nhìn Phùng Ngọc Nhi: "Vương phi ngài cũng thấy, điện hạ lúc nào cũng nghĩ đến thiếp thân.”

Phùng Ngọc Nhi lạnh lùng nhìn ta một cái, phất tay áo rời đi.

Tất nhiên là ta sẽ đi, nhưng không phải nhờ nàng ta.

9.

Buổi tối ta đội khăn che mặt dâng vũ điệu cho sứ thần Nam Đường.

Trong bữa tiệc, thần tử Bắc Lương mỗi người trong lòng một cống nữ Nam Đường, ăn nho các nàng bóc ngọc thủ, uống rượu ngon các nàng đút.

Các sứ thần Nam Đường cũng đang cười, bộ dáng vui đến quên cả trời đất.

Múa xong, ta bị Thác Bạt Luật gọi qua. Hắn bảo ta nằm sấp bên cạnh hắn cùng với con chó hắn nuôi, thỉnh thoảng trêu chọc con chó một chút, lại vuốt ve tóc ta một chút.

“Thái tử điện hạ nuôi sói xanh này thật không tồi.” sứ thần Nam Đường say khướt cười nói.

Thác Bạt Luật cười cười: "Mỹ nhân Nam Đường các ngươi cũng không tệ, quả nhiên nơi đất đai phì nhiêu nuôi dưỡng người tốt.”

Sứ thần được khen ngợi, rất là cao hứng, ăn uống linh đình, vui đến quên cả trời đất.

Ta im lặng nằm trên mặt đất, không nhúc nhích.

"Thái tử điện hạ, bộ dáng của ngài thật giống một vị tiểu tướng quân Nam Đường chúng ta, nếu không phải hắn đã chếc, ngoại thần còn tưởng rằng ngài chính là hắn."

Thác Bạt Luật vỗ về tay ta ngừng lại: "Ồ? Là vị tiểu tướng quân nào?”

“Bùi Thừa Ân, con trai út của Bùi Phong.”

Thác Bạt Luật gật đầu: "Là hắn, bổn vương nhớ Bùi gia bọn họ bị hoàng đế các ngươi xử tử vì tội thông đồng phản quốc đúng không?”

“Phải...... à không phải.” sứ thần Nam Đường ấp a ấp úng.

Thác Bạt Luật ôm ta vào lòng hắn, ta hiểu ý bưng rượu đút cho hắn.

Ta cố gắng giữ cho tay mình không run, nhưng vẫn đổ ra vài giọt.

Hắn thản nhiên nhìn ta một cái, không nói gì.

Đợi hắn uống rượu xong, vẫy vẫy tay với mấy vị sứ thần: "Chư vị đại nhân, bổn vương nói cho các ngươi biết một bí mật.”

“Bí mật gì? "Các sứ thần rất tò mò.

Hắn nhếch khóe miệng, tản mạn nói: "Bùi gia căn bản không có lui tới với Bắc Lương ta, đó chẳng qua là một tin tức giả bản vương thả ra, không nghĩ tới hoàng đế các ngươi lại làm thật.

Sứ thần Nam Đường trong nháy mắt an tĩnh lại, tiện đà lại nở nụ cười: "Thái tử điện hạ nói đùa, Bùi gia kia rõ ràng là thông địch, không...... Ý của ngoại thần là Bùi gia tâm thuật bất chính, điện hạ không cần giải vây cho bọn họ.” Sứ thần vụng về giải thích.

Thác Bạt Luật trào phúng nhìn bọn họ: "Bổn vương không có nói đùa, hoàng đế các ngươi tình nguyện đưa ngọc trăm vạn tuổi và những kiều nương như hoa như ngọc này tới, cũng không muốn tin tưởng một tướng quân trung thành và tận tâm."

Thần tử Bắc Lương cũng không kiêng nể gì mà cười, thậm chí có người trước mặt mọi người cởi quần áo cống nữ ra.

Thác Bạt Luật tiếp tục nói: "Lần sau cống nạp, Bắc Lương cần hai triệu bạc, ba mươi vạn tấm lụa và một vạn thiếu nữ.”

“Cái này...... cái này làm sao gom đủ, điện hạ có thể khoan dung một chút hay không. "Sứ thần sắc mặt tái nhợt.

“Thiếu một phần, bổn vương sẽ san bằng Nam Đường các ngươi." Thác Bạt Luật không cho bất cứ đường sống nào.

Các sứ thần liên tục cười trừ, không dám đắc tội.

Một người trong đó nhìn chằm chằm vào ta, ta biết hắn, là học trò của cha ta, hắn tên là Tề Văn, cũng là một trong những mệnh quan giám sát Lâm gia chúng tôi.

Ta mặc dù đeo mạng che mặt, nhưng vẫn sợ bị nhận ra, vì thế ra vẻ thẹn thùng vùi mặt vào trong ngực Thác Bạt Luật.

Thác Bạt Luật cũng phát hiện, lạnh giọng hỏi Tề Văn: "Ngươi nhìn cái gì?”

Tề Văn trả lời: "Ngoại thần thấy nữ tử này được điện hạ vui mừng, là phúc khí kiếp trước nàng tu được.”

Tay Thác Bạt Luật mập mờ đặt bên hông ta: "Trên giường, nàng coi như có chút hoạt bát đó, hy vọng cống nữ lần sau đưa tới cũng có thể như vậy."

Tề Văn cười lui ra, ta tránh thoát một kiếp.

Thác Bạt Luật bế ta ra sau điện, cách đám ngoại thần một màn.

Ta biết hắn sẽ làm gì.

Hắn muốn làm nhục ta trước mặt sứ thần Nam Đường.

Tựa như Bắc Lương đang làm nhục Nam Đường.

Ta theo bản năng túm lấy rèm châu, không muốn bị hắn đối xử như thế.

Thần tử Bắc Lương đang cười, sứ thần Nam Đường đang nịnh nọt, cống nữ kiều nhu thư phục, âm thanh thịnh hành bao vây hoàng cung bắc cảnh này.

Không ai giúp ta cả.

10.

Sau tấm rèm châu lờ mờ, tâm tình Thác Bạt Luật sục sôi.

Khuôn mặt run rẩy khiến tôi nhớ đến Thừa Ân bị treo trên tường thành.

Khi gió bắc lạnh thấu xương thổi tới, Thừa Ân cũng lắc lư.

Dân chúng đều đang mắng hắn, lá rau thối cùng uế vật đều đập trên người hắn, hận không thể ăn th//it hắn.

Hắn cúi đầu kiêu ngạo, m///áu đã sớm chảy hết.

Ta đứng trong đám đông, nhìn cậu bé mười bảy tuổi chec đi từng chút một.

Thác Bạt Luật nói hắn chỉ đưa ra một tin tức giả, nhưng bốn năm trước triều đình Nam Đường lại lấy ra mấy phong thư, thề son sắt đó là chứng cứ Bùi gia thông địch.

Bùi gia lấy m///áu thề chưa từng phản bội Nam Đường.

Tổ phụ và phụ thân ta bởi vì đưa ra nghi vấn, cũng bị thiên tử liệt vào đồng đảng, tru di cửu tộc.

Ngay cả đại tỷ tỷ của ta cũng được ban cho Bắc Lương.

Ta cứ tưởng tất cả đều bị kẻ gian hãm hại.

Hiện tại ta đã hiểu, hung thủ giếc người chân chính là hoàng đế Nam Đường.

Là quân vương Lâm gia hao hết tâm huyết, Bùi gia liều mạng cũng phải bảo vệ.

Sau đó, triều đình vì nộp tuế cống gia tăng thuế má, dân chúng khổ không thể tả.

Bắc Lương cần năm ngàn thiếu nữ, năm ngàn người Nam Đường sinh tử biệt ly.

Mà ta, bị kẻ gian dùng thuốc mê bán cho một hộ gia đình, thay thế nữ nhi Nguyệt Nương của bọn họ thành cống nữ.

Chúng ta có năm ngàn nữ tử, bị Nam Đường đưa tới.

Khi đó triều đình nói, bọn họ sẽ tập trung dưỡng lực, thu phục non sông tốt đẹp bị Bắc Lương cướp đi.

Ba năm sau đó, năm ngàn thiếu nữ này dùng thân thể dệt thành bức màn mỏng ngăn cản nam nhân Bắc Lương xuống phía nam tung hoành.

Nhưng bây giờ, năm ngàn thiếu nữ không biết có bao nhiêu người hồn ở Bắc Lương, mà Nam Đường còn đang sống mơ mơ màng màng.

Các nàng, không chờ được hy vọng.

Mãi mãi không có hy vọng.
Chương kế tiếp