Ánh Trăng Sáng Tỏ

Chương 11: Anh dừng bước, đưa tay ghì chặt cô..

Phạm vi xét nghiệm về chất gây dị ứng là rộng nhất, phải chịu châm kim cũng nhiều nhất.

Ở một mức độ nào đó, Cố Thời Dị nói Quan Tố Thư không quen với những lời người khác nói cũng không tính là phóng đại, nỗi sợ của Quan Tố Thư đối với bác sĩ giống như chuột sợ mèo vậy, Cố Thời Dị biết cách để xoa dịu nỗi sợ hãi này của cô.

Bước vào khoa da liễu, Cố Thời Dị quen thuộc chào hỏi đồng nghiệp, y tá đã chuẩn bị sẵn kim tiêm, sắp xếp cho Quan Tố Thư ngồi trước bàn.

Cố Thời Dị đi vệ sinh và khử trùng, Quan Tố Thư đặt tay trái lên mặt bàn, bên cạnh cánh tay là từng hàng kim châm, trong lòng cô run lên.

Từ Chu Diễn không biết xét nghiệm dị ứng sẽ tiến hành như thế nào, anh nhìn một loạt kim châm cũng không khỏi nhíu mày.

"Cái này phải châm bao nhiêu lần?" Anh hỏi cô y tá.

Y tá nói: "Bình thường đều là hai mươi bốn lần."

Quan Tố Thư rất gầy, ngay cả cánh tay cũng nhỏ đến mức anh chỉ cần dùng một tay đã có thể tóm gọn hai tay.

Trên cánh tay mảnh mai như vậy, thật sự có thể châm hai mươi bốn lần sao? Anh không khỏi hoài nghi.

Quan Tố Thư quay đầu thấy Từ Chu Diễn nhíu chặt mày, sinh ra một chút phẫn nộ: "Xem đi, không chỉ có một mình em sợ hãi."

Cố Thời Dị làm xong công tác chuẩn bị, đeo găng tay chống vi khuẩn, ngồi trước mặt Quan Tố Thư, trên mặt anh thu lại tất cả biểu cảm, khuôn mặt đeo khẩu trang chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay cô.

"Rất nhanh thôi, đừng sợ." Anh nói.

Anh dùng bông gòn và cồn khử trùng cánh tay cô trước, bôi cồn lạnh lên cánh tay, còn chưa bắt đầu, lồng ngực Quan Tố Thư đã căng thẳng.

Thử nghiệm châm kim là dùng một cái kim rất nhỏ để đâm vào nơi dị ứng dưới da, có hơi đau đớn, cảm giác chờ đợi tra tấn còn mãnh liệt hơn so với cảm giác châm kim.

Cố Thời Dị dùng bút đánh dấu trên cánh tay cô, Từ Chu Diễn phát hiện chỉ đánh dấu hai mươi con số.

Quan Tố Thư hốt hoảng quay đầu lại tìm Từ Chu Diễn, thấy anh đang đứng bên cạnh cô, cô lập tức vươn tay phải túm lấy quần anh.

Một mũi đâm xuống, bỏ đi, lại cầm lấy mũi thứ hai.

Quan Tố Thư nắm tay thành nắm đấm, cô cúi đầu tuyệt nhiên không nhìn hình ảnh bị châm kim.

Quần Từ Chu Diễn bị cô túm lấy thật chặt, trượt thẳng xuống bụng dưới...

Nét mặt của anh khá là tế nhị, vươn tay ra bao lấy mu bàn tay cô.

Quần đã được cứu rồi.

Quan Tố Thư nắm lấy ngón cái của anh, cánh tay đang nhẹ nhàng run rẩy.

Hành động của bọn họ giấu dưới bàn, ngay cả Cố Thời Dị cũng không chú ý tới.

Từ Chu Diễn nhìn mũi kim nhanh chóng đâm tới hơn mười lần, anh lên tiếng hỏi: "Những nguyên nhân bên trong gây dị ứng này có bao gồm thực vật không?"

Cố Thời Dị bịt khẩu trang trả lời: "Chủ yếu là do đồ ăn và bụi bặm."

"Nếu là thực vật thì có thể kiểm tra hoa Ngọc Lan không?" Từ Chu Diễn hỏi.

Cố Thời Dị nhíu mày: "Hoa Ngọc Lan?"

Từ Chu Diễn nói: "Bây giờ là mùa hoa Ngọc Lan nở, tôi nghĩ hôm nay cô ấy bị dị ứng phấn hoa."

Anh ấy vừa nói như vậy, Quan Tố Thư nhớ ra, quả thực hôm nay sau khi ngửi thấy mùi hoa Ngọc Lan thì không ngừng hắt hơi, cô khịt mũi, cảm thấy mình thật sự là quá bi thảm.

Cố Thời Dị: "Được, phấn hoa cũng sẽ được sàng lọc một lần."

Có những chỗ trên cánh tay gần như ngay lập tức nổi mẩn ngứa ngáy mà cô vẫn không thể gãi, ngón tay nắm lấy Từ Chu Diễn càng ngày càng chặt, vô thức vuốt nhẹ ngón cái của anh.

Bị cô gãi ngứa, sắc mặt Từ Chu Diễn không thay đổi, bàn tay lại nắm lấy toàn bộ tay cô.

Kiểm tra xong một cánh tay, Cố Thời Dị đứng thẳng dậy, đẩy ghế ra nói: "Được rồi, đổi tay kia."

Quan Tố Thư kêu cánh tay ngứa ngáy, ngón tay thoát khỏi xiềng xích của Từ Chu Diễn, đặt lên mặt bàn.

Trước kia đều lề mề rất lâu, hôm nay dễ dàng như vậy. Cố Thời Dị nhìn cô nói: "Sao hôm nay ngoan thế?"

Ngón tay còn có nhiệt độ khi giao nhau. Hai gò má Quan Tố Thư nóng lên, cụp mắt nhìn lỗ kim, không nói gì, Từ Chu Diễn đưa tay ra sau lưng, cũng im lặng.

Làm xong kiểm tra, kết quả đã có, quả nhiên xác nhận có dị ứng với phấn hoa Ngọc Lan, ngoài ra còn có bụi bặm, sản phẩm từ sữa, xoài, đậu phộng......

Cố Thời Dị bắt lấy cô nói một hồi phải kiêng ăn.

Quan Tố Thư muốn tự kỷ rồi, kỳ thật cô ăn rất hạn chế, nửa năm cũng chỉ ăn lẩu một hai lần, cô dị ứng sữa bò, tất cả sản phẩm từ sữa, thậm chí bánh ngọt cũng không thể ăn, bởi vậy ở thời đại mà người người thích trà sữa này, cô chỉ có thể cô đơn mà nuốt nước bọt.

Trở lại văn phòng khoa tim mạch, Quan Tố Thư ngồi trở lại sô pha, còn đang thổi phù phù hai cánh tay bị sưng đỏ của mình.

"Em thật đáng thương." Cô lã chã muốn khóc.

Cố Thời Dị kê đơn thuốc cho cô, kiểu chữ rồng bay phượng múa viết đầy một tờ giấy, anh xé đơn thuốc cho Từ Chu Diễn, nói: "Anh Từ, lát nữa tôi còn có ca phẫu thuật, phiền anh đưa cô ấy đến hiệu thuốc lấy thuốc."

Quan Tố Thư cũng không thể ngồi yên ở trong bệnh viện thêm nửa khắc nào nữa, cô bật dậy: "Vậy em lấy thuốc xong sẽ trở về."

Cố Thời Dị lại in một tờ giấy chẩn đoán, đóng dấu: "Về nhà nghỉ ngơi một tuần, chờ tình hình khôi phục rồi quay lại trường học, cầm chắc giấy chứng minh."

Anh nhìn cô một lần nữa, dịu giọng nói: "Cho em thuốc mỡ erythromycin, bôi lên cánh tay, không được gãi."

Quan Tố Thư rầm rì: "Ngứa lắm."

Từ Chu Diễn đi theo bên cạnh Quan Tố Thư, giống như người nhà nhận lấy tất cả tờ đơn , dẫn Quan Tố Thư đi lấy thuốc.

Quan Tố Thư đi ở bên cạnh anh, một bên thổi cánh tay, một bên lại động tay ấn vào những nốt sưng, ngón tay vừa trượt xuống, toàn bộ cánh tay đều phồng lên, nếu là người mắc hội chứng Trypophobia* thì liếc mắt một cái đã có thể tiêu đời tại chỗ, cũng may, cô không có sợ.

*Hội chứng sợ lỗ tròn

Từ Chu Diễn thấy động tác của cô, nói: "Đừng gãi nữa."

"Em không có gãi, em chỉ sờ sờ thôi." Quan Tố Thư ngụy biện.

Từ Chu Diễn dừng bước, anh siết chặt cổ tay cô, Quan Tố Thư sửng sốt.

Cổ tay truyền đến một cảm giác nóng bỏng, cô đột nhiên im lặng.

Người đàn ông rất cao, Quan Tố Thư mới một mét sáu hai, cô nghiêng đầu liếc anh một cái, chỉ thấy yết hầu anh khẽ động, chợt thấy hai gò má nóng lên.

Kỳ quái, phản ứng dị ứng của thí nghiệm châm kim còn có thể phản ứng lên mặt sao?

Cô dùng mu bàn tay lạnh lẽo áp lên khuôn mặt nóng bỏng.

*

Giấy xin nghỉ được giáo viên hướng dẫn phê duyệt rất nhanh chóng, còn dặn dò cô sức khoẻ là quan trọng nhất nhưng cũng không nên bỏ bê học tập, cuối tháng sau sẽ phải cuối kỳ, trượt môn là không được.

Quan Tố Thư xin nghỉ nhiều, bình thường điểm số vô cùng thê thảm, chỉ có thể dựa vào kỳ thi cuối kỳ cố gắng đạt tiêu chuẩn, điểm tích lũy quanh năm chỉ quanh quẩn ở biên giới 3.0, vô cùng nguy cấp.

Hà Nghi Mân gửi hình ảnh bài tập PPT của hôm nay cho cô, trên đó viết yêu cầu bài tập lần này:

1. So sánh đo sáng;

2. Kiểm soát tông màu;

3. Chụp ảnh thể thao ngoài trời;

4. Chọn tư liệu có tính cổ xưa.

Các nhóm nhỏ (không quá năm người) hoặc cá nhân, quay video không quá năm phút, tải lên trang web video, kiểm tra vào tuần thứ mười bốn.

Bây giờ đã là tuần thứ mười hai rồi, chỉ còn hai tuần nữa thôi.

Quan Tố Thư trở về nhà liền không thể rời khỏi chăn ấm đệm êm, nhìn thấy tin nhắn, như một người sắp chết giật mình ngồi dậy, cô ôm điện thoại di động rên rỉ một tiếng.

Cô hỏi Hà Nghi Mân tính toán như thế nào, Hà Nghi Mân nói cô giáo đề nghị mọi người lấy cảm hứng từ cuộc sống thường ngày, cho nên cô ấy định cuối tuần về nhà để quay phim tài liệu.

Quan Tố Thư nằm trên giường, tóc rủ xuống mép giường, cô giơ cao điện thoại di động, nhìn chằm chằm bốn chữ "cuộc sống bình thường" một hồi lâu.

Cô đứng lên, cầm lấy ipad và bút, nằm sấp nghĩ ý tưởng về phân cảnh một chút, quy mô quay chụp, thời gian, hình ảnh nội dung...

Nửa ngày trôi qua, không hề có ý tưởng gì, cô vùi mặt vào trong chăn lông cừu.

Dù sao cũng chỉ là bài tập trên lớp, nếu không thì, quay bừa vậy?

Buổi tối, Quan Tố Thư giơ ống kính đi vào phòng bếp, dì giúp việc đang nấu cơm vừa quay người lại liền giật mình.

"Nhị tiểu thư, cô đang làm gì vậy?"

Quan Tố Thư xua tay sau ống kính: "Dì cứ làm việc của dì, không cần để ý đến cháu, cháu làm chút bài tập."

"Cái này…" Dì ngượng ngùng lau tay vào tạp dề.

Quan Tố Thư đưa ống kính tới gần cái nồi đất đang nấu trên bếp, hỏi dì: "Dì đang hầm cái gì vậy?"

"Canh gà hầm sâm Mỹ, bổ khí huyết, rất tốt."

"Cháu có thể xem một chút không?"

"Được chứ được chứ, hơi nóng đấy, để tôi lấy găng tay cho cô, cẩn thận hơi nước."

Quan Tố Thư mở nắp nồi ra một chút, mùi nhân sâm nồng đậm cùng với hơi nóng phả vào mặt, cô lấy nắp ra, dùng ống kính quay cận cảnh, nhưng hơi nước quá dày, ống kính lập tức bị mờ đi, Quan Tố Thư đành phải đậy nắp lại, nói: "Cháu sẽ quay lại nó sau khi được bưng ra."

Cô không có việc gì làm ở trong bếp, lại đi quay lò nướng và hồ nước, tự do không có mục đích gì, cô muốn quay tư liệu thực tế trước, đợi lát nữa dựa vào tư liệu thực tế để viết lại kịch bản cũng được.

Cắt nối biên tập thành phim, đây chính là một trong những nỗ lực ban đầu trong việc dựng phim.

Quan Tịnh đang ngồi xem điện thoại trên sô pha, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một ống kính, ông né tránh nói: "Con lại đang làm gì thế?"

"Quay phim."

Quan Tố Thư kéo gần ống kính vào, phát hiện Quan Tịnh không hề để tâm, ông lại đang xem bản đồ cổ phiếu K của công ty.

"Ba xem cái khác đi."

Quan Thanh buồn bực: "Ba xem cái gì được?"

"Xem... vé xe lửa?"

"Ba xem vé xe lửa làm gì? Công ty và đường sắt lại không có dự án hợp tác."

Quan Tố Thư thất vọng dời đi ống kính: "Thôi quên đi."

Thấy cô muốn đi, Quan Tịnh nói: "Lại quay bài tập à? Hôm nay là đề gì?"

"Khói lửa nhân gian." Quan Tố Thư nheo mắt nhìn ông.

Quan Tịnh vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Ngồi lại đây, cho ba xem con đã chụp những gì."

Quan Tố Thư không ngồi, cô tựa vào lưng ghế đưa màn hình máy ảnh cho ông xem: "Con chụp tuỳ ý, còn chưa nghĩ ra cách cắt ảnh."

Máy ảnh chụp được hình rất đẹp, kết cấu cũng không tệ, nhưng nội dung lại lộn xộn, Quan Tịnh nhíu mày đánh giá: "Chụp kém quá."

Quan Tố Thư im lặng trong giây lát, thầm khống chế trái tim dễ vỡ, lẩm bẩm: "Biết ngay là không nên cho ba xem."

Bàn tay Quan Tịnh giữ chắc máy ảnh, nghiêng người nói: "Khi làm việc, đã làm thì phải làm tốt, không muốn làm bài tập thì có thể nói với giáo viên là con không làm, lấy thứ này cho có lệ, bản thân con có vừa ý không?"

Quan Tố Thư không lên tiếng.

Quan Tịnh còn nghiêm khắc hơn cả thầy giáo, ông khoanh tay nói: "Nếu tâm trí không tập trung vào việc học, vậy thì nghỉ học một năm đi."

Con ngươi Quan Tố Thư co rút, cô biết ba cô là kiểu người mạnh mẽ, nói được làm được, lập tức giơ tay thề: "Sẽ không có chuyện tâm trí con không tập trung vào học tập, chỉ là không biết bắt đầu từ đâu, cho nên quay trước để tìm chút cảm hứng!"

"Ảnh chụp cũng giống như vẽ tranh, ngay cả con cũng không biết bản thân muốn vẽ cái gì, chỉ cầm bút vẽ bừa, điều này có ý nghĩa gì hay không?"

Lúc Quan Tịnh còn trẻ rất thích chụp ảnh, trước kia còn có danh xưng là nhiếp ảnh gia trẻ tuổi, về sau càng ngày càng bận rộn, bắt đầu sưu tập máy ảnh, còn hơi nghiện.

Thời điểm nổi tiếng nhất còn tổ chức triển lãm ảnh cá nhân.

Bây giờ đã rút lui, làm phó chủ tịch Hiệp hội Nhiếp ảnh tỉnh.

Quan Tịnh hiếm khi có cơ hội phát huy lại điều đó, liền giáo huấn cô một trận, cổ phiếu cũng không xem nữa, phê bình mấy đoạn video ngắn mà cô quay được rất thậm tệ.

Quan Tố Thư từ nơm nớp lo sợ đến ôm một bụng lửa giận, cuối cùng tức giận quăng máy ảnh đi, cô không làm nữa!

Chương kế tiếp