Ánh Trăng Sáng Tỏ

Chương 16: Không có ai tên Từ Chu Diễn cả.

Sau khi cô trở về, Quan Tịnh không hỏi cô chuyện gì, chỉ hỏi cô đi ra ngoài một chuyến có làm được việc gì không. Quan Tố Thư không nói đến chuyện bài tập, mà kể với Quan Tịnh câu chuyện "bà cụ" mà cô nghe được đã trở thành nguồn cảm hứng của cô.

Sau khi nghe cô nói xong, có vẻ như cách nhìn của Quan Tịnh không giống cô, nên ông từ chối cho ý kiến, chỉ nói: "Có một số lựa chọn chưa chắc đã chính xác."

"Lời ba nói là có ý gì ạ?" Quan Tố Thư cau mày.

Quan Tịnh hừ cười nói: "Con nói người đó bán hoa kiếm tiền, sống cô đơn một mình, con cái đều không có ở bên cạnh chăm sóc, cuộc sống khó khăn, con cảm thấy bà ta thật sự là người tốt sao?"

Nghe ba nói như vậy, cô cảm thấy câu chuyện này hình như đã lạc hướng rồi.

Quan Tố Thư trợn tròn mắt, cả người vô cùng kinh ngạc.

Ông lại nói: "Thời đại không giống nhau, đối với những chuyện xưa này ba sẽ không tùy tiện đánh giá, nhưng đứng ở vai trò là người lớn trong nhà, tất nhiên ba sẽ không gả con gái cho một người con trai nghèo chỉ có hai bàn tay trắng."

Quan Tố Thư cảm thấy lời ba nói rất gây mất hứng, cô thầm nghĩ ai cần ba đánh giá cơ chứ, thật sự là làm lãnh đạo lâu quá rồi nên không biết nói tiếng người nữa à, cô buồn bực nói: "Con không muốn nói chuyện với ba nữa."

Giọng điệu Quan Tịnh lại càng thêm nghiêm túc: "Ba cảnh cáo con, không được lấy cuộc sống của mình để làm bàn đạp cho người đàn ông khác, những người đi ở rể kia, cứ mười người ba gặp qua thì đến tám, chín người đều không phải loại tốt lành gì, đàn ông có đức hạnh gì, ba hiểu rõ hơn con nhiều. Đứa con gái mà Quan Tịnh nuôi từ nhỏ đến lớn không thể để cho người khác có thể tùy tiện lợi dụng được."

Đây là lần đầu tiên Quan Tịnh bày tỏ thái độ nghiêm trọng như thế về chuyện hôn nhân của Quan Tố Thư, ông nhất quyết không đồng ý chuyện ở rể.

Nếu ông không thêm ba chữ "cảnh cáo con" thì Quan Tố Thư có thể sẽ nghe theo, nhưng ông vừa nói ba chữ này, cô lập tức muốn bùng nổ, cố gắng đè nén cơn tức giận nói: "Vậy tại sao ba và mẹ môn đăng hộ đối như vậy nhưng cuối cùng vẫn ly hôn?"

Quan Tịnh hời hợt nói: "Giữa ba và mẹ còn liên quan đến rất nhiều mối quan hệ, con không hiểu được đâu."

Quan Tố Thư cất cao giọng: "Nếu chỉ vì quan hệ lợi ích, vậy thì hai người cứ tùy tiện kết hôn rồi ly hôn đi, tại sao còn phải sinh ra anh và con?"

Hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên Quan Tịnh nghe con gái chất vấn như vậy, ông dung túng cho cái giọng điệu bất kính và càn rỡ đó của cô, nhìn cô giống như nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện, nói: "Con còn quá nhỏ, có nhiều chuyện con không hiểu được."

Quan Tố Thư thật sự tức muốn hộc máu, cô xin thề, cho dù cả đời này cô không kết hôn thì tuyệt đối cũng sẽ không gả cho một người giống như Quan Tịnh, kiêu căng ngạo mạn, lúc nào cũng chỉ biết đứng từ trên cao nhìn xuống người khác!

Sau khi Quan Tịnh kiểm tra bài tập cô làm xong, ông phá lệ không phê bình cô, chỉ cố gắng đưa ra một chút ý kiến đúng trọng tâm, theo ý của ông thì tóm lại là "tạm được".

Quan Tố Thư đơn phương chiến tranh lạnh với ba, cô bày ra vẻ mặt thối với ông.

Thấy cô vẫn còn giận dỗi, Quan Tịnh chậm rãi nói: "Buổi tối ngày 25 ba có hẹn với người của đài truyền hình, con cũng tới đó ăn một bữa cơm đi."

Vẫn là câu ra mệnh lệnh!

Quan Tố Thư đáp qua loa: "Đến lúc đó rồi tính."

Bước vào những ngày cuối tháng năm, cô cảm thấy mọi việc đều không thuận theo ý mình.

Không rõ nguyên nhân là gì, tài xế của cô lại đổi người, tóm lại là Từ Chu Diễn đột ngột rời đi, người đi theo bên cạnh mình cũng bị đổi thành hai vệ sĩ cao lớn thô kệch.

Mọi người xung quanh rất kiêng dè cô. Hai vệ sĩ bên cạnh lúc nào cũng có mặt hai tư giờ đợi lệnh, lúc ra ngoài có người bảo vệ, ngay cả khi quay lại trường học, hai người đó cũng một trước một sau túc trực bên cạnh cô.

Cũng không biết giáo viên đang nghĩ gì trong đầu, dường như đều rất khoan dung với cô, thỉnh thoảng còn có giáo viên hướng dẫn tới trò chuyện, dặn dò cô chú ý sức khỏe của mình.

Quan Tố Thư đều nói với mọi người 'Mình không sao', nhưng thật sự cô cảm thấy 'Mình sắp điên rồi!'

Trước đây, cô đã quen làm theo sắp xếp của người khác.

Lúc học trung học, bởi vì cha mẹ ly hôn nên cô thường xuyên phải chuyển trường, nhưng ngay cả chuyện này cũng đợi đến gần sát ngày đi học mới thông báo cho cô. Lúc đó cô chỉ nghĩ chuyển trường thì chuyển thôi, cũng chả sao cả, dù sao ở trường cũ cô cũng chưa kịp kết bạn với ai.

Nhưng tài xế lái xe của cô thì còn đổi nhiều hơn nữa, người đi theo cô lâu nhất cũng chỉ tầm ba tháng, mấy lần đầu đổi người thì cô vẫn chưa quen lắm, sau này cũng dần dần thành thói quen rồi.

Có cũng được, không có thì cũng chẳng sao cả.

Trước đây, Lâm Bách Hàm cười cười nói cô là một con cá muối, Quan Tố Thư cũng ngầm chấp nhận thân phận cá muối này, một con cá muối nằm thẳng tắp, nhưng lúc này, con cá ấy bỗng nhiên không nằm nổi nữa.

Lần đổi tài xế này quá bất ngờ, cô còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, có lần lúc Quan Tố Thư ở trên xe lướt weibo, cô thấy một đoạn video ngắn cực kì hài hước, cô cười một lúc lâu, nhưng trong xe lại hoàn toàn yên tĩnh.

Nếu Từ Chu Diễn có ở phía trước, anh nhất định sẽ hỏi cô: "Sao vậy?"

Sau khi cô đọc qua nội dung cho anh nghe, anh cũng sẽ hiểu ý cười khẽ một tiếng, chứ không phải chỉ có một mảnh tĩnh mịch đáp lại lời cô như này.

Quan Tố Thư bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, không được tự nhiên, cô giống như một con cá đã quen với đại dương bây giờ lại bị ném vào trong bể chứa nước ngọt, đến cả dưỡng khí cũng rất khan hiếm.

Người được thay lần này là hai ông chú, có vẻ khá là ít nói, vai to eo tròn, nhìn qua rất hung dữ.

Một ngày tám tiếng đồng hồ đi sau lưng cô, lại chỉ giống như khúc gỗ không hề nói một lời nào, còn rất cung kính, cứ như cô là hồng thủy mãnh thú* gì đó vậy.

* Nước lũ và thú dữ, được ví như tai họa ghê gớm.

Nhưng mà điều Quan Tố Thư muốn không phải là thứ cung kính này.

Từ Chu Diễn cũng gọi cô là đại tiểu thư, nhưng cô lại không hề cảm thấy Từ Chu Diễn đang nịnh nọt, giọng nói của anh trong trẻo, khi nói ra ba chữ này cũng trầm lắng, hơi nặng, làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

Không ai giống anh cả.

Không ai có thể thay thế Từ Chu Diễn.

Bữa tiệc Quan Tịnh nói diễn ra vào chiều thứ năm. Sau khi Quan Tố Thư tan học, cô nhận được tin nhắn Quan Tịnh gửi tới, ông nói đã cho người tới đón cô.

Không biết vì sao, trực giác của cô mách bảo người mà ông phái đến lần này là Từ Chu Diễn.

Từ tòa nhà dạy học thứ nhất đến cổng trường phải mất mười phút đi bộ, thường ngày cô đều lề mề, chờ đến khi biển người chen chúc nhau ra về không còn nhiều lắm mới bắt đầu đứng dậy sửa soạn, nhưng hôm nay cô lại xen vào trong đám người, chỉ là lúc đến gần cửa tại bị tắc nghẽn tiếp khiến trong lòng cô cảm thấy thật phiền phức.

Sau khi xuống tầng, cô vô thức tiếp tục chạy về phía trước.

Cô nhớ tới ngày mưa hôm đó, quần tây của Từ Chu Diễn bị ướt ở ống quần vì cơn mưa, giày da trước kia bảo quản rất cẩn thận tỉ mỉ mà bây giờ cũng dính phải bùn đất, anh chạy tới che dù cho cô.

Cô nghĩ thầm, có lẽ lần này anh đến sớm hơn lần trước rất nhiều.

Anh đợi lâu như vậy, nên đương nhiên cô phải chạy đến gặp anh rồi.

Trước cổng trường, cô vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy xe nhà mình, cũng nhìn thấy người đàn ông đứng bên ngoài cửa ghế lái đưa lưng về phía cổng trường gọi điện thoại.

Âu phục thẳng tắp, dáng người thon dài.

Quan Tố Thư đứng tại chỗ bình phục lại nhịp tim của mình, sau đó sửa sang lại mái tóc có chút lộn xộn, rồi mím môi đi về phía anh.

Cô đứng bên cửa xe, cố ý ho một tiếng.

Người đàn ông nghe thấy tiếng động lập tức quay người lại, anh ta hơi dừng một chút, sau đó chào hỏi: "Nhị tiểu thư."

Cánh tay đang giơ lên miệng của cô còn chưa kịp buông xuống, vì thế người đối diện không hề nhận ra sự kinh ngạc của cô.

Người đàn ông đi tới mở cửa xe, nói nhanh: "Nhị tiểu thư, chủ tịch đã đến trước rồi, ngài ấy bảo tôi tới đón cô.”

Quan Tố Thư hạ tay xuống, thu lại vẻ mặt của mình rồi gật đầu nói: "Vất vả cho anh rồi, thư ký Lưu.”

“Không cần khách khí, đây là việc tôi nên làm.”

Từ Chu Diễn luôn trầm mặc ôn hòa, cho dù cười rộ lên cũng rất nhàn nhạt, anh hoàn toàn khác với Lưu Sâm, một người chỉ một lòng hướng tới công việc và kiếm tiền, người này lúc cười thì để lộ ra tám cái răng, nụ cười nghề nghiệp vô cùng tiêu chuẩn.

Quan Tố Thư cúi đầu lên xe, cô bỗng nhiên cảm thấy không còn hứng thú nói chuyện, trên đường đi cũng chỉ im lặng.

Lưu Sâm chở cô đến một khách sạn Trung Quốc nằm ở trung tâm thành phố, rồi lại đưa cô vào phòng riêng.

Trong phòng, có khoảng ba bốn người phục vụ đang làm việc, có người rót nước, người thì đang phân chia đồ ăn.

Quan Tố Thư vừa đi vào đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng, cô nhìn xung quanh tìm vị trí của Quan Tịnh, sau khi nhìn thấy cũng không nhìn những người khác, trực tiếp đi tới bên cạnh Quan Tịnh. Sau khi tiến đến chỗ ông, cô treo túi lên lưng ghế bên cạnh và ngồi xuống nói: "Ba, con đói bụng.”

Một tiếng ba của cô đã khiến cho ánh mắt của những người khác nhất thời đều dồn về phía mình, có người nịnh nọt nói: "Chủ tịch Quan, đây là con gái của ngài sao? Thật là có khí chất nha, vừa rồi tôi còn tưởng là có minh tinh nào đó đi lạc vào đây đấy!"

Tên đó vừa dứt lời, những người khác cũng lập tức nịnh nọt theo.

Quan Tố Thư không hề để ý tới lời nịnh nọt của bất kì kẻ nào, cô rũ mắt tiếp tục chơi điện thoại di động, ngay lập tức áp suất phòng giảm xuống rất thấp.

“Đừng nghịch điện thoại nữa, chào chú Trần của con đi.”

Quan Tố Thư để điện thoại xuống nhìn xung quanh một chút, thấy có một người đàn ông trung niên mặc quần áo bông vải đang ngồi ở phía đối diện, không khó để nhận ra người ngồi trước mặt là lão già Trần Dịch.

“Chú Trần." Cô lễ phép gọi một tiếng.

Trần Dịch nhận lấy một điếu xì gà từ trên tay nhân viên phục vụ, ngậm nó rồi cười nói: "Lần trước khi chú gặp con, con vẫn còn là một cô nhóc mười mấy tuổi, thoáng cái đã biến thành thiếu nữ xinh đẹp rồi.”

Quan Tịnh giơ tay đặt lên lưng ghế con gái, hỏi: "Nhà ông không phải còn một thằng nhóc sao? Sao hôm nay không gọi nó ra ăn cơm cùng luôn?"

"Kêu cái gì chứ, cái thằng nhóc đó nếu cũng nghe lời như con gái thì tốt rồi, cái thằng đó. . . haizz. . ." Trần Dịch lắc đầu cười cười.

Quan Tịnh lại hàn huyên vài câu, lúc nhìn cô thì thấy cô lại ỉu xìu ngồi nghịch điện thoại, ông nghiêng đầu hỏi: "Con làm sao vậy? Thấy không thoải mái ở chỗ nào à?"

Ông đưa tay sờ trán cô, không thấy nóng.

Quan Tố Thư lắc đầu: "Con say xe, thấy không thoải mái.”

Quan Tịnh vẫy tay với nhân viên phục vụ, nói: "Mang lên cho tôi một bát canh cá.”

Đột nhiên có người hỏi: "Chủ tịch Quan, con gái ông đã đi làm chưa?”

Ngón tay Quan Tịnh gõ gõ lên lưng ghế của Quan Tố Thư: "Nó ấy à, vẫn đang học năm ba đại học.”

“Con trai của tôi cũng đang học trường nghệ thuật.” Trần Dịch nói.

Nếu hỏi trường đại học nào trong thành phố có nhiều phú nhị đại nhất, thì ngoại trừ trường nghệ thuật ra ông không nghĩ được nơi thứ hai.

Có người lập tức nắm lấy cơ hội, đưa danh thiếp lên nói: "Quan tiểu thư, tôi là người sáng tạo chương trình của đài truyền hình Hội Thị, hy vọng sau này sẽ có cơ hội hợp tác làm việc với cô.

Quan Tố Thư nhận lấy danh thiếp, nhẹ giọng nói một câu: "Cảm ơn.”

Một người đàn ông tuổi tác xấp xỉ Quan Tịnh nói: "Tiểu Quan à, sinh viên năm tư cũng sắp bắt đầu thực tập rồi, đến lúc đó nếu muốn đến tổ tiết mục nào thực tập thì cứ liên lạc với chú, chú đều sắp xếp cho cháu.”

Quan Tịnh vỗ vỗ vai cô, nói: "Đây là chú Viên của con, đồng thời cũng là trưởng đài truyền hình thành phố. Chào hỏi chú đi con.”

Quan Tố Thư liền nói: "Chào chú.”

Cô không hề thích những trường hợp này, bây giờ lại càng cảm thấy phiền não, chỉ là đến thì cũng đã đến rồi, vì nể mặt Quan Tịnh nên cô mới tiếp tục ở lại đây xã giao với bọn họ.

Quan Tố Thư nghe bọn họ tán gẫu về một chương trình giải trí và mấy hạng mục phim truyền hình, nói xong còn có người lấy ra bản dự án và hợp đồng đưa cho hai ông chủ lớn xem.

Quan Tịnh tiện tay lật quyển sổ rồi đưa cho Lưu Sâm, nói: "Không vội, ăn cơm trước đi, còn hợp đồng cứ để cho luật sư xem.”

Tiếp đó ông ấy lại bắt đầu trò chuyện với Trần Dịch về thị trường nhà đất và thị trường chứng khoán trong mấy năm gần đây.

Quan Tố Thư nhìn một hồi, bây giờ cô cũng đã hiểu rồi, mấy bữa tiệc bình thường khác Quan Tịnh sẽ không tự mình đến. Nhưng tại bữa tiệc này, Quan Tịnh và Trần Dịch hai người ngồi hai phía, giống như là được chúng tinh phủng nguyệt* còn những người khác luôn vây quanh hai người bọn họ, lựa lời tâng bốc nịnh hót.

*Chúng tinh phủng nguyệt: Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ

Ngay cả lúc Quan Tịnh và Trần Dịch tán gẫu về việc nhà, những người khác cũng bất động thanh sắc dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng, chờ cơ hội để xen vào câu chuyện.

Đương nhiên, khi đang bàn chuyện làm ăn thì chắc chắn không thể thiếu rượu, Quan Tố Thư bảo Quan Tịnh uống ít lại, nhưng ông lại không nghe lời, rượu vừa đưa đến liền cụng ly với người khác.

Quan Tố Thư đá mấy cái vào đầu gối ông, trừng mắt nói: "Ba đừng uống nữa.”

Quan Tịnh gắp tôm cho cô, nói: "Con cũng ăn nhiều một chút đi.”

Ông vừa dứt lời, Quan Tố Thư liền nhận ra ông lại giở cái thói ra lệnh cho người khác, cô biết nếu ông ấy không uống nhiều thì cũng không nói như thế.

Chỉ là không hiểu vì sao hôm nay Quan Tố Thư cảm thấy trong lòng rất khó chịu, cô nhìn Quan Tịnh cởi cúc áo trên cùng, mở áo khoác rồi tiếp tục uống hết ly này đến ly khác. Trong lòng cô càng thêm phiền, cô đẩy ghế ra, đứng dậy muốn rời đi.

Quan Tịnh hỏi: "Con đi đâu đấy?”

Quan Tố Thư tức giận nói: "Đi vệ sinh!”

Quan Tịnh dặn dò thêm một câu: "Đừng đi lung tung, lát nữa về nhà với ba.”

Làm như cô là con nít tám tuổi vậy!

Đi ra cửa, Quan Tố Thư không đi vệ sinh, chỉ đứng ở bên ngoài thở phào một hơi.

Hành lang khách sạn được trang trí khá đẹp mắt, ở giữa là chùm đèn thủy tinh dài hơn mười mét, rào chắn hai bên cũng làm bằng thủy tinh.

Quan Tố Thư tựa vào lan can, đưa di động ra xem tin nhắn.

Vì quá nhàm chán, cô chụp một tấm ảnh với đèn thủy tinh, sau khi chụp xong phát hiện ánh sáng ở đây rất tốt, mặt tường phản chiếu màu vàng, giống như một cái gương. Cô tự chụp một tấm rồi đăng lên trang của mình với tựa là: ‘Nhàm chán’.

Đăng được một lúc, thông báo nhắc nhở liền vang lên, rất nhiều người like, có người hỏi: [Cậu đang ở Bếp Vàng sao?]

Bếp Vàng là tên của khách sạn này, Quan Tố Thư nói "Đúng vậy", đối phương lập tức trả lời: [Trùng hợp thật đấy, tôi cũng ở gần đấy, đợi một tí tôi tới ngay đây.]

Lúc này Quan Tố Thư mới liếc mắt nhìn tên đối phương, là Trần Tuấn Hàng.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Cô cảm thấy quá phiền phức nên quyết định không trả lời anh ta nữa.

Dưới bài đăng có một đống ảnh chân dung của rất nhiều người nhấn like ảnh, đột nhiên, cô nhìn thấy cái tên Từ Chu Diễn ở trong đó, có chút bất ngờ, cô tự hỏi có phải là anh trượt tay hay không.

Quan Tố Thư vào trang cá nhân của anh, nhìn thấy bên trong gần nửa năm anh mới đăng một tấm hình mới, trong tấm hình là một bông hoa tươi cắm trong bình thủy tinh trong suốt, nụ hoa diễm lệ.

Quan Tố Thư biết rõ loại hoa này, anh đã nói qua một lần rồi, nó gọi là Thược Dược.

Anh không phải loại người rảnh rỗi không có việc gì làm, suốt ngày chỉ quanh quẩn trên vòng bạn bè, cô tiếp tục lướt xuống xem, trong nhóm bạn bè của anh chỉ có vài tin liên quan đến công việc, bởi vậy tấm hình này nhìn có vẻ đặc biệt.

Bọn họ đã hơn một tuần không gặp nhau rồi, có lẽ anh chỉ lỡ tay thôi, nếu không làm sao thái độ lại khác thường như vậy chứ.

Có thời gian bình luận ảnh của bạn bè, mà lại không thể gửi một tin nhắn wechat cho cô!

Quan Tố Thư tức giận tắt điện thoại.

Trở lại phòng bao, khói thuốc lượn lờ khắp phòng, Quan Tố Thư bất ngờ phát hiện trên đầu ngón tay của Quan Tịnh còn kẹp điếu thuốc, sắc mặt cô lại trầm xuống.

Chỗ ngồi của cô bên cạnh Quan Tịnh bây giờ đã có người phụ nữ khác ngồi thế vào, cô ta nũng nịu nói với Quan Tịnh: "Chủ tịch Quan, ký một cái đi mà, xin ngài đầy.”

"Ký một cái", cái giọng điệu đó kiều diễm quyến rũ giống như đang nói "Hôn một cái".

Có lẽ là trên đời không có người đàn ông nào có thể chống lại cái cám dỗ này, Quan Tịnh là một người đàn ông bình thường, thuốc lá, rượu, nịnh hót và phụ nữ, cũng có thể khiến người đàn ông lãnh khốc này buông lỏng sự phòng bị của mình, ông vẫy tay với Lưu Sâm: "Kêu Tiểu Từ tới đây, bảo nó cầm hợp đồng về xem qua một lần, nếu không có vấn đề gì thì ngày mai sẽ ký.”

Đối với tập đoàn Quan Thịnh mà nói thì cái loại này xí nghiệp này không đáng để vào mắt, bất quá cũng chỉ là một cuộc đầu tư nhỏ chi phí tầm bảy chữ số thôi, không đau cũng chả ngứa. Cho nên người ta mới nói, bữa tiệc của thương nhân luôn phải có rượu, uống vài chén rượu rồi thì chuyện gì cũng dễ nói. 

Người phụ nữ vui vẻ vừa bóp bả vai cho Quan Tịnh vừa rót rượu cho ông, những người khác cũng đều nháy mắt với cô ta, giống như đang nói "Trợ lý tuyệt vời đấy".

Quan Tịnh mới hơn bốn mươi tuổi, đã ly hôn lại còn nhiều tiền, đương nhiên chính là cành cao trong mắt bao nhiêu người.

Trong lòng biết rõ là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác, bây giờ Quan Tố Thư rất muốn xé xác Quan Tịnh, rồi vứt vào bồn cầu, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

Lúc nhìn thấy Nhị tiểu thư đứng ở cửa thì Lưu Sâm liền biết mọi chuyện đã hỏng hết rồi.

“Chủ tịch Quan..." Anh ta kêu lên một tiếng.

Quan Tịnh híp mắt trả lời: "Hả?"

Lưu Sâm kiên trì nói: "Hình như Nhị tiểu thư …”

Anh ta còn chưa dứt lời, cánh cửa đã đóng rầm một tiếng, âm thanh lớn đến mức chấn động của căn phòng.

Quan Tố Thư đi rồi.

Chương kế tiếp