Ánh Trăng Sáng Tỏ
Chương 18: Khi yêu thích đã sẵn sàng bộc lộ, muốn cất giấu đi…
“Ba tôi đâu!”
Quan Tố Thư vừa vào cửa liền đi thẳng đến
phòng khách, nhìn thấy Quan Tịnh với hai chân được băng bó đang ngồi trên sô
pha, hốc mắt lập tức đỏ lên: “Khi nãy vẫn còn ổn mà, sao bây giờ lại như vậy?”
Quan Tịnh buông hai chân xuống, nhẹ giọng nói:
“Vết thương nhỏ thôi, đừng làm ầm lên như thế.”
Lưu Sâm: “...” Vừa nãy ngài đâu có nói như
vậy.
Là thư ký sao có thể không đoán được sếp mình
đang nghĩ gì.
Anh đứng phía sau Quan Tịnh, thêm mắm thêm
muối nói: “Chủ tịch Quan, ngài quá là không xem trọng cơ thể của mình rồi, may
mà lúc đó ngài không bị đập đầu, đau cơ xương trong một trăm ngày, sao có thể
nói là vết thương nhỏ?”
Bước vài bậc thang mười centimet, chân bị đâm
trúng trở nên đỏ bừng, còn không mau gọi bác sĩ thì vết thương sẽ lâu lành.
“Đau lắm đúng không?” Quan Tố Thư ngồi xổm
trước mặt Quan Tịnh, đưa tay sờ băng gạc, cô quay đầu lại hỏi Lưu Sâm: “Tại sao
ba tôi lại ngã? Có phải ông ấy uống nhiều quá không?”
Việc này Lưu Sâm không cần bịa ra, anh trịnh
trọng nói: “Lúc rời khỏi nhà hàng, một số tên côn đồ đã tấn công chủ tịch, trên
tay bọn chúng cầm con dao dài, may mà giám đốc phản ứng nhanh, chỉ bị ngã ở cầu
thang và sơ ý bị thương ở chân.”
Quan Tố Thư lập tức nổi da gà, nghĩ đến vừa sợ
hãi vừa tức giận: “Còn hung thủ đâu? Bắt được rồi sao?”
“Đối phương rất lợi hại, đâm không trúng liền
lập tức bỏ chạy.”
Sau khi nghe anh kể lại, Từ Chu Diễn nãy giờ
vẫn luôn im lặng hỏi : “Có phải là một người đàn ông mắt híp, mặt vuông, cao
khoảng 1m73 không?”
Lưu Sâm có chút kinh ngạc trả lời: “Cũng khá
cao, nhưng không nhìn rõ mặt, người đàn ông này đeo khẩu trang, đội mũ, giấu
con dao trong áo khoác, nhưng bàn tay hắn rất thô, giống như người làm việc
nặng nhọc.”
Từ Chu Diễn khẽ cau mày nhìn Quan Tịnh: “Ngài
Quan, ngài có còn nhìn thấy bất kỳ đặc điểm nào của đối phương không?”
“Người đàn ông này rất gầy, hơn nữa…” Quan
Tịnh nhớ lại, giơ tay làm động tác từ đuôi mắt đến gò má: “Ở đây có một vết
sẹo.”
“Bàn tay thô ráp, gầy, mặt có sẹo…”
Bám theo xe, không phải lần đầu tiên hành
hung, liên tục uy hiếp nhân thân, có thể thấy được đối phương đã quyết tâm giết
người.
Những tên này đều là những kẻ liều lĩnh liếm
máu mũi dao, bất luận là vì tư thù hay bị mua chuộc. Những tên này không thể
chỉ vì một lần sơ sót mà liền thu tay lại, trước khi bắt được hung thủ, bọn
chúng luôn là quả bom hẹn giờ.
Quan Tịnh hỏi Từ Chu Diễn: “Cậu còn có cách
nhìn gì khác không?”
“Ngài còn nhớ rõ tài khoản lần trước tôi đưa
cho ngài không?”
Quan Tịnh nhíu mày suy nghĩ: “À, tài khoản của
người nhận thanh toán Đào Nhân đã bị gạch bỏ.”
“Ngài có ấn tượng với cái tên Zhang Re này
không?”
Quan Tịnh gõ gõ tay vịn: “6 năm trước chuyển
tiền, cũng có thể không phải là cùng một người.”
Từ Chu Diễn lại không nghĩ là như vậy.
Đào Chí Phàm là một kẻ giết người có tiền án,
hắn đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên “rất tốt”, rõ ràng là đã có mối quan hệ hợp
tác “tốt đẹp” với bên kia, con người sẽ có tính trì trệ, nếu phải dùng dao thì
cũng sẽ chọn con dao dùng quen tay nhất, ngay cả khi chủ nhân con dao không
phải cùng một người thì cũng phải có một mối liên hệ nào đó giữa họ.
Nhưng thông tin lại quá ít, trong hồ sơ chỉ
ghi lại duy nhất một “Đào Chí Phàm”, nhưng hiện tại người này dường như đã bốc
hơi khỏi thế giới, không còn bất kỳ dấu vết nào.
Đây chỉ là suy đoán của anh, anh không giấu
diếm mà nói ra hết tất cả.
Trong mắt Quan Tịnh lộ ra vẻ thưởng thức nói:
“Cậu học đại học công an quả là không vô ích.”
Lưu Sâm nhạy bén cảm giác được ánh mắt sếp
nhìn Từ Chu Diễn hoàn toàn khác với ánh mắt khi nhìn anh ấy, cùng là người làm
công, anh mắt sếp khi nhìn anh rất bình tĩnh, nhưng khi nhìn Từ Chu Diễn lại
luôn có một chút tán thưởng và hứng thú.
Cảm giác nguy cơ khủng hoảng nghề nghiệp ở
tuổi trung niên của anh ấy càng mạnh mẽ hơn.
Quan Tố Thư nghe bọn họ nói tới nói lui mấy
vòng nhưng vẫn chưa nói đến trọng điểm, cô cắt ngang hỏi: “Các anh báo cảnh sát
chưa?”
Lưu Sâm trả lời: “Báo rồi, đã ghi xong lời
khai, cảnh sát đã đến nhà hàng theo dõi,
ngày mai sẽ có kết quả.”
Lý do hoa mỹ này đương nhiên là để khiến cho
Quan Tố Thư an tâm, không có kết quả cũng là kết quả, bọn họ đều ngầm không
muốn cho cô nhúng tay vào chuyện này.
“Khi nào có kết quả hãy nói cho con biết.”
Quan Tố Thư hung dữ nói với Quan Tịnh.
Thấy cô không còn bận tâm chuyện lúc trước,
trong lòng Quan Tịnh có chút trầm xuống, chậm rãi nói: “Được.”
Quan Tố Thư vốn không muốn nhắc lại chuyện hôm
nay, nhưng hiện tại Quan Tịnh tỉnh rượu, nếu không nói trong lòng cô sẽ khó
chịu đến mức nghẹt thở, cô hỏi Quan Tịnh: “Ba, rốt cuộc ba nghĩ như thế nào?”
“Nghĩ như thế nào là sao?” Thái dương Quan
Tịnh lại bắt đầu đau.
Thấy ông xoa trán, sắc mặt Quan Tố Thư trở nên
lạnh lùng, không chút để ý mà hung hăng nói: “Có phải là ba định tái hôn hay
không?”
Lưu Sâm nhận thấy gương mặt nhị tiểu thư trầm
xuống trông thật giống giám đốc, anh nhìn thấy mà sợ hãi vô cùng.
Trong lòng anh nói thầm: Sếp còn chưa tới 50
tuổi, đang là thời điểm càng già càng dẻo dai, nếu tìm bạn đời thì cũng không
có gì là quá đáng.
Có điều lời này anh không dám nói ra.
Quan thanh liêm xét việc nhà thì khó, xét quan
thì dễ.
Quan Tịnh hiển nhiên không thể làm gì cô con
gái của mình, ông dỗ dành cô nói: “Ba là người như thế nào con còn không hiểu
sao?”
Tra nam bình thường đều thích hỏi ngược lại
những câu này, tra nam này còn là ba ruột của cô, thật muốn đấm cho hai đấm.
Quan Tố Thư không hề tiếp nhận thủ đoạn của
ông, rất phòng vệ: “Trước đây con cảm thấy con rất hiểu ba, nhưng bây giờ con
lại cảm thấy con không hiểu người một chút nào!”
“Đó đều là góp vui lấy lệ thôi, sao có thể xem
là thật?”
Ông làm “Người ba hiền lành” năm phút đồng hồ,
liền quay trở về làm “Người ba nghiêm khắc”, sắc mặt trầm lại, giọng nói đắc ý:
“Con cũng nên suy nghĩ lại chính mình đi, hôm nay như thế này có phải là không
có chút lễ phép nào không?”
“Hả...?”
Quan Tố Thư không giận mà ngược lại còn cười,
gật đầu nói: “Đúng vậy, là con nên suy nghĩ lại, ba chính là chính nhân quân
tử, ba không sai chút nào, đều là lỗi của con!”
Cô nói là lỗi của cô, nhưng ngọn lửa trên đỉnh
đầu đã sắp xông lên đến ngọn đèn pha lê.
Lưu Sâm đã sớm cảm thấy rằng cuộc chiến giữa
ba và con gái sẽ nhen nhóm, anh liền cúi đầu xuống để giảm bớt sự hiện diện của
chính mình. Lúc này anh cảm thấy lập trường của ai cũng sai, có lẽ ba và con
gái có cùng kẻ địch, đồng lòng hướng ngoại.
Nhìn xem luật sư Từ thông minh cỡ nào, lúc này
anh chỉ có thể giả câm giả điếc nép vào góc tường, còn luật sư Từ đã ngồi sang
một bên xem hợp đồng.
Quan Tịnh bị làm trò cười trước mặt cấp dưới,
sầm mặt lại, đè thấp giọng nói với Quan Tố Thư: “Đừng có vô cớ gây rối như
vậy!”
“Đúng vậy, là con vô cớ gây rối, à, tại sao
con lại không có mắt nhìn như vậy chứ, lẽ ra phải nên cho ba tự sáng tạo không
gian của riêng từ sớm chứ, được rồi, con đi đây, con dọn ra ở riêng!”
Trong lòng Lưu Sâm âm thầm đếm: Năm, bốn, ba,
hai…
“Quay lại đây”
Quan Tịnh hét lên một tiếng, Lưu Sâm run rẩy.
Sau đó Lưu Sâm lại nhìn luật sư Từ đã lấy ra
một cây bút từ trong túi áo trước ngực bắt đầu phê duyệt hợp đồng, anh cảm thấy
rằng trước mặt người trẻ tuổi, sự bình tĩnh của mình đã thua rồi.
Quan Tố Thư dừng bước, liếc nhìn Quan Tịnh.
Quan Tịnh chống chân, trầm giọng hỏi: “Con
muốn đi đâu? Nhà nhỏ quá không chứa nổi con sao?”
Quan Tố Thư cười lạnh.
Huyệt thái dương đập thình thịch, ông vung tay
một cái, nói: “Được rồi, về sau ba không uống rượu nữa.”
Lưu Sâm:... Quả nhiên.
Quan Tố Thư chỉ vào Quan Tịnh, quay đầu nói
với Lưu Sâm và Từ Chu Diễn nói: “Hai anh đều nghe rồi đấy, ba tôi nói sẽ không
uống rượu nữa.”
Từ Chu Diễn đặt bút xuống, nhẹ nhàng nói:
“Ngài Quan là người làm ăn, đôi khi đi xã giao thì không thể không uống.”
“Ông ấy không uống thì ai dám rót cho? Thư ký
Lưu, sau này anh giúp tôi để mắt đến ông ấy, có đi xã giao thì phải nhớ kỹ, một
hớp rượu 5 triệu, mỗi lần ông ấy uống thì tôi sẽ quẹt thẻ quyên góp bốn năm cho
trường hy vọng, chủ tịch Quan hào phóng như vậy, 100 triệu là đủ uống cả bình,
cứ việc uống đi!”
Về phương diện này, Lưu Sâm cảm thấy các cô
tiểu thư khác của cả thành phố không ai ra tay tàn bạo như nhị tiểu thư, chiếc
du thuyền mấy chục triệu bị đóng bụi vẫn còn nằm trong nhà kho, mấy năm trước
cô ra ngoài chơi, khi trở về lại có một tá giấy chứng nhận bất động sản trong
hộp, nói mua là mua một tòa nhà, còn có lần cô đi du lịch nước ngoài một năm
nhưng lại trở về tay không, nói là chỉ mua một món quà cô rất thích, là một hòn
đảo.
Cô rất ít khi ra khỏi cửa, nhưng khi ra ngoài
thì đều rất đáng sợ.
Anh ngẫm nghĩ lại cảm thấy không đúng, sao
mình lại cảm thấy lời luật sư Từ vừa nói không giống như đang nói chuyện với
sếp, mà giống như đang vá áo cho nhị tiểu thư hơn?
Anh nghi ngờ nhìn sang, nhìn thấy vẻ mặt bất
đắc dĩ của luật sư Từ liền cảm thấy mình để ý thái quá rồi.
Sắc mặt Quan Tịnh âm trầm đến mức có thể nhỏ
được giọt mực, nhưng phân rõ phải trái với cô con gái này cũng vô dụng, cô
không phải nhân viên của ông cho nên không sợ mặt mũi ông, nếu nói nhiều với cô
hai câu thì ngày hôm sau cô có thể sẽ xách vali đi ra nước ngoài tìm mẹ cô,
chuyện này cũng không phải là chuyện cô chưa từng làm.
Ông chống tay lên thái dương, chán nản xua tay
lên khóe miệng nói với cấp dưới của mình: “Đã muộn rồi, hai đứa về đi. Ông
Chung, đỡ tôi một chút.”
Quản gia Chung đưa tay ra đúng lúc, đỡ Quan
Tịnh khập khiễng đứng dậy.
Quản gia Chung nói: “Để tôi đỡ ngài đi nghỉ
ngơi.”
Thấy vết thương ở chân ông nghiêm trọng như
vậy, Quan Tố Thư lại cảm thấy mềm lòng một chút.
Nhìn thấy Quan Tịnh rời đi, Lưu Sâm nhìn cô
nói: “Nhị tiểu thư, tôi còn có chuyện muốn phiền cô.”
Quan Tố Thư: “Chuyện gì, anh nói đi.”
“Ngày mốt chủ tịch Quan có một cuộc họp rất
quan trọng, nhưng nó lại trùng lịch với công tác khác, hiện tại chỉ có cô mới
có thể tham gia thay cho chủ tịch được, cô yên tâm, chỉ cần xuất hiện là được,
cô có thời gian không?”
“Đến công ty mở cuộc họp sao?”
“Cô yên tâm…”
“Được!” Quan Tố Thư cắt ngang anh, nói: “Ngày
mốt mấy giờ, đến lúc đó anh nói cho tôi biết cách sắp xếp đi.”
Không ngờ cô lại thoải mái như vậy, Lưu Sâm
kinh ngạc một lúc mới nói: “Được, tôi sẽ gửi chương trình buổi họp cho cô qua
WeChat.”
Thấy mọi việc tối nay gần như đã xong hết, Từ
Chu Diễn nhìn Quan Tố Thư, anh muốn nói lời tạm biệt, nhưng anh còn chưa kịp nói
gì thì Quan Tố Thư đã quay sang nói với anh: “Đã muộn lắm rồi, anh đừng về nữa,
phòng của anh dù sao vẫn còn đó, chạy tới chạy lui phiền lắm, lên lầu nghỉ ngơi
đi.”
Từ Chu Diễn chỉ vào văn kiện trong tay: “Tôi
còn có chút việc…”
Quan Tố Thư: “Anh ở đây giải quyết đi, à đúng
rồi, em còn có một vật muốn đưa cho anh, anh đi lấy với em đi.”
Cô xoay người lại, nhìn thấy Lưu Sâm vẫn chưa
rời đi, cô nghi ngờ hỏi: “Thư ký Lưu, anh không vội về sao?”
Biểu cảm Lưu Sâm trở nên vi diệu, anh lau mặt.
Được rồi, đừng hỏi vì sao lại bị phân biệt đối
xử như thế, nếu hỏi ra sẽ làm tổn thương người làm công.
Anh nói: “Nhị tiểu thư, vậy tôi đi trước.”
Quan Tố Thư cũng không thật sự nhẫn tâm đối xử
với anh như vậy, cô hét lớn: “Dì ơi, tiễn thư ký Lưu đi.”
“Không cần tiễn không cần tiễn, không làm
phiền nữa.”
Thấy dì đã đi tiễn, lúc này Quan Tố Thư mới
dẫn Từ Chu Diễn về phòng.
Cô muốn tặng anh một món quà đáp lễ và giao
cho anh chuyển nó cho dì của anh. Cô đã hỏi qua nhiều người, họ nói người trung
niên thích vàng nhất, bởi vì vàng có thể được giữ nguyên giá trị.
Thỏi vàng thì quá khoa trương, vòng tay và
nhẫn thì cần phải có kích thước phù hợp, chỉ có hoa tai là tiện nhất, vừa nhỏ
vừa không phô trương nên mấy ngày trước cô đã đi đặt mua một đôi hoa tai.
Đây là món quà thích hợp nhất mà cô có thể
nghĩ ra, không quá xa xỉ và cũng không phải là món quà tặng cho có.
Từ nhỏ đến lớn đều là người lớn tặng quà cho
cô, ngay cả Quan Tịnh, cô cũng chỉ tặng cho ông một số đồ gốm sứ do chính mình
nặn ra và những thứ linh tinh khác, tất cả đều được Quan Tịnh cất vào két sắt,
cho nên về lĩnh vực này cô thật sự có rất ít kinh nghiệm.
Cô đưa quà cho Từ Chu Diễn, nói: “Thế nào, cái
này được chứ.”
Từ Chu Diễn vốn định từ chối, nhưng khi mở ra
thì thấy là một đôi hoa tai tinh xảo, cũng không quá xa xỉ, anh hơi mỉm cười
nói: “Món quà thật xinh đẹp.”
“Đó là điều đương nhiên, còn không nhìn xem là
thẩm mỹ của ai sao.” Cái đuôi của cô vểnh lên.
Ngay cả bộ dạng đắc ý này cũng dễ thương.
Ánh mắt Từ Chu Diễn có chút ý cười.
Trước khi nhận món quà và rời đi, anh nhìn
thấy khung ảnh được đặt trên giá sách.
Quan Tố Thư mặc đồng phục học sinh của trường
trung học, ôm lấy cánh tay của ba cô, phía bên kia là một thanh niên mặc áo len
cao cổ màu đen với gương mặt khó coi.
Bước chân anh dừng lại hỏi: “Đây là anh trai
của cô sao?”
“Đúng vậy, tên mặt thối.” Quan Tố Thư nói.
Hai anh em như hai thái cực, một nắng chói
chang, tóc phát sáng, một đứng sau bóng bố hai tay đút túi quần, miệng nhếch
lên, ủ rũ.
Biểu cảm bĩu môi của hai anh em giống hệt nhau.
Anh nhớ tới một khuôn mặt khác, thu lại ánh
mắt nhợt nhạt cười nói: “Tôi ra ngoài trước đây.”
Quan Tố Thư tiễn anh ra cửa: “Đi đi đi đi,
nghỉ ngơi thôi, đừng làm việc quá muộn.”
“Biết rồi,” anh nhẹ nhàng nói: “Chúc ngủ
ngon.”
Đây là lần đầu tiên được nghe thấy giọng nói
chúc ngủ ngon như vậy, giống như đôi tình nhân nhỏ nói lời tạm biệt với nhau,
trái tim Quan Tố Thư đột nhiên nhảy loạn nhịp, có chút hỗn loạn, cô vội vàng
dời mắt, nhất thời không biết nhìn vào đâu, nhỏ giọng nói: “Ngủ ngon…”
Anh cười rất nhẹ rồi bước ra ngoài, trước khi
bước ra còn không quên đóng cửa lại cho cô như một người đàn ông lịch lãm.
Quan Tố Thư đứng ở cửa một lúc, đặt tay lên
tay cầm, một lúc sau, cô mở cửa ra, từ
trong khe cửa ló ra một cái đầu, còn chưa kịp nhìn kỹ thì đột nhiên bắt gặp một
ánh mắt ngoài cửa.
Nỗi xấu hổ giống như tiếng sấm mùa xuân âm u,
khiến người ta đỏ mặt.
Có người nhạy bén, có người chậm chạp, nhưng
ai quan tâm, để ý, khi thích là sẽ sẵn sàng bộc phát, muốn giấu cũng không được.
Quan Tố Thư cảm thấy từ cổ đến tai mình đột
nhiên đỏ lên, cô liền lùi lại một bước, rời đi rất nhanh.
Cô choáng váng thở ra một hơi, hơi thở nóng
rực, giống như người uống say đêm nay chính là cô.