Ánh Trăng Sáng Tỏ

Chương 46: Điều này có nghĩa là, anh phải rời khỏi tập đoàn Quan Thịnh.

Đỗ Thành Bân ra nước ngoài một chuyến, đến giữa tháng bảy mới quay về nước, nhưng ông không ngờ rằng tới đón ông không phải là người nhà mà là cảnh sát đã bày thế chờ sẵn ông ta. Ông ấy vừa xuống máy bay liền bị cảnh sát bao quanh, còng tay lại trực tiếp dẫn đi.

Cục Công an thành phố.

Đỗ Thành Bân ngồi trong phòng thẩm vấn, đối mặt với những câu hỏi của cảnh sát, ông đều trả lời như nhau: "Trước khi luật sư của tôi đến, tôi sẽ không trả lời bất kì câu hỏi nào."

Viên cảnh sát mỉm cười: "Ông xem phim Hồng Kông nhiều quá hay sao? Hợp tác với cảnh sát điều tra là nghĩa vụ của mỗi công dân, ông Đỗ Thành Bân, xin ông hãy nói sự thật những gì ông biết, nếu cố ý bịa đặt hay nói dối ông sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật."

Đỗ Thành Bân giằng co cùng cảnh sát một lúc, bị cảnh sát áp bức, ông nới lỏng cà vạt, không kiên nhẫn nói: "Các anh hỏi đi, rốt cuộc muốn biết cái gì từ tôi?"

Ông ấy lại nói thêm: "Tôi là phó tổng giám đốc tập đoàn Quan Thịnh, công việc rất bận rộn, đi công tác về còn phải làm báo cáo, các anh có thể hỏi nhanh lên không?"

Trước thái độ của ông, cảnh sát nhanh chóng càng có cớ để nhanh chóng hỏi cung.

"Ngày hai mươi tám tháng sáu, ông ở đâu?"

"Ban ngày tôi ở công ty, tối thì về nhà, à đúng rồi, tối hôm đó tôi có một bữa tiệc tổ chức tại nhà hàng Vân Đức, các anh đi điều tra camera hay hỏi chủ nhà hàng đều được, tôi không có gì để nói dối về vấn đề này." Đỗ Thành Bân nói.

"Được, vậy ông Đỗ, xin hỏi ông và văn phòng luật Thành Phong có quan hệ gì?"

"Tôi từng hợp tác với công ty đó, có một số luật sư được xem như bạn bè, không hơn."

"Ông Đỗ, vậy ông có quen biết Đào Chí Phàm không"

"Đào Chí Phàm? Chưa từng nghe nói qua."

Rất khó để moi thông tin từ miệng ông ta, nhưng đồng chí cảnh sát cũng không nóng nảy, mở tập tài liệu ra, lấy ra một tờ hóa đơn chuyển khoản để trước mặt ông hỏi: "Vậy ông biết Đào Dần không?"

"Đào Dần?" Mặt Đỗ Thành Bân biến sắc trong chốc lát, dường như không tin được là cảnh sát đã điều tra được tới đó, nhưng rất nhanh vẻ mặt ông liền bình tĩnh lại.

"Tôi không biết Đào Dần là ai, là nhân viên của công ty tôi hay sao? Công ty tôi nhiều người như vậy, tôi không thể nào biết hết được." Đỗ Thành Bân nói.

Ánh mắt cảnh sát nhìn chằm chằm Đỗ Thành Bân: "Vậy Chương Nhiệt thì sao?"

"Chương Nhiệt?" Đỗ Thành Bân có chút kinh ngạc nói: "Người này tôi..."

"Ông cũng muốn nói không quen biết sao?"

"Không, tôi đương nhiên biết." Đỗ Thành Bân nói: "Anh ta là em trai của vợ tôi, chính là em vợ tôi, lúc trước anh ta làm việc ở bộ phận pháp lý của công ty chúng tôi, có chuyện gì sao?"

"Năm 2016, một tài khoản nước ngoài của Chương Nhiệt chuyển vào tài khoản của Đào Dần bảy mươi ngàn Euro, mà chỉ vài ngày trước giao dịch này, tài khoản của ông chuyển cho tài khoản này không hơn không kém năm trăm ngàn dân nhân tệ. Ông Đỗ Thành Bân, tôi hỏi ông hoàn toàn không biết gì về chuyện này hay sao?”

Câu hỏi của cảnh sát càng sắc bén, hùng hổ dọa người.

Đỗ Thành Bân trăm vạn lần cũng không nghĩ tới bọn họ sẽ tra ra chuyện này, ông ta siết chặt tay trong giây lát, hai tay không ngừng nắm chặt rồi lại thả lỏng, nhưng ông ta vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, ông nói: "Chuyện mấy người nói lâu quá rồi, tôi không nhớ rõ đã gửi tiền cho anh ta lúc nào."

Cảnh sát tiếp tục nói: "Ông Đỗ Thành Bân, vậy chúng tôi tiếp tục giúp ông nhớ lại, ngày 12 tháng 8 năm 2016, ông đã gửi một khoản tiền từ ngân hàng Trung Quốc vào tài khoản của Chương Nhiệt, mà vào ngày 14 tháng 8 năm 2016, Chương Nhiệt lại chuyển khoản tiền này sang tài khoản ở nước ngoài của anh ta, không lâu sau, số tiền này đã được gửi vào tài khoản ở nước ngoài của Đào Dần, ông còn muốn nói không biết gì về chuyện này sao?"

"Tôi nhớ ra rồi, tôi gửi cho Chương Nhiệt số tiền này là bởi vì trong khoảng thời gian đó anh ta giúp tôi hoàn thành một vụ án, nên tôi thưởng cho anh ta, dù sao tôi và anh ta cũng là họ hàng mà, đây không tính là hối lộ chứ?"

Đầu óc của ông ta quay cuồng, đang suy nghĩ gần đây ông có sơ suất gì không, nhưng ông ta nghĩ mãi không ra, hoặc là do bây giờ đầu óc ông đang rối loạn, không biết được mình đã làm sai ở đâu...

Không đúng, văn phòng luật Thành Phong!

Ông chợt ngẩng đầu, nhìn về phía cảnh sát: "Là người của văn phòng luật Thành Phong cố ý vu oan cho tôi, đúng không?"

"Vu oan? Ông Đỗ ông dùng từ này rất thú vị, chúng tôi hỏi ông, ông cảm thấy văn phòng luật sự Thành Phong vu oan cho ông cái gì?"

Đỗ Thành Bân siết chặt hay tay thành nắm đấm rồi lại thả lỏng tay, ông nhìn cảnh sát nói: "Mấy người đang cố dụ tôi nhận tội, tôi yêu cầu được gặp luật sư của tôi!"

Viên cảnh sát còn muốn tiếp tục hỏi thì Trương Định gõ cửa phòng, nói: "Trước tiên tạm dừng thẩm vấn lại, các cậu ra ngoài chờ một chút đi."

Anh ta vừa nói xong, phòng thẩm vấn liền yên tĩnh, hai cảnh sát đang thẩm vấn đứng dậy đi ra ngoài.

Đỗ Thành Bân cúi đầu, không ngừng nhớ lại.

Rốt cuộc là có sai sót ở chỗ nào.

Chẳng lẽ vì chuyện đó sao, không đúng, chuyện đó ông ta căn bản không tham dự vào, bọn họ dựa vào cái gì mà nghi ngờ ông ta chứ.

Nếu không phải là chuyện đó, vậy cảnh sát muốn dụ ông ta nói ra cái gì chứ.

Không, ông ta không được nói gì cả, trước khi luật sư đến, một câu ông ta cũng không nói.

Trương Định gửi tin nhắn cho Từ Chu Diễn nói rằng: "Đỗ Thành Bân sắp không trụ được rồi."

Từ Chu Diễn trả lời: "Đỗ Thành Bân chỉ là một trong những vụ làm ăn của bọn họ, đã có được đột phá từ vụ án sáu năm trước, không thể bỏ qua cho Đỗ Thành Bân được."

Cửa phòng thẩm vấn lại được mở ra lần nữa, lần này cảnh sát đi vào, mang theo một túi tài liệu.

Một viên cảnh sát mang găng tay vào, lấy ảnh chụp từ trong túi tài liệu ra, hiện trường tai nạn xe cộ máu chảy đầm đìa cứ như vậy trắng trợn hiện ra trước mắt Đỗ Thành Bân.

"Ông Đỗ, người này không xa lạ gì với ông chứ?"

"Đây là ai?" Đỗ Thành Bân thật sự hoài nghi hỏi.

"Đây là ông chủ thầu từng làm việc dưới tay ông, tháng 5 năm 2016, một công nhân tên Triệu Cường ở công trường của ông gặp chuyện không may, nửa người dưới tê liệt, cả đời không thể làm việc nữa, ông chủ thầu này yêu cầu ông bồi thường năm mươi vạn tệ nhưng ông lại không đồng ý, sau đó không lâu các ông còn làm loạn lên tòa án, trước khi mở phiên tòa, ông chủ thầu này lại chết thảm ở giao lộ đường lớn, đương nhiên kết quả chuyện này cuối cùng không giải quyết được gì, ông Đỗ, bây giờ ông đã nhớ ra chưa."

Lòng bàn tay Đỗ Thành Bân căng thẳng, hạ thấp giọng, kích động hẳn lên: "Cái chết của anh ta không liên quan đến tôi, là tài xế đụng anh ta, các người tìm tôi làm gì?"

"Tài xế đâm nạn nhân tên là Đào Chí Phàm, còn con trai ông ta tên là Đào Dần."

Cảnh sát cất ảnh chụp lại bỏ vào trong túi vật chứng, anh ta cởi găng tay nói: "Ông Đỗ, chúng tôi đã điều tra rõ sự việc này. Bây giờ là thời buổi chứng cứ quan trọng hơn khẩu cung, cho dù ông nhất quyết nói rằng chuyện này không liên quan tới ông thì những bằng chứng này cũng đủ để đưa ông hầu tòa rồi."

"Đương nhiên, nếu ông nói ra chi tiết vụ việc, chúng tôi sẽ xử án khoan hồng cho ông."

Trán Đỗ Thành Bân nổi đầy gân xanh, ông căng thẳng nhìn chằm chằm hai cảnh sát này, mà vẻ mặt cảnh sát cũng bình tĩnh không cấp bách, ở trong mắt bọn họ, ông cũng chỉ là cá chết vùng vẫy.

Rốt cục, Đỗ Thành Bân sụp đổ buông lỏng bả vai, hắn nói: "Tất cả những chuyện này đều là do Thành Phong xúi giục."

Văn phòng luật Thành Phong.

Trong phòng giám sát, ở bên ngoài phòng thẩm vấn, có người liếc mắt nhìn nhau, lông mày buông lỏng ra.

"Năm 2016, tôi và chủ nhà thầu quả thật từng có tranh chấp, chuyện này nếu như ra tòa, tôi nhất định sẽ thua kiện, điều này không quan trọng, quan trọng là một khi xảy ra chuyện này, nó tất nhiên sẽ trở thành vết nhơ trong cuộc đời tôi, vợ tôi sẽ ly hôn với tôi, mà tôi cũng không thể ở lại công ty, cuộc đời tôi không thể kết thúc như vậy được!"

"Văn phòng luật Thành Phong, văn phòng của bọn họ rất ít khi thua kiện, tôi cho rằng đưa vụ án này cho bọn họ, tôi có thể kê cao gối mà ngủ, chính bọn họ cũng nói với tôi như vậy. Nhưng rất nhanh, bọn họ cho tôi một ý kiến khác, bọn họ nói vụ án này chắc chắn sẽ thua kiện, cách duy nhất để có thể thoải mái được về sau chính là giải quyết chủ nhà thầu, nhưng bọn họ không nói là muốn giết hắn, bọn họ chỉ nói rằng là muốn làm chân ông ta bị thương, để cho chủ nhà thầu không còn rảnh rối để ý gây rắc rối cho tôi nữa. Nhưng bọn họ lại đâm chết người kia! Chuyện này không liên quan đến tôi, không phải tôi muốn giết hắn. Chính là Đào Chí Phàm giết ông ta, các anh đi tìm Đào Chí Phàm mà hỏi!"

Ông đứng bật dậy, dựa vào ghế thẩm vấn với vẻ mặt dữ tợn, đối diện ông là viên cảnh sát sắc mặt nặng nề đang gõ từng chữ trên máy tính.

Bản ghi chép này đủ để cho văn phòng luật Thành Phong, một văn phòng luật lớn trong thành phố rớt đài rồi.

Người phụ trách văn phòng luật Thành Phong đang ngồi trong phòng tạm giam của cảnh sát, anh ta đã ở đây hai ngày rồi, thời gian triệu tập của cảnh sát không thể vượt quá 24 giờ, mà anh ta đã ở đây suốt 20 giờ rồi.

Anh ta cũng suy nghĩ mãi không rõ, bản thân mình đã gây ra sai lầm chỗ nào lại làm cho cảnh sát nghi ngờ đến bọn họ.

Nhưng từ lúc anh ta thấy cảnh sát dẫn Đỗ Thành Bân tới, anh ta liền hiểu ra, người đàn ông nhát gan đó nhất định sẽ khai hết mọi chuyện.

Đúng như anh ta nghĩ, rất nhanh cảnh sát đến nơi phòng giam anh ta, bọn họ cầm theo một quyển sổ ghi chép, nói cho anh ta biết: "Chúng tôi đã có đầy đủ chứng cứ chứng minh văn phòng luật Thành Phong bị tình nghi vi phạm pháp luật kinh doanh cùng xúi giục phạm tội, cảnh sát sẽ điều tra toàn bộ văn phòng luật Thành Phong, anh là người phụ trách của văn phòng luật Thành Phong, cũng sẽ chịu trách nhiệm pháp lý tương đương."

Ngày hôm sau, văn phòng luật Thành Phong bị niêm phong

Văn phòng luật lớn lâu năm trong thành phố, cứ như vậy mà sụp đổ.

Từ Chu Diễn nhận được tin tức từ viện kiểm sát gửi đến, thông báo cho anh biết, chiến dịch "Sáu hai" đã kết thúc, anh có thể trở về rồi.

Giây phút đó, anh ngồi một mình trong phòng bệnh, nhìn bầu trời qua khung cửa sổ.

Chiếc máy bay bay ngang bầu trời, để lại một vệt trắng dài.

Hai năm sáu tháng.

Chiến dịch "Sáu hai" chính thức chấm dứt.

Anh còn nhớ mùa đông ba năm về trước, năm đó tuyết rơi dày đặc trong thành phố, anh đến viện kiểm sát đi làm như thường lệ, tổ bí thư Đảng thông báo cho anh đến văn phòng trao đổi một số chuyện.

Chuyện này chính là chiến dịch "Sáu hai", chỉ là lúc đó chiến dịch "Sáu hai" còn không gọi là chiến dịch "Sáu hai", mà là hoạt động nằm vùng.

Là văn phòng luật lớn nhất thành phố, phòng luật Thành Phong tham gia rất nhiều vụ án.

Một ngày nọ, có một người dùng danh tính thật gửi thư tố cáo cho viện kiểm sát, tố cáo văn phòng luật Thành Phong làm việc có liên hệ với thế giới ngầm, có ô dù ở trong thành phố bảo vệ.

Đứng trước bức thư tố cáo này, viện kiểm sát, công an, tòa án ba bên cùng bắt tay nhau tổ chức chiến dịch này.

Bước đầu tiên là phái người trà trộn vào bên trong văn phòng Thành Phong.

Là một văn phòng vòng tròn đỏ trong ngành, văn phòng luật Thành Phong có yêu cầu về bối cảnh và năng lực của luật sư rất nghiêm khắc, cấp trên cho rằng phái người từ viện kiểm sát là tốt nhất.

Người này cần phải là một người mới, bởi vì những người trong viện kiểm sát hoặc nhiều hoặc ít đều từng tiếp xúc với văn phòng luật Thành Phong. Văn phòng luật Thành Phong có liên quan đến thế giới ngầm, nhiệm vụ lần này tất nhiên sẽ nguy hiểm, cho nên tố chất thân thể của người này không thể kém, tốt nhất là có thể chiến đấu. Người này còn phải tín ngưỡng kiên định, trung thành với Đảng. Điều cuối cùng, trong viện bọn họ, rất nhiều người đều là trên có già dưới có trẻ, bất kì ai đi tham gia nhiệm vụ này, đều sẽ có băn khoăn, nhưng Từ Chu Diễn không giống mọi người, nếu không may, sau này anh vừa là liệt sỹ vừa là cô nhi, hơn nữa chưa kết hôn, anh không có người nhà để bị phân tâm, lúc cần thiết cũng có thể chiến đấu.

Nhận được nhiệm vụ này, Từ Chu Diễn không do dự quá lâu, liền trả lời rõ ràng: "Cảm ơn tổ chức đã tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ."

Thủ trưởng đích thân cúi chào, tiễn anh đi làm nhiệm vụ.

Hồ sơ tin tức của anh được viện kiểm soát niêm phong, trên lý lịch của anh ghi đã kết thúc công tác ở viện kiểm sát, mà hiện tại, anh lại một lần nữa nhận được tin tức viện kiểm sát gửi tới, cấp trên của anh nói cho anh biết, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành tốt đẹp, anh có thể trở lại viện kiểm soát rồi.

Từ Chu Diễn lẳng lặng ngồi đó, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác khó tả.

Trong hai năm hoạt động ngầm, anh từng làm luật sư, từng làm pháp vụ, mỗi ngày đều như có một sợi dây căng trên đầu anh, anh luôn ghi nhớ nhiệm vụ của mình, không lúc nào dám quên thân phận của mình.

Nhưng bây giờ, nhiệm vụ cứ như vậy hoàn thành.

Anh không còn phải lo lắng về việc thức dậy vào ngày hôm sau và lên kế hoạch cho những gì anh sẽ làm tiếp theo.

Trong câu cuối cùng của thông báo gửi đến anh, cấp trên hy vọng anh có thể trở lại viện kiểm soát tiến hành công tác báo cáo nhiệm vụ.

Điều này có nghĩa là, anh phải rời khỏi tập đoàn Quan Thịnh.

Ngài Quan có ơn với anh, anh lại mang mục đích không đơn giản gia nhập tập đoàn Quan Thịnh, từ lý tưởng mà nói, anh không hổ thẹn với lương tâm, nhưng từ hành động anh cảm thấy hổ thẹn với chủ tịch.

Anh cũng hổ thẹn với Tố Thư.

Anh chưa bao giờ tiết lộ thân phận của mình với cô, anh không biết sau khi biết được chân tướng, cô có thể tiếp nhận một người có khả năng hoàn toàn xa lạ như anh hay không.

Một người có thể che giấu suy nghĩ và tâm tư của mình hơn chín trăm ngày đêm, ngày đêm đeo mặt nạ đi một mình trong đêm, trong mắt cô, anh có đáng sợ hay không.

Cô đơn giản như vậy, đơn thuần như vậy, tâm tư cho tới bây giờ luôn thể hiện rõ trên mặt, dường như cô ấy thích như thế, ấm áp không hề che giấu.

Còn anh như một con thằn lằn ở trong góc tường, ánh trăng xuyên qua cửa sổ rơi trên người anh.

Nhưng anh muốn có một gia đình với cô.

Anh sợ rằng sau khi thấy rõ bộ dạng của anh, sự ấm áp của cô sẽ dành cho người khác.

Anh sẽ điên mất.

Đó là mặt trăng của anh.

Chương kế tiếp