Ánh Trăng Sáng Tỏ
Chương 48: “Từ Chu Diễn, đồ biến thái!”...
Tiếng chuông vang lên không lâu,
ngay khi Quan Tố Thư định thần lại thì cuộc gọi đã được kết nối. Giọng nói của Từ Chu Diễn vang lên ở
đầu dây bên kia, anh nhẹ nhàng nói: “Tố Thư à, sao vậy?” “Từ Chu Diễn…” Vừa nói cô đã không
kìm được mà khóc nức nở, nước mắt đã sắp trào ra. Từ Chu Diễn nghe vậy, hít vào một
hơi, hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Quan Tố Thư ổn định hơi thở, nghẹn
ngào nói: “Hôm nay em về nhà.” “Ừm.” Anh kiên nhẫn lắng nghe. Quan Tố Thư nói: “Ba nói với em là
anh đã từ chức ở công ty.” “Đúng vậy…” Từ Chu Diễn nhạy bén cảm
giác được Quan Tố Thư sẽ không thể chỉ vì chuyện này mà khóc, anh hỏi: “Ngài
Quan nói cho em biết chuyện của anh rồi đúng không?” Quan Tố Thư nặng nề gật đầu: “Ừ.” “Em buồn cái gì, có thể nói cho anh
biết không?” Anh nhẹ nhàng nói, giọng nói mang theo niềm thương tiếc khó mà
nhận ra. Quan Tố Thư thấp giọng nói: “Ba nói
anh đến công ty là vì lý do khác, có phải là thật không?” Từ Chu Diễn nặng nề hít một hơi, như
thể tảng đá đáng lẽ phải sụp đổ trong lòng anh cuối cùng cũng đã sụp đổ, anh
thấp giọng nói: “Ừm.” “Tại sao vậy?” Quan Tố Thư bối rối
hỏi. Chẳng lẽ những điều trong quá khứ
đều là giả sao? Trước nay anh đều không có dụng ý khác sao? Cô nói ra sự nghi ngờ của mình, Từ
Chu Diễn lập tức nói: “Không, tất nhiên không phải là giả, Tố Thư, anh có thể
giải thích rõ ràng cho em, em có thể nghe anh nói không?” Tiếng khóc nức nở của cô khiến anh
luống cuống tay chân, anh cẩn thận thấp giọng van xin. Quan Tố Thư cũng không phải là người
vô lý, cô sụt sịt mũi, nghiêm túc nói: “Vâng, em nghe anh nói.” Từ Chu Diễn vốn đang ở trong phòng
làm việc, anh cầm điện thoại đi đến phòng khách, sau đó đứng trên ban công, anh
nặng nề đẩy cửa sổ ra nhìn ra ngoài. Ngoài cửa sổ xe cộ tấp nập, bóng
người kéo dài, trong thành phố này dường như ai cũng đang hoảng loạn, thỉnh
thoảng có một vài cặp tình nhân đi ngang qua, hai tay nắm vào nhau, vô cùng ấm
áp, sự ấm áp này khiến trong lòng anh có một cảm giác khó tả, giọng anh càng
lúc càng nặng nề. “Chuyện này phải bắt đầu nói từ hai
năm trước.” Giọng nói Từ Chu Diễn chậm lại, nặng
nề trầm thấp kể cho cô nghe. Bản báo cáo công việc đầu tiên của
anh là để kể cho cô nghe. “Em có nhớ không? Hai năm trước, anh
làm việc ở viện kiểm sát.” “Em nhớ.” Quan Tố Thư nói. Cô cũng đã từng thắc mắc tại sao anh
không thường nhắc đến công việc của mình ở công ty luật, mà lại thường nhắc đến
thời gian ở viện kiểm sát nhiều hơn. Cô im lặng nghe anh tiếp tục nói. “Lúc đó anh nhận được một nhiệm vụ,
nhiệm vụ đó là điều tra một ít thế lực chống hắc đạo ở thành phố Hội, em có nhớ
không, chúng ta đã từng đến một nhà bếp tư nhân, chủ nhân của nhà bếp đó đã
từng suýt nữa bị sát hại ấy.” “Vâng.” “Sự việc đó có liên quan đến những
thế lực ngầm này trong thành phố, lúc đó viện kiểm sát, công an và toà án cũng
đã bắt đầu điều tra bộ phận thế lực này của thành phố, mãi cho đến khi có một
bức thư tố cáo mới có thể hoàn toàn phơi bày chuyện này ra trước công chúng. Ở
thành phố Hội có tồn tại một mạng lưới thế lực đen khổng lồ, nhưng muốn phá vỡ
mạng lưới này thì chúng ta phải tìm được ngọn nguồn của nó.” “Trong rất nhiều án kiện, bọn anh
đều đã phát hiện ra rằng những sự kiện như vậy thường có mối quan hệ với công
ty Thành Phong, vì vậy viện kiểm sát đã triển khai một chiến dịch hành động
cùng với công an và tòa án, bước đầu tiên trong hành động là phải cử một người
tìm hiểu về công ty Thành Phong, tìm hiểu về mối liên hệ giữa công ty này và
mạng lưới đen đó, và anh chính là người này.” “Ah!” Cô mở to miệng, vẻ mặt kinh ngạc. Từ Chu Diễn tiếp tục nói: “Vì thế
nên anh đã lựa chọn từ chức ở viện kiểm sát, tất nhiên đây không phải là từ
chức thật, chỉ là tạm thời rời khỏi viện kiểm sát, hồ sơ của anh vẫn còn được
lưu giữ trong đó, chỉ cần nhiệm vụ được hoàn thành thì anh có thể khôi phục lại
thân phận ban đầu.” “Vì thế…” “Sau khi vào công ty Thành Phong,
lúc đầu anh cũng không phát hiện ra được mối liên hệ giữa công ty này với thế
lực đen, hơn nữa công việc của anh trong công ty cũng không khác gì những công
ty khác, chỉ là nhận án, sau đó xử lý án tử, kiện tụng mà thôi, sau khi ở đó
hơn một năm, anh dần dần được công ty tin tưởng. Những người mới đến công ty
đều sẽ luôn có một luật sư cũ hướng dẫn làm việc, luật sư hướng dẫn cho anh là
một người có tiếng trong ngành, thuộc hạ của ông ấy có một vụ án tử, vụ án này
đã bị thua vào năm đó, nhưng khách hàng của vụ án luôn kháng cáo vì không chấp
nhận phán quyết của tòa án, thậm chí còn đến công ty luật nhờ vị luật sư hướng
dẫn anh giúp anh ta kháng cáo lần nữa.” “Vị luật sư đó không đồng ý, bởi vì
vụ án này liên lụy rất lớn, hơn nữa cũng đã được kết án, nếu đúng thì không thể
nào lật lại bản án được, tuy nhiên trong quá trình đối chiếu thông tin trước
đây của vụ án, anh đã phát hiện ra một số điểm bất thường, vì để tiếp tục điều
tra, anh đã đề nghị giúp đỡ người này thực hiện kháng cáo, sau này khi tiếp
quản vụ án, anh cũng dần dần phát hiện ra rằng vụ án năm đó có ẩn khuất.” “Vụ án này điều tra càng ngày càng
sâu, dần dần càng ngày càng không hợp lý, trong một lần đi thăm viếng, anh đã
chứng kiến thế lực đen uy hiếp dân làng tại nhà dân, nói rằng vốn dĩ bọn
chúng đã cấu kết với công ty Thành Phong, công ty Thành Phong sẽ không giúp gì
cho dân làng, lúc đó anh đã có kết luận chính xác về việc công ty Thành Phong
thông đồng với thế lực đen.” Quan Tố Thư hỏi: “Vụ này thế nào?
Cuối cùng anh đã xử lý như thế nào?” “Tất nhiên, vụ án sau đó được tòa án
đồng ý tái thẩm, hơn nữa dưới sự bảo vệ của rất nhiều chứng cứ thu thập được và
pháp luật hiện hành, vụ án đã được lật lại bản án, cũng chính sau vụ này, bởi
vì anh và công ty Thành Phong đứng ở hai mặt đối lập nhau, luật sư hướng dẫn
cho anh lấy cớ muốn tên của ông ta nằm trên hồ sơ vụ án, nhưng anh không đồng
ý, thực ra bọn họ đã phát hiện anh không đứng về phía công ty, vì vậy họ đã
chọn cách để cho anh đi, sau đó trong một vài vụ án, anh nghe được bọn họ có
liên quan với Đỗ Thành Bân của tập đoàn Quan Thịnh, bọn họ cũng có ý định muốn
dùng một số thủ đoạn đặc thù để giải quyết vấn đề, vì vậy nên anh chủ động rút
khỏi công ty Thành Phong và gia nhập tập đoàn Quan Thịnh.” “À, em biết rồi.” Quan Tố Thư ngồi
xuống nói vào trong điện thoại: “Cho nên ngay từ đầu anh đến đây chính là vì Đỗ
Thành Bân đúng không?” “Đúng vậy.” Từ Chu Diễn khẳng định,
sau đó anh lại nói thêm: “Hả? Không lẽ em nghĩ là…” “Em nghĩ anh là mật vụ đến điều tra
công ty chúng ta, thật ra anh muốn điều tra thì cũng không có gì, cây ngay
không sợ chết đứng, nhưng đứng trên lập trường của mình thì nhất định em sẽ đau
lòng.” Quan Tố Thư nhỏ giọng nói. Lòng người có thành kiến, Từ Chu
Diễn là đặc công chìm hay gián điệp gì thì cũng chỉ là thân phận, có tốt hay
xấu gì thì cũng không liên quan, cô chỉ nghĩ rằng không lẽ Từ Chu Diễn đang
chống lại ba cô và chống lại công ty, nghĩ đến chuyện này khiến cô vô cùng buồn
bã. Từ Chu Diễn nghe cô nói xong, cười
nói: “Đồ ngốc, khi nãy em vì chuyện này mà buồn đó sao?” Quan Tố Thư giương nanh múa vuốt
nói: “Chẳng lẽ em không nên buồn sao? Em buồn chết đi được.” Từ Chu Diễn lặng lẽ mỉm cười, trong
ánh mắt chứa đầy yêu thương. Trong màn đêm yên tĩnh, anh nói:
“Thật ra chuyện ngày mai anh muốn nói với em chính là chuyện này.” Quan Tố Thư cụp mắt xuống: “Em xin
lỗi… Là do em hiểu lầm anh.” “Em không hiểu lầm đâu, anh cũng
không tuyệt vời và trung thực như em nghĩ, nhân tính nằm giữa thần tính và thú
tính, anh cũng đã nghĩ rằng hay là cứ giấu mãi như thế này đi.” Từ Chu Diễn
chậm rãi nói. “Vậy hiện tại thì sao?” Quan Tố Thư
hỏi. “Hả? Hiện tại?” “Hiện tại anh muốn làm gì? Anh muốn
trở lại viện kiểm sát sao?” “Đúng vậy, nếu không có gì ngoài ý
muốn thì anh sẽ trở lại viện kiểm sát, bây giờ anh cũng muốn trở về đó để tiến
hành báo cáo công tác.” “Từ Chu Diễn, anh thật sự rất thích
làm việc ở viện kiểm sát.” “Đúng vậy, bầu không khí ở đó rất
tốt, cũng không có nhiều chuyện xích mích với nhau, nếu có thể ở luôn trong
viện kiểm sát thì cũng rất tốt.” “Vâng, em biết rồi, Từ Chu Diễn, anh
phải cố gắng lên đó! Cho dù anh có làm như thế nào thì em đều sẽ ủng hộ anh.” “Cảm ơn vì em đã hiểu cho anh.” Anh
cười nhẹ. Quan Tố Thư leo lên trên, lấy một
hộp khăn giấy từ trên bàn xuống, rút ra một tờ khăn giấy để lau nước mắt. Cô nói: “Từ Chu Diễn, vậy ngày mai
anh có đến tìm em không?” “Có đến.” Từ Chu Diễn nói. Lúc này Quan Tố Thư mới nín khóc và
cười. “Đã muộn rồi, buồn ngủ rồi phải
không?” Từ Chu Diễn hỏi. “Vâng, em đi tắm đây.” Quan Tố Thư
xấu hổ đứng dậy, cô đã khóc đến mức nước mắt nước mũi đều chảy xuống hết, ngại
chết đi được. Cũng may hôm nay không gọi video mà
chỉ gọi bình thường, nếu mở video thì chắc cô đã xấu hổ đến mức không còn mặt
mũi nào để gặp anh. Từ Chu Diễn cười một tiếng, nói:
“Cái túi khóc nhè.” Đột nhiên Quan Tố Thư nhạy bén nghe
được bên kia có một âm thanh vang lên, giống như âm thanh bật lửa, cô hỏi: “Anh
đang làm gì?” “Đốt nhang muỗi.” Từ Chu Diễn nói. Anh đóng cửa sổ lại, bất đắc dĩ nói:
“Khi nãy anh mở cửa sổ nên có muỗi bay vào.” “Đồ ngốc.” Quan Tố Thư nói. Từ Chu Diễn cười một tiếng: “Bây giờ
lại còn nói anh ngốc, vừa nãy ai mới khóc như một đứa khờ đấy?” “Từ Chu Diễn, anh muốn ăn đấm phải
không?” Quan Tố Thư giương nanh múa vuốt lên. Hương đuổi muỗi được thắp lên có ánh
sáng đỏ rực, hương đuổi muỗi tỏa ra làn khói mờ nhạt, Từ Chu Diễn mỉm cười, cảm
thấy màn đêm đen kịt trước mắt như đang bừng sáng lên. Anh bưng khay nhang muỗi trở vào
phòng. Quan Tố Thư nói: “Từ Chu Diễn, hôm
nay anh làm em khóc, em sẽ ghi vào sổ, ngày mấy tháng mấy năm mấy, Từ Chu Diễn
đã làm tôi khóc.” “Làm em khóc á?” “Hôm nay em khóc là vì anh! Chẳng lẽ
anh không chịu thừa nhận sao?” Anh cười một tiếng, giọng nói trong
sáng: “Anh nhận!” Dừng lại một chút, anh nói thêm:
“Sau này có làm cho em khóc thì anh cũng sẽ thừa nhận.” “Anh còn muốn làm em khóc sao? Anh
có còn lương tâm không? Anh…” Không biết vì sao, đột nhiên cô phát
hiện chữ “làm” còn có nhiều nghĩa, lời nói đột nhiên ngừng lại, vài giây sau,
cô sắc bén nói: “Từ Chu Diễn, đồ biến thái!” Từ Chu Diễn: “... Hả?” Cô vội vàng cúp điện thoại, đơn
phương quyết tâm chiến tranh lạnh với anh cả đêm! WeChat, để lại câu nói lẻ loi của Từ
Chu Diễn: [ Sao vậy? ] Biến thái! Quan Tố Thư bực bội tắt điện thoại. Cô vào nhà tắm nhìn lại mình, thấy
trên mặt vẫn còn giàn giụa nước mắt, hai mắt đỏ hoe vì khóc, thật đáng thương. Cô rửa mặt, bật nước trong bồn tắm. Trước đây, cô sẽ nhờ dì làm những
việc nhỏ nhặt này, việc gì có thể nhờ người khác làm thì cô sẽ không bao giờ tự
làm, trong lúc bất giác hình như cô đã quen làm những việc trong khả năng của
mình. Ngày mai. Khi nằm trong bồn tắm, Quan Tố Thư
đội bong bóng lên đầu, nhắm mắt cười khúc khích. Nghĩ đến ngày mai gặp lại anh khiến
cô rất vui. Cô vui vẻ một lúc, sau đó trong đầu
lướt qua những sự việc trong ngày, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Tại sao hôm nay ba lại đột nhiên gọi
cô về nhà, lại còn nhắc đến chuyện Từ Chu Diễn một cách kỳ lạ như vậy, chẳng lẽ
thật sự chỉ là tùy tiện nhắc đến thôi sao? Hay là, cố ý nhắc tới trước mặt cô? Quan Tố Thư mở mắt ra, chống cằm ở
bồn tắm bên cạnh trầm tư suy nghĩ, bong bóng trên đỉnh đầu rơi xuống theo động
tác, bao phủ lên mặt cô cả một lớp dày.