Ánh Trăng Sáng Tỏ

Chương 55: Mình bị làm sao vậy?

“Không.” Bây giờ Quan Tố Thư chỉ muốn ngủ, cô không còn sức lực, cũng không muốn nói thêm gì nữa.

Sau khi quay lại Mỹ, Tiết Thu Ninh đã quen với việc nói tiếng Anh. Bà lấy hành lý của con gái mình từ cốp xe, sau đó lại bảo con trai lấy một chiếc vali khác. Trong suốt quãng đường, Quan Tố Thư không nói gì, cô cũng không quan tâm lắm. Thấy cô chưa thích ứng với việc bôn ba dọc đường, bà ấy ôm lấy bả vai của con gái rồi dẫn cô lên lầu.

Sau khi đi thang máy đã lên đến tầng trên, Tiết Thu Ninh vừa mở cửa vừa nói với họ về lịch trình của những ngày sắp tới. Vừa mở cửa ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là một tầng lầu bằng phẳng rộng rãi, mang theo phong cách kiểu Mỹ, cứng nhắc và đơn giản.

Tiết Thu Ninh đưa dép cho họ.

Quan Trình Dục đẩy cái thùng đi tới cửa rồi thay giày, sau đó hỏi Quan Tố Thư: “Còn nhớ phòng của mình không?” “

“Không nhớ.” Quan Tố Thư uể oải nói.

Nghe thấy giọng nói của cô vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, Quan Trình Dục cúi đầu nhìn vẻ mặt của cô: “Sao anh thấy sắc mặt của em tệ như vậy?”

Cho rằng cô bị say máy bay, Tiết Thu Ninh vỗ vai cô nói: “Đi tắm đi, sau đó ngủ một giấc. Ngày mai đi kiểm tra nên vì vậy mà hôm nay phải nghỉ ngơi thật tốt." "

“Dạ." Quan Tố Thư mệt mỏi đi vào phòng.

Quan Trình Dục sợ cô tìm nhầm phòng, kết quả lại nhìn thấy cô tự mình đi thằng vào phòng: "Con nhóc này..."

“Khi nào con trở về đi làm?" Tiết Thu Ninh vỗ một cái trên đầu con trai.

"Mẹ, mẹ đừng vỗ đầu con nữa được không?" Quan Trình Dục bất đắc dĩ nói, sau đó lại nói: "Là ngày mốt."

Tiết Thu Ninh gật đầu hỏi: "Lát nữa ăn cái gì? Gọi đồ ăn nhà hàng sao?"

Quan Trình Dục cười nói: "Mẹ, mẹ nấu đi."

"Ý kiến ​​hay đấy." Tiết Thu Ninh đi đến phòng con gái và nói: "Con xem gần đây có nhà hàng nào muốn ăn không, nếu chọn được thì nói cho mẹ biết, mẹ đi gặp em gái con."

Tiết Thu Ninh mở cửa phòng con gái, bà nhìn quanh một lúc không thấy con gái đâu, không ngờ lại thấy cửa phòng tắm đóng lại.

Căn phòng này vốn là do một nhà thiết kế nổi tiếng trang trí. Toàn bộ căn phòng đều là tông màu trắng xanh, có một chiếc ghế sofa màu xanh kem, một tấm thảm nhung màu trắng, một chiếc giường công chúa mềm mại, chất đầy búp bê.

Bà đi đến gõ cửa, gọi: “Tiểu Thư?”

“Dạ.”

“Con không sao chứ?”

“Không sao đâu ạ.” Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái vang lên từ bên trong.

Tiết Thu Ninh nhẹ nhàng nói: "Sữa tắm và dầu gội đầu ở bên cạnh bồn tắm, thứ mà trước kia con thích. Trong tủ có khăn mặt và áo choàng tắm, con xem chúng có vừa không."

“Đều vừa ạ.”

“Cần cái gì thì nói với mẹ.”

“Dạ.”

Lúc này, Tiết Thu Ninh cũng không còn gì để nói, bà kéo vali của Quan Tố Thư vào, ngồi xổm dưới đất sắp xếp hành lý của cô một chút, treo quần áo vào tủ, lại rót cho cô một cốc nước đặt trên bàn cạnh giường. Sau khi làm xong những thứ này, bà nói với những người bên trong là mình đi ra ngoài rồi rời đi.

Trong phòng tắm, Quan Tố Thư chưa đổ nước vào bồn tắm, cô đứng bên bồn, không kìm được muốn nôn.

Có lẽ là bởi vì bay gần một ngày, cả ngày hôm nay Quan Tố Thư rất không khỏe. Tắm rửa xong, cô nằm trên giường lau khô tóc, đè vị trí lồng ngực.

Suốt cả quãng đường cô đều buồn ngủ, nhưng khi nằm xuống thì lại cảm thấy có sức sống.

Quan Tố Thư nhìn quanh phòng thì thấy được một vài khung ảnh trên khung cửa sổ, bên trong tấm ảnh chính là dáng vẻ của cô thời trung học.

Tiết Thu Ninh mua nhà vào năm thứ 5 ở Mỹ.

Kỳ nghỉ hè năm lớp 11, cô được đón đến sống ở đây một thời gian. Lần đầu tiên đến đây, cô cảm thấy mọi thứ đều mới lạ, thậm chí khi nhìn người qua đường cũng thấy rất thú vị.

Tiết Thu Ninh đã dành hai ngày trong lịch trình bận rộn để đi cùng cô, đưa cô đến Công viên Yellowstone và Disneyland. Ban đầu dự định sẽ dành một kỳ nghỉ hè để chơi ở đây, nhưng không được bao lâu thì Tiết Thu Ninh phải đi làm, Quan Tố Thư không quen với nơi này cũng như chưa nói được ngôn ngữ ở đây.Trong vòng nửa tháng, cô một mình đi khắp khu phố, lúc đó cô thường ngồi trên chiếc ghế dài ở Công viên Trung tâm vẽ phác thảo. Lúc đầu, cô ấy nghĩ rằng nó rất thú vị, nhưng sau một thời gian dài, cô lại chịu không nổi.

Cô thực sự không thể chịu đựng được sự yên tĩnh như thế này, thỉnh thoảng cô muốn trò chuyện với mọi người nhưng đều phải nói bằng tiếng Anh, nói luyên thuyên. Nếu chỉ trong một thời gian ngắn thì cô còn có thể luyện nghe, nhưng thời gian càng dài thì cô lại cảm thấy phát điên rồi.

Cô nhớ lại trải nghiệm không mấy tốt đẹp lần trước, nên vì thế lần này nhanh chóng quyết định, sau khi khám sức khỏe xong thì sẽ trở về Trung Quốc.

Không lâu sau, cô rốt cuộc cũng ngủ thiếp đi, chìm vào giấc ngủ, Quan Tố Thư đột nhiên cảm thấy như có ai đang khua chiêng gõ trống bên tai, thình thịch, thình thịch, âm thanh càng ngày càng lớn, cô giống như bị bóng đè, hô hấp càng lúc càng nhanh. Cô cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bắt lấy, cảm thấy có chút ngạt thở, trong giấc ngủ cô ôm chặt lấy chăn, trằn trọc trở mình, rất nhanh trán đã lấm tấm mồ hôi.

Ba...

Anh...

Từ Chu Diễn...

Cô ấy nghĩ rằng mình đã phát ra âm thanh, nhưng thực tế đó chỉ là nói mớ.

Quan Tố Thư cảm giác như có sức nặng đè lên mi mắt, cô dùng hết sức mở to mắt, nhìn lên trần nhà, trần nhà trắng tinh, có vài chùm sáng, trên đầu giường có một con thỏ nhỏ đang lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt đen của nó trong veo, trong căn phòng có một loại yên tĩnh kỳ lạ không thể tả được. Quan Tố Thư cố gắng đứng dậy, khi cô đưa tay ra, đột nhiên cảm thấy cánh tay mềm nhũn, cả người yếu ớt ngã xuống.

Cô thở dốc, cảm giác như có quả bóng nước nhét vào tim. Cô đứng dậy muốn chộp lấy thứ gì đó, định với lấy con thỏ, cuối cùng, cô kéo chân thỏ, con thỏ ngã xuống đất. Trên đầu giường có đặt một ly nước, ly nước không vững liền đập xuống bàn. Nghe thấy âm thanh này, sự ngột ngạt trong miệng của Quan Tố Thư đột nhiên bùng phát. Quan Tố Thư nặng nề thở hổn hển, cô ấn vào cổ và xương quai xanh. Đột nhiên, cổ họng có cảm giác rỉ máu, miệng cô có chút ngọt, dòng máu đột ngột trào ra, cô ấy nôn mửa một tiếng, nôn ra một cục máu.

Người ở bên ngoài nghe thấy âm thanh của thứ gì đó rơi xuống đất và vỡ, Tiết Thu Ninh đang đứng ở hành lang nói chuyện về việc ngày mai sẽ đến bệnh viện, bà nghe thấy tiếng động lớn như vậy thì liền đến trước rồi gõ cửa, nhưng không có tiếng đáp lại từ bên trong.

Bà cảm thấy lo lắng, liền vặn khóa cửa và đẩy cửa vào, những gì bà nhìn thấy chính là con gái mình ngã xuống giường, hai tay úp xuống, máu phun ra đầm đìa, màu máu tươi vô cùng chói mắt.

Bà hoảng sợ hét lên, vội vàng quay người gọi Quan Trình Dục lại, chạy vào ôm lấy con gái.

Trong mắt của Quan Tố Thư, tất cả mọi thú đều giống như một vở kịch câm, trong đầu cô chỉ còn những tiếng vo ve do thiếu oxy.

Có lẽ là do đi máy bay làm tăng áp lực lên chức năng tim, mạch máu bị chèn ép quá mức và thiếu oxy khi ở độ cao nên khi vừa xuống mặt đất cô liền bị chức năng tim phản công nhanh chóng.

Cơ thể cô đương nhiên không chịu nổi loại trò chơi phản kích này, cô phun ra một ngụm máu tươi, sau đó bất tri bất giác ngất đi.

Cô ấy không nhớ được đưa vào xe cấp cứu như thế nào, cũng không nhớ làm thế nào mà cô ấy có thể đến bệnh viện.

Mở mắt ra một lần nữa, Quan Tố Thư như lạc vào một thế giới khác, nhìn trần nhà trắng tinh cùng những thanh ngang phía trên, cô cảm thấy như rơi vào một vòng lặp nào đó, rõ ràng là lần trước khi cô mở mắt ra, cô thấy cũng là trần nhà, bây giờ vẫn là trần nhà.

Mình đang nằm mơ sao?

Quan Tố Thư mơ mơ màng màng suy nghĩ, cơ thể của cô vô cùng suy yếu, thậm chí hô hấp đều cảm thấy khó khăn, cô hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy không khí đặc biệt trong lành, cúi đầu nhìn lại, liền thấy có một chiếc mặt nạ dưỡng khí màu xanh trên mặt cô.

Lúc này cô mới chậm rãi quay đầu nhìn ra ngoài, trời đã tối rồi, cô nhìn quanh phòng, ở đây bài trí rất lạ, trong phòng còn có rất nhiều thiết bị, một chiếc áo bệnh nhân màu xanh lục, nói rằng đó là áo choàng bệnh nhân thì có vẻ không chính xác lắm vì ở Trung Quốc, nó trông giống áo choàng phẫu thuật hơn.

Cô biết là ai cũng sẽ mơ hồ không rõ ràng sau khi gây mê, cô suy đoán là có phải mình vừa mới phẫu thuật xong hay không?

Cô khó khăn giơ tay, cẩn thận sờ ngực nơi đặt trái tim của mình, không có đau đớn cũng không có vết thương.

Có chuyện gì xảy ra với mình vậy?

Vừa rồi không phải mình vẫn còn ở trong phòng ngủ sao?

Khung cảnh xa lạ xung quanh lại khiến cô lo lắng, cô định đứng dậy tìm điện thoại di động thì phát hiện trên người có rất nhiều thiết bị y tế, máy đo oxy kẹp giữa các ngón tay, vòng đo huyết áp đeo trên cổ tay, và một vài sợi dây từ quần áo của cô ấy được kéo dài ra và kết nối với thiết bị theo dõi nhịp tim.

Khi cô vừa cử động, lồng ngực không còn đau, nhưng lưng lại đau nhói, vị trí bả vai giống như bị đập mạnh hai lần. Cô nắm chặt chăn trên giường, khuôn mặt trở nên đau đớn, cô không dám di chuyển nữa.

Ngoài cửa sổ thuỷ tinh có một bóng người lướt qua, chắc là nhìn thấy bên trong chăn chuyển động. Có một người đẩy cửa bước vào, đó là một bác sĩ mặc áo khoác trắng tuổi chừng năm mươi sáu mươi, râu tóc bạc phơ.

Vẫn là người nước ngoài.

Mình đang ở trong bệnh viện.

Quan Tố Thư nghĩ thầm.

Bác sĩ cầm một cuốn sổ trên tay, thấy cô đã tỉnh, liền nhỏ giọng hỏi: "Xin chào, cô tỉnh rồi à?"

Quan Tố Thư hiểu ý của từ “conscious”, muốn nói là cô không tỉnh thì không lẽ là đang mộng du?

Bác sĩ không biết những suy nghĩ trong lòng của cô, bởi vì cô đang đeo mặt nạ dưỡng khí lại không có lắc đầu, nên bác sĩ coi sự im lặng của cô là xác nhận.

Ông ta quan sát số liệu kiểm tra cơ thể của cô một lần nữa, nói: "Tình trạng của cô xem ra đã tốt hơn nhiều."

Nghe ông ta nói, Quan Tố Thư hiểu cái được cái không.

Cô cố hết sức hỏi: “Mẹ tôi đâu?”

Bác sĩ thấy khẩu hình của cô nói là mẹ, liền nói: “Là người phụ nữ đưa cô tới đây sao? Còn có một người đàn ông. Bây giờ không phải lúc thăm hỏi, bọn họ đã đi rồi."

Câu này dài quá, Quan Tố Thư nhìn ông ta chằm chằm, muốn nói cô nghe không hiểu.

Vị bác sĩ tiếp tục ngầm thừa nhận sự im lặng của cô, thân thiện vỗ vai cô, nói: "Cố lên cô bé."

“Cảm ơn..."

"Không có gì, nếu cô cần bất cứ điều gì, cô có thể bấm chuông này bất cứ lúc nào, y tá của chúng tôi sẽ đến giúp cô."

Bác sĩ chỉ vào chiếc chuông bên cạnh cô và nói.

Cô nghe không hiểu, nhưng nhìn thì hiểu được.

Quan Tố Thư gật đầu.

Ngay sau khi xác nhận tình trạng của cô và ghi nhận số liệu cơ thể của cô đang hiển thị trên máy móc, bác sĩ chuẩn bị rời đi.

Quan Tố Thư tháo mặt nạ dưỡng khí ra, cố gắng nói: "Bác sĩ, cho hỏi bây giờ là mấy giờ rồi?

Bác sĩ nhìn thời gian: "9:30 tối."

Nói xong, ông ta lại nói với cô vài câu về hành động tháo mặt nạ dưỡng khí của cô, bảo cô wear, wear.

Quan Tố Thư đã rất ngơ ngác khi nghe những lời đó.

Bác sĩ cũng đi rồi, ngay cả những tiếng nói ồn ào của mọi người cũng không có, Quan Tố Thư một mình ở trong căn phòng yên tĩnh này, bên tai chỉ có tiếng thiết bị kêu tích tích.

Cô nhìn qua cửa sổ, dưới màn đêm, bên ngoài toàn là những tòa nhà đen kịt, mang theo một sự trầm mặc và suy tàn giống như trong một bộ phim tận thế. Cô có cảm giác như đang bước vào một thế giới sau tận thế, có lẽ chỉ còn một mình cô ấy trên trái đất này.

Nó yên tĩnh đến mức làm cô hoảng hốt và sợ hãi.

Nỗi đau thể xác và nỗi sợ hãi tâm lý không tên khiến cô từ từ cuộn mình trong chăn, sau đó cúi người ôm lấy hai cánh tay.

Chương kế tiếp