Ánh Trăng Sáng Tỏ
Chương 8: Tại sao cậu phải điều tra người này
Khi Từ Chu Diễn về đến nhà, đã gần mười một giờ.
Anh để chìa khóa xe lên tủ giày, ngồi trên sô pha tháo cà
vạt, dựa vào sô pha, trong đầu lại vụt qua cảnh tượng xe ở xung quanh bọn họ
hôm nay, trong đầu giống như một thước phim quay nhanh.
Có một chiếc xe Tesla màu trắng xuất hiện hai lần, một lần
là ở đường Học Viện, một lần là ở trên đường đi đến nhà hàng.
Trí nhớ của anh rất tốt, hầu như chỉ cần nhìn qua một lần là
sẽ không quên, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu liền nhớ được mấy chữ số của biển
số xe.
Đường Học Viện và đường Khôi Đằng đều nằm trên đoạn đường
giao lộ tránh kẹt xe, đường bằng phẳng và ít camera….
Anh búng tay, phát ra âm thanh tách tách.
Sau khi rời khỏi công ty giải trí, Quan Tố Thư lại đặt một
nhà hàng để ăn cơm, đến lúc trở về phòng ngủ thì đã sắp đóng cửa rồi.
Vừa mới lên lầu liền nhận được điện thoại của Vương Nghiên.
Vương Nghiên hỏi: “Cậu về đến đâu rồi?”
“Tớ lên lầu rồi, sắp về đến nơi rồi!”
“Y Đình, cậu nhanh lên một chút, quản lý ký túc xá đã đến
rồi!” Hà Nghi Mân gân cổ gào lên một câu.
Quan Tố Thư sững sờ một lát, sau khi phản ứng lại liền nói
to: “Ồ, được rồi, tớ đến rồi đây!”
Quan Tố Thư co chân chạy như điên, đúng lúc gặp được nhóm
quản lý ký túc xá đã kiểm tra phòng ngủ xong, đang chuẩn bị rời đi.
Vương Nghiên chỉ về phía Quan Tố Thư nói: “Cô ấy đến rồi, cô
ấy đến rồi!”
Vẻ mặt người phụ trách lạnh nhạt, thờ ơ nói: “Chúng tôi đã
điểm danh xong rồi, phiền cậu mang theo thẻ sinh viên hoặc chứng minh thư đến
phòng quản lý ký túc xá để điểm danh bù.”
Chân Quan Tố Thư mềm nhũn, đứng dựa vào tường ôm ngực, sắc
mặt trắng bệch, môi run rẩy, mồ hôi đầm đìa.
Vương Nghiên ôm lấy cô, hướng về phía phòng ngủ, hét lên:
“Nghi Mân, cậu mau tới đây, Quan Quan thấy khó chịu.”
Hà Nghi Mân vội vàng chạy ra, Quan Tố Thư nháy mắt với cô
ấy, Hà Nghi Mân lập tức hiểu rõ, ngăn cản người quản lý, nói: “Cậu ấy bị như
thế này chắc chắn là không thể đi qua đó được rồi, hay là mọi người cứ trở về
rồi gạch tên của cậu ấy đi nhé.”
Giọng điệu của người quản lý hơi nghi ngờ, lại kèm theo chút
lo lắng hỏi: “Cậu ấy bị có nghiêm trọng không?”
Vương Nghiên: “Để cậu ấy lên giường nằm nghỉ một chút, cậu
châm chước đi mà, xin cậu đó!”
Người phụ trách hạ giọng: “Cậu ấy tên là gì?”
Quan Tố Thư miễn cưỡng giơ tay lên nói: “Tớ là Tôn Y Đình.”
Nhân viên kiểm tra phòng ngủ gạch tên Tôn Y Đình, vẫn dùng
giọng điệu giải quyết công việc nói: “Vậy các cậu nhớ nhắc Quan Tố Thư tới
phòng quản lý để điểm danh bù đó.”
“Được.” Ba người đồng loạt gật đầu.
Đi vào ký túc xá, vừa đóng cửa xong Quan Tố Thư liền cảm
thấy nhẹ nhõm, cô xách hộp cơm để lên bàn, nhìn thấy trái cây để ở trên bàn.
“Nghi Mân, cái này là ai mua vậy?”
Hà Nghi Mân “Ai da” một tiếng, nói: “Tớ mang từ nhà đến,
ngày hôm đó thật sự cám ơn cậu, Quan Quan.”
Quan Tố Thư vẫy vẫy tay: “Không cần cám ơn đâu.”
Cô nhìn nhìn, bỗng nhớ ra hỏi: “Sao hôm nay Y Đình vẫn chưa
về vậy?”
Vương Nghiên lắc đầu: “Tớ cũng không biết, cậu ấy cũng không
nhắn tin trả lời tớ.”
Hà Nghi Mân quay quạt sang thổi cho mái đầu đầy mồ hôi của
Quan Tố Thư: “Cậu không sao chứ, hồi nãy diễn như thật vậy!”
Ngực là bị đau thật, nguyên nhân là do chạy quá sức, lại còn
căng thẳng, trái tim giống như bị thắt lại, vậy nên cô liền thuận theo để diễn
tiếp, bây giờ tim vẫn còn đập thình thịch, có điều cô không nói ra.
Quan Tố Thư đè tay lên ngực, nói: “Tớ không sao, tớ đi điểm
danh bù đây.”
Cô lại chỉ tay vào đồ mình mang về, nói: “Mình đóng gói ở
nhà hàng về cho các cậu, nhân lúc còn nóng thì hai cậu ăn đi nhé.”
“Cám ơn cậu nhé Quan Quan!”
Điểm danh bù xong rồi quay lại, Vương Nghiên và Hà Nghi Mân
đã đi ngủ, hộp cơm cũng được dọn dẹp gọn gàng bỏ vào thùng rác, trên bàn đều
được lau dọn rất sạch sẽ.
Quan Tố Thư cầm quần áo đi tắm, tắm xong lại rót nước lấy
thuốc ngâm chân, có lẽ gây ra tiếng động hơi lớn, Vương Nghiên ở trên giường
trở mình, Quan Tố Thư giảm nhẹ âm thanh ngâm chân, sau đó để thùng nước ở bên
cạnh bàn, cố gắng nhẹ nhàng đi tắt đèn, leo lên giường.
Sáng ngày hôm sau, khóa cửa phòng ngủ vang lên hai tiếng
lách cách.
Người đầu tiên tỉnh dậy là Vương Nghiên, cô vén rèm ngủ ra,
nhìn thấy một bóng lưng đang lắc lư trước bàn.
Cô nheo mắt nói khẽ: “Y Đình?”
Tôn Y Đình quay người, cúi thấp đầu.
Tóc cô ấy có hơi rối, sắc mặt cũng trắng bệch.
“Cậu vẫn ổn chứ?”
Vương Nghiên hỏi khẽ.
Tôn Y Đình lắc đầu: “Tớ không sao.”
Vương Nghiên vốn dĩ muốn hỏi thêm, nhưng nhìn thấy sắc mặt
cô mệt mỏi, những người khác vẫn còn đang ngủ, chỉ đành gác lại thắc mắc.
Tôn Y Đình vừa vào phòng ngủ liền ngửi thấy mùi thơm của đồ
ăn, bụng réo lên vài tiếng, cô ấy nhìn hộp cơm trong thùng rác, đành chịu đói
vậy.
Đi đến bồn rửa tay để rửa mặt, tiếng nước chảy đánh thức bạn
cùng phòng.
Vương Nghiên có tiết học vào buổi sáng, thay quần áo xong
rồi bưng chậu rửa mặt đứng bên cạnh Tôn Y Đình, đứng trước gương đeo băng đô,
mở vòi nước.
Cô nhìn Tôn Y Đình đang đánh răng ở bên cạnh, hỏi cô: “Y
Đình, sao tối qua cậu không về vậy?”
Tôn Y Đình nói: “Hôm qua tớ làm ca đêm, thấy muộn quá nên tớ
ngủ lại ở cửa hàng.”
“Vậy hả, vậy hôm qua cậu có nhìn thấy tin nhắn bọn tớ gửi
cho cậu không?”
“Tớ quên không mang theo cục sạc, điện thoại bị tắt nguồn
rồi.”
Vương Nghiên dặn dò cô: “Vậy lần sau làm ca đêm, cậu phải
nhớ mang theo nhé.”
Tôn Y Đình làm thêm ở một cửa hàng tiện lợi 24h gần trường
học, thỉnh thoảng phải làm ca đêm.
“Ừ, tớ biết rồi.” Tôn Y Đình gật gật đầu, lại chỉ tay xuống
chậu rửa mặt của cô, “Nước tràn rồi kìa.”
Rèm ngủ của Hà Nghi Mân cũng bị kéo ra rồi, đang ngồi quỳ
trên giường xếp chăn.
Tôn Y Đình nhìn nhìn, thấy ở giữa bàn của cô và Quan Tố Thư
có một chậu ngâm chân vẫn chưa đổ nước.
Cô giơ tay vỗ vào rèm ngủ của Quan Tố Thư.
Nghe thấy âm thanh sóc sóc, mí mắt Quan Tố Thư giống như gặp
ác mộng không thể mở ra được, trong thoáng chốc còn tưởng là cơn gió mạnh thổi
qua, cơ thể lúc nóng lúc lạnh, sau một lúc lấy lại tinh thần, mới nhận ra là có
người đang vỗ vào rèm ngủ.
Cô tỉnh dậy, cảm thấy tim đập loạn xạ, phần bụng lại nhoi
nhói đau, không phải là rất khó chịu, nhưng lại cảm thấy cả người không được
nhanh nhẹn.
Mở một góc rèm ra, nhìn thấy là Tôn Y Đình, cô yếu ớt hỏi:
“Y Đình, cậu về lúc nào vậy?”
“Vừa mới về.” Tôn Y Đình đè nén lửa giận, chỉ sang bên cạnh
nói: “Cậu nên đổ chậu nước của mình đi.”
Đêm qua bạn cùng phòng đều đã ngủ, Quan Tố Thư sợ đánh thức
họ nên để sang một bên, nhìn thấy mọi người đều dậy rồi, cô ôm bụng nói: “Được,
mình dậy ngay đây.”
Quan Tố Thư dùng hết sức leo xuống, xách thùng nước đi vào
nhà vệ sinh.
Bởi vì bị đau bụng, nên cô đi vệ sinh trước.
Ngồi xổm hơi lâu, ngoài cửa kính vang lên tiếng gõ cửa, Quan
Tố Thư la lớn: “Bên trong có người.”
“Quan Quan hả, không sao, cậu đi trước đi.” Là tiếng của
Vương Nghiên.
Ngoài cửa có tiếng sột soạt, mọi người đều đứng lên.
Quan Tố Thư đi vệ sinh xong, rửa tay đi ra nhưng vẫn chưa
tỉnh táo lắm, giống như âm hồn, kéo ghế ra ngồi thẫn thờ.
Bàn của Tôn Y Đình kế bên bàn của cô, cô ấy đang ngồi trên
ghế gọt táo.
Ngồi nghỉ một lát, Quan Tố Thư cuối cùng cũng tỉnh táo lại,
nhìn Tôn Y Đình đang gặm táo, cô hỏi: “Y Đình, buổi sáng cậu chỉ ăn mỗi táo
thôi hả?”
“Tớ không đói.” Tôn Y Đình nói.
Cô vừa nói không đói, bụng lại kêu ục ục hai tiếng.
Biết được tính cách của cô ấy, Quan Tố Thư cũng không bóc mẽ
cô ấy nữa, cô gãi đầu, lục lấy một gói yến mạch chưa mở ở trên kệ đồ ăn vặt đưa
cho cô nói: “Mấy ngày trước tớ mua hơi nhiều nên ăn không hết, cậu cầm lấy gói
này ăn đi nhé.”
“Không cần đâu.”
Tôn Y Đình đứng dậy, miệng ngậm trái táo, rút ra mấy quyển
sách từ trên kệ nhét vào cặp, sau đó quay người đeo cặp rời đi.
Cửa ký túc xá “sầm” một tiếng đóng lại.
Quan Tố Thư ngây ngốc một lát, cất gói yến mạch lên trên bàn
của mình.
Vương Nghiên từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy Hà Nghi Mân và
Quan Tố Thư đều đã dậy, chỉ không nhìn thấy Tôn Y Đình đâu, cô cảm thấy có chút
kỳ lạ.
“Y Đình, cậu ấy đi đâu rồi?”
Quan Tố Thư chỉ ra ngoài cửa: “Cậu ấy đi ra ngoài rồi.”
Vương Nghiên: “Thật kỳ lạ, hôm nay cậu ấy làm sao vậy?”
Hà Nghi Mân nhìn thấy một màn vừa rồi, trong lời nói ẩn chứa
hàm ý: “Cậu ấy trước giờ không phải đều như vậy sao?”
Vương Nghiên thở dài: “Gia đình cậu ấy gây áp lực lớn, chúng
ta cố gắng thông cảm nha.”
“Thật ra…..”
Thật ra trong nhà cô ấy không khó khăn như mọi người vẫn
tưởng tượng…..
Quan Tố Thư tính nói ra, nhưng lại cảm thấy nói sau lưng
người ta không hay lắm, thế là lại nuốt lời nói trở lại.
Vương Nghiên hỏi hai người bọn cô: “Các cậu ngày mai có tiết
không?”
“Buổi sáng không có.”
Hà Nghi Mân đáp.
Cô ấy và Quan Tố Thư học cùng lớp.
Vương Nghiên gật gật đầu: “Vậy trưa mai chúng ta cùng đi ăn
cơm nha.”
Hà Nghi Mân: “Ăn cái gì vậy?”
Vương Nghiên cũng chưa nghĩ ra: “Hay là đến nhà ăn đi?”
Khó có được cơ hội được ăn cơm cùng nhau, làm sao có thể đến
nhà ăn được.
Quan Tố Thư giơ tay: “Tớ nghe nói có một quán lẩu Tứ Xuyên
rất ngon, chúng ta đi ăn lẩu đi.”
“Vậy được, để tớ thử hỏi Y Đình, nếu cậu ấy không có tiết
thì chúng ta cùng nhau đi ăn lẩu.”
Tôn Y Đình giống như một con sói đơn độc trong ký túc xá,
trước giờ không tham gia hoạt động tập thể, Vương Nghiên hỏi xong, không ngoài
dự đoán là bị từ chối, vì vậy chỉ có ba người đi ăn.
Quán lẩu nằm ở trung tâm thành phố, bên cạnh là cục công an
thành phố, bởi vì lượng người lưu thông qua đây nhiều, mái che ở cổng còn treo
một bảng tuyên truyền chống lừa đảo.
Anh trai đặc cảnh lạnh lùng hiên ngang còn đứng trong mái
che chụp ảnh tập thể với người dân, đoàn người xếp hàng chụp hình còn dài hơn
hơn bên quán lẩu.
Vương Nghiên ở bên cạnh mê mẩn một hồi mới bị bạn cùng phòng
lôi kéo đi vào quán lẩu.
Thật ra Quan Tố Thư không thể ăn cay, nhưng cô bây giờ chính
là phản nghịch, sau khi thoát khỏi sự ràng buộc của gia đình, thì càng là những
món trước kia trong nhà không cho ăn, cô lại càng thích ăn.
Cô là người gọi món, chọn toàn là lẩu cay, bạn cùng phòng
đều có thể ăn cay, mà cô ăn được vài miếng liền bắt đầu hít hà, sau đó chỉ đành
bi thảm mà dùng nước lọc nhúng lại đồ ăn.
Mặc dù như vậy, cô vẫn là người đổ nhiều mồ hôi nhất trong
bốn người, cay đến mức cả người như muốn bay lên.
Thấy cô nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, nhân viên phục vụ
không nhìn nổi nữa, liên tục lấy nước lạnh cho bàn các cô.
“Nước lạnh đó, máy nóng lạnh bị hỏng rồi, uống đỡ đi.”
Văn phòng đội điều tra hình sự công an thành phố, Trương
Đình đặt ly nước xuống, lại đặt hồ sơ lên bàn, nói với người đàn ông ở đối
diện: “Tài liệu của hai người cậu muốn điều tra đều ở đây, không thể cầm đi
được, ngồi ở đây xem đi.”
Từ Chu Diễn tháo cặp hồ sơ, đọc nhanh như gió từ trên xuống.
Đào Chí Phàm, sinh ngày 05 tháng 04 năm 1984, người Thượng
Hải, tám năm trước đến thành phố Hội làm việc, sáu năm trước say rượu lái xe
gây tai nạn làm một người chết, một người bị thương, bị kết án năm năm sáu
tháng tù giam.
Trong tập hồ sơ vẫn còn hình ảnh vụ tai nạn giao thông năm
đó, người bị hại máu thịt be bét.
“Đây có lẽ không phải là sự cố ngoài ý muốn nhỉ.”
Trương Đình đan hai tay vào nhau, đặt ở trên bàn: “Cậu cũng
nhìn ra được đó, có vết tích bị cán qua hai lần, nhưng nghi phạm phủ nhận việc
hắn cố ý gây thương tích, chứng cứ được cung cấp là do hắn uống say, sau khi va
chạm do sợ hãi và theo thói quen nên đã lùi xe lại, tạo thành hai lần cán qua.”
Mới chỉ nghe qua phanh xe theo thói quen, chứ chưa từng nghe
qua lùi xe theo thói quen bao giờ.
“Tài xế xe tải có mười năm kinh nghiệm lái xe, làm sao có
thể mắc phải loại sai lầm này?”
Từ Chu Diễn uống một ngậm nước, tiếp tục lật xem ghi chép
lời khai.
Trên lời khai, Đào Chí Phàm nói chuyện logic rõ ràng, trả
lời trôi chảy.
Ngoài ra…..
Từ Chu Diễn ngẩng đầu nhìn Trương Đình: “Hắn tự thú hả?”
Trương Đình gõ gõ bàn: “Cậu nhìn tiếp phía sau thử xem.”
Từ Chu Diễn lật từng trang, nhìn thấy một trang ghi chép
lịch sử chuyển khoản.
Người nhận: Đào Dần
Người chuyển khoản: Zhang Re
Loại tiền chuyển khoản: Đồng Euro
Số tiền: 70,000.00
“Đào Dần là ai vậy?”
“Là con trai của Đào Chí Phàm.”
Anh bỗng nhiên ngẩng đầu, ngón tay bắn trên tờ giấy: “Gần 50
vạn, như vậy ai dám nói không phải là mua chuộc giết người?”
Trương Đình lắc đầu: “Không phải là chưa từng nghi ngờ,
nhưng mà không đủ manh mối, tờ chuyển khoản này không liên quan đến nghi phạm,
vốn dĩ không thể coi là vật chứng, là thầy của tôi muốn điều tra tiếp, nhưng mà
cuối cùng đường dây này không tra ra kết quả gì.”
Từ Chu Diễn lại hỏi: “Thân phận của người bị hại thì sao?”
“Người chết tên là Vương Thánh Bân, người Tứ Xuyên, là một
quản lý ở công trường, người bị thương tên là Vương Tranh, là con gái của ông
ấy, ngày xảy ra tai nạn là Vương Thánh Bân đưa con gái về trường học, tới ngã
tư thì bị xe tông, Vương Tranh bị thương nặng, phải cưa cụt một chân.”
Nhìn anh đang đắm chìm vào suy nghĩ, Trương Đình cao giọng
hỏi anh: “Cậu vẫn chưa nói tại sao lại muốn điều tra người này?”
“Người tàn tật cũng có thể làm nhân viên phục vụ sao?” Vương Nghiên nhìn nhân viên phục vụ nói nhỏ.
Quan Tố Thư theo ánh mắt của Vương Nghiên nhìn sang, thấy
một nhân viên phục vụ mặc sườn xám mang một cái chân giả đứng cạnh quầy phục
vụ, nhìn giống như phong cách Rock Punk, cô líu lưỡi, nói nhỏ: “Giỏi thật đấy.”
“Nghe cậu nói vậy, tự dưng cũng thấy ngầu thiệt nha.” Vương
Nghiên nhỏ giọng phụ họa.
Giống như cảm giác được có người đang quan sát mình, nhân
viên phục vụ đó nhìn qua.
Hà Nghi Mân vội vàng lấy tay che lại ánh mắt của hai người họ:
“Đừng nhìn người ta nữa.”
Giống như làm chuyện xấu bị bắt gặp, mấy người vội vàng thu
hồi ánh mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Không lâu sau, người bị các cô bàn tán bỗng dưng chủ động đi
qua.
Vương Nghiên hoảng sợ, “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”
“Người đẹp, lần đầu các em đến đây ăn à?” Đối phương mỉm
cười, trên mặt không hề có chút bất ngờ.
Hà Nghi Mân ngại ngùng trả lời: “Vâng, là lần đầu ạ.”
Đối phương vẫn đang cười: “Thấy mùi vị thức ăn ở đây thế
nào?”
“Rau rất tươi ạ, lá
lách bò ăn cũng rất ngon, chỉ là tôm sú có hơi ít.”
“Các em là sinh viên đại học hả?”
Nhìn cô ấy không giống như đến làm khó bọn họ, Vương Nghiên
thả lỏng thở một hơi, chủ động trả lời: “Vâng, chúng em đều là sinh viên trường
nghệ thuật thành phố Hội.”
“Đều là sinh viên à, vậy cho các em voucher giảm giá 5%
nhé.” Giọng điệu cô ấy dịu dàng nói.
Mấy người liền vui vẻ: “Chị ơi, chị đúng là người tốt mà!”
Quan Tố Thư thuận miệng khen: “Chị ơi, chị ngầu thật đấy.”
Đối phương ngẩn người ra.
Quan Tố Thư bị Hà Nghi Mân kéo mạnh góc áo.
Bị Hà Nghi Mân liều mạng nhắc nhở, Quan Tố Thư bỗng dưng
nhận ra hình như bản thân nói sai rồi, có chút xấu hổ nói: “Có phải là em… em
xin lỗi.”
“Không sao đâu.” Cô ấy lại cười lên: “Đây là lần đầu tiên
chị nghe có người nói chị rất ngầu đấy.”
Sợ cô ấy hiểu lầm, Quan Tố Thư vội vàng nói: “Em thật sự cảm
thấy như vậy.”
Bạn cùng phòng lập tức phụ họa: “Đúng vậy ạ, bọn em thật sự
cảm thấy chị rất ngầu đó.”
Đối phương gật đầu: “Cám ơn các em, chị rất vui.”
Cô ấy lại hỏi: “Lần sau các em còn đến nữa không?”
Ba người cùng gật đầu: “Vâng vâng, nhất định sẽ đến.”
Cô ấy cười thật tươi: “Chị tên Vương Tranh, lần sau các em
có tới thì tìm chị phục vụ nhé, chị sẽ cho các em thêm một phần tôm sú.”
Âm thanh sung sướng truyền khắp các ngõ ngách.
Ở chỗ bàn dành cho hai người trong quán lẩu, một người đàn
ông trung niên đội mũ lưỡi chai nghiêng đầu nhìn các cô, chậm rãi thả lá lách
bò vào trong nồi, làm nước canh văng tung tóe.