Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 16: An tĩnh làm bình hoa

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Hiển nhiên ba con sinh vật chủng tộc khác nhau này đều đã quên một chuyện rất quan trọng. Chờ đến khi tập thể bọn họ nhớ tới, đã bị một đám người vây quanh.

Vu Hoan vẫn còn duy trì cái tư thế kia, chỉ là ánh mắt chuyển qua phương hướng cửa thành.

Một nam nhân trung niên y phục đẹp đẽ quý giá vội vàng đuổi đến phía bên này, Vu Hoan nhìn chằm chằm hắn một lát rồi yên lặng dời tầm mắt đi.

Mẹ nó! Căn bản không phân biệt được người này trông như thế nào!

Diêm Tố lăn tới một bên, dường như rất sợ đám người đó.

Vu Hoan trừng hắn một cái, chầm chậm từ trên mặt đất đứng lên, nàng vừa mới đứng yên, nam nhân kia cũng vừa đến trước mặt.

Đầu tiên là vẻ mặt nghi hoặc đánh giá Vu Hoan một lần, liếc mắt quét đến Dung Chiêu, đáy mắt tức khắc toát ra một tia kiêng kị.

"Dao Nhi, Dao Nhi ở đâu?" Cửa thành lại có một đám người chạy ra.

Trong đó có một người chạy ở đằng trước, vẻ mặt lo lắng. Nhìn thấy nam nhân đứng đối diện Vu Hoan, trực tiếp đẩy hắn ra, chạy vội đến chỗ Phong Khuynh Dao: "Dao Nhi, con làm sao vậy? Tỉnh tỉnh, đừng doạ cha."

Là cha của Phong Khuynh Dao?

"Các ngươi là ai?" Nam nhân bị người ta đẩy, lại bị người ta làm ngơ cuối cùng cũng không khống chế được lửa giận, quát lên một tiếng lớn, rất có ý tứ nếu Vu Hoan nói sai một chữ sẽ cho người trói lại.

Vu Hoan bĩu môi, không nghĩ sẽ trả lời câu hỏi của hắn.

Dung Chiêu xụ mặt, ánh mắt lạnh băng, cũng không có ý tứ muốn trả lời.

Mọi người nhìn thấy ánh mắt hắn, đầu tiên là có một cổ sợ hãi nhảy lên trong lòng, trên người nam nhân tuấn mỹ kia dường như sinh ra đã mang theo sẵn quỷ khí và sát khí...

Không sai chính là sát khí, cổ sát khí kia làm người khác hận không thể quỳ xuống trước mặt hắn.

"Tại sao Dao Nhi lại biến thành cái dạng này? Có phải các ngươi xuống tay không?" Bỗng nhiên cha của Phong Khuynh Dao vọt đến trước mặt Vu Hoan, vẻ mặt giận giữ và đau khổ.

Này này, con gái của ngươi còn chưa có chết đâu, ngươi bày ra biểu cảm như vậy là muốn doạ ta sao?

Thấy Vu Hoan không trả lời, Phong Vân lại muốn đi chất vấn Dung Chiêu, nhưng ánh mắt hắn vừa tiếp xúc với khuôn mặt của Dung Chiêu, khí thế lập tức xẹp xuống.

Nam nhân này cho hắn cảm giác thật đáng sợ...

Tốt xấu gì hắn cũng là cao thủ bậc Đỉnh Thiên Tôn, đặt ở trên đại lục đều là được mọi người tôn kính. Nhưng không nghĩ đến, bây giờ đối mặt với nam nhân tuổi còn trẻ, hắn lại cảm thấy sợ hãi.

Từ khi nào trên đại lục Huyễn Nguyệt tồn tại nhân vật như vậy?

Khó hiểu còn có người vẫn luôn bị ăn bơ, thành chủ Hứa Bác.

Cảm giác trong lòng hắn và Phong Vân không khác nhau, không suy nghĩ ra, trên đại lục có nam nhân lợi hại như vậy mà sao không có một tiếng gió nào lọt ra.

"Này này, nhìn đủ rồi chưa?" Vu Hoan duỗi tay ở trước mặt Phong Vân vẫy vẫy vài cái, lại chỉ Phong Khuynh Dao trên mặt đất: "Đây là con gái ngươi?"

Phong Vân từ trong sợ hãi phục hồi lại tinh thần, thấy Vu Hoan chỉ vào con gái nhà mình, vẻ mặt tức khắc liền khó coi.

"Hai vị, sợ là phải cho tại hạ một lời giải thích." Đây là con gái duy nhất của hắn, ngày thường ngậm trong miệng còn sợ tan, nâng trên tay còn sợ vỡ, có khi nào làm con bé chịu khổ như vậy.

Người của Phong gia đã đặt Phong Khuynh Dao lên cáng mềm. Lúc này Phong Khuynh Dao loại bỏ trên người có chút dơ bẩn rối loạn ra, cả người nhìn ra đều giống như là đang ngủ, chỗ nào như có vấn đề?

Vu Hoan cười nhạo vài tiếng, ngón tay ở trong không khí chỉ vài cái: "Nhưng ngươi thấy rõ ràng, nàng ta chỗ nào có chuyện? Bảo ta giải thích cho ngươi cái gì?"

Lúc trước Phong Vân bị bộ dạng Phong Khuynh Dao doạ đến rồi, lúc sau lại bị Dung Chiêu doạ, đã sớm quên đi xem xét tình hình của Phong Khuynh Dao.

Bây giờ bị Vu Hoan vừa nói như vậy, hắn vội vàng đi kiểm tra tình trạng của Phong Khuynh Dao.

Thân thể Phong Khuynh Dao thật khoẻ mạnh...

Thật khoẻ mạnh...

Phong Vân có chút không bình tĩnh, thấy thế nào cũng không thấy bộ dáng Dao Nhi không có vấn đề.

"Sao có thể..." Phong Vân lắc đầu, tỏ vẻ mình không tin.

"Tại sao không thể? Chẳng lẽ ngươi mong muốn con gái mình xảy ra chuyện mới vui?" Giọng nói hài hước từ phía bên trái Phong Vân truyền đến.

Hắn vừa chuyển đầu liền nhìn thấy bản mặt phóng đại của Vu Hoan, khoé miệng châm chọc ý cười làm sau lưng hắn toát ra tầng tầng mồ hôi lạnh.

Nha đầu này đi đường sao không phát ra tiếng động?

Lúc trước thấy nàng chẳng qua chỉ là Huyền sơ cấp, sao lúc này lại cho hắn cảm giác Áp Đỉnh Thái Sơn, thở không nổi chứ?

"Ngươi... Nói bậy gì đó?" Phong Vân cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại.

Vu Hoan đứng thẳng thân người, hất cằm, vẻ mặt nghi hoặc: "Ồ, là ta hiểu lầm sao? Vừa rồi xem bộ dáng ngươi như vậy, ta tưởng nếu con gái ngươi không xảy ra chuyện gì, ngươi thật sự thất vọng đấy!"

"Ngươi... Ngươi ngươi..." Khuôn mặt Phong Vân vẫn còn nét anh tuấn vặn vẹo một trận xanh một trận trắng, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì cho tốt.

Dao Nhi là đứa con gái duy nhất của hắn, hắn làm sao có thể ngóng trông con của mình xảy ra chuyện.

"Ta ta ta, ta làm sao vậy? Ngươi đừng trừng ta nha, ta sợ trong chốc lát ta trượt tay..." Vu Hoan còn nói chưa xong, Dung Chiêu đột nhiên tiến đến kéo nàng về phía sau, tư thế bảo vệ mười phần.

"Bọn ta chỉ là đi ngang qua, không quen biết vị cô nương này." Trình độ trợn mắt nói dối của Dung Chiêu càng ngày càng thuần thục.

Vu Hoan muốn từ phía sau hắn đi ra, nhưng hắn lại gắt gao che phía trước nàng, nàng chỉ có thể lộ cái đầu hô về phía Phong Vân: "Cái gì đi ngang qua, Phong cô nương chính là cho bọn ta cứu đó."

Bốn phía đột nhiên an tĩnh xuống.

Vẻ mặt Diêm Tố hoảng sợ cố gắng đem bản thân mình cuộn thành một nhúm, tổ tông cũng có mặt nói những lời này, đúng là không biết xẩu hổ.

Vẻ mặt nghiêm túc của Dung Chiêu xuất hiện tia nứt vỡ, lại lần nữa thật sự hoài nghi bản thân hắn có phải sai rồi không?

Phong Vân sửng sốt, tầm mắt phóng trên người Vu Hoan, trên dưới trái phải tới tới lui lui đánh giá rất nhiều lần, mới thật không xác định nói: "Sự thật đúng như lời cô nương nói sao?"

Cô nương này nhìn thế nào cũng không giống như loại sẽ cứu người nha?

Không phải hắn lấy thành kiến nhìn người, mà là từ lúc bắt đầu, biểu hiện của Vu Hoan khiến cho người ta không có cách liên tưởng nàng với người tốt.

Thái độ ác liệt, thần sắc kiêu căng, ngôn ngữ bất kính.

Như vậy làm sao hắn tin cho nổi?

Vu Hoan thong dong chui từ dưới khuỷu tay Dung Chiêu ra, ánh mắt nhìn Phong Vân như kẻ ngốc: "Chờ con gái ngươi tỉnh rồi hỏi một chút xem lời ta nói có phải sự thật không."

Vốn dĩ ngay từ đầu chính nàng đã cứu Phong Khuynh Dao, điều này so với giả thiết đúng là sự thật, Phong Khuynh Dao tỉnh cũng không thể vặn vẹo được.

"Hiện tại không nên cùng bọn họ đối chất, ngươi hà tất phải đẩy bản thân mình đến tình huống bất lợi?" Giọng nói nhẹ nhàng của Dung Chiêu vang lên trong đầu Vu Hoan.

Vu Hoan hừ hừ: "Ta chẳng qua thực hiện chức trách của ân nhân, bọn họ quỳ cảm ơn ta còn không kịp, làm sao sẽ bị đẩy đến bất lợi?"

Ngươi không biết xấu hổ như vậy cha mẹ ngươi biết không?

Vu Hoan lại một lần đổi mới hình tượng ác liệt trong lòng Dung Chiêu, cảm giác sâu sắc trong đời sống của mình từ đây về sau nhất định là nước sôi lửa bỏng, vô cùng mạo hiểm.

Quả nhiên quyết định lúc trước là sai lầm.

Khi còn là quỷ tu còn đỡ, cô nương này ỷ vào thực lực không nghe lời hắn nhưng cũng không làm gì. Bây giờ thành người, lời nói nghe xong coi như gió thoảng qua tai, sợ thiên hạ không loạn, cố tình làm bậy...

Tại sao có cảm giác như là phát điên càng ngày càng lớn?

Làm một Kiếm Linh cao lãnh có thực lực, Dung Chiêu tỏ vẻ hắn không phục, sao lại có thể có người so với hắn còn tuỳ hứng, so với hắn còn khó làm hơn!

Chương kế tiếp