Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 20: Biến thái phát điên

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Không trung không ngừng truyền đến âm thanh soàn soạt,Vu Hoan ngẩng mặt, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

Dung Chiêu không rõ Vu Hoan suy nghĩ cái gì, nhưng hắn dám lấy Thiên Khuyết Kiếm ra đánh cược, nàng tuyệt đối không nghĩ được điều tốt lành gì.

Thiên Khuyết Kiếm còn lưu lạc ở bên ngoài: "..." Chuyện này liên quan gì đến nó!

"Ngươi nhìn ra cái gì?" Dung Chiêu tính hỏi thử một câu.

Vu Hoan quay đầu nhìn hắn, con ngươi sáng ngời một mảnh mê mang: "Không, y phục đổi quá đẹp, khó nhận ra quá."

Sặc...

Dung Chiêu ở trong gió phát ngu, hắn cư nhiên lại đoán sai?

Bày ra bộ dáng nghiêm túc như vậy, kết quả chỉ là đang phân biệt y phục sao??

Đoán tâm nữ nhân như mò kim đáy biển, Dung Chiêu lần đầu tiên cảm thấy câu này nói thật đúng, quả thực chính là vì Vu Hoan mà đặt.

"Hơi thở Thần Khí yếu đi."

Vu Hoan không làm việc đàng hoàng, hắn cũng không thể đi theo hồ nháo!

Vì sao chuyện này vẫn rơi xuống trên đầu mình?

"Ừ, sau đó thì sao?" Vu Hoan thất thần đáp một câu, tầm mắt lại chuyển lên không trung, cố gắng phân cao thấp với y phục đã.

"Muốn lấy ra chỉ sợ khó khăn."

"Không khó, chỉ cần giết là xong." Vu Hoan bình tĩnh nói tiếp, giống như nói hôm nay ăn cái gì, thời tiết thật mát mẻ, nhẹ nhàng bâng quơ.

Dung Chiêu trầm mặc, ánh mắt hơi trầm xuống, hiện giờ sợ là giết cũng lấy không ra...

"Hai ngàn năm trước có một tin đồn, ngươi nghe qua chưa?"

Dung Chiêu vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Vu Hoan khoanh tay, lẳng lặng đứng ở đối diện, con ngươi quỷ quyệt cười như không cười, áo ngoài màu tím cùng với biểu cảm của nàng lúc này, có vẻ có chút âm u.

Trong lòng dường như bị thứ gì chạm mạnh một cái, nhịn không được rùng mình lên.

Dung Chiêu áp xuống cảm giác khác thường trong lòng, chậm rãi lắc đầu.

Hai ngàn năm trước...

Lúc ấy hắn chắc là còn đang ngủ say.

"Tóc dài não phẳng." Vu Hoan hừ lạnh một tiếng, lại không có ý muốn nói nghe đồn kia là gì.

Dung Chiêu xấu hổ, những lời này hắn nhớ không lầm thì, hẳn là dùng ở trên người nữ nhân đúng không?

"Muốn lấy Thần Khí ra cũng hoàn toàn không khó, ngươi muốn biết không?" Hai tay Vu Hoan chống nạnh, ngã mình về phía trước, trong mắt thoáng hiện tia hài hước.

Đáy mắt Dung Chiêu xẹt qua một tia hoài nghi, trong lòng tự nhiên đem cái không khó kia cùng giết người liên hệ với nhau.

Vu Hoan bĩu bĩu môi, tay nhỏ chụp ở đầu vai Dung Chiêu, nói.

"Yên tâm, không phải giết người, ta còn không có phát điên như vậy, ngươi muốn biết không?"

Ngươi đâu chỉ là phát điên...

Quả thật chính là biến thái phát điên!

"Nói nghe một chút." Dung Chiêu gian nan nuốt nuốt nước miếng, sao lại có loại cảm giác kế tiếp sẽ nghe được chuyện không tốt lành gì thế này?

"Nếu ngươi thành tâm cầu xin ta, ta sẽ cố mà nói cho ngươi biết." Vu Hoan thu hồi tay, nhếch miệng lộ ra một hàm răng trắng, cười đến vô cùng vô lại.

Ai cầu...

Rõ ràng là do ngươi hỏi trước!

Dung Chiêu đã vô lực phun tào, nàng cao hứng là biến thành cái dạng gì đây!

Từ khi gặp được nữ nhân này, hắn không có được một ngày hài lòng.

Từ sau khi nàng biến thành con người, càng là một ngày so với một ngày thêm bế tắc, bế tắc, hắn đã thành thói quen, thói quen.

"Hai ngàn năm trước, đại lục Huyễn Nguyệt xuất hiện một thiên tài, nghe đồn người đó có thể lấy sức mạnh của bản thân đối kháng toàn bộ đại lục, lợi hại đến không giống người. Đáng tiếc trời ghen ghét anh tài, chỉ sống được một trăm hai mươi tuổi liền treo, sau khi chết hắn để lại một viên Ly Hồn Thạch, nếu có thể tìm được viên Ly Hồn Thạch kia, lấy Thần Khí rất đơn giản, ta xem trọng ngươi nha."

"..." Lời phía trước nói đều là vô nghĩa, lời phía sau một câu cũng là vô nghĩa.

Nàng muốn đẩy việc tìm Thần Khí trở về, sao hắn có thể đồng ý?

Ly Hồn Thạch hắn có ấn tượng, chỉ là nghĩ không ra có tác dụng thực tế gì.

"Ngươi đã đồng ý giúp ta tìm Thần Khí, bây giờ muốn đổi ý sao?" Dung Chiêu nhìn chằm chằm Vu Hoan, trong mắt dường như có băng tuyết ngưng tụ.

Vu Hoan gật đầu, nghiêm túc: "Đúng vậy, ta đồng ý giúp ngươi tìm Thần Khí, nhưng mà ta không có đồng ý giúp ngươi lấy Thần Khí, hiện giờ Thần Khí tìm được rồi, ta cũng không nuốt lời mà."

Dung Chiêu cứng đờ, thế mà hắn không có lời gì để nói.

Ý lớn!

Lúc trước hắn đã biết tính tình của nữ nhân này thay đổi liên tục, vô cùng giảo hoạt, nhưng cố tình hắn lại không có kỹ càng tỉ mỉ nói qua tìm Thần Khí là làm đến đâu...

Tự làm bậy không thể sống, Dung Chiêu chỉ có thể ngậm ngùi nuốt xuống ngụm máu trào lên đến họng này.

Vu Hoan chống nạnh, trong lòng cười to, nhóc con, dám đấu với ông, cũng không nhìn xem ông là người như thế nào.

Cắn chặt răng, Dung Chiêu nhẹ nhàng mở miệng: "Ta là Kiếm Linh của Sáng Thế Chi Kiếm, nhúng tay vào thế gian sẽ gây ra phản ứng dây chuyền, bằng không ta cũng sẽ không tìm tới ngươi, ngươi giúp ta lấy được Thần Khí, có điều kiện gì ngươi nói ra, chỉ cần ta có thể làm được..."

"Dung Chiêu, ngươi đã quên, những lời này ngươi đã từng nói." Vu Hoan cắt ngang lời Dung Chiêu, châm chọc nói.

Dung Chiêu sửng sốt, hắn xác thật đã từng nói qua như vậy, sau khi hắn ký khế ước với nàng không lâu.

Nàng cự tuyệt vô cùng quyết đoán, không lưu tình chút nào.

Sau đó hắn cũng đề cập qua vài lần, tuy rằng không có kiên quyết như lần đầu tiên, nhưng đều là không quá một phút đồng hồ, nàng sẽ cự tuyệt.

Nếu như không có lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, có lẽ hắn sẽ cảm thấy nữ tử này là thật sự cái gì cũng đều không quan tâm.

Nhưng mà gặp mặt như vậy, hắn mới biết trong lòng nàng có cái gì đó chống đỡ, chỉ là, nàng chưa bao giờ nói, chôn bí mật kia dấu ở sâu trong nội tâm, nơi hắn không có cách nào chạm đến.

Khi Dung Chiêu còn đang thất vọng, đầu vai đột nhiên nặng, giọng nói yêu kiều mềm mại mang theo vài phần âm trầm ở bên tai vang lên: "Xem như tâm trạng của ta đang tốt, tạm thời giúp ngươi một lần."

Con ngươi Dung Chiêu đột nhiên sáng ngời, nếu như nàng thật sự không giúp mình, hắn cũng chỉ có thể tự mình động thủ, mặc dù là hủy diệt thế gian này...

Kia cũng không tiếc.

Con người... Vốn là là vật có lòng tham không đáy.

"Đừng nhìn ta cảm kích như vậy, chẳng qua là tâm trạng tốt mà thôi." Vu Hoan bĩu môi, làm người quá nhàm chán, không làm được chuyện gì, quả thật phí phạm thân thể này.

Dung Chiêu hắc tuyến đầy đầu, rốt cuộc nàng nhìn từ chỗ nào ra hắn đang cảm kích?

Tự luyến cũng phải có điểm mấu chốt có được không?

"Ly Hồn Thạch có thể chia lìa hồn phách, cũng có thể đoạn tuyệt hết thảy khế ước, cho dù là Khế Ước Linh Hồn cũng không thể chạy thoát, chỉ cần dùng Ly Hồn Thạch chặt đứt khế ước của Phong Khuynh Dao và Thần Khí, lấy Thần Khí sẽ rất dễ dàng."

Khi Vu Hoan nói những lời này mắt nhìn thẳng, sắc thái không có một chút chột dạ.

Nhưng Dung Chiêu lại cảm thấy có gì đó rất sai, sự hoài nghi trong lòng không ngừng mở rộng, không phải hắn lòng dạ hẹp hòi, là Vu Hoan xác thật có động cơ.

Ly Hồn Thạch có thể chặt đứt khế ước, nàng rất có thể sẽ nhân cơ hội này chặt đứt khế ước với mình.

Dung Chiêu càng nghĩ càng có khả năng.

Bằng không nữ nhân này vì sao sẽ đột nhiên muốn giúp mình?

Khế ước vừa đứt, hắn và Vu Hoan chính là người lạ.

Không nên không nên, hắn tuyệt đối không thể để Vu Hoan chặt đứt khế ước giữa bọn họ.

Nhất định phải ngày ngày đêm đêm, thời thời khắc khắc nhìn nữ nhân này, một giây đồng hồ đều không thể để nàng rời khỏi tầm mắt mình.

Vu Hoan nào biết trong lòng Dung Chiêu đã đội cho mình một cái mũ lớn như vậy, chỉ ôm cánh tay, vẻ mặt quỷ dị nhìn Dung Chiêu ngày thường mặt không đổi sắc, lúc này tốc độ thay đổi sắc mặt thật xuất sắc.

Con hàng này là tâm thần phân liệt hả?

Tuyệt đối là như thế!

Chương kế tiếp