Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 3: Muốn giết ta phải xem ngươi có đủ tư cách không

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Tâm trạng của Vu Hoan cuối cùng cũng tốt lên, tu vi của nàng thế mà vẫn còn.

"Các ngươi chưa ăn cơm à? Còn không mau trói nó lại đây!" Bách Lý Hiên vẫn không để tâm một màn vừa rồi. Một bên chỉ là một Huyền sơ cấp mà có thể đấu lại một bên là hai Huyền trung cấp sao?

Đừng nhìn chỉ kém có một bậc, trên thực tế chênh lệch thật sự rất lớn. Bách Lý Vu Hoan có là thiên tài thì sự thật cũng chỉ là con người mà thôi.

Trong lòng Bách Lý Hiên suy nghĩ như thế nhưng tình huống diễn ra tiếp theo hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của ông ta.

Vu Hoan nhẹ nhàng ném hai người kia đến bên cạnh hồ nước. Ngửa đầu đối mặt với tầm mắt Bách Lý Hiên làm ông ta giật mình. Khóe miệng chậm rãi nâng lên: "Bách Lý Hiên. Ta cũng không phải con gái của ngươi. Ngươi tốt nhất đừng có ngăn cản ta. Nếu không..."

Vu Hoan giơ tay ra, một dòng khí đáng sợ từ lòng bàn tay nàng tràn ra. Sau đó...

Sau đó liền không có sau đó nữa. Dòng khí vừa thoát khỏi lòng bàn tay Vu Hoan, thì biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Bốn phía một mảnh lặng im.

Vu Hoan há hốc mồm nhìn hai bàn tay trắng nõn kia. Trong lòng như có vô số sinh vật không rõ chạy loạn như điên.

Đây là có chuyện quỷ gì?

Tiểu quỷ còn tưởng rằng Vu Hoan còn muốn tung đại chiêu. Tinh thần lên dây cót vô cùng mong đợi, ai biết ngay cả rắm còn chưa đánh, lại xẹp xuống như lá rụng mùa thu.

Hắn biết ngay nữ nhân có bệnh này quả thật không hề đáng tin cậy. Huhuhu. Cứu mạng!

Thử rất nhiều lần, đều là như thế. Chỉ cần Linh Hồn Chi Lực rời khỏi tay của nàng đều sẽ biến mất ở trong không khí.

Tuy vừa rồi Bách Lý Hiên vì Vu Hoan giải quyết hai kẻ Huyền trung cấp kia có chút chấn động. Nhưng mà nghĩ đến thiên thú của nàng thì cảm thấy không thành vấn đề nữa.

Chỉ cho là Vu Hoan ăn may, cũng không nghĩ nhiều. Mặt thâm trầm tiếp thu mặt khác cho người trói Vu Hoan lại.

Vu Hoan còn đắm chìm trong sự đả kích, bị người khác trói lại cũng không có phản ứng. Chờ nàng tiếp thu sự thật này mà bừng tỉnh thì nàng đã bị trói ngồi trên một cái ghế dựa.

Một nữ nhân bưng chén nước tới gần, Bách Lý Hiên liền cầm chuỷ thủ đặt trên cổ tay Vu Hoan.

Đờ mờ! Một giây lão tử không chú ý đã xảy ra chuyện gì mà lão tử không biết?

"Các người muốn làm cái gì?" Vu Hoan bình tĩnh lên tiếng.

Tròn lòng lại là mưa rền gió dữ.

Nàng bình tĩnh. Bình Tĩnh. BÌNH TĨNH cái rắm!

Ta chẳng qua chỉ thất thần một chút đã bị người ta trói lại thực hiện một màn tiết tấu cắt máu!

"Vu Hoan. Muội muội con muốn máu của con, con là đứa trẻ ngoan. Chịu đựng một chút sẽ không sao." Nữ nhân cầm chén sứ trên mặt lộ ra nụ cười từ ái. Nhưng cái mà Vu Hoan nhìn thấy lại là nụ cười vô cùng dối trá.

Liễu Thanh Thanh. Mẹ của nguyên chủ.

"Lấy máu của ta có được sự đồng ý của ta chưa? Đừng nói dễ nghe như thế. Ta một chút cũng không muốn chịu đựng. Con gái của các người thì các người tự nghĩ cách mà cứu."Giọng điệu của Vu Hoan rất không tốt, tính tình của nàng vốn là hay thay đổi, nhưng rất nhiều thời điểm đều là ở giai đoạn nóng nảy dữ dằn (thần kinh). Bây giờ còn bị người khác trói lại, đã thế còn muốn lấy máu của nàng. Hiện tại, trong lòng đã muốn bạo phát.

Nếu không phải... Nếu không phải...

Tại sao mệnh nàng lại khổ như vậy. Bị sét đánh nhập vào thân thể con người thì thôi đi. Tại sao giờ còn bị người ta lấy máu!

"Ngươi là con gái của ta. Ta muốn ngươi còn dám không đồng ý? Thanh Nhi là muội muội ngươi, ngươi cứu muội muội là đạo lý hiển nhiên." Tay Bách Lý Hiên dùng chút lực, chuỷ thủ lạnh lẽo ở cổ tay Vu Hoan cắt ra một vệt máu.

Máu tươi trong nháy mắt chảy ra, Liễu Thanh Thanh vội vàng lấy chén sứ đặt dưới cổ tay Vu Hoan.

"Vu Hoan. Con đừng tức giận cha con, cha con cũng là vì lo lắng cho Thanh Nhi. Muội muội con như thế, nếu con không cứu nó, nó liền xong rồi." Trên mặt Liễu Thanh Thanh càng thêm từ ái, hai mắt đẫm lệ nói. Chỉ là hai tay bưng chén sứ kia an ổn giống như núi Thái Sơn.

Vu Hoan thiếu chút nữa phun ra một ngụm nước bọt. Đáy lòng từng trận co rút đau đớn, như có vô vàng cây trâm đâm vào.

Lại tới nữa!

Mẹ nó! Chết cũng đã chết, nhưng ý thức vẫn còn tồn động lại. Chấp niệm của nguyên chủ có bao nhiêu sâu nặng?

"Nói nhảm với nó làm gì? Mấy năm nay nó gây sự còn thiếu sao? Nếu không phải Thanh Nhi cần nó, thì ông đây sao phải phí tâm tư ở trước mặt các trưởng lão bảo vệ nó chứ? Ông đây cho nó ăn cho nó uống thế mà nghiệp chướng này lại báo đáp ông đây như thế!" Bách Lý Hiên thật sự tức giận. Vu Hoan không chút nào nghi ngờ, trong chớp mắt ông ta muốn xông lên bóp chết mình.

Nhìn máu tươi trong chén sứ càng ngày càng nhiều. Khoé miệng Vu Hoan bỗng nhiên cong lên một cách quỷ dị. Bộ dáng đó làm trong lòng Liễu Thanh Thanh dâng lên một trận hoảng hốt, giống như sẽ có cái gì đó không tốt sẽ phát sinh.

Sẽ không, sẽ không. Vu Hoan luôn luôn yêu thương Thanh Nhi, sẽ không có chuyện gì.

Trong lòng Liễu Thanh Thanh không ngừng an ủi bản thân. Thấy máu chảy cũng tương đối đủ rồi, tuỳ ý buột chặt miệng vết thương của Vu Hoan, đứng dậy đi đến giường của Bách Lý Thanh Hoan trong phòng.

Bây giờ Vu Hoan mới thấy rõ bóng người trên giường. Nhưng khoảng cách quá xa, không thấy rõ diện mạo.

Tốt lắm! Dù không thấy rõ diện mạo hay thấy rõ diện mạo thì đối với nàng cũng không có khác biệt lắm. Đều là cầm thú như nhau!

Thần sắc Vu Hoan vui sướng khi người gặp hoạ, nhìn Liễu Thanh Thanh đem chén máu kia cho Bách Lý Thanh Hoa uống xong.

Thân thể đột nhiên xuất hiện một trận khán cự. Vu Hoan không kiên nhẫn nhíu mày, đè cảm giác quỷ dị xuống. Nhưng nàng càng trấn áp, cổ lực lượng kia càng mạnh mẽ.

"Đừng tổn thương muội ấy." Một âm thanh rất nhỏ nổ tung ở bên tai Vu Hoan. Nàng nhìn quanh một chút rồi quay đầu nhìn về phía Bách Lý Hiên.

Bách Lý Hiên nắm chặt chuỷ thủ, khẩn trương nhìn hai mẹ con kia. Làm gì có thời gian chú ý đến Vu Hoan.

Vu Hoan dời tầm mắt, nhìn quanh phòng. Không có quỷ...

Âm thanh kia ở đâu?

"Đừng tổn thương muội ấy." Lần này âm thanh rõ ràng không ít, giọng điệu mang theo cầu xin nồng đậm.

"Thanh Nhi... Thanh Nhi... Con làm sao vậy? Phu quân... Phu quân, người mau đến xem Thanh Nhi bị làm sao?" Liễu Thanh Thanh khóc lóc gọi Bách Lý Hiên.

Bách Lý Hiên nhanh chóng bước lên trước. Trên giường, thiếu nữ đang nằm có thân hình mảnh khảnh, sắt mặt tái nhợt như tờ giấy, cánh môi màu tím không bình thường. Trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.

Bách Lý Hiên duỗi tay kiểm tra Bách Lý Thanh Hoan một lần nhưng không phát hiện có điều gì bất thường.

"Bách Lý Vu Hoan. Có phải ngươi giở trờ quỷ hay không?" Bách Lý Hiên đột nhiên nhớ đến Vu Hoan, trực tiếp bóp cổ xách Vu Hoan lên từ ghế dựa.

Vu Hoan chuyển động con ngươi, nhìn về phía Bách Lý Thanh Hoan khóc như hoa lê dính hạt mưa đang được Liễu Thanh Thanh ôm vào trong ngực. Không sợ chết nở nụ cười.

"Là ta. Ngươi muốn làm gì?"

"Bách Lý Vu Hoan. Nó là muội muội của ngươi. Sao ngươi dám..." Liễu Thanh Thanh bỗng nhiên đi lên, đấm đá vào người Vu Hoan.

"Nó là muội muội của ngươi. Tại sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy? Nó vẫn còn nhỏ có chỗ nào có lỗi với ngươi mà ngươi hãm hại nó." Liễu Thanh Thanh có tu vi, đấm đá trên người Vu Hoan một trận làm nàng phát đau.

Chỉ là so với trong lòng đang co rút đau đớn thì điểm này không có gì đáng ngại.

"Máu... là một hai các ngươi đòi lấy! Cái này còn trách ta sao?" Hô hấp của Vu Hoan đã có chút khó khăn. Tay Bách Lý Hiên phát run, như là đang cực lực áp chế xúc động ông ta sẽ giết Vu Hoan.

"Nghiệp chướng! Ngươi đã làm cái gì?" Bách Lý Hiên thật sự sợ bản thân mình nhịn không được mà giết Vu Hoan, ném Vu Hoan xuống đất, từ trên cao nhìn xuống: "Nếu bây giờ ngươi cứu Thanh Nhi, ta có thể tha cho ngươi một mạng."

Vu Hoan vặn vẹo cổ, đến lúc có cảm giác dễ chịu mới ngửa đầu lên đối diện với tầm mắt âm trầm ngoan độc của Bách Lý Hiên.

"Ngươi muốn giết ta cũng phải xem ngươi có đủ tư cách hay không!"

Chương kế tiếp