Bạc Hà Ngọt

Chương 15: Yêu sớm

"Hả?" Vu Thư Ngôn sửng sốt.

Những lời này giống như một chuỗi pháo nổ nổ bùm bùm bên tai cô.

“Người vừa rồi không phải là…”

Nói được nửa chừng, Giang Dư Quy chắc đang nghĩ rằng việc buôn chuyện với một cô gái như thế này thật nhàm chán nên anh cũng không nói nữa. Anh đút tay vào túi và thản nhiên nhún vai nhìn cô.

Vu Thư Ngôn lúc này mới nhận ra rằng Giang Dư Quy có lẽ đang hiểu lầm cô đang yêu sớm, và anh tưởng Cố Vân Đình là… của cô...

Mặt cô lập tức đỏ bừng, vội vàng phủ nhận: "Không phải, tôi…"

"Thư Ngôn."

Giọng nói của Cố Vân Đình từ phía sau vang lên cắt ngang lời cô.

Vốn dĩ anh ấy chỉ tìm đại một cái cớ để ra ngoài với cô, thật sự cũng không có ý định muốn mua gì, nên anh ấy chỉ đi vào lấy hai chai Coca rồi đi ra.

Anh ấy đi đến trước mặt Vu Thư Ngôn và nói: "Trở về thôi."

Vu Thư Ngôn không nhúc nhích, vẫn nhìn chằm chằm về phía Giang Dư Quy.

Cố Vân Đình quay người lại, chú ý tới một nam sinh đang đứng cách đó không xa: "Sao vậy? Đây là bạn cùng lớp của em à?"

"...Ừm."

"Xin chào, tôi là bạn của em ấy." Cố Vân Đình không hề dè dặt, hào phóng quay sang chào hỏi Giang Dư Quy.

Giang Dư Quy cũng đáp lại lời chào của anh ấy bằng cử chỉ hào phóng tương tự.

Anh không hỏi thăm quan hệ của hai người nữa, không nói lời trêu chọc nữa, liền xua tay, đeo tai nghe rồi tiếp tục chạy dọc theo vỉa hè về phía trước.

Vu Thư Ngôn không thể đuổi kịp anh và tiếp tục lời giải thích còn dang dở, đành phải theo Cố Vân Đình về nhà.

Trên đường đi, Cố Vân Đình mở một chai Coca ra rồi đưa cho cô: “Em có muốn uống không?”

Vu Thư Ngôn lắc đầu và lịch sự từ chối.

Lúc này cô hoàn toàn không có tâm trạng.

“Không đường, sẽ không làm tăng cân đâu.” Cố Vân Đình cho rằng cô đang lo lắng về lượng đường trong Coca

“Em không sợ tăng cân, chỉ là em không muốn uống thôi.”

"Em không thích uống Coca à? Tâm trạng em không tốt à?" Cố Vân Đình cười trêu chọc cô: "Hay là vì cậu bạn cùng lớp của em? Bạn trai nhỏ của em? Hai người cãi nhau?"

Vu Thư Ngôn đỏ mặt phản bác: "Không, không phải như thế…"

Nhận thấy có thể sẽ bị hiểu lầm lần nữa, cô nhanh chóng nói thêm: “Không phải là bọn em đang cãi nhau, chỉ là cậu ấy không phải, không phải… của em”

Nhìn thấy bộ dáng bối rối của cô, Cố Vân Đình bật cười, những phiền muộn vừa rồi đều bị quét sạch.

Vu Thư Ngôn mím môi giữ im lặng, hơi cúi đầu rồi đi thẳng về phía trước.

Cố Vân Đình thấy cô ngượng ngùng nên cũng không trêu chọc cô nữa.

Bọn họ bước vào phòng khách, nhìn thấy hai cha mẹ vẫn còn đang hào hứng trò chuyện, đặc biệt là Tằng Bình và Vương Vân đã lâu không gặp nên nói chuyện rất sôi nổi.

Vu Thư Ngôn liếc nhìn về phía phòng làm việc nhưng không thấy bóng dáng Vu Giai Nhạc đâu.

"Tại sao giờ này con mới về? Nếu con về sớm hơn một phút thì con có thể về cùng với chị gái con rồi." Tằng Bình nhìn thấy Vu Thư Ngôn ở lối vào và nói lớn với cô.

"Chị con đã về rồi à?" Vu Thư Ngôn hỏi.

"Ừ, con bé nói về nhà trước để ôn bài."

“Vậy thì con sẽ tự mình về.”

“Nếu bây giờ con cũng muốn về thì hãy nhanh chóng gọi điện cho chị con, bảo con bé chờ con cùng bắt taxi, như vậy cũng giúp đỡ tốn hai đồng tiền taxi. Con bé đi cũng chưa lâu đâu, chắc là chưa bắt được taxi đâu."

Nghĩ đến việc để Vu Giai Nhạc đợi cô, Vu Thư Ngôn liền lắc đầu: "Không cần đâu, con không muốn đi taxi, con sẽ đi tàu điện ngầm về."

Cố Vân Đình vốn muốn tiễn cô, nhưng lại bị các bạn cùng lớp tạm thời gọi đi.

Vu Thư Ngôn nói rằng một mình mình về nhà cũng không có vấn đề gì.

Một mình cô bước đi chậm rãi dọc theo con đường trong khu biệt thự về phía cổng rào chắn.

Thảm thực vật ở đây được quy hoạch rất bài bản, cây cối rậm rạp, tươi tốt, gió đêm dường như đã được lọc sạch, chỉ để lại sự trong lành, sảng khoái.

Ánh đèn đường hai bên hắt lên cơ thể cô tạo thành một cái bóng dài dưới lề đường.

Cô nhìn chằm chằm vào thân hình mảnh khảnh trên mặt đất, nghĩ rằng nếu đây thực sự là cô thì thật tuyệt.

Nếu có thể như vậy, cô sẽ, cô sẽ...

Đột nhiên, ánh mắt của Vu Thư Ngôn dừng lại ở phía trước.

Một thân hình cao lớn mảnh khảnh ẩn mình trong bóng cây lốm đốm.

"Tại sao chỉ có một mình cậu?"

Chắc là vừa rồi Giang Dư Quy vừa quay về nhà và mới đi tắm, nên bây giờ anh đang mặc một bộ quần áo thường ngày. Khi cô đến gần hơn, cô còn có thể ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng quen thuộc.

"Tôi chuẩn bị về nhà."

“Muộn như vậy à?” Giang Dư Quy lấy điện thoại ra, nhìn thời gian trên đó: “Người kia của cậu…”

Anh vốn định nói là bạn trai, nhưng cuối cùng lại thôi, đoán rằng chắc cô cũng không muốn nhiều người biết đến đoạn tình yêu này nên liền đổi sang nói: “Sao người bạn đó không đưa cậu về nhà?”

“…Anh ấy đang có việc.”

“Vậy thì để tôi đưa cậu về nhà.”

Vu Thư Ngôn cũng không ngạc nhiên gì mấy khi nghe Giang Dư Quy chủ động đưa ra đề xuất này.

Trong khoảng thời gian này, cô thấy tinh thần trách nhiệm của anh mạnh mẽ hơn cô nghĩ ban đầu rất nhiều.

Nhưng cô không muốn làm phiền anh, ngay lúc cô vừa định mở miệng lại nghe thấy Giang Dư Quy lên tiếng tiếp: “Đừng sợ làm phiền tôi, vừa hay tôi cũng tiện đường.”

Vu Thư Ngôn dừng lại một chút và hỏi anh: "Cậu còn không biết nhà tôi ở chỗ nào, sao lại nói là tiện đường?"

Giang Dư Quy im ​​lặng hai giây rồi nói: "Tôi là lớp trưởng, tôi đã đọc qua thông tin của mọi người trong lớp."

Vu Thư Ngôn tỏ ra bán tín bán nghi.

"Đi thôi."

Giang Dư Quy cũng không phân trần nữa, anh chủ động nhiệt tình dẫn đường đi về phía trước.

Từ một người lại biến thành hai người cùng đi trên con đường rừng trong khu biệt thự.

Không gian xung quanh thật yên tĩnh, chỉ nghe tiếng gió thổi xào xạc qua kẽ lá. Trên mặt đất hai cái bóng bóng thỉnh thoảng lắc lư, điểm sáng không ngừng thay đổi.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Vu Thư Ngôn và Giang Dư Quy đi song song cạnh nhau, cái bóng của hai người cũng bị kéo dài như hai đường thẳng song song.

Nhưng cô không vui lắm, trái lại tâm trạng càng lúc càng trầm xuống theo mỗi bước đi.

Cô nghĩ đến việc vừa rồi anh đã hiểu lầm mối quan hệ của cô và Cố Vân Đình.

Cô đã hiểu rằng tâm trạng của mình hoàn toàn khác khi đối mặt với Giang Dư Quy và Cố Vân Đình.

Nhìn thấy sự hoảng loạn và khẩn trương của anh khi hiểu lầm mối quan hệ của cô với Cố Vân Đình không hề giống với lúc Cố Vân Đình hiểu lầm mối quan hệ của cô và anh.

Có lẽ, đây gọi là “thích”.

Có ngày cô cũng phải dũng cảm đối diện với từ này.

Chính vì thích cho nên cô cảm thấy khi anh đứng trên cánh đồng xanh, bầu trời sau lưng anh sao lại trong xanh đến thế, cho nên cô cũng sẽ cảm thấy giống như có những chiếc lông vũ mềm mại đang cào vào lòng cô khi anh chạm vào cô; và cô cũng sẽ cảm nhận được mùi bạc hà thoang thoảng trên cơ thể anh thật ngọt ngào, giống như dòng suối chảy qua vùng đất mật…

Mỗi cử động của anh đều khiến đồng tử cô giãn ra vô hạn.

Cùng nhau đi trên con đường trong khu biệt thự, vô số lần Vu Thư Ngôn muốn lên tiếng giải thích với anh rằng mối quan hệ giữa cô và Cố Vân Đình không phải như anh nghĩ, nhưng cho dù thế nào cũng không mở miệng được.

Người ta cũng đâu phải là vì ghen tuông nên mới nhắc đến chuyện này, chỉ đơn giản là vì tò mò mà thôi.

Vậy nên cô giải thích chuyện này có ý nghĩa gì không?

Nhưng nó vẫn rất khó chịu, thật sự rất khó chịu.

Cô không muốn bị anh hiểu lầm, hay để anh nghĩ rằng cô thích người khác.

Cho dù anh có quan tâm hay không.

Con đường này tưởng chừng rất dài nhưng cũng có vẻ rất ngắn.

Dài đến nỗi mỗi bước đi đều đau đớn, ngắn đến mức cô còn chưa tìm được cơ hội để giải thích rõ ràng với anh.

Đến ngã tư khu biệt thự, Giang Dư Quy bắt giúp cô một chiếc taxi.

Cửa hàng ghế phụ dừng lại ngay trước mặt Thư Ngôn, cô vừa hé mở cửa định ngồi vào thì bỗng có người nhanh chóng chui vào trước cô.

Giang Dư Quy dừng lại ở trước mặt cô: “Tôi ngồi ở đây.”

Vu Thư Ngôn chỉ nói “ừm” một tiếng, rồi xoay người ngồi ở hàng ghế sau.

Giang Dư Quy hỏi địa chỉ của Vu Thư Ngôn rồi kêu tài xế chở cô về nhà trước.

Năm mươi phút sau, xe taxi dừng trước cửa khu nhà cô.

Giang Dư Quy bảo tài xế đợi một lát rồi cùng cô xuống xe, tiễn cô vào khu tập thể, thậm chí còn tiễn cô lên cầu thang.

Rồi anh dừng lại, chỉ còn vài bước nữa là có thể nhìn thấy cánh cửa căn hộ nhà cô.

"Cậu vào nhà đi."

Vu Thư Ngôn buột miệng thốt ra: "Cậu có muốn vào ngồi một lát không?"

Cô không biết mình đang nghĩ gì, theo phản xạ liền thốt ra vì cho rằng đó là phép lịch sự.

Giang Dư Quy không thể tin được cười nhìn cô: “Bây giờ đã muộn như vậy, cậu còn còn mời tôi vào nhà ngồi một lát sao?”

Lúc này Vu Thư Ngôn mới ý thức được mình vừa nói cái gì...

Cô lúng túng mím môi dưới.

“Mau vào đi, tôi mệt rồi, còn muốn sớm về nhà ngủ nữa.” Giang Dư Quy lên tiếng giải vây giúp cô.

Vu Thư Ngôn vẫy tay chào tạm biệt với anh và bước nhanh lên vài bước.

Cô đột ngột dừng lại và quay ngoắt lại.

Giang Dư Quy vẫn đứng đó, nhìn thấy hành động của cô, anh liền hỏi: "Sao vậy?"

Anh tưởng cô còn để quên thứ gì đó trên xe.

Vu Thư Ngôn hít một hơi thật sâu và nói nhanh: "Tôi không có bạn trai, người đó chỉ là anh trai hàng xóm khi tôi còn nhỏ."

Giang Dư Quy dường như không ngờ rằng cô sẽ nói ra điều này, anh chỉ ngạc nhiên nói "Ồ" một tiếng coi như đáp lại.

Sau đó anh lại mỉm cười, đúng là một học sinh ngoan ngoãn.

Vu Thư Ngôn đột nhiên cảm thấy thoải mái.

Giống như mây đen tích tụ lâu ngày trong lòng cuối cùng cũng tan đi và ánh trăng cũng sáng trở lại.

Cô vẫy tay chào tạm biệt anh lần nữa trước khi tiếp tục bước vào trong.

Sau khi lấy chìa khóa ra để mở cửa, cô quay lại thì thấy bóng dáng của Giang Dư Quy đã biến mất khỏi cầu thang.

Khi Vu Thư Ngôn bước vào nhà, phòng khách hoàn toàn tối om, nhưng cô có thể nhìn thấy ánh sáng chui ra từ dưới cửa phòng Vu Giai Nhạc, chắc là cô ấy đang đọc sách.

Cô cũng thức thời bước vào phòng ngủ của mình, lấy sách ra và bắt đầu đọc.

Không biết qua bao lâu, chợt bên ngoài vang lên hai tiếng gõ cửa.

“Thư Ngôn, học tập mệt mỏi rồi, ra ngoài uống một cốc sữa nóng đi.” Đó là giọng nói của Vu Phúc.

Cô không biết cha mẹ cô đã về từ khi nào

"Dạ." Vu Thư Ngôn trả lời.

Khi cô bước ra khỏi phòng ngủ, cô thấy mẹ mình đang ngồi trên ghế sofa nhắn tin cho ai đó.

Vu Phúc đẩy ly sữa nóng tới trước bàn cho cô: “Con uống đi, là cha pha cho con đấy, con uống xong rồi nhớ đi ngủ sớm.”

"Cảm ơn cha." Vu Thư Ngôn đưa tay nhận lấy.

Vừa uống xong mấy ngụm, cửa phòng đột nhiên mở ra, Vu Giai Nhạc cầm điện thoại di động đi ra ngoài, rồi ngồi xuống bàn ăn.

Vu Phúc như thường lệ cũng mang cho cô ấy một chén chè trôi nước.

Trong lúc say sưa ăn chè trôi nước, cô ấy vẫn đang chăm chú lướt xem các câu hỏi kiểm tra trên điện thoại.

Nhìn thấy hai cô con gái đã ra ngoài, Tằng Bình cũng đi tới ngồi vào bàn ăn: “Giai Nhạc, Thư Ngôn, tối nay hai con về sớm, nhưng cha mẹ còn ở lại nói chuyện với dì Vương thêm một lát, các con có biết vì sao anh trai Cố của các con từng có thời gian nổi loạn ở thời trung học không?"

Vu Giai Nhạc còn không thèm ngẩng đầu lên.

Vu Thư Ngôn lắc đầu bày tỏ suy nghĩ với mẹ mình, cô không thể đoán được.

“Thằng nhóc ấy yêu sớm!” Tằng Bình dường như đã tiết lộ một bí mật chấn động.

Vu Thư Ngôn sửng sốt một lúc và khẽ thở dài.

Cô thực sự không mong đợi điều đó.

Tằng Bình có vẻ khá hào hứng khi nhắc tới sự việc này: “Năm cuối cấp 3 luôn là khoảng thời gian căng thẳng nhất, dì Vương của hai đứa đột nhiên phát hiện ra con trai nhà mình đang yêu một cô gái cùng lớp, cho dù có nói như thế nào anh trai Cố của các con cũng không chịu chia tay, trong khoảng thời gian đó, điểm số của thằng nhóc ấy tuột từ top 10 xuống top 100, sau đó dì Vương phải đích thân đến trường nói chuyện với giáo viên đứng lớp và nhất quyết đòi tách chỗ hai người bọn họ, còn tịch thu điện thoại di động và kêu chú Cố đưa đón thằng nhóc ấy mỗi ngày, tuyệt đối giám sát thằng bé, không được để thằng bé có cơ hội liên lạc với cô gái đó, cả nhà vì thế mà cũng trở nên náo loạn gà bay chó sủa..."

Vu Thư Ngôn im lặng lắng nghe, dường như hiểu tại sao mẹ cô lại nói nhiều như vậy.

Quả nhiên, sau khi Tằng Bình nói xong, bà ấy chợt dừng lại, hắng giọng rồi mới tiếp tục nói tiếp: “Cho nên trong khoảng thời gian cấp ba này hai đứa nhất định phải học tập chăm chỉ. Đây là việc quan trọng nhất. Đừng để ý đến những chuyện khác. Sau này hai đứa sẽ hối hận không kịp đấy. Đừng có ngây thơ cho rằng bọn con trai vừa mua cho mình một, hai viên kẹo nghĩa là nó cam tâm nguyện sống chết với mình. Bây giờ cứ lo học tập để vào một trường đại học tốt đã, rồi sau này nói chuyện yêu đương cũng không muộn."

Vu Giai Nhạc không hề ngước mắt lên mà cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Uống xong sữa, cô ấy đẩy ly rỗng về phía trước, cầm điện thoại lên rồi đi vào phòng: “Con về phòng đọc sách tiếp đây.”

Tằng Bình hiếm khi nổi giận với con gái lớn, bà ấy lớn tiếng gọi cô ấy: "Giai Nhạc! Con có nghe thấy lời mẹ vừa nói không?"

“Con nghe rồi.” Vu Giai Nhạc không kiên nhẫn quay người chỉ về phía Vu Thư Ngôn: “Mẹ nên dạy dỗ Vu Thư Ngôn cho tốt kìa.”

Tằng Bình khịt mũi, lẩm bẩm: “Tất nhiên là mẹ cũng phải dạy dỗ con bé, nhưng chẳng phải con bé không đẹp bằng con sao?”

Nói xong, bà ấy quay lại nhìn Vu Thư Ngôn: "Con có nghe những gì mẹ vừa nói không? Đừng coi thường lời nói của mẹ."

"Mẹ." Vu Thư Ngôn thì thầm: "Con sẽ không thế đâu."

"Vậy thì tốt, con từ nhỏ đã ngoan ngoãn, nhưng con phải luôn duy trì đức tính này, không được để bản thân đi lầm đường." Nói xong, Tằng Bình vỗ vỗ cánh tay của cô hai cái: "Mau uống sữa rồi tranh thủ coi bài lại rồi đi ngủ sớm.”

Nói xong, Tằng Bình cũng đứng dậy đi vào phòng.

Cánh cửa lại đóng sầm lại sau lưng cô.

Chỉ còn Vu Thư Ngôn đang ngồi ở bàn, trong tay cô cầm một ly sữa, nhiệt độ sữa hơi nóng khiến lòng bàn tay cô hơi đau.

Chương kế tiếp