Bạc Hà Ngọt

Chương 18: Ngày mưa

Khi Vu Thư Ngôn quay lại lớp học, Tống Khả Khả đã ngồi vào chỗ của cô ấy.

"Sao giờ này cậu mới quay lại? Ồ, cậu không cần phải nghiêm túc dọn dẹp như vậy đâu." Vừa nhìn thấy cô, cô ấy đã thúc giục cô: "Mau lấy thẻ học sinh ra đi. Chúng ta đến nhà ăn ăn đi."

Vu Thư Ngôn gật đầu, định nói rằng lúc nào cô cũng giữ nó bên mình.

Cô vô thức chạm vào túi của mình, nhưng nó hoàn toàn trống rỗng.

Cô choáng váng, cúi đầu lục lọi khắp nơi nhưng không có gì trong mỗi túi trên người.

Chuyện gì đã xảy ra thế?

Cô nhớ trước giờ học thể dục còn kiểm tra kỹ một lần, vì sợ rớt nên cô đã nhét nó vô túi áo khoác rồi khoác áo khoác lên ghế chỗ khu vực nghỉ ngơi .

Có phải nó đã rơi trên đường lúc cô từ sân thể dục đi về lớp không?

"Có chuyện gì vậy?" Tống Khả Khả hỏi cô.

"Có lẽ thẻ học sinh của tớ bị rớt trên đường rồi." Vu Thư Ngôn bước đến cửa: "Để tớ quay lại tìm nó, cậu đi ăn trước đi."

"Tớ đi với cậu."

"Không cần đâu, chắc chỉ quanh quẩn đâu đây thôi, tìm xong tớ đến nhà ăn liền, chúng ta gặp nhau ở đó nhé."

Vu Thư Ngôn nói xong rồi lật đật chạy ra khỏi lớp.

Cô tìm kiếm kỹ lưỡng trên con đường vừa đi qua, đi được một đoạn ngắn, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, thoáng chốc đã đi tới sân thể dục.

Nhìn quanh, con đường hoàn toàn vắng tanh.

Khắp nơi đều không có. Vậy nó bị rớt ở đâu cơ chứ?

Cô chợt nhớ ra, đúng rồi, phòng dụng cụ.

Cô đã ở đó cũng khá lâu nên cũng có thể nó bị rớt ở đó.

Vì vậy, cô liền bước nhanh về phía phòng dụng cụ.

Khi tới cửa, cô thấy cửa chỉ hé mở một khe hở nhỏ chứ không hề đóng lại.

Cô đẩy nhẹ cửa và nghe thấy tiếng động phát ra từ bên trong.

Ánh sáng lập tức chiếu vào bù đắp cho ánh sáng mờ ảo bên trong.

Cô nhận ra khuôn mặt của Giang Dư Quy bên trong.

Còn có một vài bạn nam chung lớp, có vẻ như bọn họ đang leo lên tầng chuẩn bị lấy dụng cụ.

Nghe thấy tiếng động, bọn họ lập tức nhìn sang bên này.

Vu Thư Ngôn không quen với những người này nên cũng không biết nên chào hỏi như thế nào, cô chợt cứng đờ tại chỗ.

"Cậu cần lấy gì sao?" Giang Dư Quy lên tiếng trước để phá vỡ thế bế tắc.

Vu Thư Ngôn lắc đầu: "Tôi đến đây để tìm thẻ học sinh."

Nghe vậy, vài chàng trai liền vô thức nhìn xuống đất.

Phòng dụng cụ chỉ được chiếu sáng bằng ngọn đèn sợi đốt công suất thấp và không có cửa sổ.

Nền bê tông tối tăm mờ mịt, muốn tìm được một tấm thẻ nhỏ cũng không dễ dàng gì.

Một số người cũng đưa mắt nhìn quanh và không tìm thấy thứ gì trông giống tấm thẻ học sinh của trường.

Lương Du hỏi: "Cậu có chắc nó rơi ở đây không?"

Vu Thư Ngôn ậm ừ, sau đó lên tiếng: "Không sao đâu, tôi tự mình tìm được rồi."

Nhưng các chàng trai vẫn không bỏ cuộc và lại đưa mắt tìm kiếm trên mặt đất lần nữa.

Nhưng vẫn không có kết quả.

Lương Du lại hỏi: "Chẳng lẽ là có người nhặt được sao? Nơi này người đến người đi nhiều như vậy, lúc chúng tôi vừa mới đi vào cũng đã nhìn thấy có người lớp khác vừa mới rời đi."

Một chàng trai khác nói thêm: “Nếu giống như cậu ấy nói thì tiêu rồi, trừ khi người ta tự giác trả lại mà thôi.”

Giang Dư Quy khẽ cau mày và quay lại hỏi Vu Thư Ngôn: "Cậu phát hiện ra thẻ học sinh bị rớt mất từ khi nào?"

Hả?

Vu Thư Ngôn sửng sốt một lúc, nhất thời không thể trả lời.

Là khi cô ở trong phòng dụng cụ, đúng lúc anh và Lục Nhất Thông tình cờ nói ra những lời đó ở bên ngoài.

Cô sợ nếu nói ra anh sẽ phát hiện ra cô đang nghe lén bọn họ nói chuyện.

Im lặng vài giây, cô không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh mà chỉ nói: "À, chắc là ở đây, không cần, không cần đâu, tôi tự mình đi tìm là được rồi, các cậu không cần tìm giúp tôi đâu."

Giang Dư Quy nhìn cô nhưng không nói gì.

Anh quay sang những chàng trai khác và nói: "Vậy chúng ta đi trước thôi."

Mấy chàng trai có chút bối rối, thực sự không muốn giúp bạn học nữ này tìm đồ sao?

Nhưng nghĩ lại thì đó cũng không phải là việc gì lớn, hơn nữa bọn họ cũng không quen thân với Vu Thư Ngôn. Thôi quên đi, đi ăn thôi.

Các chàng trai đều lao ra ngoài, để lại Vu Thư Ngôn một mình trong phòng dụng cụ.

Cô đi theo ánh sáng ở cửa và phía trên, nghiêng người cẩn thận tìm kiếm, rà soát từng centimet ngóc ngách, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của tấm thẻ học sinh đâu.

Cuối cùng, trên trán cô xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, nghĩ rằng Tống Khả Khả có thể vẫn đang đợi cô ở căng tin, cô quyết định tạm thời bỏ cuộc.

Có khi nó thật sự đã bị rớt trên đường có ai đó đã tình cờ nhặt được.

Cô đứng dậy, mở cửa và bước ra ngoài.

Bữa tối được thanh toán bằng thẻ của Tống Khả Khả, cô ấy hào phóng nói rằng tối nay cô ấy mời.

Vu Thư Ngôn đi đến văn phòng tìm đồ thất lạc hỏi thăm nhưng không ai nhặt được thẻ học sinh của cô.

Cô hơi thất vọng, nhưng giáo viên ở quầy đăng ký thẻ hiện đã nghỉ làm, ngày mai là cuối tuần nên cô chỉ có thể nộp đơn cấp lại thẻ mới vào thứ Hai.

Ngày hôm sau là thứ bảy, cũng là ngày diễn ra hoạt động tập thể do chi đoàn tổ chức, Vu Thư Ngôn dậy rất sớm và thu dọn tất cả những thứ cô muốn mang theo.

Cô cũng không quên mặc đồng phục học sinh và còn mang theo phù hiệu theo đúng quy định.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Xong xuôi cô mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài, vừa ra cửa cô liền ngửi thấy mùi mè. Cô không nhịn được hít hít vài cái, mùi vị thật sự rất thơm.

Lần theo mùi hương, cô nhìn thấy bóng mẹ đang đứng trước bếp gas, tay phải cầm xẻng khuấy nồi liên tục.

"Mẹ." Vu Thư Ngôn liền đi tới: "Mẹ đang nấu món gì vậy?"

“Hạt mè đen, bộ con không ngửi thấy à?” Tằng Bình vừa nói vừa đảo chảo đều tay, bà ấy cúi xuống vặn nhỏ lửa một chút: “Mè đen nấu thuốc giúp bổ não.”

Vu Thư Ngôn tò mò vươn đầu nhìn vào trong nồi, chợt nhận ra những hạt mè đen được dùng để làm gì và làm cho ai nên cũng không hỏi nữa.

Cô quay lại bàn ăn và ngồi xuống, bữa sáng đã được bày sẵn đầy đủ trên bàn.

Hôm nay có nhiều món đến lạ lùng, ngoài những chiếc bánh bao hấp thông thường còn có năm sáu quả trứng cút, những quả trứng trông thật nhỏ nhắn và dễ thương.

Những thứ hiếm có như vậy hiếm khi xuất hiện trên bàn ăn ở nhà, vì vậy Vu Thư Ngôn định đưa tay cầm lên một quả trứng.

Mới vừa vươn tay còn chưa kịp chạm vào, cô đã nghe thấy tiếng mẹ gọi mình.

Tằng Bình bước ra, vội vàng gom hết trứng cút lại: “Món này để dành cho Giai Nhạc. Hiện tại chị con đang chịu áp lực học tập rất lớn nên cần ăn những quả trứng này để bồi bổ đầu óc."

Vu Thư Ngôn khịt mũi, và đôi mắt ô chợt tối sầm lại.

Có lẽ nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của cô, Tằng Bình lau tay vào tạp dề rồi đặt quả trứng trước mặt cô: "Đây này, con ăn trứng gà thay không được à? Làm như mẹ bạc đãi con vậy. Con còn có trứng gà mà ăn, cha và mẹ còn không có cái gì để ăn đây này, cái gì tốt nhất đều chừa lại cho hai đứa bọn con thôi…”

Vu Thư Ngôn không nói gì và cũng không muốn mở miệng tranh cãi.

Cô đã quen với những việc như thế này.

Trong gia đình này, chỉ có người thông minh, học giỏi mới có tư cách được hưởng sự yêu thương và quan tâm như vậy.

Và cô chưa bao giờ được đối xử ưu đãi như vậy.

Nhưng hình như cô cũng không có quyền phàn nàn.

Cô chợt nhớ đến một câu nói trong Luận ngữ của Khổng Tử: “Đừng sợ chia ít mà hãy sợ chia không đều.”

Khi cô ngồi xuống bóc trứng, Tằng Bình cũng đi vào bếp tắt lửa rồi ngồi vào bàn ăn. Bà ấy mang ra một cái đĩa và bắt đầu bóc vỏ trứng cút.

Sau khi cho năm quả trứng cút nhỏ nhắn bóng loáng vào đĩa, Tằng Bình gắp thêm hai chiếc bánh bao hấp, pha thêm một ly sữa sóng, rồi đứng dậy đi về phía phòng Vu Giai Nhạc.

Vu Giai Nhạc bây giờ rất bận rộn, buổi sáng khi thức dậy cô ấy thường hay đọc sách và ăn sáng luôn trong phòng ngủ.

Vu Thư Ngôn nhìn thấy mẹ cô biến mất sau cánh cửa liền bắt đầu cắn một miếng trứng.

Cô ăn sáng thật nhanh, rồi nhanh chóng tắm rửa, đeo cặp rồi đi ra ngoài.

Điểm xuất phát được ấn định tại Trung tâm Vận tải Hành khách ở trung tâm thành phố, nghĩa trang liệt sĩ nằm ở ngoại ô thành phố nên lớp bọn họ đã nhất trí thuê một chiếc xe buýt để di chuyển.

Khi Vu Thư Ngôn đến nơi, cô đã nhìn thấy Giang Dư Quy đã đứng trước xe.

Anh chịu trách nhiệm đếm số người, nhìn các bạn cùng lớp của mình lần lượt đi lên xe.

Khi cô bước tới cửa xe, chưa biết nên chào hỏi anh thế nào thì Giang Dư Quy bỗng đưa cho cô một thứ.

“Tôi đã tìm thấy thẻ học sinh của cậu, không phải ở phòng thiết bị mà là ở bãi cỏ trước cửa.”

Vu Thư Ngôn rất ngạc nhiên, khi cô nhìn thấy nó, quả thực đó là thẻ học sinh của cô.

Giang Dư Quy ấn ngón tay cái mảnh khảnh của mình lên ảnh đại diện, znh trầm giọng nói: "Yên tâm, người khác sẽ không nhìn thấy ảnh đâu."

Vu Thư Ngôn sửng sốt.

Ảnh chụp?

Phải mất hai giây cô mới hiểu được ý anh.

Các nữ sinh trong trường đặc biệt nhạy cảm với những tấm hình chân dung cá nhân trên thẻ học sinh của trường.

Lúc đó trường tổ chức chụp ảnh hàng loạt cho học sinh để làm thẻ học sinh, chỉ đơn giản kéo một mảnh vải xanh treo lên bảng làm nền, rồi mọi người lần lượt ngồi vào vị trí chụp ảnh. Vì điều kiện chụp ảnh còn nghèo nàn, kỹ thuật còn thô sơ nên hầu hết những người trong ảnh đều có khuôn mặt gớm ghiếc, nước da ngăm đen và xấu hơn người thật gấp trăm lần.

Lúc đầu, nhiều nữ sinh đã sử dụng miếng dán hoạt hình để che một phần hình đại diện trên thẻ học sinh của mình, nhưng sau đó nhà trường đã nghiêm cấm việc này vì giám thị sẽ không thể nhận dạng thí sinh khi vào phòng thi.

Vì vậy mọi người đều luôn luôn giấu thẻ học sinh của mình và khi nào thật sự cần thiết thì mới chịu lấy ra.

Bị nhìn thấy ảnh đại diện trên đó còn nghiêm trọng hơn là bị nhìn thấy cảnh tượng khỏa thân.

Vì thế trong trường Hiệt Tú vẫn luôn lưu truyền một câu: Nếu đã xem ảnh thì phải lấy thân báo đáp.

Sau đó Vu Thư Ngôn mới hiểu tại sao hôm đó trong phòng dụng cụ anh không cho bọn con trai tìm kiếm thẻ học sinh giúp cô.

Hóa ra anh đã lầm tưởng rằng cô không muốn người khác nhìn thấy những bức ảnh xấu xí của mình nên lúc đó anh mới không giúp đỡ cô.

Cô rất ngạc nhiên khi anh có thể chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt như vậy.

Nghĩ đến túi kẹo lần trước, cô phát hiện ra anh biết nhiều về suy nghĩ của con gái hơn cô nghĩ.

Vu Thư Ngôn nhanh chóng tỉnh táo lại, cô nhận lấy thẻ học sinh anh đưa và nói lời cảm ơn anh.

Ngay khi cô không biết phải nói gì nữa thì bỗng nghe thấy có người gọi mình từ phía trên.

Chính là Tống Khả Khả, cô ấy đang thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, vẫy tay thật mạnh với cô: "Thư Ngôn, đi nào, đi nào, đi nào, tớ giành được chỗ ngồi tốt lắm đấy."

Giang Dư Quy ra hiệu: "Cậu nhanh lên xe đi."

Nó vừa giải quyết được vấn đề nan giải của cô là không biết phải nói gì thêm.

Vu Thư Ngôn nhanh chóng đáp lại anh và lên xe.

Trên đường tới chỗ ngồi, cô chợt nhìn xuống tấm thẻ học sinh trên tay.

Ảnh của cô khá đẹp, ngày thường cô cũng không thường xuyên chụp ảnh selfie nên khoảng cách vẻ đẹp giữa ảnh thẻ trên tấm thẻ học sinh và gương mặt ngày thường của cô cũng không khác biệt lắm, không tới mức gọi là quá khó coi.

Cầm tấm thẻ học sinh trên tay, lòng bàn tay cô dần cảm thấy ấm áp.

Vừa rồi Giang Dư Quy nói rằng không có ai khác nhìn thấy bức ảnh này.

Nhưng anh đã nhìn thấy nó.

Anh không được tính những người khác.

Khoảng tám giờ rưỡi, mọi người trong lớp đều đã tập trung đông đủ, xe buýt bắt đầu khởi hành hướng về nghĩa trang Liệt sĩ.

Từ đây đến nghĩa trang liệt sĩ mất khoảng 40 phút, cũng không xa lắm, mọi người trên xe khá hào hứng và cứ ngồi nói chuyện cười đùa suốt.

Vu Thư Ngôn nhìn thấy Giang Dư Quy đang ngồi ở hàng ghế đầu và dường như vừa lên xe là anh liền chụp ngay tai nghe vào tai rồi ngủ luôn.

Trên đường đi, trời đột nhiên đổ mưa.

Lúc đầu chỉ có vài giọt rơi xuống kính, sau đó cửa kính bắt đầu vang lên những âm thanh kêu lộp cộp.

Khi mưa càng lúc càng nặng hạt, tốc độ các phương tiện trên đường cũng chậm lại.

Cuộc hành trình ban đầu dự tính kéo dài bốn mươi phút nhưng đã hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua mà chỉ mới đi được nửa đường.

Trên đường đi ngang qua một trạm dừng chân, không biết Giang Dư Quy đã tỉnh dậy từ lúc nào, anh đứng dậy bàn bạc với tài xế rồi xe dừng lại tại trạm dừng chân nghỉ ngơi một lát.

Các học sinh lần lượt xuống xe và đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, giải quyết nhu cầu.

Vu Thư Ngôn nhìn thấy Tống Khả Khả còn đang ngủ nên cô không làm phiền cô ấy và cầm ô đi xuống xe một mình.

Màn mưa bên ngoài vẫn chưa có dấu hiệu nhẹ hạt, liên tục đánh vào dù làm phát ra âm thanh lộp độp

Con đường xi măng dưới chân cô vô cùng ẩm ướt, nước bắn tung tóe theo mỗi bước cô đi.

Khi quay lại, Vu Thư Ngôn nhìn thấy Giang Dư Quy đang cầm một chiếc ô màu đen từ phía đối diện đang đi qua đây.

Hai người đến cửa xe gần như cùng một lúc.

Cửa hẹp đến mức phải đóng ô lại mới vào được, nghĩa là phải chịu ướt mưa một chút mới có thể bước lên xe.

Giang Dư Quy nghiêng cây dù qua phía sát cửa xe, nghiêng người ra hiệu cho cô: “Cậu lên trước đi.”

Vu Thư Ngôn nhìn thấy chiếc ô trong tay anh hơi nghiêng về phía cô.

Cô hơi giật mình và nhận ra ý anh là anh sẽ che cho cô lên xe để cô không phải bị mắc mưa.

Lạch cạch, lạch cạch.

Nước mưa nhỏ giọt dọc theo mép chiếc ô nghiêng của Giang Dư Quy lên bề mặt chiếc ô của cô, sau đó trượt xuống lớp vải, rồi nhỏ xuống chân cô.

Cô đột nhiên nhớ lại cách anh che ảnh đại diện của cô khi anh đưa thẻ học sinh cho cô.

Vô tình cô phát hiện ra được nét dịu dàng, chu đáo ẩn giấu trong bề ngoài thờ ơ của anh.

Kỳ thực trong thời gian này, cô đã hiểu tại sao Giang Dư Quy lại nổi tiếng trong lớp như vậy.

Tại sao Lục Nhất Thông chỉ đề cử đại tên anh mà anh cũng có thể thành công trúng tuyển chức vụ lớp trưởng?

Bởi vì Giang Dư Quy thực sự đối xử rất tốt với các bạn học cùng lớp.

Điều này bao gồm cả cô.

Tuy nhiên, có một số người thì thẳng thắn và tự nhiên tiếp nhận nó, trong khi có những người khác thì lại cố tình dùng nó để tạo nên làn sóng.

Vu Thư Ngôn hồi lâu vẫn không động đậy.

Cô không quen với cách đối xử như vậy, cô khẽ thì thầm: "Không cần đâu."

Giang Dư Quy tự nhiên lên tiếng: “Cậu không sợ tóc bị ướt sao?”

Cũng giống như lần đó khi anh giúp cô trả lại dụng cụ về phòng dụng cụ, anh cũng từng hỏi cô bộ cô không sợ bị phơi nắng à?

Lần nào nó cũng như nhắc nhở cô rằng cô xứng đáng được hưởng thụ những sự chăm sóc này, xứng đáng được yêu thương.

Nó không liên quan gì đến trí thông minh hay điểm số.

Những học sinh khác cũng đang lần lượt quay lại xe nên Vu Thư Ngôn cũng không định chần chừ chắn trước cửa xe lâu nữa.

Cô đóng chiếc ô lại, và gần như cùng lúc đó, chiếc ô của Giang Dư Quy liền nghiêng hẳn về phía cô.

Khoảng cách giữa cô và anh đột nhiên rút ngắn lại, khí tức của anh đột ngột bao trùm lấy cô.

Mọi giác quan trong phút chốc trở nên cực kỳ nhạy bén, cô như có thể ngửi thấy mùi bạc hà được nước mưa lọc qua trên người anh, mu bàn tay cô chạm vào cổ tay áo đồng phục học sinh của anh, như thể cô còn có thể nghe thấy tiếng mưa rơi rơi xuống chiếc ô phía trên đầu cô.

Dù thời gian cô đứng chung ô với anh chỉ có ngắn ngủi vài giây nhưng cảm giác giống như nó sẽ kéo dài mãi mãi.

Sau đó, Vu Thư Ngôn tiến lên một bước bước lên bậc xe buýt, từ dưới chiếc ô của anh từ từ bước lên xe.

"Cảm ơn cậu." Cô nói.

Giang Dư Quy chỉ ừ một tiếng, rồi cũng không nói thêm gì nữa, thoáng thấy Lục Nhất Thông từ phía sau đi tới, anh liền quay người nói chuyện phiếm với cậu ta.

Khi Vu Thư Ngôn trở lại chỗ ngồi, Tống Khả Khả vẫn còn đang dựa vào lưng ghế ngủ ngon lành.

Phần lớn học sinh đều đã trở lên xe, rất nhiều người đã bắt đầu lấy đồ ăn vặt ra, xung quanh có thể nghe thấy tiếng nhai đồ ăn nhóp nhép.

Vu Thư Ngôn lặng lẽ ngồi trên ghế và lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mọi thứ bên ngoài đều mờ ảo, ngoại trừ một hình bóng mảnh khảnh.

Một lúc sau, Giang Dư Quy cũng lên xe.

Anh đang cầm chiếc ô màu đen trên tay, chiếc ô ướt sũng và còn đang nhỏ giọt nước.

Rõ ràng anh vừa bị dính không ít nước mưa, trên tóc còn đọng một tầng hơi nước, nước da bóng loáng như ngọc ngâm nước, so với dưới ánh mặt trời càng ôn nhu hơn rất nhiều.

Vu Thư Ngôn nhìn thấy Giang Dư Quy cẩn thận đếm số người từ trước ra sau, khi anh đi đến chỗ ngồi của Lương Du, anh đưa tay lấy một gói khăn giấy từ cậu ta và lấy ra một chiếc khăn để xoa xoa tóc cho bớt ướt.

Khi anh đi ngang qua chỗ ngồi của cô, gấu áo khoác đồng phục của anh vô tình chạm vào vai cô.

Sóng biển trong lòng cô đang dâng trào cuồn cuộn, gió biển đang điên cuồng gào thét nhưng tất cả đều bị tiếng mưa nhỏ giọt che lấp, không ai có thể nghe thấy tiếng lòng cô.

Cuối cùng, xe buýt bắt đầu di chuyển trở lại.

Tống Khả Khả bị quán tính đẩy về phía trước và đột nhiên tỉnh dậy.

Cô ấy khẽ dụi mắt vì còn buồn ngủ, khàn giọng hỏi Vu Thư Ngôn: "Có chuyện gì vậy? Tới rồi à?"

"Không phải, vừa mới dừng lại ở trạm dừng chân, xe đang bắt đầu đi tiếp."

"Hả?" Tống Khả Khả không nói nên lời: "Biết bao giờ mới đến nơi đây?"

"Khoảng nửa giờ nữa."

Tống Khả Khả thở dài và lại ngồi phịch xuống ghế.

Một lúc sau, cô ấy lẩm bẩm phàn nàn: “Thời tiết này không ổn chút nào”.

Vu Thư Ngôn không trả lời cô ấy, chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tích tắc, tích tắc.

Nhưng cô lại cảm thấy trời mưa như vậy lại vô cùng tốt.

Chương kế tiếp