Bạch Đầu Muốn Gặp Giang Nam

CHƯƠNG 10: THIÊN MỆNH HUYỀN ĐIỂU HẠ PHÀM

Ngọn đuốc nàng tìm thấy ở cửa là một ngọn đuốc vô cùng đặc biệt, thắp lửa trong vỏ hạch đào, ngọn lửa đã thắp lên thì rất khó lòng dập tắt. 

Trong phút chốc, ai nấy đều trở nên hoang mang cực độ. 

“A! Sao lửa tắt rồi?” Ân Sở Vân là người đầu tiên hét lên, trong bóng tối dày đặc, nàng một lòng nắm lấy ống tay áo huynh trưởng, không dám buông tay. 

“Đừng la hét nữa!” Tạ Đạo Uẩn nghe Ân Sở Vân la hét đến nỗi đầu óc quay cuồng, cuối cùng không nén nổi lửa giận, ngoảnh mặt sang hướng Ân Sở Vân mà gắt gỏng.

Trong thoáng chốc bóng tối bao trùm lấy Vương Hiến Chi, hắn thấy thế lập tức nắm lấy cánh tay của Hi Đạo Mậu. 

Trong không gian ánh sáng mờ ảo, Vương Hiến Chi kéo Hi Đạo Mậu đến gần mình một chút.

“Đừng sợ, nếu ta nhớ không nhầm, khi nãy đã nhìn thấy hai bên tường đá đều treo đèn nến bằng đồng, nhưng chúng chưa được thắp sáng.” 

Hắn thấp giọng thì thầm vào tai Hi Đạo Mậu. 

“Chúng ta chỉ còn cách bức tường một bước nữa thôi.”

Hi Đạo Mậu vẫn nhớ rõ như in, bởi vì vừa rồi nàng trong lúc khẩn trương đã luôn dựa vào tường để đi.

“Chỗ ta có một cái ống đánh lửa*” Vương Hiến Chi từ trong áo lấy ra một vật hình trụ, nhét vào lòng bàn tay của Hi Đạo Mậu.
( *Ống đánh lửa: Người Trung Quốc thời xưa gọi là “hỏa chiết tử” [火折子]: Là một cái ống nhỏ bên trong có chứa vật liệu dẫn cháy, dùng đất thô vụn được quấn chặt bởi giấy bản sau khi được đốt lửa rồi thổi tắt, lúc đó sẽ còn lại những tàn lửa lốm đốm đỏ trong lòng ống. Khi muốn có lửa chỉ cần thổi hơi mạnh là ngọn lửa sẽ bốc lên).

“Ta thắp?” Hi Đạo Mậu nói bằng chất giọng kinh hãi.

“Nơi này không gian chật hẹp, ta không tài nào sử dụng được khinh công. Nhưng ta sớm đã quan sát, vị trí đèn nến cách chúng ta mười thước, ta ôm tỷ lên trên, tỷ tìm vị trí đèn.” 

Vương Hiến Chi nắm lấy tay đang cầm ống đánh lửa của Hi Đạo Mậu.

Hi Đạo Mậu đấu tranh nội tâm trong phút chốc, kết quả ưng thuận nghe theo, thuận theo Vương Hiến Chi mà hành động.

Một thoáng rất nhanh sau đó, nàng cảm nhận được có một sức lực uy dũng ôm lấy người nàng, đỡ nàng vững vàng ngồi trên vai hắn, Hi Đạo Mậu lúc này lập tức trấn tĩnh tâm tình, mở ống đánh lửa ra.

Trên tường đá dường như điêu khắc một loại hoa văn nào đó, nhưng Hi Đạo Mậu bây giờ làm gì có thời gian nghiên cứu, nàng giơ ống đánh lửa lên cao hết mức có thể, tìm kiếm vị trí đèn nến.

Một trong số những người còn lại cảm nhận được phía nàng có ánh sáng, nhanh chóng trở nên cảnh giác: “Ai?”

“Là ta.” Hi Đạo Mậu vội vàng đáp lại, nếu không, không đợi đến lúc nàng thắp được đèn, đã bị trường kiếm của Dữu Chiêu chém chết.

Dữu Chiêu nghe thấy giọng nói quen thuộc kia mới buông xuống cảnh giác, hỏi nàng: “Dung Nương, ngươi đang làm gì vậy?”

Nhân lúc nàng ấy hỏi, Hi Đạo Mậu thắp ngọn nến kia lên.

Vương Hiến Chi thừa dịp không ai chú ý, thả Hi Đạo Mậu xuống, dùng thân mình vững chãi chắn trước nàng.

“Trên đèn nến quả nhiên có nến!” Hi Đạo Mậu vui mừng nói với Vương Hiến Chi.

Ánh sáng được thắp lên, tâm tình của cả đội cũng xem như khôi phục chút ít.

Tất cả như ngầm hiểu, chẳng ai tra cứu vì sao Hi Đạo Mậu có thể thắp lửa ở nơi có ngọn nến cao như vậy. 

Tạ Huyền lúc này cũng đang đỡ Dữu Giai thắp ba ngọn nến còn lại.

Đèn đuốc sáng ngời, bấy giờ mọi người mới có thể quan sát xung quanh một lượt.

Bọn họ đi qua hành lang trước đó, nơi đây là một gian đại sảnh trống trải. 

Trên vách tường, xung quanh đều có đèn nến, Tạ Huyền và Dữu Giai thắp sáng từng cái một.

Trước mặt là năm lối đi tối tăm không thấy đáy, ở giữa đại sảnh Pho Tượng Xích Kim Huyền Điểu* nổi trội hẳn lên.

(* Pho tượng Xích Kim Huyền Điểu: Tượng Kim Ô màu vàng đỏ.)

Âm thanh tán thưởng vang lên trong đám người bọn họ, nhưng lại chẳng biết chính xác là phát ra từ ai, kể cả đệ tử sĩ tộc, khi tận mắt thấy vàng tinh khiết như vậy vẫn không khỏi cảm thán.

Nhưng ngoài tán thưởng còn có sợ hãi song hành. 

“Cái nơi quỷ quái gì đây? Không lẽ lại đi nhầm vào mộ?”

Hoàng Tể nhìn quanh một vòng, sau đó hắn cau mày hỏi.

Tạ Đạo Uẩn nhìn vẻ mặt hắn, ngay lúc này xuất hiện sự chán ghét phảng phất trên nét mặt nàng ấy:

“Đương nhiên là không phải rồi.”

Hi Đạo Mậu vừa đặt chân vào cửa đá cũng có suy đoán như vậy, nhưng nàng nhanh chóng để ý nghĩ ấy lướt qua.

"Không có nhĩ phòng, lối đi thông thẳng đến đại sảnh, theo lẽ thường thì không giống với cấu trúc của lăng mộ cho lắm."

Tạ Đạo Uẩn vừa nói ra lời này, các tiểu thư ai nấy đều kinh ngạc. Hi Đạo Mậu nhìn Tạ Đạo Uẩn một cái, thấy vẻ mặt nàng ấy cũng khiếp sợ, trong lòng càng thêm khó hiểu.

Chuyện này, ngay cả nàng Tạ Đạo Uẩn cũng lừa?

Nhưng trên mặt các lang quân sĩ tộc lại không có bất kì khác thường nào. 

Bọn họ giống như đã sớm thống nhất với nhau từ trước, lúc quan sát tất cả mọi thứ ở đây, cảm xúc trong ánh mắt bọn họ cũng khác nhau.

Có tham lam, có nghi ngờ, cũng có hiểu rõ.

Tạ Đạo Uẩn dứt khoát nói rõ sự việc cùng mọi người:

“Mỏ vàng theo như lời các vị công tử nói lúc trước, hiện đang tọa dưới vị trí này.” 

“Mỏ vàng?” Dữu Chiêu nhìn về phía Dữu Giai, chỉ thấy hắn sờ mũi, một lời cũng chẳng hé môi. Dữu Chiêu vô cùng tức giận trừng mắt nhìn hắn.

Tạ Đạo Uẩn nói tiếp:

“Cứ dựa theo thương lượng với các nhà mà hành động, lợi nhuận của mỏ vàng này, Vương, Tạ, Hoàn, Dữu, Hi, Ân, Tuân, Ôn, tám nhà chúng ta chia đều, người khai thác mỏ các nhà đều bỏ ra, nhưng quyền quản lý phải giao cho Tạ gia chúng ta."

Thì ra đây mới là nguyên nhân Tạ gia mời các tiểu thư đến Lạc Mai sơn trang! 

Trong lòng Hi Đạo Mậu đột nhiên hiểu rõ.

Chả trách, chả trách, Tạ gia phải hao tâm tổn trí tích góp được một cục diện như vậy, mỏ vàng lớn thế kia, một nhà Tạ gia ăn không được không nói, nếu độc chiếm mỏ này, chắc chắn sẽ dẫn tới các sĩ tộc Hội Kê nhất trí cảm tạ.

Bọn họ bất đắc dĩ mới nhượng lại lợi ích của mỏ vàng, nhưng lại nắm chặt quyền quản lý trong tay, cho dù các nhà có thu lợi cũng tuyệt đối không lớn bằng Tạ gia.

Thật là một cách hay, làm cho các nhà không thể không phái người bảo vệ Lạc Mai sơn trang. Bởi chỉ như vậy mỏ vàng mới không rơi vào tay những lưu dân kia.

Hi Đạo Mậu nhìn Tạ Đạo Uẩn đứng trước Huyền Điểu, chỉ cảm thấy trong mắt của nàng ấy bình tĩnh như giếng cổ, nhưng trong lòng lại cất giấu ngàn vạn sóng to gió lớn.

Cuối cùng nàng ấy là người như thế nào?

Từ nhỏ đã biết võ công, so tài hoa của Tạ Đạo Uẩn với nữ tữ khắp giang sơn, chỉ sợ không tìm được nữ tử nào mạnh hơn nàng ấy. 

Nhưng nàng ấy lại chậm chạp không chịu thành thân, kiên quyết kéo bản thân đến độ tuổi bây giờ mới cùng Vương Gia kết thân.

Vương Ngưng Chi kia cũng không phải lương phối của nàng ấy, nguyên nhân nàng ấy đáp ứng hôn sự này chỉ có thể là vì gia môn.

Tạ gia, cần phải cùng Vương Gia kết thành nhân thân trăm năm. Cho nên, nàng ấy phải gả cho Vương Gia.

Có lẽ không cam lòng, cũng có lẽ là không muốn, nhưng Tạ Đạo Uẩn không có sự lựa chọn.

Trước kia Hi Đạo Mậu từng tiếc hận cho phận nàng ấy trong một thời gian dài, nhưng hôm nay nàng mới hiểu được, hôn nhân không thể trói buộc được Tạ Đạo Uẩn.

Lòng của nàng ấy không có sự tồn tại, cản trở của Vương Gia đình viện.

Chả trách Tạ An coi trọng cháu gái này như vậy, thảo nào Tạ gia do nàng ấy làm trưởng gia, quả là không sai lầm chút nào.

Nàng ấy là một sự tồn tại mà bất kỳ khuê các nữ nhi nào cũng không thể sánh vai.

Sau khi khiếp sợ, Hi Đạo Mậu âm thầm quan sát biểu tình của mọi người, sắc mặt Vương Hiến Chi vẫn như thường. 

Hi Khôi nhìn về phía nàng một cái, dường như áy náy vì không báo trước chân tướng cho nàng. 

Tạ Đạo Xán khiếp sợ nhìn trưởng tỷ của mình, nhưng Tạ Huyền và các đệ tử sĩ tộc khác sắc mặt vẫn bình thản.

Lý Chiêu xuất sắc nhất, bởi vì nàng ấy lại thất thần vào thời khắc này!

Hi Đạo Mậu bất đắc dĩ nhìn nàng ấy một cái, lắc đầu.

Bọn họ đều quên mất một chuyện. Đó chính là quan trọng nhất lúc này, không phải là là việc phân quyền mỏ vàng, mà là những người này, làm sao mới có thể sống sót ra khỏi nơi đây?(Ứng dụng T Y T)

Tạ Đạo Uẩn trước tiên hồi phục thần trí, nói với mọi người:

“Cấu tạo địa cung này ta không rõ lắm, ta chỉ biết là đào từ góc tây bắc địa cung xuống, có thể đào được vàng.”

“Nhưng lối ra ta quả thật không biết.”

Tạ Đạo Uẩn vừa dứt lời, Hoàn Khanh lập tức luống cuống. Nàng ta trong nháy mắt lao ra, quát Tạ Đạo Uẩn:

“Bây giờ nói đến vàng còn có ý nghĩa gì? Mạng đều bỏ lại nơi này cả rồi!”

Hoàn Tể vội vàng tới kéo nàng ta, khó khăn lắm mới kéo nàng ta trở về được, Ân Sở Vân lại nói tiếp:

“Đúng vậy, mạng cũng không còn, bạc có ích lợi gì? Đều nói người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn. Ta thấy, chúng ta còn chưa bị lưu dân giết, đã bị Tạ gia hại chết ở cái nơi quỷ quái này rồi!”

Hi Đạo Mậu không nói gì, lọt vào tầm mắt nàng, phía sau Ân Sở Vân, Tuân gia dường như cũng có chút bất mãn. Chỉ là ngại xuất thân, không dám trực tiếp khiêu chiến với Tạ gia.

“Ta nói các ngươi vẫn là tiết kiệm chút khí lực đi, có công phu la hét còn không bằng tìm lối ra. Ta chỉ biết một điều là ôm cây đợi thỏ, chắc chắn sẽ chết.” 

Dữu Chiêu nhìn Hoàn Khanh nói chuyện thì ngứa miệng.

Nhìn thấy Ân Sở Vân sắp cãi lại, Hi Đạo Mậu vội vàng kéo Dữu Chiêu trở về, nói: “Dữu gia tỷ tỷ nói không sai, dù sao chúng ta cũng không thể quay đầu lại, chi bằng đi xem một chút, ta tin rằng địa cung này không chỉ có một lối ra.”

“Ngươi tin tưởng, ngươi tin tưởng có ích lợi gì?” Lúc này Hoàn Khanh lại đổi giọng khinh miệt.

“Suỵt! Đừng nói chuyện!” Vương Hiến Chi trước đó luôn giữ im lặng, đột nhiên nói.

Hoàn Khanh thấy hắn mở miệng, nhanh chóng nhu thuận ngậm miệng lại. Hi Đạo Mậu thấy vậy không khỏi buồn cười, cho đến khi nàng quay đầu nhìn sang Vương Hiến Chi, thần sắc lập tức trở về nguyên trạng.

“Là tiếng nước!” Hi Khôi kinh hỉ* tiếp lời hắn.

( * Kinh hỉ: Khác với tiếng Việt của mình, ý nghĩa của mỗi từ ghép trong tiếng Trung đều do nghĩa của các từ đơn cấu thành nó tạo nên. “Kinh” ở đây nghĩa là “kinh ngạc“, “hỉ” nghĩa là “vui mừng, vui vẻ” . Cho nên “kinh hỉ” nghĩa là chuyện bất ngờ nhưng là chuyện vui.)

“Có nước, chúng ta có thể đi theo dòng nước ra khỏi địa cung này.” Vương Hiến Chi cũng lấy lại khí lực, quay sang nói với mọi người.

“Trước mắt chúng ta cũng không biết được tiếng nước ở đâu. Nhưng năm lối đi này, hẳn sẽ có một lối đưa chúng ta ra ngoài. Bây giờ chúng ta chỉ có thể chia thành năm đường, xem ai có thể tìm được nguồn nước.”

“Vậy người không tìm được thì sao?” Trưởng tử Tuân gia hiếm khi mở miệng, lúc này lại chất vấn.

"Thì cứ men theo đường cũ quay lại đây, còn ai tìm được nguồn nước vẫn cứ trở về hợp lại, dẫn lối những người còn lại đi." 

Vương Hiến Chi phân công xong, hướng một lối dẫn đầu đi trước.

"Thế này, mỗi nhà chúng ta mang theo một muội muội cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.” 

Vương Hiến Chi nhìn thoáng qua mọi người, nói trước.

Hoàn Khanh mừng rỡ, Vương Hiến Chi là người duy nhất trong này không có muội muội, nếu lúc này hắn mời nàng ta cùng đi, đó cũng là hợp tình hợp lý.

Nàng ta đang muốn mở miệng thì thấy Vương Hiến Chi vẫy tay với Hi Đạo Mậu: “Dung biểu tỷ.”

Hi Khôi dùng ánh mắt xem thường liếc hắn một cái, bất mãn với thủ pháp trắng trợn đoạt đi muội muội của hắn, lập tức nói tiếp: “Vậy thì bốn chúng ta cùng đi một đường.”

Bốn người theo ý hắn, bao gồm cả Tạ Đạo Xán.

Tạ Đạo Xán đỏ mặt liếc mắt nhìn Tạ Đạo Uẩn một cái, Tạ gia hiện tại đều biết được tin tức bọn họ sắp đính hôn, lúc này thấy Hi Khôi đối với Tạ Đạo Xán che chở có thừa, nào có không thuận theo.

Nàng ấy gật đầu với Tạ Đạo Xán, người sau liền đuổi theo Hi Khôi.

Tạ Huyền học theo, lập tức ôm vai Dữu Giai: "Bốn người chúng ta cùng đi."

Dữu Giai nhìn Tạ Huyền một cái, nhìn thấu tâm tư Tư Mã Chiêu của hắn.

Còn lại bốn nhà chia làm ba con đường mà đi, tiến vào trong bóng tối.

Vương Hiến Chi dẫn đầu phía trước, tay trái nắm chặt cánh tay Hi Đạo Mậu:

 "Hành lang này không đảm bảo được sẽ có cơ quan gì, tỷ theo sát ta."

Nàng đáp lời, sau đó nhanh chóng nắm chặt tay Tạ Đạo Xán.

“Dung Nương, ngươi có sợ không?” Trong bóng tối mọi người đang rảo bước cùng nhau, Tạ Đạo Xán đột nhiên nói.

“Vẫn sợ, nhưng mà có các ngươi ở đây.” Câu có các ngươi ở đây của nàng, không biết bao gồm ai?

Vương Hiến Chi trong bóng tối âm thầm cong khóe môi, Hi Khôi ở phía sau nắm chặt cánh tay Tạ Đạo Xán.

Vẫn chưa thấy cơ quan nguy hiểm nào xuất hiện, bốn người cứ thế nối bước đến hành lang cuối cùng cũng chẳng thấy lối ra, trong lòng ai nấy đều thất vọng không thôi.

“Xem ra những tin đồn đó cũng không đáng tin.” Tạ Đạo Xán đánh giá hành lang vừa mới đi qua, trong đầu tưởng tượng đến ám tiễn, độc khí, đến một cái cũng không có.

Nơi này cũng không có dòng nước gì, chỉ là một đại sảnh trống trải khác.

Cùng lắm thì lần này ở giữa đại sảnh không phải là Huyền Điểu, mà là một chiếc gối màu mã não, hình vuông, ở giữa gối lõm xuống một chút, vừa vặn phù hợp với độ cong của đầu người, trên gối điêu khắc hoa văn Huyền Điểu và Chu Tước, khi chạm vào không lạnh như ngọc thạch.

“Chẳng lẽ là gối Du Tiên*?”

* Gối Du Tiên - Du tiên chẩm [游仙枕] Khai thiên di sự: Nước Quy Tư có dâng vua một chiếc gối rất kỳ lạ, Khi gối ngủ thì chiêm bao thấy mình được đi chơi khắp cõi tiên. Vua Đường Minh Hoàng đặt tên gối là "Du tiên chẩm".

Vương Hiến Chi tiến lên dò xét một phen.

Hi Đạo Mậu nhìn quanh bốn phía, đối mặt với bốn người vẫn là năm lối đi, nhưng mà không biết có phải Hi Đạo Mậu hoa mắt hay không, nàng dường như nhìn thấy bên trong hành lang có gì đó lóe lên một cái.

Sự chú ý của Tạ Đạo Xán và Hi Khôi đều đặt ở trên cái gối này, Hi Đạo Mậu thừa dịp này đi về phía trước hành lang dò xét một phen. Nhưng chẳng thu hoạch được thêm tin tức gì.

Nàng quay đầu nhìn ba người, đang chuẩn bị mở miệng gọi ca ca một tiếng, mũi và miệng của nàng đột nhiên bị cái gì đó bịt lại.

“Ưm.” Trong mắt Hi Đạo Mậu lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ, nàng muốn kêu cứu, nhưng lại không thể phát ra tiếng. 

Tay chân chỉ có thể vung vẩy loạn lên trong không trung, cuối cùng cũng có cơ hội, nàng đánh vào tường, tạo nên một âm thanh nhỏ.

Vương Hiến Chi nghe thấy âm thanh lập tức quay đầu lại: “Dung Nương!”

Hắn rất nhanh lao tới, đuổi theo bóng đen kia chạy vào một hành lang.

Hi Khôi và Tạ Đạo Xán nhìn nhau, vội vàng đuổi theo.

Ở trong hành lang chật hẹp Vương Hiến Chi rút ra một thanh chủy thủ tùy thân. Hàn quang chợt lóe lên, ống đánh lửa trong tay hắn cũng bị cắt ra.

Bóng đen phía trước ôm một cô nương mặc áo màu xanh Thiên Thủy, bước chân vội vã, có lẽ là đã luyện tập từ trước. Mà Vương Hiến Chi một đường đuổi theo hắn ta lại đến một đại sảnh trống khác.

Hi Khôi và Tạ Đạo Xán đuổi theo, bọn họ cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của Hi Đạo Mậu.

Nàng bị một nam nhân đeo mặt nạ bằng đồng thau che mũi miệng, chỉ có thể hô hấp, không thể nói, tay kia của nam tử gắt gao ôm eo Hi Đạo Mậu.

Trong tay Vương Hiến Chi đổi thành trường kiếm, kiếm phong lạnh lẽo, nhắm thẳng vào mặt nam nhân đeo mặt nạ.

“Lại là ngươi!” Ánh mắt hắn híp lại, nhìn người phía sau Hi Đạo Mậu.

Hi Khôi cũng rút kiếm trong tay ra, nói với nam nhân đeo mặt nạ: “Mau buông người ra, nếu không ngươi đừng hòng sống sót ra khỏi đây.”

Nam nhân đeo mặt nạ khẽ cười một tiếng, buông lỏng tay đang che miệng mũi Hi Đạo Mậu: "Lời này nói rất giống ngươi!" 

Hắn ta thấp giọng nói bên tai Hi Đạo Mậu.

Hi Đạo Mậu chán ghét quay đầu đi chỗ khác:  “Hôm qua ta tha cho ngươi một mạng, ngươi lại lấy oán trả ơn! Ngụy quân tử!”

Hi Khôi lúc này lại khẩn trương đến cực hạn.

“Một đại nam nhân, bắt cóc một tiểu cô nương trói gà không chặt thì có bản lĩnh gì? Có năng lực ngươi thả nàng ra, cùng ta đánh một trận vui vẻ thoải mái!”

“Chỉ bằng ngươi?” 

Ánh mắt đằng sau lớp mặt nạ khinh miệt nhìn Hi Khôi: “Còn chưa xứng.”

“Ta lại không biết hậu nhân Mộ Dung Thị ngươi kiêu ngạo như vậy?” Trường kiếm của Vương Hiến Chi vẫn chỉ về phía hắn ta, trong ánh mắt hằn lên một tia sát khí.

"Tiểu cô nương này đã cứu ta, ta cũng không muốn làm khó nàng, chỉ cần các ngươi giúp ta một việc. Sau khi chuyện này thành công, ta tự khắc thả người.”

“Chuyện gì?” Vương Hiến Chi hỏi.

“Trợ giúp ta, lấy được Phong Thần Kiếm.”

“Phong thần kiếm? Đó không phải là truyền quốc kiếm của Mộ Dung Thị các ngươi sao? Cớ sự gì lại rơi xuống nơi này?” 

Hi Khôi nhớ rõ trước kia từng thấy thanh kiếm này trong sách cổ.

Nam nhân đeo mặt nạ hừ lạnh một tiếng: “Nếu không phải sĩ tộc Tấn Triều các ngươi dời về phía nam, còn đem bảo vật của gia tộc ta theo đến nơi này, ta sao phải liều mạng đến đây?”

“Nói như thế cũng thật kỳ quái?” Tạ Đạo Xán vẫn luôn giữ im lặng đứng sau Hi Khôi, lúc này cũng nhịn không được mở miệng nói: 

“Đường đường là Mộ Dung Thị, ngay cả một thanh kiếm cũng không giữ được, ngược lại muốn oán bọn ta. Đây là đạo lý gì?”

Nam nhân đeo mặt nạ bị châm chọc, tay ôm eo Hi Đạo Mậu càng siết chặt hơn.

Hi Đạo Mậu bị hắn ta siết chặt, cảm thấy có hơi đau đớn, nhịn không được nhíu mày. 

Vương Hiến Chi chú ý tới sự thay đổi trên nét mặt của nàng, vội đáp ứng: “Được, ta đáp ứng ngươi, tìm được Phong Thần Kiếm, lập tức thả người.”

Nam nhân đeo mặt nạ quan sát Hi Đạo Mậu, cười lạnh một tiếng:  “Từ xưa anh hùng không qua được ải mỹ nhân, không nghĩ tới Lang Gia Vương Hiến Chi cũng trốn không thoát đạo lý này.”

“Phong thần kiếm này ở đâu?” Những lời hắn nói, Hi Khôi nghe không lọt tai, thế nên cố ý cắt ngang lời của nam nhân đeo mặt nạ.

“Năm hành lang này, ta đã tìm kiếm ba hành lang, hai hành lang còn lại nhất định có một con đường thông tới Phong Thần Kiếm.”

Nam nhân đeo mặt nạ nhìn hành lang phía sau, hắn nói.

"Được, vậy chúng ta sẽ đi hai lối này." Vương Hiến Chi dứt lời, lập tức đuổi theo nam nhân đeo mặt nạ.

Thấy vậy, Hi Khôi dường như không còn lựa chọn nào khác, đành phải cùng với Tạ Đạo Xán đi một lối khác.

Hành lang tối tăm bị ống đánh lửa thắp sáng, Vương Hiến Chi đi ở phía sau hai người, nhìn kiếm nam nhân đeo mặt nạ đặt trên cổ Hi Đạo Mậu, trong lòng không ngừng lo lắng.

Ở dưới lưỡi kiếm Hi Đạo Mậu cũng hết sức sợ hãi. Nhưng nàng nghĩ Vương Hiến Chi đang theo sau nàng, sự tự tin trong nàng cũng theo đó mà tăng lên, trên đường đi bắt đầu tán gẫu.

“Ngươi vào đây bằng cách nào?” Nàng đột nhiên mở miệng hỏi.

Nam nhân đeo mặt nạ nghe nàng hỏi lập tức sửng sốt: “Ngươi, đang hỏi ta?”

Nàng không dám gật đầu, sợ kiếm trên cổ sẽ lấy mạng nàng, chỉ có thể cố gắng “Ừ” một tiếng.

Nam nhân đeo mặt nạ bật cười: 

“Tiểu cô nương này khá thú vị, mạng của mình đang ở trong tay người khác, còn có thời gian nói chuyện phiếm?”

Hi Đạo Mậu liếc mắt xem thường, nàng nói thầm một tiếng: “Hỏi một đằng trả lời một nẻo.”

Nam nhân đeo mặt nạ cũng không trêu chọc nàng nữa, nói: “Ta đi vào từ đình của Tạ gia nhưng không dừng chân lại chỗ đó, nơi đây có một cánh cửa đá, nhưng sau khi bước vào, khoá mở trên cửa đá bị vỡ, đành phải tìm lối ra mới.”

Hi Đạo Mậu nghe xong, cả người liền toát mồ hôi lạnh. Theo lý mà nói, trong địa cung tối đa chỉ có hai cửa.

Khi họ bước vào, họ đã phá hủy một cái và nam nhân đeo mặt nạ này đã phá hủy cái còn lại.

Điều đó có nghĩa là con đường ra ngoài của họ đã bị chặn? 

Bây giờ trừ phi người bên ngoài phát hiện ra bọn họ, nếu không, những người đang kẹt lại trong đây, không ai có thể ra khỏi địa cung này!

Nghĩ vậy, Hi Đạo Mậu không tự chủ được quay đầu lại nhìn Vương Hiến Chi.

Vì bọn họ dẫn đường phía trước nên Vương Hiến Chi chỉ có thể nối bước phía sau, giữ khoảng cách hai thước. 

Thấy Vương Hiến Chi vẫn ở phía sau mình, trong lòng Hi Đạo Mậu mới an tâm một chút.

Vương Hiến Chi bắt gặp ánh nhìn của nàng, hắn âm thầm gật đầu với Hi Đạo Mậu.

Hi Đạo Mậu thở dài trong lòng, chân lại bị nam nhân đeo mặt nạ kéo lê về phía trước.

Nhìn thấy phía trước có ánh sáng trắng chiếu vào, ba người bọn họ nhanh chóng đi đến chỗ trống.

Nơi này khác với đại sảnh mà họ vừa mới gặp, hình như là một hang động tự nhiên, tiếng nước chảy róc rách từ dưới chân truyền đến, ở đây thực sự có một con sông ngầm bao quanh.

Ba người thấy cảnh tượng trước mắt đều ngẩn ngơ, mà nam nhân đeo mặt nạ lại phản ứng mạnh nhất.

Hi Đạo Mậu nghe được, hắn ta dường như thở dài, ngay sau đó, một giọt chất lỏng rơi xuống vai Hi Đạo Mậu.

Nàng kinh ngạc: “Ngươi đang khóc?”

Giọng nói của nam nhân đeo mặt nạ có chút sai biệt so với ban đầu: “Tiểu cô nương này, sao lại không biết ăn nói như vậy?”

Hi Đạo Mậu không biết làm sao: “Thực xin lỗi!”

Ngay sau đó nàng lại đổi chiều phản ứng, lập tức cứng rắn lên: "Tại sao ta phải xin lỗi ngươi? Đao của ngươi bây giờ còn kề trên cổ ta!”

Vương Hiến Chi ở phía sau dở khóc dở cười, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì với Hi Đạo Mậu.

Nhưng vừa rồi, hắn cũng nhìn ra, nam nhân đeo mặt nạ cũng không có ý định tổn thương Hi Đạo Mậu. Hắn ta đang phô trương thanh thế, tìm bằng hữu cho mình.

Nhưng đao của hắn ta còn kề trên cổ Hi Đạo Mậu một khắc, Vương Hiến Chi vẫn không thể an tâm.

Lúc này nhìn nam nhân đeo mặt nạ đang thất thần thần, Vương Hiến Chi quyết tâm đánh cược một lần.

Hắn đè thấp bước chân, đi đến phía sau nam nhân đeo mặt nạ. Nhìn kỹ bàn tay hắn ta gác trên vai Hi Đạo Mậu, một đao chém xuống.

Ai ngờ nam nhân đeo mặt nạ vẫn nhanh hơn hắn một bước, tay ôm Hi Đạo Mậu liền mang theo nàng phi thân lui về sau vài bước, một mạch sang sông, đáp xuống trung tâm bên cạnh Huyền Điểu.

“Vương Hiến Chi, mặt mũi của Vương Thị Lang Gia các ngươi đều bị ngươi làm mất hết, trưởng tử của sĩ tộc, vậy mà lại lừa người!”

“Anh hùng còn không hỏi xuất xứ, huống chi binh bất yếm trá*, ngươi thẹn quá hóa giận như vậy là hành vi của người từ phương nào?”

*Khi chiến tranh, đánh nhau thì không loại bỏ mưu kế lừa dối.

“Ta không tranh luận với đám sĩ tộc các ngươi, nói thẳng ra ta đấu khẩu không lại các ngươi, nhưng luận về võ, ngươi không chiếm ưu thế hơn ta.” Nam nhân đeo mặt nạ lạnh lùng nhìn hắn.

“Trên tay ngươi bây giờ còn có con tin, ta tất nhiên sẽ vào thế ném chuột vỡ bình. Nếu ngươi không ngại thì thả nàng ra, hai người chúng ta đấu một trận, thế nào?”

“Ngươi cũng lừa người ít lại chút đi, không thấy Phong Thần Kiếm, ta tuyệt đối không thả người!”

Hi Đạo Mậu ở dưới đao của hắn lại trợn mắt.

Vương Hiến Chi chán nản, đang muốn đi theo hắn ta đến bên cạnh Huyền Điểu, chợt nghe thấy cạnh bên truyền đến một âm thanh quen thuộc.

“Tử Kính!”

Vương Hiến Chi quay đầu lại, phát hiện Hi Khôi và Tạ Đạo Xán cũng đi theo.

“Hai con đường này đều thông đến đây sao?” Vương Hiến Chi hơi ngạc nhiên.

Hi Khôi ngay lập tức chế nhạo nam nhân đeo mặt nạ nói: "Huynh đài, vận khí của ngươi đúng là không được tốt lắm! Năm lựa chọn hai cơ hội, một cái ngươi cũng không chọn đúng!"

Hi Đạo Mậu nghe thấy nam nhân đeo mặt nạ hít một hơi nặng nề.

Nàng nhanh chóng ngăn chặn hành vi lừa gạt của ca ca mình.

“Ca, ca có thể bớt nói vài câu được không?”

Hi Khôi bĩu môi, ôm eo Tạ Đạo Xán, nhảy tới bên cạnh Huyền Điểu.

Hắn ngồi xổm xuống tìm kiếm một vòng, hỏi: “Điêu khắc này có ích gì không?”

Tất cả mọi người thành thật lắc đầu.

Hi Khôi bất đắc dĩ, sau đó tìm kiếm trên các bức tượng.

Vương Hiến Chi thấy thế, cũng gia nhập đội ngũ của hắn, ngồi xổm ở ngay đầu của Huyền Điểu, quan sát tầm mắt của nó.

“Nó đang nhìn con sông này? Dưới sông có cái gì?”

Tạ Đạo Xán vội vàng đi qua xem xét.

Chỉ thấy nước sông trong suốt, phía dưới có một số hòn đá bị mài bóng loáng, phương hướng và tốc độ dòng nước cũng không có gì bất thường.

Đúng lúc này, Hi Khôi đột nhiên chen tới, tay bất chợt đặt lên mắt của Huyền Điểu.

Chính động tác này đã khiến cho đại sảnh đột nhiên rung chuyển dữ dội.

Tay nam nhân đeo mặt nạ đang giữ Hi Đạo Mậu cũng buông lỏng cảnh giác, nàng nhân cơ hội trốn thoát từ phía dưới lưỡi kiếm, nhanh chóng chạy đến phía sau Vương Hiến Chi.

Hi Khôi thậm chí còn chẳng kịp cảm thán muội muội vì sao không tìm mình trước, mặt đất dưới chân năm người đã sụp đổ.

Chương kế tiếp