Bạch Đầu Muốn Gặp Giang Nam

CHƯƠNG 6: THỦY TINH LIÊM ĐỘNG VI PHONG KHỞI

*Câu thơ trích trong bài thơ Sơn Đình hạ nhật của Vãn Đường

Dịch nghĩa: Rèm thủy tinh lay động trước gió nhẹ.

Ngưu xa rong ruổi một đường đi về phía sơn trang Lạc Mai. Sơn trang Lạc Mai này là thôn trang Tạ gia vừa mua bên ngoài. Nghe nói những ngọn núi xung quanh thôn trang được trồng hàng nghìn cây mai, vào mùa đông, tuyết trắng hồng mai sẽ tạo nên khung cảnh mĩ lệ.

Chẳng qua hiện tại mới là giữa hè, chỉ có suối nơi khe núi trong vắt, còn hồng mai lại chẳng lấy một cành.

Hi Đạo Mậu nheo mắt dựa vào vách xe, đối khâm thêu lan hồ điệp màu ngọc lam, phối cùng hoa rơi rải rác trên váy như hoa nở sau mưa, đôi trâm ngọc khắc đóa ngọc trâm từ vàng tinh chất và lam ngọc cài đối xứng hai bên búi tóc, cặp tua rua linh lan rũ xuống che lấy tóc mai. Ngón trỏ nàng gõ nhẹ huyệt thái dương, những đầu ngón tay thon dài như hẹ tây ánh lên màu đỏ đẹp mắt.

Đến Thành Tây, Hi Đạo Mậu đẩy mành cửa lên, bất ngờ gọi Nam Gia ngoài cửa: “Dừng xe.”

“Tiểu thư?”

Nam Gia lập tức mở cửa xe, hỏi: “Có chuyện gì, thưa tiểu thư?”

Hi Đạo Mậu mượn sức nàng ấy ra khỏi ngưu xa, nhìn những người bán hàng rong đang hò hét trên phố. Nàng đưa mắt nhìn lên, ba chữ “Nhân Hòa Đường” trên bảng hiệu cực kỳ bắt mắt.

“Gần đây, cổ họng ta có chút khó chịu, Nam Gia đi cùng ta đến Nhân Hòa Đường mua ít thanh lộ tán*.”

*thanh lộ tán (清露丸): bài thuốc trị phát bối, mụn nhọt.

Nam Gia cẩn thận đỡ Hi Đạo Mậu xuống ngưu xa.

“Nô tì đã không suy xét chu toàn.”

Nam Gia ăn năn nói.

Đây là điều Hi Đạo Mậu lo sợ nhất, vì vậy nàng vội vàng bước vào Nhân Hòa Đường.

Lúc này, người đến bốc thuốc không quá đông, chỉ có một tiểu dược đồng đứng sau quầy đang phân loại đương quy. Hi Đạo Mậu mang đấu lập bước đến trước mặt dược đồng, nhẹ nhàng hỏi: “Xin hỏi, Thẩm đại sư có ở đây không?”

Dược đồng bấy giờ mới ngẩng đầu, nhìn Hi Đạo Mậu, quay người hô lớn ra viện tử phía sau: “A Viễn!”

Hi Đạo Mậu đứng sang một bên và yên tĩnh chờ đời, nhìn thấy một nam nhân mặc một bộ bạch sam làm từ vải thô như dược đồng bước ra từ trong viện tử. Hắn cúi chào nàng, nói: “Xin hãy đi theo ta.”

Hi Đạo Mậu nhìn bóng người trước mặt qua màn che, cảm thấy hắn rất quen thuộc, nhưng nhất thời nàng lại không nhớ đã từng gặp hắn ở đâu. Nam Gia đứng sau lưng suy ngẫm một hồi, rồi đè thấp giọng nói nhỏ với Hi Đạo Mậu: “Tiểu thư, đây không phải là tiểu đạo sĩ lần trước chúng ta gặp ở Tử Vân Quan sao?”

Hi Đạo Mậu nhanh chóng nhận ra: “Cổ họng ngươi đã hồi phục rồi?”

Nam nhân được gọi là A Viễn kia dừng chân, mỉm cười rồi gật đầu nói với nàng: “Đã tốt… hơn nhiều rồi.”

Khi hắn nói vẫn còn chút vấp váp.

“Ngươi làm dược đồng ở đây sao?”

Hi Đạo Mậu hơi ngạc nhiên.

A Viễn dừng lại trước mặt nàng, nhìn Hi Đạo Mậu, cố hết sức sắp xếp từng chữ trong miệng thành một câu hoàn chỉnh: “Sư phụ, nhận ta… làm đồ đệ, giúp ta… chữa trị.”

Nghe vậy, Hi Đạo Mậu nhướng mày: “Thẩm đại phu còn thu nhận đồ đệ sao?”

Nhưng nàng nghe nói tính tình vị Thẩm đại phu này rất xấu, rất nhiều người nghe danh đến bái sư đều bị lão mắng thảm. Xem ra tiểu đạo sư trước mặt này cũng không phải người tầm thường.

A Viễn gật đầu: “Đa tạ… cô nương… cứu…”

“Không cần khách khí.”

Đó là do nàng thấy tiểu thư Hoàn gia kia không vừa mắt nên mới tiện tay giúp đỡ.

Đương lúc nói chuyện, Hi Đạo Mậu đã tới phòng khám.

Vừa vào cửa, nàng đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Nàng cố hít một hơi, điều chỉnh lại hơi thở.

Thẩm đại phu đang ngồi bên lò sắc thuốc, nhìn thấy Hi Đạo Mậu tiến vào, chỉ nhướng mày nói: “Lão hủ không thần thông quảng đại đến mức có thể chẩn bệnh qua mũ trúc.”

Hi Đạo Mậu cũng không khó chịu, mỉm cười rồi cởi đấu lạp đưa cho Nam Gia bên cạnh.

Nam Gia cảm thấy tức giận, nhìn Thẩm đại phu với vẻ cảnh giác.

Hi Đạo Mậu ngoan ngoãn ngồi trước bàn, duỗi cổ tay để Thẩm đại phu nhắm mắt bắt mạch.

“Tay kia.”

Hi Đạo Mậu nhanh chóng đổi tay.

Sau khi bắt mạch cả hai tay, Thẩm đại phu lại nhìn cổ họng nàng lần nữa, sau đó lão gật đầu, lấy ra một ít thảo dược từ kệ thuốc phía sau: “Ngươi đang mắc chứng tâm hỏa, e rằng thanh lộ tán sẽ không phát huy hiệu quả. Ta kê thuốc cho ngươi, về nhà sắc ra dùng, mỗi ngày uống hai lần, nửa tháng sau sẽ khỏi.”

“Đa tạ Thẩm đại phu.”

Hi Đạo Mậu gật đầu cảm tạ lão.

Thẩm đại phu không để tâm lời cảm tạ của nàng, chỉ liếc mắt nhìn A Viễn: “Đi gói lại!”

A Viễn tuân lệnh, chia thuốc trong tay thành từng túi nhỏ, lần lượt gói lại rồi đưa cho Nam Gia.

Nam Gia thấy đã chẩn bệnh xong, nhanh chóng giúp Hi Đạo Mậu đội lại đấu lạp, màu xanh lơ của áo chồng chéo lên màu trắng của đấu lạp, tựa như làn nước xuân xanh biếc.

A Viễn một đường tiễn Hi Đạo Mậu ra Nhân Hòa Đường. Gió nam thổi phất lên một góc đấu lạp, khuôn mặt thanh tú của Hi Đạo Mậu thấp thoáng lộ ra. Nàng gật đầu nói với A Viễn: “Y thuật của Thẩm đại phu rất tốt. Ngươi đi theo lão, cổ họng chắc chắn có thể chữa khỏi.”

A Viễn hơi ngẩn người, nhìn chằm chằm vào cằm Hi Đạo Mậu sau màn che. Môi anh đào khẽ động rồi nói ra một câu ngắn ngủi, đấu lạp lại không đúng lúc che mất toàn bộ khuôn mặt.

Hắn gật đầu, nhìn Hi Đạo Mậu được Nam Gia đỡ lên ngưu xa đậu đối diện Nhân Hòa Đường.

Mà trên ngưu xa treo bốn chiếc lồng đèn màu lựu đỏ, bên trên những chiếc lồng đều có một chữ “Hi” thật to, vô cùng bắt mắt.

Lần trước, Hoàn Khanh đã nói rằng nàng là nữ nhi của Cao Bình Hi gia.

A Viễn nhìn ngưu xa biến mất ở cuối đường, mới trở vào Nhân Hòa Đường.

Tiểu dược đồng ở cửa vẫn đang xếp dược liệu, trong miệng lẩm bẩm gì đó mà A Viễn không nghe rõ.

Rời khỏi Hội Kê Thành, đi thẳng về phía đông hơn ba mươi dặm, ngưu xa mới dừng lại trước cổng sơn trang Lạc Mai.

Phía trước sơn trang là một con đường đá. Thôn trang có ba mặt giáp núi, vào thời điểm này, rừng trúc xanh một màu thanh mát. Con kênh trong vắt chảy qua trước cửa, tiếng nước chảy róc rách hòa cùng tiếng chim hót véo von.

Lúc này đã có vài chiếc ngưu xa đậu trước cổng, Hi Đạo Mậu xuống xe và nhìn thấy Dữu Chiêu trong nháy mắt.

Hôm nay, nàng ấy mặc một chiếc áo viên lĩnh thêu hoa màu đỏ hải đường, trên thắt lưng là một bông thụy liên được chạm khắc từ bạch ngọc, bên hông dắt một thanh trường kiếm, trên chuôi kiếm treo một chuỗi châu bích tỷ.

“Dung Nương!”

Dữu Chiêu vừa thấy nàng xuống xe, lập tức vẫy tay với Hi Đạo Mậu.

Hi Đạo Mậu liếc mắt về phía nàng ấy, phát hiện đứng sau lưng nàng là Thục tiểu thư của Tuân gia và Khanh tiểu thư của Hoàn gia.

Hi Đạo Mậu vừa nhìn thấy Hoàn Khanh, trong đầu liền vang lên hai tiếng ong ong. Nhưng Dữu Chiêu đứng bên cạnh Hoàn Khanh lại không để ý nhiều như vậy, mặc kệ bên ấy mà chạy về phía nàng.

Dung Nương cười trừ đón lấy tay nàng ấy, vừa đi đến cổng, nàng đã nhìn thấy Hoàn Khanh hừ lạnh một tiếng.

Đang ở sơn trang của Tạ gia, nàng ta dĩ nhiên không dám tác oai tác quái.

Hi Đạo Mậu xem như không nhìn thấy, chào hỏi Tạ Đạo Xán đang tiến tới chỗ nàng.

“Ta đợi các muội đã lâu rồi.”

Tạ Đạo Xán nắm lấy tay Hi Đạo Mậu và Dữu Chiêu, rồi nghiêng người gật đầu chào các tiểu thư bên cạnh: “Các tỷ muội phải đợi lâu rồi, ta vừa cùng trưởng tỷ chỉnh lý viện tử, không thể ra ngoài đón tiếp các vị. Mong các tỷ muội niệm tình lượng thứ cho. ”

Tất cả những người đứng phía sau chỉ đáp lại: “Không dám!”

Nhìn thấy nhóm người Hi Đạo Mậu đi vào, Nam Gia và Bùi Nhi hầu bên Dữu Chiêu mới sai sử hạ nhân khiêng hòm đồ của tiểu thư nhà mình vào sơn trang.

Vừa đặt chân vào sơn trang, Hi Đạo Mậu đã cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc cơ thể. Rõ ràng là giữa hè, nhưng trúc cần câu trồng quanh sơn trang lại khiến người ta thấy mát mẻ ngay lập tức. Băng qua rừng trúc rậm rạp, bảng hiệu mạ vàng treo ngoài sảnh chính dần hiện rõ. Ôn Thư ở phía sau nhỏ giọng cảm thán, Hoàn Khanh lập tức đảo mắt khinh thường nói: “Thật không ra chút khí khái thế gia nào.”

Ôn Thư lập tức im lặng, nhưng Tạ Đạo Xán đi phía trước lúc này cũng đã nghe thấy câu nói kia, quay đầu liếc nhìn Hoàn Khanh, rồi nhấc chân bước vào sảnh chính.

Trong sảnh đặt bàn bát tiên* cho mười người, trên bàn đặt ngay ngắn tám đĩa điểm tâm dùng với trà theo hình tròn. Trong đó, bánh nếp mẫu đơn*, bánh bạch nguyệt dương xuân*, thanh mai giòn*, sơn trà sấy dẻo đều là những điểm tâm Hi Đạo Mậu và Dữu Chiêu thường dùng . Xem ra đây là do Tạ Đạo Xán đặc biệt chuẩn bị. Mà Tạ Đạo Uẩn vừa rồi không xuất hiện ở cổng, lúc này đang ngồi ghế chủ tọa, nấu trà bên lò than hồng đặt trên bàn.

*bàn bát tiên (八仙桌: bát tiên trác): bàn vuông to, mỗi bên ngồi được hai người, bốn phía ngồi được tám người tựa như bát tiên trong Đạo giáo.


*bánh nếp mẫu đơn (牡丹花糍: mẫu đơn hoa từ): một loại điểm tâm làm từ gạo nếp, mộc nhĩ trắng, kẹo mẫu đơn ngào đường,... có tác dụng thanh nhiệt, thúc đẩy tuần hoàn máu.

*bánh bạch tuyết dương xuân (阳春白雪糕: dương xuân bạch tuyết cao): là loại bánh ngọt hấp cách thủy, làm từ nấm bạch phục linh, củ mài,... có tác dụng bổ tỳ ích vị, an thần.


*thanh mai giòn (脆青梅: thúy thanh mai): mận xanh lên men (tạo độ giòn, vị chua) rồi ngâm đường (tạo vị ngọt), có tác dụng thanh nhiệt, cấp nước cho cơ thể.

Nhìn thấy các tiểu thư tiến vào, nàng cũng đứng lên cúi chào mọi người, nói: “Các tỷ muội đã vất vả đường xa rồi, mọi người nếm thử trà tươi đầu mùa của năm nay nào.”

Mọi người lập tức tách ra và lựa chỗ ngồi xuống. Tạ Đạo Xán ngồi cạnh Tạ Đạo Uẩn, tiếp đó là Dữu Chiêu, Hi Đạo Mậu, Hoàn Khanh, Ân Sở Vân, Tuân Linh Thục, Ôn Thư, Ôn Đại, đáng tiếc tiểu thư Linh Khương của Vương gia không thể tham dự vì chưa hết phong hàn.

Nhìn thấy tất cả đều đã yên vị, Tạ Đạo Uẩn mới vung tay, thị nữ phía sau tuần tự dâng trà cho các nàng. Nhìn nước trà ngả xanh lơ trong veo trong chén trúc, Tuân Linh Thục, người luôn không nói tiếng nào, lên tiếng trước tiên: “Trà này là trà Lư Sơn Vân Vụ* của xuân này, có lẽ là trà minh tiền*. Nhưng ta cảm thấy điểm tinh chi bút* chính là nước dùng để pha trà.”

*trà Lư Sơn Vân Vụ (庐山云雾): một trong thập đại danh trà của Trung Quốc.

*trà minh tiền* (明前茶): lá trà được hái xuống trước tết Thanh Minh.

*điểm tinh chi bút (点睛之笔): điểm quan trọng tạo nên sự hoàn thiện, sinh động, còn gọi là thủ pháp “điểm tinh”.

“Đúng vậy.”

Tạ Đạo Xán nghe những lời này liền cười nói: “Nước này là Linh Sơn Tuyền do Dung Nương tặng lần trước.”

“Linh Sơn Tuyền của Tử Vân Quan? Thật không ngờ Hi gia muội muội lại gặp cơ hội tốt như vậy!”

Mắt Tuân Linh Thục sáng lên nhìn Hi Đạo Mậu, lên tiếng cảm thán.

“Là may mắn tìm được thôi, nói đến liền phải cảm tạ Hoàn gia tỷ tỷ.”

Hi Đạo Mậu khiến mọi người đưa mắt nhìn về phía Hoàn Khanh.

Hoàn Khanh đột nhiên bị điểm tên có chút không thoải mái, nàng ta nhìn thấy những ánh mắt dò xét mình, nhất thời cảm thấy bối rối: “Liên quan gì đến ta?”

Hi Đạo Mậu thấy đã đạt được mục đích, cũng không nhiều lời, chỉ chớp chớp mắt, nói với mọi người: “Ngày đó ta đi ra ngọn núi phía sau Tử Vân Quan tìm Linh Sơn Tuyền, vừa khéo có Hoàn gia tỷ chỉ điểm mới có thể tìm thấy. Chẳng qua lúc đó Hoàn gia tỷ rời đi rất vội, muội cũng không kịp đưa cho tỷ một bình, là muội muội đã thất lễ.”

Ánh mắt mọi người ở đây đều chuyển sang thăm dò.

Tiểu thư Hi gia này đi lên ngọn núi phía sau Tử Vân Quan là để tìm Linh Sơn Tuyền, vậy tiểu thư Hoàn gia kia lên núi để làm gì? Vội vàng rời khỏi, lại không lấy nước suối, vậy mục đích lên đó là gì?

Mọi người thầm cười, trong lòng đã hiểu rõ, vì vậy không ai nói gì thêm.

Hoàn Khanh cảm giác được khí tức khác thường trên bàn, nhìn quanh một lượt, thấy mọi người đều không lên tiếng, nàng ta cũng không cách nào giải thích. Cuối cùng, nàng ta chỉ có thể chịu đựng, trừng mắt nhìn Hi Đạo Mậu.

Hoàn Khanh tức giận, nhưng nhìn Tạ Đạo Uẩn đang ngồi ở chủ tọa luôn không nói gì.

Không nhịn được chuyện nhỏ sẽ làm hỏng chuyện lớn. Hoàn Khanh thầm an ủi bản thân.

Khi mọi người trên bàn đều đang im lặng, Dữu Chiêu đột nhiên thì thầm vào tai Hi Đạo Mậu: “Linh Sơn Tuyền đó khó lấy vậy sao? Sao tỷ lại không lấy cho ta một bình?”

Đạo Mậu không ngờ tâm tư của Dữu Chiêu lai bay xa như vậy, vội vàng dỗ dành: “Chiêu Chiêu ngoan, lần sau sẽ lấy bù cho muội.”

Sau khi uống trà được một lúc, Tạ Đạo Uẩn liếc mắt, gật đầu với thị nữ bên ngoài, sau đó nàng đứng lên và nói: “Viện tử của các tỷ muội đã được sắp xếp xong.”(Ứng dụng T Y T)

Tạ Đạo Uẩn đã đứng dậy, các tiểu thư khác cũng không dám ngồi lại bàn, lần lượt theo bước nàng.

Tạ Đạo Xán kéo tay Hi Đạo Mậu, trong khi đó, Dữu Chiêu lại một tay cầm kiếm một tay ngắm cảnh.

Ân Sở Vân thả bước tản mạn, tình cờ nhìn thấy Hoàn Khanh đang đi phía sau. Nàng bèn cười nói với nàng ta: “Ngọc bội này của Khanh tỷ tỷ được làm thật tinh xảo.”

Mắt Hoàn Khanh sáng lên trong thoáng chốc, nàng ta kéo tay Ân Sở Vân, thân thiết nói: “Nếu muội muội thích, vậy ta cho muội.”

“Sao ta có thể nhận không đồ của tỷ tỷ chứ? Đợi lát nữa ta thu xếp viện tử ổn thỏa, rồi tỷ tỷ hẵng đến chỗ ta. Ta sẽ tự tay pha trà cho tỷ.”

“Vậy đành nhờ muội muội rồi.”

Hoàn Khanh cười, vỗ lên tay Ân Sở Vân.

Tuân Linh Thục đứng bên cạnh thấy hết một màn này, khẽ nhếch môi cười rồi đi theo mọi người.

Đi cuối cùng là hai vị tiểu thư Ôn gia đang sánh bước cùng nhau, thấy mọi người tụm hai tụm ba phía trước, bèn nhìn nhau.

“Trưởng tỷ, rốt cuộc Tạ gia này đang mua loại dược gì vậy?”

Ôn Thư có chút không hiểu nổi.

Ôn Đại nhìn nàng: “Không cần biết Tạ gia muốn làm gì, chỉ cần chúng ta không gây chuyện là được rồi.”

Ôn Thư dạ một tiếng, cũng không nhiều lời nữa.

Đầu tiên, Tạ Đạo Uẩn đưa mọi người đến Bạch Bình Trai, đây là viện tử Tạ Đạo Xán đặc biệt chọn cho Dữu Chiêu. Trong sân không có cây mọc linh tinh, chỉ có một cây táo được trồng ở góc sân, sân sau là vài cây tre xanh mướt, tiện để nàng luyện kiếm. Nội thất bên trong cũng lấy mộc mạc làm chủ đạo, trên tường treo một thanh Thanh Vân kiếm khiến Dữu Chiêu không thể rời mắt.

“Đây là trưởng tỷ đặc biệt lựa cho muội đấy.”

Tạ Đạo Xán nói.

Dữu Chiêu lập tức lấy kiếm xuống, chạy đến ôm lấy Tạ Đạo Uẩn: “Đa tạ Uẩn tỷ tỷ, muội rất thích thanh kiếm này.”

Tạ Đạo Uẩn mỉm cười, kéo nàng xuống khỏi người mình.

Đi về hướng tây bắc là Tri Xuân Lầu của Hi Đạo Mậu, Ngẫu Hương Cư nằm kế bên chính là viện tử của Tạ Đạo Xán. Nhìn viện tử chỉ cách vài bước chân của ba người, Tạ Đạo Xán lặng lẽ nháy mắt với hai nàng.

Nguồn gốc của cái tên Tri Xuân Lầu là từ cây đào trong sân. Lúc này đã qua mùa hoa, cây đào tỏa bóng râm mát, một số quả non xanh mọc trên cành, qua một tháng nữa có lẽ sẽ trĩu quả.

“Dưới gốc đào này là nước hoa đào do ta và A Huyền mới chôn vào mùa xuân này, khi nào muội muốn pha trà thì có thể đào lên dùng.”

Tạ Đạo Uẩn khó có được mà nói rằng món quà này thật sự rất thỏa đáng.

Hi Đạo Mậu cảm ơn nàng ấy, ngẩng đầu nhìn, gốc đào này khá giống với cây đào trong vườn nhà nàng.

Chỉ là thiếu đi tiếng vàng anh huyên náo, khiến nàng có chút không quen với sự yên tĩnh của Tri Xuân Lầu.

Đi về phía đông là Lộng Ngọc Trúc của Hoàn Khanh và Hỉ Tuyết Đường của Ân Sở Vân. Đinh Lan Uyển của hai vị tiểu thư Ôn Đại, Ôn Thư của Ôn gia và Đắc Vị Lầu của Tuân Linh Thục cùng tọa lạc ở phía nam sơn trang.

“Pháp diên thanh chúng, đắc vị tằng hữu*.”

*Pháp diên thanh chúng, đắc vị tằng hữu (法筵清众,得未曾有): pháp diên vắng bóng người, chưa từng đông như lúc này

Tuân Linh Thục không biết nghĩ đến điều gì, trong đôi mắt phảng phất ánh lửa.

Tùng Đào Quán ngay sau sảnh chính là viện tử của Tạ Đạo Uẩn.

Nhìn thấy mọi người đều đã quay về sắp xếp viện tử của mình, Tạ Đạo Xán và Tạ Đạo Uẩn đứng cạnh nhau, đi về sân trước. Trong sảnh chính nơi các nàng vừa ngồi, lúc này lại có một thiếu niên mặc áo viên lĩnh đen tuyền đang đứng, chắp tay sau lưng nhìn bức yên ba sơn thủy* treo trên tường, không biết đang nghĩ ngợi điều gì.

*yên ba sơn thủy (烟波山水): non nước ẩn trong sương mù

“Thất đệ.”

Tạ Đạo Uẩn lên tiếng gọi hắn, kéo Tạ Huyền ra khỏi suy tư.

“Trưởng tỷ, tiểu muội.”

Tạ Huyền cúi chào hai người, đáp lời.

“Rừng trúc sau núi vẫn chưa hoàn thiện, phiền đệ để mắt đến cho. Ngoài ra mấy tháng này, các tiểu thư thế gia sẽ trú lại sơn trang, đệ nhất định phải căn dặn đám hạ nhân kỹ lưỡng, không để họ tùy tiện đi lại khiến các tiểu thư hoảng sợ.”

Tạ Đạo Uẩn rót cho hắn một chén trà, dặn dò hắn.

“Vâng, trưởng tỷ.”

Tạ Huyền trước mặt Tạ Đạo Uẩn, luôn là bộ dạng cẩn thận như vậy.

Tạ Đạo Xán chớp mắt nhìn hai người, nói: “Trưởng tỷ, thất ca, hai người nói chuyện tiếp đi, muội đi xem bọn Chiêu Chiêu và Dung Nương.”

Tạ Huyền nghe đến cái tên này, đột nhiên hỏi: “Thanh kiếm kia?”

Tạ Đạo Uẩn ngồi bên cạnh chỉ cười, không lên tiếng. Tạ Đạo Xán lại gật đầu đáp: “Muội ấy rất thích, vừa nãy nhận được kiếm còn ôm trưởng tỷ không buông đó!”

Tạ Huyền vò đầu, nếu nói kiếm là do hắn tặng, vậy sự ưu ái kia không phải sẽ…

Tạ Đạo Uẩn nhìn biểu cảm xuất thần của Tạ Huyền, không khỏi nói thêm: “Được rồi, không phải đệ còn phải đi giám sát bọn họ xây dựng Đào Nhiên Đình sao, không đi nữa?”

Tạ Huyền đáp một tiếng, rồi đứng lên ra khỏi sảnh chính.

Chương kế tiếp