Ban Công

3: Bus tỉnh

Là Văn Dư bắt đầu hôn Hạ Hòe trước. Bị cô cuốn lấy đầu lưỡi, anh bèn đảo khách thành chủ.

Văn Dư và anh cứ thế ôm hôn nhau tới thang máy, anh hôn rất trực tiếp, tính xâm lược rất cao, đến độ Văn Dư phải ôm eo anh mới gượng đứng thẳng được.

“Em không đứng nổi…” Văn Dư lẩm bẩm.

Hạ Hòe xốc cô lên, hai chân cô quấn lấy eo anh, anh dùng một tay đỡ mông cô. Văn Dư vặn vẹo cơ thể cọ lung tung lên người anh, dùng hai tay ôm mặt anh, hôn lên mắt mũi môi anh.

Anh chàng này quả thật vừa đẹp trai vừa gợi cảm, chỗ nào chỗ nấy đều chuẩn gu của cô.

Văn Dư cảm thấy nước nôi mình tuôn như suối, dù đến tên người ta là gì cô cũng không hay.

Mãi đến khi anh ngậm lấy một bên nhũ hoa của cô, cô mới sực nhớ hỏi, “Anh tên gì thế?”

“Hạ Hòe, Hòe của cây hòe ấy.” Chàng trai lộ ngực trần, cánh tay rắn rỏi, đường cong cơ bắp hoàn mỹ, vừa nhìn đã biết do rèn luyện mà thành.

Vật giữa hai chân gồ lên rõ nét, Văn Dư nuốt nước miếng, số cô đúng là quá đỏ nên mới được ngủ với một anh chàng như vậy.

Hạ Hòe vừa liếm láp cặp đào tiên, vừa mơn trớn vùng thiên thái bên dưới của Văn Dư. Anh mới day nhẹ vài cái, cô đã rầm rì bảo anh cởi quần lót ra.

Hạ Hòe cởi chiếc quần lọt khe của cô ra, để lộ vùng kín hồng hào, chảy rất nhiều nước, sáng lấp loáng.

Đáy mắt Văn Dư rực lửa dục, “Đẹp không ạ?”

Hạ Hòe không nói gì, song giây kế tiếp, cô cảm nhận được mũi anh đã chạm vào vùng riêng tư của mình.

Văn Dư ngửa đầu, lớn tiếng thở hổn hển.

Muốn chết quá đi.

Hạ Hòe cứng đến phát đau, anh day nhẹ hạt châu của Văn Dư, thầm thì bên tai cô, “Xoay người lại, để anh cắm em từ phía sau.”

Một câu cắm em khiến toàn thân Văn Dư run rẩy, cả người lẫn tim đều mềm nhũn, bên trong giật giật rồi lên đỉnh luôn.

Văn Dư sướng đến mụ mị đầu óc, đúng lúc này, Hạ Hòe cắm vào, anh nâng mông dùng sức nắc mạnh hai cái. Sau khi lên đỉnh cơ thể cô rất nhạy cảm, Văn Dư lại lên tiên thêm hai lần nữa.

Bên trong cô không ngừng co thắt, thít Hạ Hòe đều tê cả da đầu.

Sau cùng, Văn Dư cảm thấy vật cứng chôn trong cơ thể cô không ngừng phình to, cô vội vã kêu lên, “Rút ra bắn vào miệng em đi.”

Hạ Hòe nhíu mày liếc cô một cái, hạ thân tăng tốc mạnh hơn, Văn Dư bị cái nhìn này của anh làm cho lên đỉnh trước anh một bước.

Anh chẳng cần nói lời nào, chỉ cần vừa nhíu mày vừa cắm cô đã khiến cô thoải mái đến không kiềm chế nổi.

Hạ Hòe rút ra, dùng một tay tự tuốt kiếm, còn tay kia day day hạt châu của Văn Dư, kéo dài khoái cảm sau khi lên đỉnh cho cô.

Văn Dư mệt đến độ nằm liệt ra giường, nhắm mắt rên rầm rì. Vài giây sau, một dòng dịch phun trên ngực cô.

Văn Dư mở mắt ra, trách móc, “Chẳng phải em đã bảo anh bắn vào miệng em à.”

“…” Hạ Hòe thầm thở dài, suýt nữa lại đè cô xuống làm thêm lần nữa.

Cô mệt đến sức cùng lực kiệt. Hạ Hòe hôn môi cô, giúp cô lau sạch tinh dịch trên người, khẽ hỏi cô, “Em muốn ngủ hay muốn anh bế đi tắm?”

Văn Dư không muốn nhúc nhích, lười biếng đáp, “Ngủ ạ.”

Dứt lời, cô nhìn anh hỏi, “Anh thì sao?”

“Ngủ.” Hạ Hòe trả lời.

“Ngủ đâu ạ? Về nhà anh hay ngủ ở đây?”

Hạ Hòe nhìn bàn tay nhỏ nhắn của cô bấu chặt lấy cánh tay mình thì bật cười, nằm ngay xuống, “Ngủ ở đây.”

Văn Dư sướng rơn, dịch người sang một chút, “Dạ, anh cứ ở đây ngủ một lát đi.”

Văn Dư cứ ngỡ mình sẽ thiếp đi ngay, nhưng trằn trọc hồi lâu vẫn không buồn ngủ.

Vi diệu ghê, cô thế mà lại lôi anh hàng xóm tháng trước bắt gặp cảnh cô làm tình lên giường luôn.

Cô xoay người, sáp tới gần anh, “Anh không hỏi tên em là gì ạ?”

Hạ Hòe cũng không ngủ, “Tên em là gì?”

“Văn Dư, Văn trong thính giác, Dư trong để dành, hay không anh?”

“…”

Văn Dư hẩy hẩy cánh tay anh, “Em hỏi anh hay không mà?”

“Em không ngủ được à?” Hạ Hòe hỏi lại.

Văn Dư bĩu môi, “Em không ngủ được.”

“Cứ nhắm mắt vào là ngủ thôi.”

Nào có dễ thế, Văn Dư nhủ thầm.

“Anh ôm em ngủ được không? Anh ôm là em ngủ ngay.” Văn Dư nhõng nhẽo nài.

Ngay sau đó, cô rơi vào một vòng ôm ấm áp. Văn Dư nhoẻn môi, “Sao anh lại mặc quần áo? Anh mau cởi quần áo ra để em sờ nào.”

“…”

“Nhanh lên nhanh lên.”

Hạ Hòe vỗ vỗ mông cô, “Đừng rộn.”

Văn Dư tự mình kéo áo thun anh, trái kéo phải giật nhưng chẳng làm sao cởi ra được, cô nản lòng, đá cẳng chân anh, “Em đã cho anh sờ khắp người em rồi, sao anh lại không cho em sờ anh?”

Hạ Hòe thờ ơ đáp, “Vừa rồi em sờ có ít đâu.”

Văn Dư vừa mới thỏa mãn, tâm trạng phơi phới sáp tới người anh, khăng khăng muốn ép Hạ Hòe đi vào khuôn khổ.

“Không sờ cũng được, vậy anh lại cắm vào đi, em muốn bọc lấy anh ngủ.”

“… Mềm rồi cắm thế nào được.”

Văn Dư nhướng mày, “Thế thì anh cứng lên đi, anh chưa cứng à? Để em ngậm tí cho anh lên nhé?”

Dứt lời, Văn Dư sà xuống dưới ngay, Hạ Hòe vội vã kéo cô lên, túm lấy đôi tay lộn xộn của cô, cảnh cáo, “Văn Dư, em mà còn rộn chuyện thì đêm nay đừng hòng ngủ.”

Văn Dư phấn khích, “Thật á? Vậy anh mau tới đi, em cảm nhận được anh cứng lắm cứng lắm rồi này, để không rõ phí của trời, mau chịch em đi anh.”

Hạ Hòe chộp lấy một bên ngực lõa lồ của cô xoa nắn mạnh bạo, Văn Dư khẽ kêu lên, “Anh xoa khiến em thoải mái ghê…”

Hạ Hòe nghiến răng nghiến lợi xoay người đè lên cô, dùng sức cắm vào, anh ngạc nhiên nhận ra cô đã nước nôi tràn trề, “Ướt thế?”

Văn Dư phối hợp với sự di chuyển của anh, nũng nịu đáp, “Vẫn luôn ướt mà, cứ nghĩ đến anh là em ướt ngay.”

Sáng sớm hôm sau, Văn Dư tỉnh dậy trước, cô mò điện thoại xem giờ, 9h15, Hạ Hòe vẫn còn nằm trên giường cô, không biết anh làm nghề gì, có phải dậy đi làm không.

Cô được anh ôm, cánh tay rắn rỏi của anh đè lên ngực cô, Văn Dư cảm thấy mỹ mãn ngắm anh ngủ một hồi, bỏ ý định đánh thức anh.

Cô nhấn mở máy ảnh, chụp rất nhiều ảnh ngủ trần của anh rồi phởn phơ tự mình thưởng thức.

Lật vài tấm thì có một tin nhắn đến, là từ Ứng Thi.

Ứng Thi: [Tối qua có chuyện gì thế? Sao lại muốn uống rượu?]

Văn Dư nhắn tin trả lời: [Không sao, chia tay ấy mà.]

Ứng Thi: [À, với tên nhóc diễn viên kia à, lần này dài hơi đấy. Tối nay mình rảnh, đi uống rượu đi.]

Văn Dư: [Mình không rảnh.]

Ứng Thi: [Cậu bận chuyện gì?]

Văn Dư: [Chuyện làm tình.]

Ứng Thi: [???? Giờ cậu đang làm gì đó?]

Văn Dư nhếch môi: [Hẹn chịch, đang tự hỏi xem có nên bus tỉnh anh bạn chịch không.]

Ứng Thi: […………]

Ứng Thi: [Trâu vãi.]

Chương kế tiếp