Bạn Trai Cũ Là Con Của Cha Kế

Chương 15
Tân Dao đứng trước cửa trường học, lấy chuyện Trần Viên muốn giữ mình lại để giảng về thi đấu để là cái cớ, khiến Từ Nhất Nặc phải tự mình về nhà.

Cô đang chờ Tống Viễn. Lúc trước Tống Viễn tìm cô cũng là vì chuyện này, Từ Nhất Nặc muốn ăn sinh nhật, đầu tiên là mời rất nhiều người thông báo rằng muốn làm một cái party lớn ở biệt thự ngoại ô của nhà mình, trong danh sách mời cũng có Tống Viễn, có điều cậu ta không biết tặng gì cho phù hợp, nên muốn hỏi Tân Dao có thể bày giúp cậu ta một chút được hay không.

Tân Dao cũng chưa mua quà, đúng lúc hai ngày đại hội thể thao này không lên tiết tự học buổi tối, cô liền thoải mái đi cùng cậu ta.

“Tân Dao!” Tống Viễn vội vàng chạy tới: “Hội học sinh ở lại dọn sân thể dục, nên có hơi muộn.”

“Không sao đâu, đi thôi.” Cô gật đầu với cậu ta, hai người đang chuẩn bị cùng lên ngồi xe buýt.

“A! Bạn gì ơi!”

“A! Chị gái!”

Hai tiếng kêu đồng thời vang lên, Tân Dao cảm thấy có chút quen tai, cô dừng bước chân lại, quả nhiều là ba người Cố Khải An. Cô đối diện với đôi mắt của Cố Khải An, anh cười như không cười nhìn cô.

Thật ra Tống Viễn có hơi tò tò, ngoại trừ gương mặt của Cố Khải An, hai người khác kia cậu ta chưa từng gặp qua trong khối.

“Một ngày gặp những hai lần, người nào có thể nói là không duyên phận đây?” Lạc Nam Trú tiến lên: “Nếu đã cơ hội nói chuyện, chi bằng chúng ta kéo dài phần nhân duyên này nha?”

Trần Thần Huyên bên cạnh hướng lên trời trợn mắt.

Kỳ thực Tân Dao cũng không biết ứng đối thế nào, lần đầu tiên cô giáp mặt gặp gỡ nam sinh có thể ăn nói khá tốt thế này, nam sinh giống nhau cũng sẽ không tiếp cận cô như vậy, có lẽ cũng sẽ xin phương thức liên hệ của cô rồi tìm cô nói chuyện phiếm, nhưng cũng chỉ là trên mạng, không phát triển được thì từ bỏ. Nam sinh tự nhiên nhiệt tình giống thế này trong hiện thực, cô vẫn là lần đầu gặp phải.

Huống chi cậu ta là bạn của Cố Khải An, Cố Khải An với cô...như tình huống không có lời nào diễn tả này.

Lạc Nam Tú thấy bộ dáng khó xử của cô, tự cho mình đúng mà hiểu rằng: “Hóa ra là xấu hổ. Người bên cạnh là bạn trai hả? Ngượng ngùng ngượng ngùng, tớ không có  ý gì đâu. Nếu không muốn định thêm thì không cần thêm nữa.”

Tống Viễn ngại, lập tức xua tay: “Không phải không phải, bọn tớ không phải.” Mặt cậu ta đỏ lên.

Lạc Nam Tú rất nhiệt tình, bắt lấy tay cậu ta nói không cần ngại, không có việc gì, bọn tớ hiểu. Tống Viễn bị đong đưa với biên độ càng lớn, cậu ta vẫn luôn dùng dư quang nhìn cô, bộ dáng vẻ mặt đó nghiễm nhiên là cầu cứu.

Tân Dao đau đầu, đi xuống chứ không để yên vậy được. Nhưng cô không muốn đi xuống nữa, hôm nay đi dạo với Từ Nhất Nặc chân cô đau, cô muốn mua xong sớm rồi về nhà.

Cô nhanh chóng quyết định, lấy di động ra: “Quét tớ đi.” Bổ sung thêm, chàng trai này vừa nhìn đã là cao thú, sẽ không dừng quá lâu ở một ao cá, nhiệt tình mấy ngày rồi kết thúc ấy mà.

Lạc Nam Trú thỏa mãn thêm bạn tốt mới, Trần Thần Huyên bên cạnh cũng xem náo nhiệt, cô ấy còn huýt vào Cố Khải An: “Anh, nếu không anh cũng tùy tiện lưu thêm một phát?”

Cố Khải An đứng ở bên cạnh, sắc mặt không kiên nhẫn, lạnh lùng đáp lại cô ấy ba chữ: “Không cần thiết.”

“Không thêm thì không thêm.” Lạc Nam Trú trừng mắt với anh: “Ai hiếm lạ gì, đúng không?” Cậu ta cười với Tân Dao.

Tân Dao lễ phép mỉm cười: “Bọn tớ đi trước.” Cô kéo Tống Viễn còn đứng ngây tại chỗ, tiến một bước lên phía trước rồi chạy ù đi.

Lạc Nam Trú nhìn bóng dáng cô rời đi, cảm thán: “Đẹp thì đẹp, nhưng lại quá im lặng rồi. Tớ cảm thấy chắc chắn cô ấy có gì đó với nam sinh kia, cậu nói xem? Hình như mấy cô gái nhỏ đều thích kiểu dịu dàng này à.”

Cố Khải An:…

Lúc Tân Dao về nhà thì trời đã tối. Hai người họ dạo một vòng thương mại cũng chưa tìm được món nào ưng ý, vì vậy lúc sau lại dạo phố kinh doanh một vòng mới miễn cưỡng hài lòng. Có điều cũng may là cô đi với Tống Viễn, phẩm vị của cậu ta đúng là không giống người thường, thế mà lại muốn tặng Từ Nhất Nặc một bộ sách viết văn mẫu.

Cô móc chìa khóa ra mở cửa, đẩy cửa định vào phòng nghỉ ngơi một chút, thì một cái gạt tàn thuốc đối diện bay về phía cô. Cô nghiêng đầu né tránh, nhưng vẫn bị đập trúng bả vai. Chưa kịp quản cơn ẩn ẩn đau trên vai, cô vừa ngẩng đầu đã thấy trong phòng khách ba và mẹ cô đang đứng đối diện nhau, không khí như hai quân đối địch, như là phải đánh đến người sống ta chết vậy.

“Em cẩn thận một chút được không, điên thì điên chứ đừng ném đồ.” Nghiêm Dật Minh nhìn Tân Dao, mặt hiện lên vẻ lo lắng: “Bạch Bạch không sao chứ?”

“Hừ, trách tôi, gì cũng do tôi.” Giờ phút này Tân Vân như khó thở, trong mắt bà chỉ còn sự dối trá, xảo quyệt của người đàn ông trước mắt này: “Lúc cưới tôi thì nói nghe rất hay, con đầu sinh ra sẽ theo họ tôi. Hóa ra là vì không phải con trai nên không thèm để ý! Mấy năm nay anh có quản con bé không, hả? Hả? Đều là tôi quản! Đều là do tôi quản! Giờ anh ở đây giả bộ làm người tốt làm gì!” Bà đùng đùng nổi giận chỉ vào ông, vung tay đem một đống đồ trên bàn trà quét toàn bộ xuống đất vang “Loảng xoảng.”

Trên mặt Nghiêm Dật Minh lộ ra vẻ phiền chán, nhưng ông vẫn duy trì bình tĩnh, tận lực dịu dàng nói với Tân Dao: “Con vô trước đi, ba có việc nói với mẹ con.”

“Vô gì mà vô? Không cho vô!” Tân Vân duỗi tay cản đường cô: “Hôm nay Tân Dao ở đây, chúng ta ở trước mặt con bé nói rõ ràng mọi chuyện hết đi.” Bà ngồi xổm xuống, lăn lộn tìm giữa đống đồ vật kia, từ bên trong rút một túi văn kiện ra.

Tân Vân xét túi mở ra, cầm bức hình trên tay và túi văn kiện để trước mặt ông, âm thanh gần như điên loạn: “Anh nói xem, anh nói nó là ai? Anh nói xem nào!”

Nghiêm Dật Minh vươn tay bắt lấy cổ tay bà, cuối cùng sắc mặt cũng trầm xuống, ông cầm bức hình nhìn thoáng quá, vẫn có ý định nói chuyện hòa hoãn với bà: “Trước tiên chúng ta bình tĩnh đã, sự tình không giống như em nghĩ đâu.”

“Thằng bé là con của ai? Anh nói cho tôi, thằng bé là con của ai?” Tân Vân giãy giụa hất tay ông ra, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm vào ông không rời, bộ dạng điên loạn đầu phi phát tán như la sát từ địa ngục đi lên lấy mạng.

Nghiêm Dật Minh thấy vợ như vậy, ông hoàn toàn không biết đến tột cùng sự khác biệt này từ đâu mà bắt đầu xuất hiện trong cuộc hôn nhân của họ.

“...Anh.” Ông nhắm mắt, cuối cùng vẫn thừa nhận.

Trong phòng khách bỗng nhiên yên tĩnh.

Cổ Tân Vân chợt như bị người ta đóng đinh, bất kẻ âm thanh gì cũng không phát ra được. Bà chỉ là muốn thử dò hỏi, nhưng chờ khi chân tướng sự thật đã đưa đến trước mắt, bà lại hy vọng nhắm mắt cỏ thể bỏ qua cho nó. Sắc mặt bà vặn vẹo nhìn Nghiêm Dật Minh, như là không nghe hiểu rốt cuộc ông đang nói gì nữa.

“Sau khi chúng ta có Bạch Bạch, cũng muốn có thêm một đứa con nữa. Nhưng em vẫn không mang thai được.” Nghiêm Dật Minh nói: “Chúng ta đã làm kiểm tra sức khỏe, em nhớ không? Bác sĩ nói với anh và em lần đầu tiên mang thai đã tạo thành tổn thương tử cung của mẹ, bởi vậy xác suất mang thai đứa thứ hai rất thấp.”

“Em nói không sao, em cũng không phải vì con nên mới kết hôn với anh.” Tân Vân cảm thấy bản thân giờ phút này rất bình tĩnh, thậm chí bà có thể nhớ ra câu nói của ông lúc ấy: “Em nói Tân Dao sẽ là đứa nhỏ hạnh phúc nhất thế giới, chúng ta có con bé là đủ rồi.”

“....Anh cũng có nhiều áp lực.” Ông gian nan nói: “Mẹ ép anh rất căng, anh không nói tình huống của em với bà. Vốn dĩ quan hệ hai người đã rất căng thẳng, anh không định vì điều này mà quan hệ hai người chuyển biến xấu đi.”

“Thế nên khoảng thời gian đó anh về trên người luôn có mùi rượu. Anh uống rượu, bởi vì anh khó chịu trong lòng, nhưng anh lại nói với tôi là vì xã giao.” Bà cười mỉa: “Rồi một ngày nào đó anh về, ngoài mùi rượu trên người ra, còn có mùi nước hoa của phụ nữ.”

“Anh đã bảo là tôi nghĩ nhiều, nói đó là lúc xã giao dính phải. Nhưng từ đó về sau, tôi  luôn có thể ở những chỗ khác nhau mà cảm nhận ra anh có người phụ nữ khác.” Hai mắt bà nhắm lại, cảnh tượng khi đó còn rõ ràng trước mắt: “Anh cãi nhau với tôi, anh nói tôi có bệnh đa nghi. Tôi nghi ngờ chính mình, uống thuốc ngủ đầu giường. Đôi khi tôi cũng nghĩ rằng, chẳng lẽ vì tôi mà nhà này mới biến thành như vậy? Anh bắt đầu không thường xuyên về nhà...”

“Đó là ngoài ý muốn.” Ông ngắt lời bà: “Đó là ngoài ý muốn, nhưng cô ấy mang thai. Vốn dĩ anh muốn cho cô ấy phá, nhưng chuyện này bị mẹ anh biết được. Anh không muốn em phát hiện, anh chỉ là, anh chỉ là muốn bên em lâu hơn một chút.” Ông định tới gần bà, nhưng Tân Vân lui về sau một bước.

“Anh mau nói hết đi Nghiêm Dật Minh.” Bà nói: “Lúc anh không ở nhà anh ở đâu anh không rõ sao? Anh nuôi đàn bà và con nuôi mấy năm liền, nuôi chó mấy năm nó còn có tình cảm! Anh ở đây giả bộ vô tội giả làm nạn nhân, với bộ óc đó của anh thì không thành vấn đề nhỉ?”

Bà đã không kích động như lúc mới bắt đầu nữa, sau khi Nghiêm Dật Minh thừa nhận đó là con của ông thật, Tân Vân bình tĩnh đến kỳ lạ, bà đã bắt đầu tự hỏi.

Tôi đây là vì cái gì? Bà nghĩ, ngần ấy năm, rốt cuộc mình đang làm gì?

“Anh không nói lên lời.” Ông đau khổ nhìn bà: “Anh nói ra, chắc chắn gia đình này sẽ không còn nữa. Nhưng mãi mãi em vẫn đoán được, anh rất sợ. Cuối cùng anh chỉ có thể trốn tránh, anh chỉ hi vọng gia đình chúng ta có thể duy trì.”

“Anh thực sự khiến tôi buồn nôn. Sao anh có thể nói ra những lời như vậy? Lúc trước anh là dạng người này à?” Tân Vân thực sự sắp ói bởi lời nói của ông: “Anh hỏi Tân Dao đi, anh hỏi con bé lời nói như cứt chó này con bé có thể tin không!”

Tay cô chi ra, lúc này mới phát hiện Tân Dao ban đầu vẫn đứng ở huyền quan không biết từ khi nào đã không thấy, chỉ còn một cửa lớn mở rộng.

“...Bạch Bạch đâu?”
Chương kế tiếp