Bạn Trai Cũ Là Con Của Cha Kế

Chương 4
Kể từ ngày đó, giữa cô và Cố Khải An không phát sinh biến hoá gì nhiều.

Ngoại trừ sáng sớm thúc giục nộp bài ra, bọn họ cũng không còn nói chuyện gì khác, thường xuyên đến rồi đi, rất bình yên. Nếu không phải sau đêm đó, cô trở về phòng ngủ và đứng trước gương trong WC, nhìn rõ trên cơ thể trần truồng của mình xuất hiện một dấu tay đỏ rực, Tân Dao thậm chí sẽ cho rằng đó chỉ là ảo mộng.

Ở trường học, ở sân thể dục, bên cái cây đằng kia, bọn họ vậy mà thực sự làm điều đó, đây là chân thật sao?

“Tân Dao.”

“Tân Dao!”

“Đến đây.” Cô vội vàng từ trong suy nghĩ hồi hồn lại đứng lên, ngẩng đầu liền thấy cô bạn ngồi cùng bàn Từ Nhất Nặc ở cửa gọi cô.

Từ Nhất Nặc bị chọc cười trước phản ứng của cô: "Cậu nghĩ gì vậy? Cô giáo Trần bảo cậu đến văn phòng của cô ấy một chuyến kìa."

"Bây giờ luôn à? Cô ấy kêu tớ làm gì vậy," Tân Dao đi đến bên cạnh cô nàng, cảm thấy có chút kỳ quái, "Bài toán buổi sáng mình đã giao đã nộp đầy đủ rồi mà ta."

Từ Nhất Nặc buông tay, tỏ vẻ cô nàng cũng không biết.

"Thưa cô, cô tìm em ạ..." Tân Dao đẩy cửa văn phòng ra, đi đến chỗ ngồi của chủ nhiệm lớp. Đi đến giữa chừng thì dừng lại, bởi vì có một bạn học nam đứng bên cạnh cô giáo Trần, lúc này cậu ta cũng quay đầu lại nhìn cô, đúng là Cố Khải An.

Có ý gì vậy? Cô thầm nghĩ, chẳng lẽ Cố Khải An đi mật báo à?

Trần Viên lại cười với cô, vẫy tay: "Nào tới đây, đứng ở chỗ đó làm gì?"

Trong lòng của Tân Dao dao động, nhưng xét theo biểu hiện của cô giáo Trần thì thấy hình như cũng không có chuyện gì to tát lắm. Cô đi tới bên cạnh cô ấy, hỏi: "Thưa cô, có chuyện gì vậy ạ?"

"Có một cuộc thi toán học ở khu phố gần đây, và mỗi lớp sẽ cử hai học sinh tham gia." Cô giáo Trần nói chính là chuyện này, "Cô đã nói chuyện này với Trần Khải, nhưng cậu ấy lại không có hứng thú, nói rằng cậu ấy không có năng khiếu về toán học, huống chi cậu ấy đang bận rộn với chuyện riêng trong nhà, nên không có cách nào phân thân ra được. Vốn dĩ cô muốn kêu Cố Khải An, nhưng em ấy lại yêu cầu em quyết định cho em ấy như một cuộc bầu cử nội bộ, bây giờ em ấy cũng đến, em nghĩ sao?"

Vào lúc này, tinh thần của Tân Dao đã hồi sinh, cô liếc nhìn Cố Khải An, nào ngờ vừa lúc lại chạm vào ánh mắt của anh.  Nhanh chóng dời đi hồi đáp: "Dạ được nha cô, em có thể."

"Tốt." Trần Viên cười tủm tỉm: “Sau sáng chủ nhật, cụ thể là lúc đó cô sẽ phát ra một ít hướng dẫn cho các em. Chúng ta đi thi thực nghiệm, khi nào các em đi thi thì đến cổng trường tìm cô, cô sẽ lại cho các em, miễn đừng vứt nó đi."

"Dạ vâng." Hai người đáp.

“Ừm, không có chuyện gì để nói… À đúng rồi,” Trần Viên nhìn về phía Tân Dao, “Tân Dao, Khải An mới gia nhập vào lớp không lâu, lại là năm ba, cô thấy em ấy cũng không thích nói chuyện nhiều," cô giáo nhìn vào mắt Cố Khải An, "Cùng mọi người có thể không lập tức thân cận được, nếu có gì em ấy không hiểu, em hãy giúp đỡ em ấy nhé. Vốn dĩ trước đây thành tích của em ấy trên lớp cũng rất tốt, các em có thể giao lưu với nhau một chút."

"Em đã biết rồi ạ, thưa cô, em sẽ chiếu cố cậu ấy." Tân Dao đáp.

"Được rồi giải tán." Cô nói họ có thể đi.

Tân Dao ra khỏi văn phòng, không quên đóng cửa lại. Cố Khải An đi phía sau không biết là có ý gì, mở miệng nói: "Chiếu cố tôi?"

Cô đi ở phía trước: "Trường học rất lớn, có chỗ nào không biết cậu có thể tìm tôi. Có chuyện gì không hiểu cũng có thể nói với tôi trước. Tóm lại quyết định nằm ở cậu."

Cố Khải An đáp: "Được."

Tiết học này là tiết học thể dục, cô giáo Trần đã giữ bọn họ có hơi bị lâu, bởi vậy khi hai người đến sân thể dục thì chuông vào học đã vang lên, bạn học trong lớp đều đã vào hàng ngũ chuẩn bị sẵn sàng. Giáo viên thể dục là Vương Chấn một giáo viên khá gay gắt, bất kể lý do là gì, chỉ cần đến muộn thì tất nhiên sẽ bị phạt.

Thấy hai người vừa mới đến, ông ta ngược lại cũng không tức giận: "Các em nói cô giáo bảo các em đi, nhưng xét cho cùng hai em vẫn tới muộn. Cho nên tiết bóng rổ này, nhiệm vụ của hai em là đi tới đi lui thu dọn bóng rổ, đã rõ chưa?"

Tân Dao và Cố Khải An gật gật đầu, sau đó trở về vị trí.


Cật lực dọn dẹp bóng rỗ cả buổi chiều, trên trán Tân Dao đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt cô đỏ rực. Đây đã là tiết thứ sau trong ngày, sau khi thầy thể dục thổi còi tuyên bố giải tán. Ánh mắt cô đá về phía Cố Khải An, ý bảo anh nhanh lên chút.

Hai người hợp lực đem tất cả mấy quả bóng cùng dụng cụ thể thao cất vào trong kho, sau đó vất vả dọn dẹp lại khu vực tập bóng. Làm xong xuôi, Tân Dao rốt cuộc mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Cuối cùng cũng được về nhà, hiện tại cô chỉ muốn chạy nhanh về nhà tắm rửa một cái.

Nhưng thân thể vừa mới di chuyển được một nửa, thì nghe thấy tiếng “Cạch cạch” vang lên. Chờ cô quay cả người lại, thấy Cố Khải An đang đứng ở cạnh cửa.

Cửa bị anh khóa trái từ bên trong, sau đó anh nhướng mày nở một nụ cười với cô.

“Làm gì vậy?” Radar trong người Tân Dao không ngừng vang lên, “Cậu đóng cửa chi vậy?”

“Không phải đã hứa đáp ứng tôi rồi sao?” Cố Khải An nhìn qua rất bình tĩnh nói, “Vừa lúc tôi đang cần em giúp đỡ.”

“Giúp gì?” Trong lòng cô cảm thấy rất không thích hợp, nhưng hai ngày này Cố Khải An biểu hiện đều rất bình thường, khiến cô hoài nghi phải chăng mình năm mơ thật, “Gấp lắm hả? Hôm nay đã trễ thế này rồi, nếu được thì đợi cuối tuần được không.”

“Rất gấp,” Anh đi gần tới chỗ cô, sau đó đứng trước mặt cô, lưu manh nói, “Tôi đã cương đến vậy rồi, em tới giúp tôi đi.”
Chương kế tiếp