Bẫy Rập

Chương 12
Cho dù là ai cũng không ngờ mọi chuyện lại phát triển thành như vậy, nhân viên tiếp đãi căn cứ đau đớn xông vào sân robot, hướng về phía những sinh viên trẻ tuổi này hô: "Dừng tay, đều dừng tay cho tôi, có biết một người máy ở nơi này trị giá bao nhiêu tiền hay không?!"   

Đám người La Tử Minh chỉ có thể hủy bỏ mệnh lệnh để cho người máy dừng lại công kích.   

Người tiếp đãi căn cứ đứng ở trong sân, thương tiếc sờ soạng một người máy đeo cà vạt, người máy đáng thương này làm sai cái gì, ngay cả cà vạt cũng bị đánh lệch.   

Quách Nguyên Châu huýt sáo dài: "Hẳn là chúng tôi thắng đi."   

Tâm tình Abel coi như ổn định, lúc đứng dậy thậm chí còn đi tới trước mặt Quách Nguyên Châu, cùng cậu ta bắt tay.   

Quách Nguyên Châu ôm máy tính đứng lên, thuận tiện vỗ bàn tay của cậu ta một cái, lập tức lại sờ đến Tô Vãn bên kia, hiển nhiên là đi thỉnh giáo xem vừa rồi đã phát sinh cái gì.   

Về phần vị Rich kia của nước M đang còn quá nhỏ, lại là người bản địa của nước M, vì vậy lập tức mặt đen thấp giọng mắng vài câu.   

Ngay cả những người cùng đội cũng bị mắng là rác rưởi.   

La Tử Minh ở gần, nghe qua tai thì trong lòng không khỏi giễu cợt: Có Tô Vãn ở đây, rất nhanh ngay cả chính cậu ta cũng sẽ biến thành phế vật.   

"Lão đại, cho tôi xem mã số mà cậu làm một chút." Quách Nguyên Châu tò mò cái thứ phát ra âm thanh kia.   

Đương nhiên nếu cho cậu ta thời gian thì hẳn là cũng có thể lấy ra, nhưng trong thời gian ngắn như vậy, chẳng những muốn phát âm mà còn phải đem tất cả người máy kết nối cùng một chỗ, nhất định có mã đơn giản hóa gì.   

Tô Vãn đem máy tính của mình chuyển cho cậu ta xem, đứng lên vặn vẹo cổ.   

Tầm mắt của Abel dừng trên người Tô Vãn, người vừa rồi điều khiển người máy kia là cô?   

Không ngờ sinh viên trong nước còn có chút tài năng, không biết nhớ tới cái gì, ánh mắt của Abel càng lúc càng sâu.   

Trận đấu đã định thắng thua, các lão sư nhao nhao tò mò đi hỏi sinh viên trong đội ngũ của mình, lúc này mới biết được hệ thống phá giải của bọn họ đã phá được một nửa, đột nhiên hệ thống mã hóa ngược, còn có thể công kích người phá giải.   

Thời điểm lão sư của Đại học A nói chuyện với sinh viên của mình, thậm chí còn nghe thấy một sinh viên nước M đứng gần đó dùng giọng điệu kinh hãi nói hệ thống này lợi hại như thế nào.   

"Căn cứ hệ thống của các ngươi thật sự lợi hại như vậy?" Lão sư của Đại học A đến gần người tiếp đãi căn cứ, thấp giọng hỏi.  

Nhân viên tiếp đãi căn cứ: "... Tôi cũng muốn nói rằng hệ thống của tôi rất lợi hại, nhưng không phải."

Thời điểm nước M bên kia quyết định muốn tới "tham quan", hệ thống căn cứ chân chính còn có một vài thứ đã sớm di chuyển, còn lại chỉ là một ít khoa học kỹ thuật mà người ngoài đều biết rõ, hiện tại hệ thống căn cứ phòng hộ miễn cưỡng cưỡng chống đỡ được người ngoài, nhưng muốn công kích thì ngược lại không có khả năng.   

Chính thức hiệp một, nước M thảm bại.   

Tô Vãn cầm lấy máy tính của mình từ trong tay Quách Nguyên Châu, như không có việc gì dựa vào bên cạnh cột tường, phảng phất người thiết kế lại hệ thống kia không phải là cô.   

Lão sư của Đại học A đã biết thực lực của cô trong lúc đặc huấn, chờ hai đội đứng dậy chuẩn bị đi ăn cơm trưa, cố ý dừng lại phía sau đi song song cùng Tô Vãn.   

"Vừa rồi là em động tay với nhóm robot cuối cùng." Lão sư dùng chính là câu trần thuật, "Thuận tiện còn sửa hệ thống?"   

Tô Vãn đút hai tay vào túi, không chút để ý nói: "Chưa nói là không cho sửa hệ thống."   

Lão sư không nhịn được cười một tiếng, sau đó liên tục gật đầu: "Sửa tốt, nhưng là lần sau có thể đừng ngăn người của chúng ta ở bên ngoài hay không."   

"Lần sau lại nói." Tô Vãn cũng không trực tiếp cự tuyệt.    - app TYT tytnovel.com -

Trong thực tế, dựa theo lời lão sư nói thì độ khó sẽ tăng vọt.   

Người tiếp đãi dẫn bọn họ đến nhà ăn của căn cứ, từ bếp sau đến đại sảnh nhà ăn, tất cả đều là người máy, thậm chí ngay cả thiết kế của đại sảnh nhà ăn cũng tràn ngập cảm giác khoa học kỹ thuật trong tương lai.   

Đoàn người tự do gọi món, trước mỗi bàn đều có một người máy đi theo, chính là loại người mà bọn họ khống chế lúc trước.   

"Mấy người cất máy tính cho tôi, không được phép động đến người máy ở nơi này!" Nhân viên tiếp đãi căn cứ phát hiện một số sinh viên có ý đồ không chế người máy, lập tức ngăn chặn bọn họ.   

"Bạn muốn ăn gì? Tôi có thể lấy cho bạn a ~" Một người máy chuyển đến bàn Tô Vãn, hô to.   

Âm thanh của nó đã được gỡ lỗi đặc biệt, không phải là âm thanh tổng hợp điện tử được thiết kế bởi Tô Vãn trước đó mà là âm thanh mềm mại của cậu bé.   

"Người máy này thoạt nhìn thuận mắt hơn trước rất nhiều." Quách Nguyên Châu nhìn người máy có bộ dạng giống như người máy do nước M khống chế, nói.   

"Xin chào mọi người, tôi có thể ngồi ở đây không?" Abel chủ động tới nói chuyện, ánh mắt lại nhìn Tô Vãn.   

Tô Vãn vén mí mắt lên nhìn anh ta, sau đó đá cái ghế bên cạnh qua: "Ngồi."   

"Cô là Tô Vãn." Abel kéo ghế ngồi bên cạnh Tô Vãn, cười nói, "Tôi hẳn là nhớ không lầm."

La Tử Minh ngồi đối diện gọi người máy đưa chén nước tới, chậm rãi uống, hoàn toàn coi Abel là không khí. Quách Nguyên Châu thì cùng một người máy khác 'nói chuyện', cũng không để ý tới anh ta.   

Thời điểm ba người cùng ở chung, tính tình bọn họ nhìn đều nhiệt tình, nhưng nếu như có những người khác đến thì lại khôi phục bộ dáng xa cách.  

"Có việc gì?" Tô Vãn cầm di động, nhiều lần rời khỏi danh bạ, thản nhiên hỏi.   

"Hệ thống lock vừa rồi của bạn học Tô rất thú vị, còn có chuyện khống chế người máy, lợi hại. Mọi người vẫn là năm nhất?" Abel hỏi có vẻ tầm thường, nhưng thực sự là đang thăm dò.   

Trước khi bọn họ đến đã tiến hành tổng hợp tư liệu của tất cả mọi người từng tham gia cuộc thi và giành được giải thưởng ở các trường đại học trong nước, trong số mười người của đội tuyển trong nước, có bảy người đều nằm trong danh sách, duy chỉ có ba người này chưa từng xuất hiện.   

Chuyện này có nghĩa là ba người này chưa bao giờ tham gia vào các cuộc thi lớn.   

So với bảy người kia còn mạnh hơn, hết lần này tới lần khác không có trong danh sách, hơn nữa xét theo loại bầu không khí theo khuôn phép này, trong lòng Abel liền suy đoán tất cả bọn họ đều là sinh viên năm nhất.   

"Năm nhất, người thường." Hai tay Tô Vãn chơi điện thoại di động, rũ mắt nhìn màn hình, không chút để ý nói, "Chỉ là mạnh hơn anh một chút. ”   

Abel:“......”   

"Còn có một khoảng thời gian tham quan ở căn cứ nữa, hy vọng trong khoảng thời gian này có thể cùng các bạn luận bàn thật tốt." Tố chất tâm lý của Abel rất mạnh mẽ, điều chỉnh biểu cảm trên khuôn mặt của mình cực nhanh, cười nói.   

Tô Vãn dừng bàn tay đang xoay di động lại, quay đầu nhìn anh ta một cái: "Ở trong nước, luận bàn là dùng cho những người có trình độ ngang nhau, anh..."

Cô lạnh nhạt nhếch môi: "Không đủ tư cách."   

Trên khuôn mặt anh tuấn của Abel không có nửa điểm tức giận, lễ phép đứng dậy: "Lần sau gặp."   

"Có chút ý tứ." Chờ Abel đi rồi, rốt cục La Tử Minh cũng ngừng uống nước, nhướng mày nhìn về phía Tô Vãn, "Nhìn anh ta không giống như người chơi mã số, ngược lại giống những chính trị gia trẻ tuổi kia."  

“Dos." Tô Vãn lười biếng tựa vào lưng ghế, ném ra một từ.   

Quách Nguyên Châu bên cạnh đang trêu chọc người máy quay đầu lại: "Dos? Là người lúc trước vẫn quấn quýt lấy cậu đòi đối chiến, kết quả thua thảm hại?"   

Tô Vãn không nói gì nữa, nhưng cũng không phủ nhận.   

Trước đó cô đã vòng qua bốn người để khống chế số hiệu của người máy, lại âm thầm nhét lại một mệnh lệnh khác, lúc này mới phát hiện ra Abel và Dos có thói quen viết mã giống nhau.   

"Không phải mỗi ngày đều phải ngốc một chỗ cùng đám người này chứ?" La Tử Minh thở dài, "Có chút nhàm chán."

"Vậy tìm thời gian ra ngoài đi dạo? Thời điểm mình đến đã thấy phong cảnh bên này không tồi, còn có vài ngọn núi." Bàn tính trong lòng Quách Nguyên Châu bắt đầu bùm bùm vang lên.   

"Đợi lát nữa hỏi lão sư." Quả thật La Tử Minh không cảm thấy căn cứ bên này có thứ gì hay ho, thứ tốt đã sớm dời đi, bọn họ đã nhìn thấy từ tám trăm năm trước rồi.   

Sau khi bọn họ ăn cơm trưa xong thì chuẩn bị đi nghỉ trưa, Quách Nguyên Châu hỏi lão sư của A đại (Đại học A), nhận được đáp án là ngày mai có thể nghỉ ngơi một ngày, tự do hoạt động.   

"Lão đại, ngày mai chúng ta ra ngoài chơi?"   

"Các cậu quyết định." Tô Vãn cúi đầu nhìn điện thoại di động, trước khi cô tới đã thêm bạn tối với Phong Dương, đến bây giờ vẫn chưa được thông qua.   

......   

Sau khi Phong Dương được chọn tham gia hoạt động thực tế, khoa mỹ thuật của bọn họ đặc biệt thuê một chiếc xe buýt đưa những sinh viên này đi, từ thủ đô lái xe đến Định Thành, dọc theo đường đi dừng lại vài lần, bọn họ xuống xe hóng gió, có vài người trực tiếp dựng giá vẽ tại chỗ, bắt đầu vẽ tranh.  

Chậm trễ thêm hai ngày nữa bọn họ mới đến Định Thành, đầu tiên là vào khách sạn nghỉ ngơi, lão sư dẫn đầu đang chuẩn bị hoạt động cho ngày mai.   

Phong Dương đóng cửa phòng lại, lấy đồ trong vali đi tắm rửa, rửa mặt xong liền chuẩn bị nghỉ ngơi.   

Trước khi đi ngủ, anh mở WeChat ra, nhìn thấy lời mời thêm bạn tốt từ mấy ngày trước của Tô Vãn.   

Do dự một hồi, Phong Dương rời khỏi, vẫn như cũ không thông qua.   

Bạn tốt trên wechat của anh không nhiều lắm, cũng sẽ không chủ động thêm người.   

Đặt điện thoại di động lên tủ đầu giường, Phong Dương vừa nhắm mắt lại, ngoài cửa liền có người gõ cửa.   

Vốn tưởng rằng mình nghe lầm, một lát sau người đứng ngoài cửa không ngừng gõ cửa liên tục làm cho Phong Dương chỉ có thể đứng dậy.   

Anh vừa mới đứng lên chuẩn bị đi mở cửa, lại dừng lại đi vào vali lấy quần áo ra, đem quần áo ngủ trên người mình thay ra toàn bộ, lúc này mới đi mở cửa.   

"Phong Dương, cùng đi ăn cái gì đi." Tống Nhã Chân đứng ở cửa nói, "Không phải cậu định ngồi ngốc ở khách sạn chứ?"

"Đúng vậy, tôi có chút mệt." Phong Dương nhàn nhạt cười, "Bạn học Tống có thể đi với các bạn học khác."

"Bọn họ... Tôi càng muốn đi với cậu hơn." Tống Nhã Chân nhún nhún vai, "Tôi nghe Diệp lão sư nói cậu đi triển lãm tranh Vân Sơn, có thể nói với tôi một chút không."

"Đều là một ít tranh do Vân Sơn lão sư vẽ, rất đẹp." Phong Dương đứng ở trong cửa, cửa chỉ mở ra một nửa lộ ra khuôn mặt của mình, anh tóm tắt đơn giản, "Bức tranh của Vân Sơn lão sư cần tận mắt nhìn thấy mới biết, tôi nói không rõ ràng."

"Được rồi." Tống Nhã Chân cười cười nói, "May mắn cậu nghe lời tôi mà báo danh hoạt động lần này. Đi trước đây, có muốn tôi mang đồ ăn cho cậu không?"

"Không cần, cám ơn." Phong Dương cự tuyệt.   

Tống Nhã Chân kéo áo khoác, nháy mắt với Phong Dương: "Tốt xấu gì cũng là bạn học, không cần xa lạ như vậy."   

Cô vừa đi, Phong Dương lập tức đóng cửa lại, nụ cười trên mặt đã rơi xuống, một lần nữa thay quần áo của mình thành áo ngủ, dùng chăn quấn kín.   

'Ong——' điện thoại di động như tủ đầu giường chấn động một chút, Phong Dương nhìn chằm chằm điện thoại di động của mình nửa ngày, mới chậm rãi từ trong chăn vươn tay, cầm lấy điện thoại di động nhìn, là số lạ gửi tới: Thông qua WeChat một chút.   

Phong Dương gần như lập tức biết chủ nhân của dãy số này là ai, anh trả lời một chữ: Không.   

Có lẽ là phải ngồi xe mấy ngày dài nên quá mệt mỏi, ánh mắt nổi lên một tầng sương mù mệt mỏi, anh đưa tay dụi dụi mắt, đem số điện thoại kia ghi chú lại.   

Chỉ chốc lát sau, lại có tin nhắn gửi đến.   

Người phiền phức: 【Thông qua WeChat, tin nhắn sms cần tiền, nhớ nói rõ chuyện tranh vẽ cho tôi biết. 】

Lúc này Phong Dương mới nhớ tới bọn họ còn có giao dịch chưa hoàn thành.   

Anh mở WeChat, nhấn nút thông qua, gửi tin nhắn trước một bước: 【Đợi một khoảng thời gian nữa sẽ vẽ xong cho cậu, sau đó đừng làm phiền tôi. 】   

......   

Trong phòng ở căn cứ, Tô Vãn rũ mắt nhìn tin nhắn trên điện thoại di động, ngoài ý muốn nhướng mày: Nhắn tin mà cũng hung dữ như vậy?


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp